Dương Minh về nhà, anh kể lại câu chuyện với mẹ Hạ ấp a ấp úng, cũng chỉ nói là rất tốt rất tốt, trông người ta rất là nghe lời, những cái khác một mực nói không rõ không biết gì, làm mẹ Dương tức lắm.
Mẹ Dương nhạy cảm, cảm thấy chuyện này ắt có điều gì đó, vì thế lúc bà gọi điện cho thằng hai của bà cũng nói ý nói tứ, thái độ cẩn thận ấy làm Dương Sóc cảm thấy mẹ mình không đi làm gián điệp quốc tế quả là lãng phí nhân tài.
Cũng chính vào sau vài ngày Dương Minh đi thăm dò, sau vài ngày mẹ Dương trằn trọc khó ngủ, cuối cùng bà quyết định tự thân ra tay, xem cô gái có thể khiến thằng hai nhà bà hồi tâm chuyển ý rốt cục có mị lực gì. Chỉ cần không quá khác người, vậy thì phải giục bọn nó mau chóng kết hôn, coi ngày mai là có thể ôm cháu rồi…
Mẹ Dương càng nghĩ càng vui vẻ, ngồi mấy trạm tàu điện ngầm, đến chỗ tiểu khu nhà Dương Sóc, bà quyết định cho thằng bé một bất ngờ.
Vừa khéo hôm nay Dương Sóc đổi ca, anh mua một đống đồ ăn, sau đó chạy tới chỗ Trần Mặc làm đón cậu về. Hai người ở trên xe nói cười tiến vào tiểu khu, chẳng phát hiện ra mẹ Dương đang đứng ở cửa tiểu khu, cũng đang vui vẻ đi vào trong.
Chiếc xe Land Rover của Dương Sóc hoành tráng rẽ vào trong, mẹ Dương tinh mắt, liếc một phát thấy trong xe có hai người, nghĩ thầm: chà, vợ chồng son vừa tan tầm đây rồi? Thế là bà càng cảm thấy hôm nay mình đã tới đúng lúc.
Dương Sóc đỗ xe xong, xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn từ cốp sau ra, sau đó đưa cho Trần Mặc một túi móng heo, nói phải hầm cho cậu bồi bổ thân thể, làm Trần Mặc dở khóc dở cười, hận không thể nhét thẳng cái móng heo vào cái miệng rộng của Dương Sóc.
Hai người cười đùa ở bãi đỗ xe, không phát hiện ra mẹ Dương đang chạy tới gần.
Mẹ Dương nhìn thấy hai người, đầu tiên là vui mừng, sau đó là sợ hãi, cuối cùng khiếp sợ! Người đang cùng con mình vừa ôm vừa kéo, rõ ràng là một thằng con trai!!
Rõ ràng là một thằng con trai… Mẹ Dương bị đả kích, nghẹn lời chết trận đứng ở bên một chiếc xe có rèm che.
Dương Sóc cảm thấy bên cạnh có người trước tiên, thế là buông tha cơ hội chà đạp Trần Mặc, mắt hơi liếc về phía người đang đứng – tròng mắt xém tí thì lọt: “Mẹ? Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
+++
Mẹ Dương ngồi phịch xuống so fa trong phòng khách, tức giận thở hổn hển.
Dương Sóc lấy mắt ra hiệu cho Trần Mặc vào bếp làm đồ ăn. Phòng bếp không nhỏ, nhưng Trần Mặc lại hít thở không thông, Trần Mặc biết áp lực bên ngoài phòng khách, trận bão tố này không tránh khỏi được.
Dương Sóc xếp ghế ngồi đối diện mẹ Dương, vẻ mặt ngưng trong. Anh sợ mẹ mình sẽ nói ra lời khó nghe để kích Trần Mặc, Trần Mặc sẽ không phản kháng, nhưng như vậy sẽ càng làm anh đau lòng.
Chỉ một thoáng, cả gian phòng chỉ còn tiếng va chạm của chén bát truyền ra từ trong bếp, bầu không khí áp lực đến mức ngay cả ruồi muỗi vo ve cũng không dám bay loạn.
“Rốt cục là chuyện gì đây?” Đầu tiên mẹ Dương phá vỡ cục diện bế tắc. Con của bà, bà hiểu hơn ai hết, thái độ quá ương bướng cố chấp, sợ rằng sẽ tạo hiệu quả ngược lại. Từ lúc vào đến giờ, bà cũng nhìn quét hết gian nhà này một lần, trong lòng thêm buồn bực, thằng bé kia nhìn qua trông rất đứng đắn, sao lại sống cùng con bà chứ? Nhìn hai đứa là bà hiểu, bà cũng không phải kẻ ngốc, bà biết quan hệ của hai đứa không chỉ đơn giản như vậy, thử nói coi bạn bè thân thiết ai lại thân tới mức ôm ấp nhau chỉ còn kém mức dính thành một như thế?
