Vòng đầu tiên của sát hạch cán bộ trồng trọt là một bài thi viết.
Triệu Ly Nông đứng ở cửa phòng thi, đi qua kiểm tra an ninh, sau khi xác nhận trên người không có mang theo đồ bí mật, lại gỡ quang não trên tay xuống, bỏ vào túi cất đồ dùng dán cố định trên tường.
Hiện tại Viện nghiên cứu nông học Trung ương đã bãi bỏ thông lệ vào phòng thi trước một ngày, đây là lần đầu tiên Triệu Ly Nông đến, trong phòng thi có 30 người, mọi người cách nhau một khoảng cách nhất định, có camera giám sát xung quanh.
Cô có ảo giác mơ về kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhưng các thí sinh ngồi trong phòng thi lúc này đều ít nhất hai mươi sáu tuổi, toàn bộ là thợ trồng trọt tốt nghiệp từ Căn cứ nông học số chín.
Triệu Ly Nông tìm số báo danh của mình và ngồi xuống, trên bàn có hai cây bút, một cây bút chì 2B và một cây bút máy màu đen trung tính.
Chuông vừa vang lên, trên bục giám thị bắt đầu phát bài thi, đồng thời nhắc nhở các thí sinh: "Mọi người có một tiếng rưỡi để trả lời mười sáu đề mục, trong thời gian đó không được phép đi ra ngoài, có thể nộp bài thi sớm."
Triệu Ly Nông ngồi ở ghế thứ hai, ở hàng thứ sáu, rất nhanh lấy được bài thi.
Trước khi chuông reo lần thứ ba, thí sinh không được giải đề, cũng không được đụng vào bài thi.
Vì vậy, Triệu Ly Nông chỉ có thể nhìn xuống bài thi trên bàn, nhưng phiếu đáp án trống đã chặn bài thi lại, vì vậy cô không thể nhìn thấy gì.
Lúc này, trong phòng giám sát của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, một nhóm các nghiên cứu viên trung cấp và cao cấp đang tụ tập lại với nhau, họ đang quan sát Triệu Ly Nông đang ngồi đó thông qua giám sát của phòng thi.
"Lúc trước.." La Phiên Tuyết nhìn những người trong phòng giám sát to lớn, do dự hỏi, "Trong quá trình tôi thi sát hạch, mọi người có nhìn tôi như thế này không?"
"Có chút khác nhau." Đan Vân đoạt vị trí của nhân viên giám sát, ngồi ở trên ghế ăn chiếc bánh nhỏ, "Cháu khi sát hạch chỉ có một người, toàn bộ phòng giám sát đều là hình ảnh của cháu."
La Phiên Tuyết: "..."
Đan Vân ăn miếng bánh cuối cùng, ngẩng đầu nhìn các nghiên cứu viên xung quanh, uể oải nói: "Bất quá lần trước Nghiêm Thắng Biến đã ở đây để theo dõi, còn hôm nay ông ta không đến đây."
"Nghiêm tổ trưởng vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm." La Phiên Tuyết vừa nãy đi ngang qua hành lang đã nhìn thấy.
Đan Vân ý tứ không rõ tặc lưỡi một tiếng: "Chỉ là một cuộc sát hạch vượt cấp cho một cán bộ trồng trọt, phỏng chừng Nghiêm Thắng Biến cũng không quá coi trọng, cứ nhìn đám người gấp gáp này đi."
Lý Chân Chương, một trong "đám người" này nghe thấy Đan Vân nói một cách mỉa mai, ông ta khoanh tay và quay đầu lại: "Dù sao đi nữa cũng là người được Nghiêm tổ trưởng coi trọng, chúng tôi đương nhiên cũng phải coi trọng, vạn nhất cũng là một thanh niên tài năng giống như Tiểu La thì sao, không nên bị mai một."
Đan Vân lấy khăn giấy ra, chậm rãi lau miệng, không trả lời ông ta.
Bà vốn dĩ tới đây xem náo nhiệt, nhưng con gái bà hôm nay thật ngoan ngoãn, còn đưa cho bà một chiếc bánh ngọt nhỏ, nhưng mùi vị hơi ngọt.
Lúc này, tiếng chuông thứ ba cuối cùng cũng vang lên.
Thí sinh trong phòng thi giơ tay lấy phiếu đáp án, nhìn vào bài thi, chuẩn bị trả lời các đề mục.
Triệu Ly Nông cũng không ngoại lệ, cô lấy phiếu đáp án ra, liếc nhanh trang đầu tiên của bài thi, lật các trang tiếp theo để đọc tất cả các đề mục của bài thi, sau đó viết tên và số báo danh của mình lên phiếu đáp án.
Trong màn hình giám sát, cô lật trang quá nhanh, mọi người chỉ nghĩ Triệu Ly Nông tùy tiện lật qua lật lại, nhưng lại không biết rằng cô đã xem qua toàn bộ bài thi, sau đó mới bắt đầu điền đáp án vào.
Chờ đến khi giám thị phát mã vạch của phiếu dự thi, Triệu Ly Nông đã dán nó lên phiếu đáp án, sau đó mới bắt đầu ghi đáp án vào trang đầu tiên.
