Em đã về rồi, tốt quá…
Sáu chữ đập vào lòng Trần Mặc, nặng trĩu, rồi lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc tốt đẹp.
Cậu ngẩng đầu, đang định nói điều gì đó thiệt nồng nàn, lại bị Dương Sóc hùng hổ quẳng lên trên giường.
“Anh làm gì làm gì đó?” Chim cút nhỏ còn chưa hết hoảng sợ, lại bị dọa tiếp. Cậu đập đôi cách sang bên giường khác.
“Hừ hừ, em nói anh muốn làm gì?” Con sói xám nhe nanh cười nhéo bắp đùi chim cút nhỏ, rồi lôi tuột một phát xuống, lập tức chim cút nhỏ trần trụi, biến thành con chim cút làm sẵn.
Chim cút nhỏ đạp chân, nắm chiếc khăn phủ gối ở gần đó quật vào vai sói xám: “Cút ngay cút ngay, anh là heo à!! Sắc lang!!!”
Sói xám không để ý tới mấy cái quật nhẹ hều ấy, anh duỗi móng vuốt túm cái khăn phủ gối vứt sang một bên: “Em được đó, dám tập kích cảnh sát.”
Chim cút nhỏ rơi lệ đầy mặt: “Đâu có cảnh sát nào như anh…”
Sói xám thuần thục dùng khăn phủ gối buộc cánh chim cút lại: “Em hại anh lo lắng cả đêm, chẳng lẽ còn không phải bồi thường sao?”
Anh còn dọa em sợ chết khiếp ấy? Chim cút nghiên người, dùng chân đạp bụng sói xám: “Anh anh ăn cơm chưa? Em đi làm cơm cho anh ăn nhé?”
Sói xám cười dê: “Anh đang ăn em mà!”
Trần Mặc lệ chạy (cái biểu tượng rơi lệ chạy bên vns ấy), cậu có thể đoán được mình sẽ bị cắn tới tình trạng cả người xanh tím thế nào rồi, Dương Sóc chỉ cần kích động một cái là không chịu được, cả người nổi thú tính lên, chỉ kém biến Trần Mặc thành chim cút thật, nhai gặm nuốt chửng luôn.
Dương Sóc bởi vì lo lắng mà miên man suy nghĩ dẫn đến dục vọng muốn ăn tươi người trước mắt, ngọn lửa hừng hực bốc cháy tựa như đang lan tràn ra đồng cỏ vậy, bởi nhiều năm không gặp ánh sáng nên thân thể trắng như tuyết, lại còn liên tục giãy dụa trước mặt anh, càng làm hai mắt anh đỏ bừng, cơ hồ cầm giữ không nổi.
Trần Mặc có chút sợ hãi, nói thật ra hôm nay cậu không ngờ tới phản ứng của Dương Sóc lại kịch liệt như thế, hiện tại con mắt Dương Sóc lấp lánh như đèn pha chiếu thẳng làm cậu muốn say.
Ngón tay Dương Sóc lướt nhẹ qua da thịt Trần Mặc, chỉ thấy đã không còn khống chế nổi, *** thật giống như sợi dây lửa vậy, bốc xì xèo cháy thẳng tuột, sau đó “bùng” một tiếng nổ tan.
Trần Mặc rên rỉ thừa nhận luật động tựa bão tố của Dương Sóc, áo gối đã bị lột hết, cậu chỉ có thể vô lực nắm gối đầu, cố gắng lắc thắt lưng, để mình thoải mái hơn chút, đỡ bị đau bởi sự kích động nhất thời của Dương Sóc.
Ngón tay Dương Sóc chọc sâu vào khe mông của Trần Mặc, đen và trắng đối lập mạnh mẽ, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ đánh thẳng vào thị giác, làm Dương Sóc càng thêm ngất ngây. Ngón tay anh đã chìm vào da thịt mềm dẻo, gãi ra những dấu vết xanh tím.
Tiếng Trần Mặc rên rỉ thở gấp làm Dương Sóc đắm say trong dục vọng, trước mắt anh chỉ có người thanh niên này, đây là của anh, là một con người thuộc về anh!! Ý thức ấy làm Dương Sóc cơ hồ không thể khống chế được bản thân, chỉ biết là phải lưu lại càng nhiều dấu vết chứng tỏ cậu thuộc về anh.
Liếm láp, cắn gặm, mút mát, vuốt ve, vân vê… Mãi cho đến khi Trần Mặc khóc lớn tiếng, mặt đầy nước mắt năn nỉ: “Dương Sóc, xin anh, không được… Hu hu, em không được…”
“Sau này còn dám về muộn không, hử?” Mồ hôi trên đầu Dương Sóc rơi xuống người Trần Mặc, hòa lẫn vào cùng với dịch thể Trần Mặc phun ra, lấp lánh ánh sáng trong suốt dưới ánh đèn.