Dương Sóc biết mẹ mình hỏi cái gì, anh không rõ Dương Minh trở lại đã nói thế nào, nhưng lần này mẹ anh tới, coi chừng đến ngay cả Dương Minh cũng không biết: “Là như vầy…” Anh sắp xếp lại từ ngữ: “Con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là con thích đàn ông.”
“Thích đàn ông?” Mẹ Dương thiếu chút thì phun ra máu: “Tao nuôi mày lớn như vậy, là để mày không biết sao lại đi thích đàn ông à????”
Dương Sóc xoa mặt không biết làm sao: “Thích đàn ông cũng không có gì không tốt, mẹ cứ coi như con đã tìm một cô gái không biết sinh con đi.” Nói thế là có lỗi với Trần Mặc, nhưng nếu không nói vậy, bên mẹ già cũng không dễ dàn xếp.
“Chỉ không biết sinh con?” Mẹ Dương tức giận đứng phắt dậy: “Thế còn kết hôn? Còn giấy tờ? Mày bảo tao ăn nói với họ hàng thế nào đây? Nói thằng hai nhà tôi, tìm một thằng đàn ông làm vợ?? Có mất mặt hay không hả?”
“Mẹ!” Dương Sóc kêu một tiếng, sau đó lo lắng nhìn thoáng về phía bếp: “Sao lại mất mặt? Con lại không sống với bọn họ, tự con con sống, bình thường cũng chẳng gặp mặt nhau, ai có thể lo đến chứ?”
“Tao bảo mày thế nào…” Mẹ Dương vỗ bàn: “Mày không biết chuyện tốt không đồn ngoài, chuyện xấu truyền ngàn dặm sao? Tao nói cho mày biết, tao không bức mày, nhưng mày tìm một thằng đàn ông để sống, vậy tuyệt đối không được!! Tao với ba mày cần mặt mũi, nhà họ Dương không thể bại hoại nề nếp vì một mình mày được!”
“Mẹ!!” Dương Sóc cũng không chịu: “Cái gì gọi là bại hoại nề nếp? Con không ăn trộm ăn cắp! À, con thích một người con trai đã bị gọi là bại hoại ư?? Trên tổ huấn viết thế sao?”
Mẹ Dương từ từ đứng lên: “Tao mặc kệ tổ huấn có viết hay không, dù sao mày muốn sống với thằng kia thì cũng không được! Tao chính là cửa đầu tiên! Tao vẫn nói câu ấy, tao không ép mày, nhưng mày tốt nhất nên nghĩ cho kỹ!” Nói xong, mẹ Dương đi thẳng đầu không ngoảnh lại.
Dương Sóc thở dài cũng đứng lên theo: “Mẹ, mẹ cơm nước xong rồi hẵng đi.”
“Cám ơn, tao chỉ ăn cơm con dâu tao làm, cơm thằng kia làm, tao vô phúc nuốt nổi.” Tiếng mẹ Dương biến mất dần trong thang máy.
Dương Sóc nhìn con số trên thang máy dần dần giảm, chỉ đành vò đầu phiền não, anh lấy điện thoại ra gọi cho anh cả.
Tiếng chuông vang mãi Dương Minh mới tiếp: “Chú hai à? Sao thế?”
“Mẹ mới đi khỏi chỗ em,” Dương Sóc đóng cửa lại, uể oải ngồi ở bên tủ giầy chỗ huyền quan: “Trông mẹ giận lắm.”
“Không giận được sao? Đã là người thì ai cũng giận.” Dương Minh cũng không biết làm sao: “Chắc mẹ bị kích động rồi đấy, chẳng ai nói với mẹ, mẹ tự vui vẻ đi đến… Mẹ còn nói thế nào nữa?”
“Mẹ nói không ép em, thế nhưng tuyệt đối không đồng ý.” Dương Sóc nhìn chiếc dép trên chân, là đồ do anh và Trần Mặc mua về từ siêu thị, bởi vì anh ghen với Tần Việt, Tần Việt có đôi dép tình nhân mà anh không có, kết quả bị Trần Mặc cười đểu mấy ngày liền.
“Đúng là tác phong của mẹ… Em cứ chờ mấy ngày nữa coi, chẳng lâu đâu, thể nào mẹ cũng có hành động.” Dương Minh không phải cười trên nỗi đau của người khác mà là anh thực sự lo lắng.
Phụ nữ nhà họ Dương đều rất cương quyết, là kiểu người có chủ kiến, dám yêu dám hận. Tuy mẹ Dương chỉ là vợ nhà họ Dương, nhưng loại tinh thần này được truyền không sót chút nào, thậm chí càng rõ ràng thêm. Hơn nữa bà sở trường nhất là nước ấm hầm ếch, bà không thúc giục cũng không phát cáu với bạn, nhưng bà có cách của bà, cứ từ từ sẽ tới, bất tri bất giác sẽ rơi vào tay bà.
