Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Xoẹt!
Cảnh Ngôn không trả lời Mộ Liên Thiên, vận chuyển nguyên khí lấy ra tất cả dụng cụ để phối chế dược tề khỏi tu di giới chỉ.
Lấy ra dụng cụ, tài liệu xong Cảnh Ngôn cười nói:
- Mộ tổng quản, ta đã có đủ tài liệu, giờ bắt đầu phối chế dược tề giải độc.
Mộ Liên Thiên chớp chớp mắt:
- A?
Tề Tư Nhu nằm trên giường mắt lóe tia sáng ý cười.
Mộ Liên Thiên hỏi:
- Vậy... chúng ta có cần né tránh không?
Khi đan sư luyện chế đan dược cần hoàn cảnh yên lặng, đương nhiên cũng có phần sợ người ta học trộm kỹ xảo luyện đan của mình.
Cảnh Ngôn tuy chỉ phối chế dược tề nhưng nếu loại dược tề này thật sự có thể loại trừ độc tính U Minh Độc Thảo, vậy giá trị của nó vô cùng quý giá.
Cảnh Ngôn nghe vậy cười tủm tỉm nhìn Cao Triệu Hải, Vương Ba. Tại đây người có thể học trộm cách làm dược tề chỉ có hai đan sư này.
Cảnh Ngôn phất tay tùy ý nói:
- Không cần, phối chế dược tề rất đơn giản, không sợ người khác ảnh hưởng.
Cao Triệu Hải, Vương Ba là đan sư, đừng nói dược tề sư, đan sư bình thường có thể học trộm khi họ luyện chế đan dược. Nhưng Cảnh Ngôn không phải dược tề sư bình thường, hắn không muốn cho hai đan sư này biết cách phối chế dược tề thì họ sẽ không học được.
Cảnh Ngôn mỉm cười nói:
- Mộ tổng quản, mặc dù ta không sợ một số ảnh hưởng nhưng cố gắng đừng phát ra tiếng động. Đặc biệt ai đó ngậm chặt mồm vào, ta sợ có người hôi miệng ảnh hưởng tâm tình của ta, khiến phối chế ra dược tề không có đủ hiệu quả.
Phù!
Cao Triệu Hải tức xì khói, Cảnh Ngôn không nói tên ra nhưng ai đều nghe hiểu Cảnh Ngôn đang ám chỉ gã.
Mộ Liên Thiên liếc Cao Triệu Hải một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo:
- Cảnh Ngôn tiểu hữu yên tâm, ta bảo đảm khi ngươi phối chế dược tề không có ai nói chuyện ảnh hưởng đến ngươi.
Cao Triệu Hải tuy là đan sư tứ giai, có địa vị phi phàm trong Lam Khúc quận thành, nhưng nếu gã chọc Mộ Liên Thiên, Mộ Liên Thiên là tổng quản Quận Vương phủ không e ngại gì ra tay dạy dỗ đan sư tứ giai này.
Cảnh Ngôn gật đầu, bắt đầu làm việc.
Động tác của Cảnh Ngôn rất nhanh khiến người hoa mắt, các loại tài liệu không ngừng bị chiết xuất ra.
Ban đầu Cao Triệu Hải không để ý, nhưng dần dà biểu tình nghiêm túc.
Chuyên gia vừa ra tay liền biết trình độ, động tác của Cảnh Ngôn nhanh nhẹn không giống phối chế dược tề, nhưng cường giả Đạo Linh cảnh như họ thấy rõ từng động tác của hắn. Vì thấy rõ nên họ biết trình độ phối chế dược tề của Cảnh Ngôn rất cao, đan sư mạnh như Cao Triệu Hải, Vương Ba đan sư phối chế dược tề kém xa Cảnh Ngôn.
Tiểu tử này là quái vật từ đâu chui ra?
Qua nửa tách trà Cảnh Ngôn làm tới bước phối chế dược tề cuối cùng, khi nào xong dược tề cũng hoàn thành.