“Không dám không dám đâu…” Trần Mặc khóc hô, đầu óc đã trở nên hỗn độn bởi nhiều lần cao trào, cậu bây giờ chỉ biết rằng mình không thể nào thừa nhận nổi, chỉ hy vọng Dương Sóc có thể thương xót, không dày vò cậu nữa.
“Em thề đi!” Dương Sóc cúi đầu, lại tiếp tục ấn những cánh hoa đào lên bờ vai cậu.
“Em thề, em không bao giờ về muộn nữa… Em xin thề… Dương Sóc, xin anh đấy, không được… Em không chịu nổi nữa rồi…” Trần Mặc ôm cần cổ cường tráng của Dương Sóc, khàn giọng nói nên lời.
Dương Sóc nhận được lời hứa hẹn của Trần Mặc, lòng cuối cùng cũng không còn tơ vò nữa. Anh cố húc thêm vài cái, cuối cùng đem hết tinh hoa nóng bỏng rót vào cơ thể Trần Mặc.
Trần Mặc tựa như một con búp bê rách nát, nằm xụi lơ trong khuôn ngực dày đặc mồ hôi của Dương Sóc, đầu óc hỗn loạn, đau nhức trên người và sự tê dại ở chỗ ấy, làm cậu khóc không ra nước mắt… Dương Sóc đây là… điên rồi sao?
Dương Sóc ôm Trần Mặc đứng dưới vòi sen, nước nòng tuôn ào ào lên hai người, hơi nước bồng bềnh trong căn phòng tắm nho nhỏ.
Dương Sóc yêu thương nhìn dáng vẻ Trần Mặc suy yếu, anh cảm thấy mình đúng là điên rồi, thế mà có thể ra tay nặng như vậy, dày vò chim cút nhỏ thành ra thế này… Tuy rằng vẫn cực kỳ quyến rũ…
Trần Mặc nhón chân chạm nhẹ vào mặt bàn chân Dương Sóc, thắt lưng bị Dương Sóc quơ chặt lấy, như muốn khắc người cậu lên người anh, không thể nào động đậy nổi.
Tay Dương Sóc cẩn thận chà lau mồ hôi và dịch thể dính dấp trên người Trần Mặc, còn cả chỗ ấy, sờ lên thấy nhô ra một chút và hơi sưng đỏ. Ngón tay anh dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi vào. Trần Mặc phát ra tiếng hít thở nho nhỏ vì đau đớn, làm Dương Sóc hối vô cùng.
“Đau à? Xin lỗi, xin lỗi…” Dương Sóc hôn nhẹ lên mái tóc tản mạn của Trần Mặc, hôm nay anh đúng là điên rồi, loại điên cuồng này làm anh hơi sợ hãi.
Trần Mặc “ừ” một lời, nhưng không có giận: “Sau này, sau này không được như vậy nữa… Không được…”
“Được được!” Dương Sóc nâng thắt lưng Trần Mặc, ôm cậu lên, để cậu có thể vịn vai anh, nằm lên người anh. Anh ngửa đầu, nhìn đôi mắt và gương mặt sưng đỏ bởi vì khóc của cậu: “Thân ái, anh xin lỗi…”
Một câu thân ái, làm oán hận của Trần Mặc thoáng cái biến mất sạch, cậu chớp mắt, mím miệng, mỉm cười… Nước mắt thấm ướt lông mi, cuối cùng rơi xuống mặt Dương Sóc.
Dương Sóc ấn cổ Trần Mặc xuống, môi hai người chạm vào nhau, nhẹ nhàng hôn môi. Lát sau, Trần Mặc ngẩng đầu: “Sau này, anh không thể như vậy… Anh dọa em, hơn nữa, làm em đau…”
“Anh không thế nữa, không bao giờ như vậy nữa!” Dương Sóc trịnh trọng thề thốt, nói: “Anh chỉ lo, em không về nhà, anh lo, rồi suy nghĩ miên man…”
Ngón tay Trần Mặc xen trong mái tóc cứng và ngắn của anh, lại mơ hồ phát hiện mấy sợi tóc bạc, cậu thở dài: “Sau này em không bao giờ về muộn nữa, thật đó… Em xin thề, em sẽ không về muộn nữa!”
Xanh tím, sưng đỏ, thậm chi có nơi có tơ máu… Cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình làm Dương Sóc hận không thể tự vả mấy cái.
