Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
- Thiên Không Chi Dực!
Vèo!
Cảnh Ngôn bỗng biến mất tại chỗ, chỉ để lại một chuỗi tàn ảnh.
Đám cướp võ giả quá đông, Cảnh Ngôn muốn sớm kết thúc đánh nhau thì phải thi triển Thiên Không Chi Dực.
Xoẹt!
Nhiễm Hậu rút ra búa to màu đen xé gió chém vào tàn ảnh Cảnh Ngôn.
Mắt Nhiễm Hậu sáng rực, một kích kia đơn giản hơn gã tưởng tượng, không có sức mạnh chống cự mãnh liệt gì trong dự đoán.
Nhiễm Hậu lòng máy động thầm nghĩ:
- Thành công?
Nhiễm Hậu chỉ kịp mừng trong khoảnh khắc, giây sau phát hiện không thích hợp, vũ khí của gã không có cảm giác trì trệ gì.
Búa to đập trúng người khác với đập vào không khí.
Nhìn kỹ thì chỗ đó không còn bóng dáng Cảnh Ngôn, hắn đã biến mất, nhanh đến nỗi võ giả cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên như Nhiễm Hậu trong thời gian ngắn không bắt giữ được.
Tim Nhiễm Hậu rớt cái bịch vội xoay người tìm Cảnh Ngôn, nhưng gã quay lại thấy cảnh tượng rách khóe mắt.
Ttrong thời gian ngắn đám huynh đệ sau lưng gã đã có bảy, tám người ngã xuống, cùng bị một kiếm bị xuyên qua trán. Bọn họ chưa kịp phát ra tiếng hét kêu cứu đã chết.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Có Thiên Không Chi Dực phụ trợ động tác rút kiếm của Cảnh Ngôn nhanh đến tột độ, đám võ giả cao cấp làm sao ngăn được.
Lưu Quang kiếm như lưỡi hái chết chóc, nơi vụt qua để lại những xác chết máu tuôn như suối.
Nhiễm Hậu lạc giọng rít gào, xoay người lao vào Cảnh Ngôn:
- Dừng tay!
Nhưng tốc độ của Nhiễm Hậu chậm như ốc sên khi so với Cảnh Ngôn, không thể ngăn cản hắn đồ sát thành viên băng cướp.
Một giây qua đi có ít nhất hơn mười thành viên băng cướp chết dưới kiếm của Cảnh Ngôn, không ai đỡ nổi một kích, bao gồm vài võ giả cảnh giới cửu trọng thiên.
Đám cướp rốt cuộc sợ, ngừng tiến lên ngược lại thụt lùi. Những người này ai cũng đã tay dính máu, rất hung hãn, trong bọn chúng nhiều người không sợ chết. Nhưng khi đụng đến cường giả có thực lực cường đại đến mức bọn chúng không thể chống cự thì cũng biết sợ.
Không ai hoàn toàn bỏ sự sống chết của mình.
Hành động lúc trước của họ như đưa đầu cho đối phương cắt.
Mắt Nhiễm Hậu đỏ ngầu:
- Dừng tay, dừng tay cho ta!
Nhiễm Hậu luôn chú ý cẩn thận, chưa bao giờ đắc tội những võ giả cường đại. Dù đối phương có chút khả năng có thực lực mạnh thì Nhiễm Hậu nhất định sẽ không chọc vào, vì vậy gã luôn mở rộng băng cướp của mình, phát triển đến hôm nay đã uy hiếp địa vực quanh Hắc Nha trại, khiến người nghe tái mặt.
Bây giờ có vẻ như gã đắc tội một người hoàn toàn không thể trêu vào.
Cảnh Ngôn không ngừng đợt tấn công, đám người tội ác chồng chất này có chết cũng chẳng đáng tiếc, giết bọn họ không khiến hắn áy náy. Diệt băng cướp Nhiễm Hậu xem như nhổ khối u trong địa vực Hắc Nha trại, là làm chuyện tốt.
Nhiễm Hậu dốc sức đuổi theo đánh Cảnh Ngôn, điên cuồng gầm rống:
- Cảnh Ngôn, ngươi có giỏi thì nhằm vào ta này!
Rốt cuộc Cảnh Ngôn ngừng lại, xoay người nhìn Nhiễm Hậu:
- Được rồi, hiện tại đến lượt ngươi.
