Nhóc quỷ thật sự rất kiêu ngạo. Tuy rằng nó không nói chuyện với tôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết bát cháo trắng trên bàn.
Kể từ khi phát hiện ra sự tồn tại của nhóc quỷ, mỗi ngày về đến nhà là tôi luôn miệng nói tía lia, chỉ hận không thể kể hết mọi thứ cho nó nghe.
“Nhóc quỷ à, hôm nay chị lại đi tìm việc làm nhưng lại không được nhận rồi. Lúc đi phỏng vấn vị trí ‘giáo viên dự bị’, chị bị người ta mắng: ‘Tới cấu trúc AA này mà cô cũng không biết, có thật là cô tốt nghiệp trường XX không vậy?’”
“Thế là chị liền đi mua quyển sách ‘Tuyển tập 5 năm đề thi Đại học và 3 năm đề thi thử ’ để về tham khảo, nếu muốn cải thiện ngữ pháp ngay lập tức thì hẳn là không khả thi, nhưng ít nhất cũng có thể hy vọng lần sau sẽ không bị mất mặt như hôm nay nữa…”
“Em gọi chị bằng ‘chị’, vậy em bao nhiêu tuổi rồi? Lẽ ra ngày xưa chị cũng có một đứa em trai, nhưng không may nó đã mất sớm… Nếu như nó vẫn còn sống, chắc là tầm tuổi em nhỉ?”
“Theo em thì chị có nên thi lại vào biên chế hay không? Hay là nên cố gắng kiếm việc làm trước, rồi vừa học vừa làm?”
“Thú thật với em, tối nào chị cũng nằm mơ thấy ác mộng, cứ đến sáng là sẽ không tỉnh táo nổi, chỉ muốn ngủ mãi mà thôi. Theo em thì việc con người ta sống trên đời có ý nghĩa gì vậy? Chẳng lẽ chỉ để kiên trì tiếp tục chịu khổ hay sao? Haiz, xin lỗi, chị lại suy nghĩ tiêu cực nữa rồi! Không ổn, không ổn…”
Chẳng hiểu sao ngày nào tôi cũng có một đống chuyện để lảm nhảm, nói mãi nói mãi cho đến lúc ngủ thiếp đi mới thôi.
Liên tục một tuần như vậy, thế mà chẳng có bất cứ lời hồi đáp nào.
Song, chỉ cần tôi vẫn cảm nhận được áp suất trong phòng hạ thấp, chỉ cần nhìn thấy mớ “đồ cúng” đặt trong bếp biến mất, chỉ cần nửa đêm vẫn có thể nghe thấy tiếng tạp âm ồn ào dội lại từ phía trên nóc nhà, thì tôi vẫn có thể khẳng định nó vẫn còn ở đây, nhất định là nó sẽ nghe được những lời tôi nói.
Chính xác là nó đã nghe được.
Sau đó, tôi nhận ra có ai đó ghi chú bên cạnh một câu hỏi hóc búa: Một nét chữ hết sức phóng khoáng, bên trên giải thích cặn kẽ rõ ràng!
Tôi bắt đầu để lại lời nhắn cho nó bằng cách viết những tờ giấy ghi chú và dán khắp nhà.
“Nhóc quỷ à, chị để bánh kem trong tủ lạnh, nhớ lấy ăn.” *tiện thể vẽ thêm meme chú chó Cheems* (hình con chó trong chương 2 á)
“Nhóc quỷ à, em đúng là thần thông quảng đại nha! Từ tiếng Anh, toán học rồi suy luận các kiểu cái gì cũng giỏi! Cái câu tiếng Anh này chị dịch đúng chưa nhỉ? Em giúp chị xem thử được không?” *sticker van nài*
“Nhóc quỷ à, chị lại đi làm thêm ở quán bar. Hôm nay được trả 200 tệ, chị có mua gà rán với coca cho em nè!”
