Cuối tháng mười hai, bầu trời trong xanh như được gột rửa.
Lễ hội thời trang IC hàng năm sẽ được tổ chức tại Hoài Hải, Ninh Thành.
Những chiếc xe sang trọng tụ tập bên bờ biển, ánh đèn rực rỡ, đèn flash nối tiếp nhau, bậc thềm rộng lớn được trải thảm đỏ, tiết tấu của nhịp trống vang dội khắp không gian thành phố.
Mặt trời long lanh dịu nhẹ, những con sóng đập vào đá ngầm lấp lánh những đốm sáng nhỏ trên bờ.
Giản Đào lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó lại dựa vào cửa sổ xe, thổi tóc mái của mình: “Lúc nào em lên sân khấu vậy?”
Trợ lý vỗ nhẹ vào chiếc váy dài của cô, nhướng mày: “Lên cuối cùng, đứng ở hàng đầu.”
Lên cuối cùng nghe có vẻ rất có sức ảnh hưởng, nhưng phải chờ tận hai tiếng đồng hồ cũng thực sự quá mệt mỏi.
Hơn nữa hôm nay Giản Đào mặc bộ một bộ lễ phục cao cấp rất nặng, để tránh phần áo ngực bị tụt xuống nên nó được thiết kế rất chặt.
Người dẫn chương trình nhiệt liệt mở màn, buổi lễ long trọng cũng bắt đầu được phát trực tiếp, Giản Đào bấm vào xem màn náo loạn của mọi người, nhưng được một lúc thì những bình luận càng ngày càng ít.
Đừng nói đến người xem, ngay cả cô cũng cảm thấy buồn ngủ.
Cuối cùng ngay trước khi cô chuẩn bị nhắm mắt trợ lý đã lay cánh tay cô: “Lên sân khấu rồi!”
Giản Đào hít một hơi thật sâu sau đó khẽ lắc đầu, từ xe đi vào hậu trường.
Một nghệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp chính là mặc kệ giây trước mơ hồ thế nào, thời tiết có lạnh giá thế nào, chỉ cần nhìn thấy camera thì một giây sau trạng thái lập tức liền thay đổi.
Cô mang theo đạo cụ, cất bước đi lên bậc thềm.
Trong ảnh mặt trời đã lặn, màn đêm một mảng tối đen, nhưng khoảnh khắc cô vừa xuất hiện, làn da mềm mại hoàn mỹ phản lại với ánh đèn, mặc dù không có chỉnh màu sắc chút nào nhưng cảm giác độ sáng của bức ảnh được nâng lên vài tông.
Mấy nghệ sĩ đang ngủ gà ngủ gật cũng ngồi thẳng dậy.
Giản Đào mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, gió biển thổi khiến chiếc váy giống như sóng gợn, bước đi của cô trùng khớp với nhịp điệu của âm nhạc, nhẹ nhàng nhanh nhẹn theo từng hơi thở.
Mỗi một nghệ sĩ đều có các động tác ký hiệu riêng biệt, của Giản Đào là thả chim bồ câu trắng.
Cô tìm đúng vị trí của camera, nâng chiếc lồng chim trang trí cành hoa từ phía sau lên nhẹ nhàng đẩy chốt cửa ra, trong khoảnh khắc cô cúi đầu xuống, mái tóc dài tung bay, chú bồ câu trắng bay xung quanh cô rồi đáp xuống vai cô.
- -- Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Cô kinh ngạc nhướng mày, nhưng tiết tấu cũng không hề bị ảnh hưởng, vững vàng bước đến cuối thảm đỏ như dự kiến ban đầu.
Lúc dừng bước cô khẽ đưa tay lên vai, bồ câu trắng bay đến đầu ngón tay, cô cầm gấu váy khẽ nghiêng người hướng ra ngoài, theo tầm mắt của cô, chú chim bồ câu trắng tung cánh bay về phía biển.