Đám võ giả băng cướp ngừng xông hướng thành viên đội mạo hiểm Liệt Diễm nên Cảnh Ngôn mới tạm thời dừng tay.
Nói thật lòng Nhiễm Hậu coi như có nghĩa khí, đến lúc này còn cố gắng bảo vệ đám thuộc hạ. Nhưng Nhiễm Hậu phạm lỗi trí mạng là nổi lên sát tâm với Cảnh Ngôn. Nếu Cảnh Ngôn không có thực lực đủ mạnh thì hôm nay chẳng những hắn phải chết, nhóm Liệt Diễm cũng chết gần hết.
Nên Cảnh Ngôn đã quyết định xóa sổ Nhiễm Hậu, có nghĩa khí không phải lý do để hắn nương tay.
Bùm!
Nhiễm Hậu thấy Cảnh Ngôn ngừng lại liền vội phát ra công kích mạnh nhất, búa đen to kéo theo dao động nguyên khí đáng sợ như thiên thạch oanh kích Cảnh Ngôn.
Xoẹt!
Rít rít!
Cảnh Ngôn vung nhẹ Lưu Quang kiếm.
Một mảnh kiếm quang mỏng vụt qua, kiếm quang không toát ra uy thế khiến người chú ý, nhẹ nhàng nghênh đón búa đen to. Nhưng kiếm quang thoạt trông không có uy lực quá mạnh này khi đụng vào búa to đen bộc phát ra uy lực đáng sợ không gì sánh bằng.
Bùm!
Búa to đen bị đánh bay hướng chân trời, kiếm quang không tán đi tiếp tục quét hướng đầu Nhiễm Hậu.
Nhiễm Hậu dường như đã bình tĩnh lại, ánh mắt bình thản nhìn Cảnh Ngôn. Khi kiếm quang sắp quét trúng cổ Nhiễm Hậu, khóe môi gã cong lên.
Nhiễm Hậu cười nói với Cảnh Ngôn, như đang cầu xin:
- Cảnh Ngôn, hy vọng ngươi có thể tha cho huynh đệ khác của ta một mạng.
Nhiễm Hậu vừa dứt lời đầu gã đã bị kiếm quang đen cắt rơi xuống như cắt đậu hủ.
Đỉnh Đoạn Hồn Nhai nổi gió to.
Nhân vật Nhiễm Hậu chậm rãi ngã xuống, đầu lăn xa mấy thước.
Nhiễm Hậu nhìn Cảnh Ngôn nhẹ nhàng đồ sát võ giả thuộc hạ của gã liền biết mình còn lâu mới đánh lại hắn. Trong lòng Nhiễm Hậu đã có phán đoán Cảnh Ngôn là cường giả cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí không phải Tiên Thiên bình thường, rất có thể là cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ. Nhiễm Hậu biết không thể nào đánh lại Cảnh Ngôn.
Nhưng Nhiễm Hậu không chạy trốn, có lẽ gã biết dù chạy thì với tốc độ khủng bố của Cảnh Ngôn chắc chắn đuổi kịp gã.
Mặc kệ lý do là gì, phút cuối Nhiễm Hậu xin Cảnh Ngôn tha cho đám võ giả thuộc hạ một đường sống khiến hắn cảm thấy người này xem như một hán tử.
Cảnh Ngôn nhìn xác Nhiễm Hậu, lắc đầu nói:
- Là hán tử nhưng chọn sai nghề.
Cảnh Ngôn nhìn sang băng cướp đã bị hắn giết chỉ còn khoảng ba mươi thành viên sống sót.
Đám người này có sợ hãi, tức giận, ngây người tại chỗ, đủ loại cảm xúc biểu tình.
Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm đám thành viên băng cướp còn sống:
- Các ngươi đã nghe rồi, Nhiễm Hậu xin ta tha cho các ngươi. Bây giờ ta cho các ngươi một đường sống, sau khi xuống Đoạn Hồn Nhai hãy rời khỏi vùng ven Hắc Nha trại ngay. Nếu các ngươi còn dám ở lại đây ta tuyệt đối không cho các ngươi cơ hội sống sót lần thứ hai.
Cảnh Ngôn chậm rãi nói:
- Còn nữa, nếu các ngươi muốn báo thù cho Nhiễm Hậu thì làm ngay bây giờ. Nếu cảm thấy hiện tại không có cơ hội vậy chờ khi nào các ngươi tự nhận có thực lực hãy đến tìm ta.