"Câu hỏi này.." Đan Vân liếc mắt nhìn một cái, sau đó bắt đầu cau mày.
La Phiên Tuyết nhìn thấy bài thi trong màn hình giám sát cũng lắc đầu: "Nó vượt quá phạm vi."
Một thợ trồng trọt muốn thăng hạng lên cán bộ trồng trọt, cần phải thông thạo nhận biết các bệnh trạng, kiến thức về thuốc phòng ngừa phải chính xác, vì để tránh cho những người chỉ dựa vào vận may, trong toàn bộ đề mục bài thi, chỉ có đề mục đầu tiên là mười câu hỏi nhận định đúng sai, và đề mục này có tỷ lệ điểm thấp nhất, các đề mục còn lại chủ yếu là câu hỏi điền vào chỗ trống và câu hỏi tự luận.
Trong màn hình giám sát, mọi người đều thấy nội dung của câu hỏi nhận định thứ nhất: Hạch nấm là cơ thể ngủ đông có cấu tạo đặc biệt do nấm hình thành để bảo vệ nấm trong điều kiện bất lợi của môi trường.
Câu hỏi này nên xuất hiện trên bài thi sát hạch nghiên cứu viên, không phải bài thi của cán bộ trồng trọt.
Trong màn hình giám sát, Triệu Ly Nông mở nắp bút, thẳng vai, đầu hơi cúi xuống, cầm bút lên chậm rãi viết chữ "Đúng".
"Đã trả lời đúng." Đan Vân nhìn vào ký tự được viết xuống qua màn hình, nhướn mày nói.
Lý Chân Chương không quan tâm: "Chỉ là may mắn thôi."
Trong phòng thi, Triệu Ly Nông không biết có người luôn nhìn chằm chằm mình nên cúi đầu xem câu hỏi thứ hai.
- -Sâu bệnh hại ngô đẻ trứng trên lá ngô, ở mặt trước của lá gần gân chính.
Sai, trứng của sâu đục thân ngô sẽ được đẻ ở hai bên gân sau của lá giữa chứ không phải ở gân chính trước.
Triệu Ly Nông không có kế hoạch vượt cấp vòng loại, nhưng vô tình được người đặc biệt nhất trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương nhìn thấy, hơn nữa với lai lịch của Triệu Phong Hòa, cô không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.
Cô viết từ "Sai" vào phía sau, tiếp tục trả lời câu hỏi tiếp theo.
Trong phòng giám sát, khi Triệu Ly Nông tiếp tục trả lời các câu hỏi, Đan Vân đã hiểu ra một chút, nhìn Lý Chân Chương và những người khác: "Bài thi này bỏ qua các loại họ cà, họ bầu bí và và họ cải sao?"
Những họ này là họ cây trồng mà Triệu Ly Nông đã học tại Căn cứ nông học số chính, cà chua thuộc họ cà, dưa hấu và khổ qua thuộc họ bầu bí, cải thảo thuộc họ cải.
"Nghiên cứu viên Đan, lời này của cô là có phần thiên vị." Lý Chân Chương giống như ủy khuất nói: "Trên bài thi có câu hỏi tổng hợp, hơn nữa sinh viên Triệu đã tàn sát các câu hỏi treo thưởng, những đề mục này hẳn là không quá khó đối với cô ấy đi."
Loại rau diếp mà Triệu Ly Nông trồng trong học kỳ đầu tiên của mình là họ cúc.
Rõ ràng, các nghiên cứu viên chịu trách nhiệm xây dựng câu hỏi đã điều tra những gì Triệu Ly Nông đã trồng trong Căn cứ nông học số chín.
Đan Vân định nói điều gì đó, nhưng bụng bà đột nhiên thấy đau, bà không kịp nói nữa, ôm bụng vội vã chạy đi nhà vệ sinh.
Trong phòng thi, Triệu Ly Nông vẫn đang trả lời các câu hỏi, tay cô cực kỳ vững vàng, cô có thể viết mà không có chút do dự nào.
Cô không biết rằng mỗi khi cô kiếm được một điểm bài thi, bầu không khí trong phòng giám sát trở nên trầm mặc một phần.
Một tiếng rưỡi, mười sáu đề mục chính, đối với những thợ trồng trọt bình thường mà nói, thời gian này quá ngắn, thường thường còn hai ba đề mục chính chưa hoàn thành. Nhưng khi Triệu Ly Nông nộp bài thi, thậm chí còn lại chừng nửa giờ.
Đây là kết quả của việc cô đã kiểm soát tốc độ, kiềm chế bản thân phải đọc câu hỏi nhiều lần trước khi viết.
"Cô ấy thi xong rồi?" Khăn choàng đỏ của Đan Vân đã biến mất từ lâu, bà dùng một tay che bụng chậm rãi đi vào, nhìn thấy Triệu Ly Nông trong màn hình giám sát đặt bút xuống, không khỏi lên tiếng hỏi.