Ngọn gió khẽ thổi bay mái tóc dài của cô để lộ bờ vai mảnh khảnh, đường cong lên xuống vừa vặn, cơ thể lại dùng lực hơi hướng ra ngoài, đây là động tác vô cùng khó, tuy nhiên duy trì luyện tập trong một thời gian dài khiến cô có khả năng giữ thăng bằng tuyệt vời, cô đếm thời gian, giữ nguyên động tác cho đến khi máy quay rời đi, lúc này mới bước xuống sân khấu.
Giống như một tiết mục vừa kết thúc, tất cả các nghệ sĩ dưới khán đài đều nhiệt liệt vỗ tay.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, bầu không khí cũng lên đến đỉnh điểm:
【 Ai nghĩ ra tư thế kết thúc vậy, quá tuyệt, tôi chụp màn hình đến điên luôn rồi! 】
【 Cuối cùng cũng biết vì sao phòng làm việc của cô từ trước đến giờ không mua báo chí, cô ấy hoàn toàn không cần, quá đẹp rồi. 】
【 Động tác xuất sắc quá. 】
【 Cuối cùng cũng đến, đợi cả đêm chỉ vì cô ấy. 】
【 Nghệ sĩ nổi tiếng hàng đầu quả thực không phải chém gió, gần một tiếng phòng phát sóng trực tiếp quá tẻ nhạt, cô ấy vừa đến thì bình luận, nhiệt độ đều tăng vọt. 】
Bình luận bùng nổ, Giản Đào cũng khoác thêm chiếc áo khoác, dưới sự dẫn dắt của nhân viên đi đến chỗ ngồi.
Chỉ còn hai chỗ.
Nhân viên cũng ho nhẹ một tiếng: “Cái đó... lần này chúng tôi không có dán tên, nhưng mọi người đều ngồi gần hết rồi, còn lại vị trí này là, là của thầy Tạ.”
Thầy Tạ.
Trong giới nghệ sĩ họ Tạ cũng khá nhiều, trong trường hợp này cho dù không đi thảm đỏ, người tổ chức và các nghệ sĩ khác sẽ chủ động nhường cho anh ta chiếc ghế C vị, chỉ cần cái họ thôi cũng khiến mọi người đều ngầm hiểu vị này là ai.
Ngoài Tạ Hành Xuyên ra còn có thể là ai nữa.
Quả nhiên, ngay khi Giản Đào vừa nhận ra, có một tiếng ho từ phía đối diện, đến từ người quản lý của cô.
Mộng Thư liếc mắt sắc lẹm đến, Giản Đào lập tức đọc ra bốn chữ - cảnh báo trừ tiền.
Yêu cầu giữ khoảng cách với Tạ Hành Xuyên ở nơi công cộng được ghi trong hợp đồng của cô, đây là quy định thiết yếu.
Cũng có thể không cần tuân thủ, nhưng sẽ bị trừ tiền.
Máy ảnh quét qua, bóng lưng của Giản Đào đã kích động đến những người qua đường hóng drama:
【 Giản Đào ngồi ở ghế trước mặt ngại ngùng rồi hahaha. 】
【 Người tổ chức thực sự mang đến rắc rối rồi, ai mà không biết bức ảnh chụp chung đêm hội trong tiếng thét chói tai, Giản Đào và Tạ Hành Xuyên đã từ bỏ hào quang nhân vật chính, chia nhau ra đứng chéo cách xa nhau nhất, vụ này trực tiếp leo lên hot search 3 ngày liên tiếp, bây giờ lại gặp nhau hahahaha 】
【 Bây giờ giới giải trí thật sự rất vô vị, thích xem một vài biểu cảm của đối phương, mau ngồi xuống đi, ngồi xuống đi Giản Đào! 】
Hiển nhiên, các nhân viên cũng đã nghĩ đến sự cố đứng cách nhau lần trước, nhưng mệnh lệnh của ông chủ không thể không tuân theo, chỉ có thể lau mồ hôi trên trán: “Cô xem hay là...”