Mộ Liên Thiên căng thẳng nhìn động tác của Cảnh Ngôn, khi hắn làm xong hết gã mở miệng hỏi:
- Cảnh Ngôn tiểu hữu, sao rồi?
Mộ Liên Thiên không phải đan sư hay dược tề sư, không rõ ràng quá trình cụ thể phối chế dược tề. Thấy động tác Cảnh Ngôn quen tay phối chế dược tề ra, nhưng gã không dám chắc hắn phối chế thành công.
Cảnh Ngôn rót dược tề vào bình sứ xong mới nói:
- Được rồi, dược tề này chắc đủ hoàn toàn trừ bỏ độc trong người phu nhân.
Cảnh Ngôn đưa dược tề mới phối chế xong đến trước mặt Tề Tư Nhu:
- Phu nhân, giờ hãy uống dược tề đi.
Cao Triệu Hải nhíu chặt mày lên tiếng can ngăn, nhìn Mộ Liên Thiên:
- Khoan đã! Mộ tổng quản hãy nghĩ kỹ, tiểu tử này phối chế dược tề không biết là thứ gì, lỡ dược tề của hắn là thuốc độc thì...
Mộ Liên Thiên cau mày nhìn Cao Triệu Hải, nghi hoặc hỏi:
- A? Cao đan sư quan sát từ đầu đến cuối chẳng lẽ không thể xác định đó có phải là thuốc độc hay không?
Cao Triệu Hải dù sao là đan sư tứ giai trăm phần trăm, vậy mà không phân biệt ra Cảnh Ngôn phối chế dược tề có phải là thuốc độc không? Nghe Cao Triệu Hải nói hình như gã không chắc.
Mộ Liên Thiên hỏi làm mặt Cao Triệu Hải đỏ rần, gã không xem hiểu Cảnh Ngôn phối chế dược tề gì, gã chưa từng thấy loại dược tề này. Cảnh Ngôn sử dụng tài liệu Cao Triệu Hải đều biết, nhưng tổng hợp lại hình thành dược tề thì gã không biết.
Cao Triệu Hải nhớ lại giật mình phát hiện không thể sao chép cách phối chế dược tề này, tức là kêu gã phối chế nó, đan sư tứ giai như gã không cách nào làm được.
Quá khoa trương!
Cao Triệu Hải thẫn thờ, một dược tề sư phối chế dược tề trước mặt gã, gã thấy toàn quá trình mà không thể bắt chước? Tình huống gì đây?
Mộ Liên Thiên xoe tròn mắt, gã không ngờ chuyện này:
- Chắc không phải Cao đan sư không biết Cảnh Ngôn tiểu hữu phối chế dược tề là vật gì đi?
Cao Triệu Hải lúng túng phân bia:
- Cái... cái này... ta không chú ý.
Cao Triệu Hải cũng không tin lời này, gã nhìn Cảnh Ngôn từ đầu đến cuối nhưng bây giờ lại nói là không chú ý, quỷ mới tin.
Vương Ba nhíu mày nói:
- Mộ tổng quản, bản thân ta cũng không biết dược tề mà Cảnh Ngôn tiểu hữu phối chế, chưa từng gặp. Trong Lam Khúc quận thành tuyệt đối không có loại dược tề giải độc này.
Vương Ba trình độ ngang ngửa Cao Triệu Hải, hai người am hiểu đan dược hơi khác nhau, nhưng đan sư tứ giai năng lực là không thể nghi ngờ. Nói một đan sư không biết dược tề của Cảnh Ngôn thì còn có thể, nhưng hai đan sư tứ giai đều không biết dược tề trong tay hắn, thật khiến người khó tin.
Mộ Liên Thiên ngây người nhìn Cảnh Ngôn.
Tề Tư Nhu cười nói:
- Liên Thiên, ta đã như thế nào này rồi, Cảnh Ngôn tiểu hữu còn cần cho ta độc dược sao? Nếu hắn có thù với ta thì không cần làm gì, chờ một thời gian là được.