Dương Sóc cũng buồn chuyện này lắm, thậm chí anh đã biết trước mẹ anh muốn dùng chiêu gì để đối phó với bọn anh rồi.
Trần Mặc yên lặng nhặt đỗ trong bếp. Dương Sóc nhìn lưng cậu, bóng lưng gầy yếu làm anh lo lắng: “Em đừng nghĩ nhiều.”
“Ừm.” Trần Mặc nhẹ giọng đáp lại.
Dương Sóc đi tới, xoay mặt Trần Mặc lại, anh cho rằng cậu đang khóc. Nhưng Trần Mặc sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười với anh: “Em không sao, anh coi anh gấp chưa kìa.”
Dương Sóc ôm lấy Trần Mặc, lòng run rẩy, Trần Mặc như vậy càng làm anh thêm lo: “Em đừng cố chống đỡ, anh biết em khó chịu.”
“Em thực sự không sao…” Trần Mặc thoải mái cọ vào mặt Dương Sóc, kết quả bị mấy cọng râu quét vào mặt ran rát: “Em có anh rồi, cái gì cũng không lo nữa.”
Em có anh rồi, cái gì cũng không lo nữa.
Những lời ấy làm Dương Sóc suýt thì khóc, anh như đứa trẻ ôm lấy lưng Trần Mặc, liên tiếp nhắc nhở: “Mặc Mặc em thật tốt, em thật tốt, thật đấy.”
Trần Mặc chỉ mỉm cười, sau đó kéo theo người phía sau đi thái rau, xào rau, nấu cơm, nấu canh…
Mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi mới gỡ móng vuốt Dương Sóc ra: “Được rồi được rồi, mệt chết em rồi, mau nghiêm túc lại rồi đi ăn cơm.”
Buổi tối, giấu mình trong bờ ngực dày rộng của Dương Sóc, nghe tiếng sinh mệnh anh liên tục hoạt động bên trong, Trần Mặc có hơi lạnh. Cậu nghĩ, tình cảnh xa xứ một năm trước, có khả năng sẽ xảy ra trong tương lai nữa rồi. Cậu không dám phản kháng mẹ Dương Sóc, cũng không dám tranh đoạt, dù sao, cậu cũng là người không quyền không thế.
Không tiền không quyền không ô dù, cậu nhiều nhất chẳng qua là một con người đáng thương được Dương Sóc nhặt về, Dương Sóc cho cậu sự cưng chiều, cậu có thể hồi tưởng cả đời, có thể hoài niệm cả đời, dù sau này có ra đi, cũng không oán hận.
Cậu bắt đầu đố kị, đố kị Hạ Khải Minh và Qúy Hoằng Hòa, họ có thể quang minh chính đại bên nhau; cậu đố kị với Diêu Dương, cậu ta không chút nào che giấu tính hướng của bản thân, công khai theo đuổi nam nhân mình thích; cậu đố kị với Tôn Lợi Thanh, hắn có tiền, có thể làm xằng làm bậy, người như vậy mà cũng có người thích.
Dương Sóc phát ra vài tiếng nói mớ, cánh tay càng siết chặt Trần Mặc vào lòng mình.
Trán Trần Mặc dán lên da thịt nóng rực của Dương Sóc, cậu im lặng khóc.
Qủa nhiên, những ngày tháng bình yên chỉ được một tuần, mẹ Dương đã triển khai thế tiến công, đầu tiên là liên tục bảo Dương Minh gọi Dương Sóc về nhà ăn cơm, tiếp nữa là liên tiếp sắp xếp anh đi xem mắt.
Dương Sóc nhìn Dương Minh đưa cho anh xấp ảnh, cảm thấy mẹ mình có thể mang toàn bộ ảnh của những nữ thanh niên độ tuổi cần kết hôn tới cho anh, cả một đống nặng trịch như thế, đủ mở một văn phòng giới thiệu hôn nhân rồi.
Xấp ảnh chụp ấy bày trên bàn trà, bên cạnh là chén trà Trần Mặc pha. Kiểu đối lập ấy làm Dương Minh cũng cảm thấy buồn cười ghê, nhưng anh lại cười không nổi, bởi mặt Dương Sóc đen y như đáy nổi rồi.
“Mẹ tau nói sao?” Dương Sóc uể oải hờn dỗi hỏi.
“Mẹ nói, nếu chú không đi xem mắt, không chọn được mấy người từ trong đống này ra thì bà sẽ tự ra tay… Cho nên, dù sao đi nữa, chú đừng có làm bậy.”
Dương Sóc phát bực: “Em thấy những tấm ảnh này đã bực, còn có thể làm gì?”
Dương Minh trấn an, nói: “Có thể qua một ngày thì coi như qua một ngày thôi, phải không? Lỡ như…” Anh ghé sát vào tai Dương Sóc: “Lỡ chú có thể tìm được ai đó tốt hơn người kia, vậy không phải mọi người đều vui rồi?”
Vui cái đầu anh! Dương Sóc không nói lời nào, càng bực thêm.