“Không cần đâu” Giản Đào đúng lúc ngắt lời, quay đầu nhìn lại, “Tôi thấy phía sau còn chỗ ngồi, tôi bị viễn thị, ngồi ở phía sau đi, xem thoải mái hơn.”
【 Mời diễn viên có thị lực 5.0 Giản Đào biểu diễn tiết mục: Trợn mắt nói dối. 】
【 Đằng sau đó rõ ràng là vị trí của nhân viên! Ghế đều không giống nhau! Rốt cuộc mối quan hệ này là sao vậy, nữ minh tinh tranh nhau đi thảm đỏ đọ nhan sắc, chị thà ngồi bên lề còn hơn ngồi ghế C?! 】
【 Rốt cuộc có ai đào bới được câu chuyện gì giữa hai người họ không? Tò mò muốn chết, lẽ nào tình yêu thầm của Tạ Hành Xuyên đã khiến cô ấy sợ xanh mặt rồi? 】
【 Đừng, đừng, nghĩ đến cảnh hai người họ yêu nhau là tôi thấy khủng bố rồi, đoán những thứ bình thường thôi. 】
Giữa những ánh mắt phức tạp lại có chút phấn khích của mọi người, Giản Đào ngồi xuống hàng cuối cùng.
Mỗi đồng tiền của cô đều là vất vả thức đêm kiếm được, sao có thể vì một người đàn ông mà mất chứ?
Sau khi ngồi ổn định, bộ phim mãi vẫn chưa thấy bắt đầu, cho đến khi ngoài cửa có tiếng huyên náo Giản Đào mới phát giác ra cái gì.
Họ đang đợi Tạ Hành Xuyên.
Mà thầy Tạ này cuối cùng cũng đến.
Ánh đèn nơi sân bãi đã mờ đi, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen từ xa lướt qua, sau đó ngồi vào xuống ghế.
Có những tiếng xì xào bàn tán, kèm theo vô số ánh mắt dõi theo.
Cô mím môi ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Đêm nay có trao giải.
Sau một số giải thưởng không đáng nhắc trôi qua là đến giải thưởng quan trọng đầu tiên.
Nam diễn viên có giá trị thương mại cao nhất, người giành được giải là Tạ Hành Xuyên.
Những bộ sưu tập bật bắt đầu được phát trên màn hình, diễn viên người ta liều mạng mới có thể thu thập đủ được một phút, anh đến tận những năm phút, mà chỉ có một phần được chiếu lên.
Mặc dù anh chỉ mới vào nghề được bốn năm, quay diễn so với bất cứ ai đều rất tùy ý, muốn chụp thì chụp, không muốn chụp thì nghỉ, nhưng Tạ Hành Xuyên vẫn đóng góp rất nhiều cảnh quay kinh điển. Trong đó bùng nổ nhất là cảnh vừa cởi áo vừa ngậm điếu thuốc, hầu như mỗi lần hormone lan tỏa trong đêm khuya, Giản Đào đều có thể nhìn thấy cảnh này.
Theo lời của bọn họ chính là rất giống một công tử đại thiếu gia bất cần đời vào giải trí mua vé, kết quả lại tự mình chơi với lửa.
Trên người anh có một vẻ đẹp thật vi diệu, khí chất vừa chính vừa tà.
Giản Đào mặc dù không thích anh, nhưng vẫn phải thừa nhận anh có một làn da rất đẹp, thời khắc mấu chốt có thể khiến người ta choáng váng, bị mê hoặc trong chốc lát.
Nghĩ đến mấy thứ không tốt, cô vội dời ánh mắt, ho nhẹ một cái định nghĩ sang chuyện khác.
Kết quả là cảnh tượng này tình cờ bị camera chụp lại, còn bị người ta đăng lên Weibo.
Một hòn đá làm kích động sóng ngàn.
