Rửa mặt xong xuôi, Yuri cơ hồ bị Lâm Hiến đẩy đi. Y nhíu mày, trên gương mặt đẹp đẽ viết đầy phiền chán không tình nguyện nhưng lại không từ chối anh.
Đây là lần đầu tiên y đi cùng Lâm Hiến tới phòng ăn. Lâm Hiến ăn bánh mì sữa bò. Anh quết một miếng bơ lớn phết lên bánh mì, cắn một miếng, cảm thấy giòn giòn ngon miệng, hỏi Yuri muốn ăn không.
Yuri nhìn miếng bơ to đùng mà cảm thấy tê cả da dầu, lưng dựa sát vào ghế sopha, ghét bỏ quay đầu sang một bên.
“Anh không thích cái này à?” Lâm Hiến lại cắn thêm một miếng, lông mày giãn ra, “Ăn ngon lắm mà.”
Yuri ngậm một thanh kẹo trong miệng, là kẹo socola và hạnh nhân, Lâm Hiến nhìn thôi đã thấy ngọt, vậy mà Yuri còn ngậm trong miệng, rột rột cắn mấy miếng đã ăn hết, tay lại cầm thêm thanh nữa.
Y quơ quơ thanh kẹo trong tay trước mặt Lâm Hiến, như ngậm thuốc lá, âm thanh như cũng dính vị ngọt ngào, nhếch khóe miếng. Lâm Hiến nghe y nói: “Tôi thích ăn ngọt.”
Tàu hoa đang chạy, đồ ăn trong phòng theo phong cách Nga, đèn trên nóc xe cũng rung rung, tim Lâm Hiến cũng lơ lửng mấy lần. Anh mím môi, gáy đập vào sopha phía sau, hầu kết nhấp nhô.
Anh nhìn chằm chằm Yuri, như bị sắc đẹp mê hoặc, trong lòng có gì đó dâng lên, lá gan cũng lớn hơn, phát triển theo chiều hướng vô liêm sỉ. Anh thốt lên hỏi: “Vậy còn tôi? Mùi vị của tôi là gì?”
“Cạch.”
Thanh kẹo trong miệng bị cắn đứt, thân thể Yuri cứng đờ. Y nhìn chằm chằm Lâm Hiến đang đỏ bừng mặt, nếu không phải hiểu người kia cái gì cũng không biết thì y đã tưởng thân phận của mình bị Lâm Hiến đoán được.
“Mùi vị gì à?”
Yuri lặp lại câu này, nghiêng đầu đánh giá Lâm Hiến, khóe miệng chậm rãi cười lên. Y đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Hiến, nhìn rõ hết thảy sự luống cuống xấu hổ của anh.
Yuri nắm bả vai Lâm Hiến, y cúi người xuống, khuôn mặt đẹp đẽ phóng đại trước mắt Lâm Hiến, môi y kề sát bên tai Lâm Hiến, thanh âm bỗng trở nên mộng ảo, y thong thả nói với Lâm Hiến rằng: “Mùi vì gì à? Trở về nếm thử… rồi tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Tay Lâm Hiến nằm trong tay Yuri, Yuri như đang dắt chó nhà mình, đưa Lâm Hiến về phòng.