“Đau không?” Thuốc mỡ mát lạnh quết lên người Trần Mặc, làm cậu phát ra tiếng ‘xịt xịt”, nghe Dương Sóc hỏi vậy, cậu chỉ đỏ mặt: “Tàm, tàm tạm…”
“Tạm cái gì a… Em cứ như thế, khó chịu cũng không nói, đau cũng không rên, cứ đến khi nào không nhịn nổi mới nhắc anh, anh là kẻ thô lỗ, đôi khi không thể cảm nhận được suy nghĩ của em, sẽ rất lo rất là lo… May mà chỗ ấy không có máu…” Dương Sóc rút ngón tay thăm dò ra, không có màu đỏ làm anh khó chịu.
Tay phải Trần Mặc đáp lên vai Dương Sóc: “Anh đừng như thế, anh đối em rất tốt, em… em yêu anh… Cho nên anh đừng, anh đừng coi em là con gái yếu đuối…” Dấu răng trên cổ tay sưng đỏ làm Dương Sóc yêu thương, câu em yêu anh kia, làm anh kinh hãi.
“Em, em nói gì cơ? Lặp lại lần nữa…” Con mắt Dương Sóc trợn rõ to.
“Ế…” Trần Mặc đỏ mặt: “Em, em nói… cái gì ấy nhỉ… anh đừng coi em là con gái…”
“Em biết rõ cái anh hỏi không phải câu ấy…” Dương Sóc cụt hứng, anh cầm cánh tay kia lên, đặt ở bên môi hôn lên vết răng sưng đỏ: “Anh hỏi câu trước ấy.”
Trần Mặc ngại ngùng xoay người qua: “Anh đã nghe thấy rồi, còn hỏi cái gì chứ?”
Dương Sóc nhếch môi mỉm cười, nụ cười tươi tắn không gì sánh nổi: “Anh muốn nghe lại lần nữa, thế nào, không được sao?”
Trần Mặc he hé miệng, mấp máy môi như thể đang nói ngôn ngữ vô hình.
Dương Sóc vươn tay ôm cậu vào lòng: “Nói đi mà nói đi mà…”
“Em… em… Anh…” Trần Mặc chết sống cũng không nói ra được.
Dương Sóc hôn Trần Mặc làm dây hết cả nước miếng, lớn tiếng tuyên bố: “Anh cũng yêu em, thật đó!!!” Loại lo lắng này, chính là yêu!! Bởi vì yên, cho nên lo lắng! Dương Sóc không ngốc, một chút đã hiểu, anh đã biết cái loại cảm giác mỗi ngày ***g ngực bị phủ đầy lo lắng này là cái gì, chính là Trần Mặc, Trần Mặc cho anh tình yêu và anh cho Trần Mặc tình yêu!
Chữ “yêu” ấy, kể ra thì có phần buồn nôn có phần già mồm cãi láo, nhưng mà, bạn chỉ có thể nói ra, thì mới có thể để đối phương biết được tình cảm của bạn là như thế nào!
Người nói ra chữ yêu trước, sẽ rất vất vả, bởi vì người ấy sẽ sợ, sợ không nhận được sự đáp lại xứng đáng.
Cho nên, đôi bên cùng nói ra chữ yêu ấy, giờ này khắc này, là bức tranh đẹp nhất hạnh phúc nhất!
Sói xám ôm chim cút của anh, cười mãi, cười mãi… Cười đến mức rớt nước mắt. Anh liếm lỗ tai chim cút: “Ngày mai, anh đi mua di động nhé… Nếu em có chuyện về trễ, gọi một cú điện thoại hay nhắn một mẩu tin… Hoặc là, nếu như giống ngày hôm nay, di động của anh không gọi được… ít nhất… Anh còn có thể sử dụng máy bàn tìm được em… Được không hở?”
Chim cút nhu nhược khoát chân lên đùi sói xám, nhỏ giọng tức giận, nói: “Được…”
Bụng sói xám kêu ùng ục mấy lần, anh nhớ mình còn chưa ăn, thế là mặt lập tức đỏ bừng.
Chim cút nâng mặt hôn lên khuôn mặt hôn lên tóc sói xám: “Em nấu mì cho anh nhé?”
“Không được, để anh nấu cho… Em cứ nằm đó…” Sói xám dùng chăn gói kỹ chim cút lại, sau đó lắc cái mông trần vui vẻ đi nấu mì.
Chim cút cuộn tròn trong chăn, nghĩ tới câu sói xám nói, cười ngu ngơ.
Sói xám nấu xong mì, đổ vào một cái bát nhỡ, bưng vào phòng ngủ: “Em ăn một miếng nào, rồi húp một ít canh.”
Đầu hai người kề bên nhau, anh một miếng em một miếng, ăn mì rất là ngon lành.
Sói xám vươn móng vuốt lau vết canh bắn lên mặt chim cút: “Trần Mặc, anh phát hiện… Anh không rời khỏi em được nữa rồi…”
Chim cút cắn môi, nghiêng đầu hôn lên tay sói xám: “Ừ, em cũng thế…”