【 Giản Đào điên hay gì vậy? Đến trao thưởng cũng không nhìn? 】
【 Cạn lời, dù quan hệ có tệ đến đâu cũng phải tôn trọng tiền bối chứ, phim của Tạ Hành Xuyên đều được đón nhận nồng nhiệt, còn đoạt giải thưởng ở nước ngoài, Giản Đào đâu, có bộ phim nào đáng xem không? Fan chỉ biết chém gió, đều là phim điện ảnh còn không biết xấu hổ à? 】
【 Làm gì có người nổi tiếng nào như cô ta chứ, đến ngay cả bộ phim đầu tay cũng không có? Kỹ năng diễn xuất chỉ có thể đối phó với phim thần tượng, căn bản không thể so được với màn ảnh lớn. 】
【 Nghe nói gần đây cô ấy đang thử vai ‘Lả lướt’ của đạo diễn Lưu Duy, đến đấy không biết bao nhiêu lần rồi, trời má một IP lớn như vậy làm gì đến lượt cô ấy chứ? Đừng làm bản thân mất mặt nữa đi. 】
...
Trong buổi trao giải, Giản Đào cảm giác điện thoại ở trên đùi khẽ rung.
Mở ra nhìn, là ảnh chụp màn hình Weibo do bạn thân Chung Di gửi đến: 【 Thật hay giả vậy? 】
Cô nhìn lướt qua, phát hiện chủ đề là chuyện cô đi thử vai bộ phim mới.
Giản Đào cúi đầu gõ chữ.
Nhặt một quả đào: 【 Thật đó, miếng bánh ngon như vậy, mọi người trong giới đều thử vai nhiều lần rồi, bởi vì nó rất quan trọng, cho nên cảnh đánh nhau, cảnh khiêu vũ và cảnh khóc đều phải thử riêng, đó là điều rất bình thường. 】
【 Mà đạo diễn cũng rối rắm thật, năm sau phim mới khai máy, mình đoán mấy tháng nữa mới tuyển được nữ chính mất. 】
Chung Di: 【 Vậy mấy tháng tới cậu định làm gì? 】
Kế hoạch cô đã có rồi, bây giờ đang nghĩ cách thực hiện.
【 Cậu biết ‘Starry Night Tour’ không? 】
Chung Di: 【 Biết chứ, là chương trình tạp kỹ về du lịch rất nổi tiếng. 】
Nhặt một quả đào: 【 Vậy cậu có biết phim ngắn ‘Mờ nhạt’ nổi tiếng năm ngoái là do nhà tài trợ của họ quay để quảng bá chức năng camera của điện thoại di động không? 】
Chung Di rõ ràng là sững sờ trong giây lát: 【 Cái này không rõ lắm, nhưng mình đã xem qua phim ngắn đấy rồi, quay cũng không tệ. Lúc đó nó còn hiện lên trang đầu của mình, mình còn mua cái điện thoại đó nữa. 】
Nhặt một quả đào: 【 Ừm, mình có tìm hiểu qua, nhà tài trợ điện thoại di động này mỗi năm đều thay đổi người phát ngôn mới, trong hai năm này họ đều chọn người trực tiếp từ các chương trình tạp kỹ. Bởi vì chương trình tạp kỹ được quảng bá rất tốt, bọn họ sẽ dựa vào đoạn clip nổi bật của một khách mời để tạo ra một kịch bản nhỏ, nếu quay lại có thể mượn độ hot của nhau. 】
Chung Di: 【 A mình biết rồi, cậu muốn tham gia chương trình tạp kỹ này, biểu hiện thật tốt, cố gắng giành được vị trí người phát ngôn cho điện thoại phải không? Nói như vậy thì cậu có thể được quay phim ngắn, nhưng cậu cần cái đó làm gì? 】
Giản Đào cúi đầu gõ chữ: 【 Bởi vì đoàn làm phim ‘Linh Lung’ nói chuyện với mình, nói mình chỉ toàn quay mấy phim truyền hình dài 20, 30 tập, lo lắng mình không căn được thời lượng của bộ phim, bởi vì nó ngắn hơn nhiều. 】
Thật ra cũng có thể hiểu được, dù sao phim truyền hình dài tập và phim ngắn cách thức diễn xuất quả thật không giống nhau, hiện tại cô cũng không có bộ phim nổi tiếng nào, cũng chính vì vậy cô muốn chứng minh mình cũng có thể diễn xuất với tiết tấu nhanh.