“Nhóc quỷ à, tiếng khóc tối qua hơi lớn, nếu em có chuyện gì phiền muộn, cứ nói với chị nghen? T__T“
Sau đó, tôi nhận được câu trả lời đầu tiên, chính là câu này:
“Đừng có tự ý đặt tên lung tung cho người khác, tôi tên Ân Tử Dạ.”
Tôi cầm tờ giấy ghi chú trong tay, vui vẻ tới mức cứ nằm lăn tới lăn lui trên giường.
Trong đầu tôi nghĩ ra một đống câu trả lời, cuối cùng bèn chọn cách trả lời đơn giản nhất:
“Chị tên là Châu Minh Huyên, mong được em giúp đỡ nhiều hơn!”
Tôi dán câu trả lời lên trên tủ lạnh, mỗi ngày lúc trở về nhà, tôi đều ngó qua tờ giấy để kiểm tra xem nhóc quỷ đã nhìn thấy chưa.
Tờ giấy nằm mốc meo ở đó hết ba ngày, mãi cho đến ngày thứ tư tôi mới nhận được đúng một chữ.
“Ok.”
Tôi nhảy tưng tưng trong phòng, vừa chạy vừa cười to với không khí:
“Hahahahaha.”
Cửa sổ phòng bên chợt đóng “ầm” một cái, hẳn là đang mắng tôi quá ồn ào.
Tôi giơ tay bụm miệng, lại cười khúc khích với không khí.
Kể từ hôm ấy, ngày nào tôi cũng để lại lời nhắn cho Tử Dạ.
“Tử Dạ, tối nay chị không về nhà, em giữ nhiệm vụ trông nhà giúp chị nhé~”
“Em trai kiêu ngạo à, em có thể trả lời nhiều thêm vài chữ được không?”
“Nếu nhớ chị thì em nhớ nói nhé, chị sẽ về sớm thôi!”
—o0o—
Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại, Ân Tử Dạ thật sự là quỷ ư?
Cậu ấy có thể ăn đồ ăn mà người bình thường vẫn ăn, cậu ấy có hình dáng đàng hoàng… dù là tôi chỉ mới thoáng thấy có một lần.
Nhưng quả thật, sự hiện diện của cậu khiến cho nhiệt độ trong nhà hạ xuống chỉ còn tầm khoảng 10 độ C. Tâm trạng của cậu mỗi lần dao động đều sẽ ảnh hưởng đến dòng điện trong phòng. Ngoài ra tôi đã từng thấy cậu ấy bò.
Nếu cậu ấy là quỷ, vậy tại sao lại chỉ trốn trong căn nhà này.
Chẳng mấy chốc, tôi đã có cơ hội được gặp cậu.
Đêm đó là một đêm mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đoàng.
“Đùng”. Một tiếng sấm nổ vang trời, cả căn nhà đột nhiên cúp điện.
Tôi đóng chặt cửa sổ rồi thắp nến lên.
Trong ánh nến vàng cam lay lắt, tôi nhìn lên trần nhà và mời gọi: “Tử Dạ à Tử Dạ, em có ở đây không? Em có thể xuống ngồi với chị không? Chị có mua bánh Napoli mà em thích ăn này! Alo?”
“Đùng”, lại thêm một tiếng sấm đinh tai nhức óc nữa. Tôi giả vờ sợ hãi, nói:
“Chị… Thật ra từ nhỏ chị rất sợ sấm chớp. Mỗi lần trời mưa có sấm sét rền vang là chị lại không ngủ được, rất dễ gặp ác mộng, huhuhu…”
Tôi giả vờ khóc thêm vài tiếng nữa.
Thế mà nó lại hiệu quả.
Trong căn phòng, ánh nến bập bùng.
Một âm thanh sột soạt sột soạt vang lên.
Một chiếc lọ lăn vài vòng trên mặt đất, bên trong có thứ gì đó đổ ra.
Trái tim tôi đập thình thịch.
Ở phía tường đối diện, bóng dáng cậu thoắt ẩn thoắt hiện, cậu đang bò với tốc độ chóng mặt từ trên tường xuống.