Đúng rồi, Tề Tư Nhu không sống được bao lâu, Cảnh Ngôn cho nàng thuốc độc có ý nghĩa gì? Hay Cảnh Ngôn muốn chết, dùng cách này chấm dứt mạng sống của mình?
Người ngốc đến đâu cũng sẽ không mạo hiểm mạng sống hạ độc người tùy thời chết.
Nghe Tề Tư Nhu nói Mộ Liên Thiên phản ứng lại, bản năng gật đầu.
Tề Tư Nhu nhận lấy dược tề từ tay Cảnh Ngôn, không chút do dự uống ngay.
Mộ Liên Thiên mở miệng hỏi:
- Cảnh Ngôn tiểu hữu, loại dược tề này cần bao lâu mới thấy hiệu quả?
Cảnh Ngôn trả lời:
- Chắc rất nhanh.
Cao Triệu Hải lạnh lùng nhìn Cảnh Ngôn:
- Hừ! Hay là làm đại dược tề nào qua mắt Mộ tổng quản? Nói phu nhân trúng độc là ngươi, giờ giải độc cho phu nhân cũng là ngươi, tóm lại toàn do ngươi nói. Theo ta thấy phu nhân không hề trúng độc, ngươi làm ra dược tề cho phu nhân dùng là muốn lừa tổng quản.
Mộ Vân Phỉ không khách sáo quát:
- Cao đan sư! Nếu ngươi còn càn quấy thì ta mời ngươi ra khỏi phủ tổng quản!
Cao Triệu Hải làm Mộ Vân Phỉ thấy phiền, gã không có năng lực chữa cho mẫu thân, giờ Cảnh Ngôn chữa bệnh gã nhiều lần châm chích hắn, người này rất đáng giận.
Cao Triệu Hải liếc Mộ Vân Phỉ một cái:
- Ha ha.
Cao Triệu Hải cười âm trầm nhưng không đáp trả, Mộ Vân Phỉ dù sao là nữ nhi của Mộ Liên Thiên, gã phải nể mặt Mộ Liên Thiên ba phần. Hơn nữa nơi này là phủ tổng quản, nếu đan sư tứ giai như gã bị đuổi ra ngoài mới thật sự thành trò cười.
Lúc này Mộ Liên Thiên quan tâm nhất là thê tử của mình, gã hồi hộp nhìn Tề Tư Nhu:
- Nhu nhi thấy sao rồi?
Tề Tư Nhu khép mắt giây lát sau đó mở ra, mắt đẹp lóe tia vui mừng, nàng vô cùng ngạc nhiên nhìn Cảnh Ngôn.
Nói thật thì Tề Tư Nhu không tin tưởng gì Cảnh Ngôn, mười mấy năm qua đan sư đến phủ tổng quản ít nhất mấy chục người, nhưng không có đan sư chữa bệnh hữu hiệu.
Một người trẻ tuổi chưa đầy hai mươi đến trước mặt, Tề Tư Nhu có thể ôm niềm tin bao lớn cho hắn?
Cảnh Ngôn đưa dược tề cho nàng, Tề Tư Nhu không hề mang chút hy vọng, nàng uống dược tề là vì không muốn làm Mộ Liên Thiên lo lắng. Nhưng khi uống dược tề xong, thời gian ngắn qua đi Tề Tư Nhu cảm giác vụ tuyền của mình có thay đổi nhỏ.
Đã mười mấy năm Tề Tư Nhu không vận chuyển nguyên khí trong người, nàng không khác gì người thường. Bây giờ Tề Tư Nhu cảm ứng vụ tuyền của mình, cảm ứng nguyên khí trong cơ thể.
Sự thay đổi này rất nhỏ với võ giả bình thường, thậm chí không nhận ra được. Nhưng với người mười mấy năm không có cảm ứng thì chấn động đó trời long đất lở.
Mắt Mộ Liên Thiên sáng rực, Tề Tư Nhu không nói nhưng gã phát hiện mặt nàng hơi hồng lên, lúc trước không có tình huống như vậy.