Hóa trị thật sự rất đau đớn, mỗi ngày uống đủ loại thuốc, truyền đủ thứ nước nhưng thân thể anh vẫn chậm rãi suy yếu, cắt mất một phần ba dạy dày vẫn được báo là diễn biến bệnh vẫn rất nặng, kéo dài hơi tàn chỉ có thể sống thêm một năm, tế bào ung thư đang lan ra, như lửa cháy trên đồng cỏ, cháy toàn thân anh.
Tóc của Lâm Hiến đã cạo hết, anh không ăn uống được, chỉ truyền vào người một ít, cả người chỉ còn xương với da.
Toàn thân cắm các loại ống, uống thuốc giảm đau nhưng thân thể vẫn đau, nhất là đầu.
Như muốn nứt ra, anh cuộn tròn người, rên rỉ.
Quách Vân ở bên cạnh chăm sóc anh. Lâm Hiến đối với hắn mà nói vừa là bạn tốt vừa là người nhà. Hắn quen Lâm Hiến từ thời còn là học sinh, cùng đi cùng về, như thể hai người chỉ có lẫn nhau. Quách Vân từng nghĩ cứ như vậy mãi mãi cũng không tệ, cho tới khi cha mẹ hắn giục kết hôn, sắp xếp xem mắt, hắn mới bừng tỉnh, hóa ra tình cảm mình giành cho Lâm Hiến không đơn giản như vậy.
Nếu hắn dũng cảm hơn một chút, nếu hắn mạnh mẽ hơn một chút, có thể hắn sẽ nói thẳng với gia đình, sẽ tỏ tình với Lâm Hiến, nhưng hắn không dám, hắn không dám nói ra tình cảm của mình với Lâm Hiến, cũng không dám nghĩ một Lâm Hiến trước giờ đều nghiêm túc tự tin mà nghe bạn tốt của mình thích mình sẽ có phản ứng gì.
Hắn từ chối cuộc xem mắt của cha mẹ, nói mình đang gây dựng sự nghiệp, không muốn phân tâm.
Sau đó hắn liền kể kế hoạch của mình cho Lâm Hiến, kéo Lâm Hiến cùng mở công ty, hai người cùng làm cộng sự với nhau, từ đầu cho tới giờ đã là bảy năm.
Bảy năm này làm hắn giấu tình yêu đối với Lâm Hiến càng sâu, càng ngày càng không dám nói.
Mà bây giờ, Lâm Hiến sắp rời khỏi hắn, anh bệnh ngày càng nặng, ngay cả nói cũng không dứt khoát được, bác sĩ đề nghị truyền dịch, Lâm Hiến lại bắt đầu kháng với nó, truyền dịch xong sẽ nôn mửa, Quách Vân gấp đến đỏ cả mắt, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ngày càng suy yếu, cho đến chết.