Nhặt một quả đào: 【 Vừa hay mấy tháng này mình có lịch trình, xuất hiện trên chương trình tạp kỹ cũng nhiều, không lỗ. 】
Chung Di cảm thấy cô nói cũng có lý: 【 Vậy cậu đã ký hợp đồng với chương trình tạp kỹ bên kia rồi à? 】
【 Còn chưa liên hệ được với bên đó. 】
【? 】
Nhặt một quả đào: 【 Công ty bọn mình không có quen với bên đó, nhưng mình đã kiểm tra Weibo của nhà sản xuất, phát hiện anh ta theo dõi Tạ Hành Xuyên. 】
Chung Di gửi đến một biểu cảm kỳ quái: 【 Thế nào, kết hôn ngầm hai năm, cuối cùng cậu cũng cảm thấy chồng chó của cậu có một chút tác dụng rồi? 】
Khi hết thời gian nghỉ ngơi, Giản Đào tiếp tục xem buổi trao giải, nhưng điện thoại ở trên đùi của cô vẫn không ngừng rung.
Chung Di như phát điên: 【 Cậu định làm thật đó chứ? Định dụ dỗ kiểu gì? 】
Giản Đào không hiểu: 【 Tại sao phải dụ dỗ? Mình và anh ấy đang nghiêm túc trao đổi tài nguyên, nếu anh ấy tiến cử mình, mình sẽ chia cho anh ấy một phần lợi nhuận, có tiền ai mà không kiếm chứ. 】
【 Hơn nữa, anh ấy khi quay phim liền biến mất, hôm nay mới đóng máy, 3-5 tháng trở lại đây đây là lần đầu hai bọn mình gặp nhau, hơn nữa còn cách xa vạn dặm, anh ấy có thể nhớ được mặt mình như thế nào là tốt lắm rồi, còn nói dụ dỗ, có tác dụng sao? 】
Mười phút sau, Chung Di mới nhắn lại một tin: 【 Xùy, nhàm chán. 】
Nhặt một quả đào: 【 Còn nữa, tại sao lại là chồng chó? 】
Chung Di: 【 Không phải mỗi ngày cậu đều mắng anh ta là chó sao? 】
【... 】
Cuối cùng buổi lễ trao giải cũng kết thúc, Giản Đào nhận được một chiếc cúp hạng nặng.
Nữ diễn viên được yêu thích nhất.
Thật ra cô đã giành được giải thưởng này vài lần, trong lúc phấn khích, cô cũng nhớ đến những nghi ngờ về doanh thu phòng vé phim của mình trong ảnh chụp màn hình mà Chung Di gửi đến.
Khó trách bọn họ chế nhạo, hai bộ phim kia quả thực quả thê thảm, tuy trong giới nói vấn đề không phải ở cô, nhưng thành tích đóng phim những năm qua của cô quả thực là trắng tay.
Cô muốn đạt được thành tựu, phải đạt được thành tựu.
Chương trình tạp kỹ này tưởng chừng chỉ là một buổi quay đơn giản, nhưng đối với cô đó là bàn đạp để cô thử sức với điện ảnh một lần nữa.
Người ta nói phim truyền hình và điện ảnh có rào cản, vậy tại sao cô không thể là người phá vỡ rào cản này chứ?
Mặc kệ thế nào, lần này cô lấy hết can đảm để chiến đấu đến cùng.
Nghĩ đến đây cô không khỏi có chút ngưng trọng, đứng trước thang máy của khách sạn cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.
Thang máy dinh dong một tiếng, từ tầng hầm đi lên tầng 1.
Địa điểm tổ chức sự kiện lần này quá xa, hơn nữa sáng sớm mai còn có một buổi chụp áp-phích, vì vậy người tổ chức đã trực tiếp đặt cho họ một khách sạn gần đó, số phòng ngẫu nhiên.
Cửa thang máy vừa mở ra Giản Đào liền nhìn thấy bảy tám nghệ sĩ quen thuộc, bọn họ chắc là lái xe của mình, vì vậy trực tiếp từ bãi đậu xe đi lên.
Thật trùng hợp, Tạ Hành Xuyên cũng ở đó.
Phải nhớ sứ mệnh trừ tiền, Giản Đào không thèm nhìn anh, gật đầu chào mọi người, quẹt thẻ, thang máy đi lên.
Tầng thấp nhất là tầng 27, mọi người đều kiêng dè mối quan hệ giữa cô và Tạ Hành Xuyên, liếc mắt nhìn nhau nhưng không dám nói chuyện, trong không gian chật hẹp bao trùm sự im lặng đến nghẹt thở.
Cuối cùng dinh dong một tiếng, cô và người đàn ông bên cạnh thang máy đồng thời ngẩng đầu lên, một trái một phải bước ra khỏi thang máy.
Cô đi bên trái, Tạ Hành Xuyên đi bên phải, đi ngược lại không hề có chút liên quan, quả thực chữ “rút lui” giống như được viết khắp ngóc ngách trên người.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại, những người bên trong mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật đáng sợ, may mà bọn họ không ở cùng nhau, nếu không chẳng phải sẽ đánh nhau sao?”
Sau khi nghe tiếng thang máy đã đóng cửa, Giản Đào quay lại nhìn, theo thiết kế vòng tròn của khách sạn thì sẽ chạm trán với Tạ Hành Xuyên ở vòng bên kia.
Ánh sáng của ngọn đèn trên đầu mờ nhạt, người đàn ông cao gầy, cô chẳng thèm ngẩng đầu nhìn anh, thấy động tác của anh quá chậm, cô dùng mũi chân đá vào bắp chân anh, tỏ ý thúc giục.
“Mở cửa đi, mệt quá.”
Đợi lát nữa còn phải nói chuyện.
Anh không nói gì, giống như một người gỗ không có biểu cảm, dùng ngón tay thon dài quẹt thẻ phòng, sau tiếng tách cảm ứng, Giản Đào bước vào trước.
Cạch một tiếng, cửa lớn phía sau đóng lại.
Nghĩ đến Tạ Hành Xuyên chốt khóa cửa, cô vội vàng quay đầu lại.
Trong bóng tối người đàn ông dựa vào thành cửa, tay vẫn cầm thẻ phòng, cũng không mở điện, mặc cho bóng tối lan tràn.
Ánh trăng hắt xuống bệ cửa sổ, đường nét đã lâu không thấy cuối cùng cũng hiện rõ.
Anh cụp mắt xuống, trên môi nở một nụ cười có chút không rõ, có thể nhìn thấy quai hàm rõ ràng cùng đường yết hầu, hôm nay trông anh như một con chó, thậm chí còn mặc áo sơ mi đeo cà vạt, cúc áo đầu tiên cũng cài rất tỉ mỉ, thật sự không giống anh.
Ngay khi Giản Đào chết lặng vì nụ cười của anh, người đàn ông cuối cùng cũng ngước mắt lên.
Trên mi mắt có một nốt ruồi nhỏ, nhưng trời sinh đã có một đôi mắt đào hoa lãng tử, chỉ cần ngước mắt lên, nốt ruồi sẽ hằn vào nếp nhăn bên trong mí mắt, không còn dấu vết.
Giản Đào không có thời gian để kinh ngạc trước sự kỳ diệu của tạo hóa, chỉ thấy người đàn ông hơi nghiêng người, trong bóng tối hơi thở không đều, gần như thì thầm——
“Tôi đã có gia đình rồi, cô Giản nửa đêm đến phòng tôi, có vẻ không tốt lắm?”