La Phiên Tuyết gật đầu, ánh mắt có chút khâm phục: "Ngoại trừ đề mục cuối cùng, cô ấy đã trả lời đúng tất cả."
Đề mục cuối cùng đã quá mức nằm ngoài phạm vi đề thi, nó đã thuộc về phạm vi nghiên cứu của các nghiên cứu viên trung cấp, nếu là cô ta cũng phải suy nghĩ một lúc, cũng khó trách Triệu Ly Nông không thể trả lời được.
"Nghiêm tổ trưởng nói đúng." La Phiên Tuyết qua màn hình giám sát nhìn thấy Triệu Ly Nông đứng dậy và nộp bài, sau đó quay sang Đan Vân và nói, "Trình độ nền tảng cơ sở của sinh viên Triệu thật sự vững chắc."
Đan Vân không nghe rõ, bụng bà lại réo lên, lại vội vã rời khỏi phòng giám sát, đi vào phòng vệ sinh.
Lý Chân Chương tỏ vẻ lo lắng, xem ra dù sao Triệu Hiền cũng là thế hệ nghiên cứu viên đầu tiên, ông ta đã để lại rất nhiều tư liệu, vậy mà lại không thể làm khó Triệu Ly Nông.
Cũng may, vẫn còn vòng sát hạch thứ hai.
* * *
Triệu Ly Nông để lại một đề mục không trả lời được. Câu hỏi quá kỹ thuật và liên quan đến thí nghiệm, phần lớn người xem đều không, cô không ở trong phòng thí nghiệm nên không thể thực hiện một số phân tích dữ liệu, vì thế không có câu trả lời.
Khi xuống cầu thang, cô nhìn thấy bốn người đang ngồi xổm bên tảng đá giả.
"Ly Nông, cậu thi xong rồi?" Đồng Đồng là người đầu tiên phát hiện ra Triệu Ly Nông.
"Như thế nào, như thế nào?" Ngụy Lệ đứng dậy, vội vàng chạy tới hỏi.
Triệu Ly Nông nhìn thấy mấy người họ thì mỉm cười: "Thi xong rồi, vẫn được."
"Có đề mục gì, nói ra chúng tôi nghe thử xem." Hà Nguyệt Sinh tò mò hỏi.
Triệu Ly Nông chưa kịp mở miệng, Nghiêm Tĩnh Thủy đã ngăn cản trước: "Cậu không thể tiết lộ đề mục sát hạch."
Ngụy Lệ trợn mắt: "Đâu có khi nào bon họ ra khỏi phòng không thảo luận về đề mục? Nghiêm Tĩnh Thủy, đừng quá cứng nhắc."
"Không được." Nghiêm Cảnh Thủy nghiêm mặt nói: "Cậu ấy còn chưa thi xong, nếu bị người bắt được và đi báo cáo, cô ấy có thể bị loại khỏi kỳ thi."
"Sẽ hủy bỏ tư cách sát hạch sao?" Đông Đồng lập tức lôi kéo Triệu Ly Nông, bảo cô đừng nói nữa
"Thật sao?" Hà Nguyệt Sinh nhìn Ngụy Lệ.
"Vậy thì không nói nữa." Ngụy Lệ cảm thấy áy náy, "Hình như có quy định như vậy."
Chỉ có điều là không ai thực hiện mà thôi.
Bởi vì các cán bộ trồng trọt cũng sẽ giấu giấu giếm giếm, sợ rằng sau khi những người khác biết đề mục, sau đó sẽ trả lời những đề mục tương tự, và thi đậu cán bộ trồng trọt.
Dù là nghiên cứu viên hay cán bộ trồng trọt, tất cả các vị trí đều có hạn, trong một thời gian không tuyển dụng thêm, chỉ khi nghiên cứu viên và cán bộ trồng trọt nghỉ hưu hoặc tử vong thì mới có chỗ trống.
Triệu Ly Nông không tiếp tục chủ đề này, mà nói: "Buổi chiều còn một cuộc sát hạch, bây giờ chúng ta đi ăn cơm."
"Được, tôi sẽ mời!" Sau khi Ngụy Lệ giơ tay lên, cô đổi ý, "Quên đi, hãy để Nghiêm Tĩnh Thủy mời đi, trong thẻ cô ấy có rất nhiều điểm."
"Vậy tôi sẽ mời mọi người đến căn tin viện nghiên cứu ăn cơm, nơi đó sạch sẽ và an toàn." Nghiêm Tĩnh Thủy lấy ra một tấm thẻ ID màu xanh nhạt.
Đây là thẻ gia đình, dành cho tất cả các nghiên cứu viên cấp cao, trong căn tin viện nghiên cứu hầu như đều có thể tùy tiện quẹt.
Một nhóm người đi bộ đến căn tin của viện nghiên cứu, trên đường Triệu Ly Nông đã ăn kẹo Hà Nguyệt Sinh đưa cho.
Thấy vậy, Ngụy Lệ bên cạnh với hai tay trống trơn, thản nhiên giải thích: "Chị sợ bánh bị hỏng nên đã mang nó cho mẹ chị ăn rồi."
Triệu Ly Nông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
* * *
Đan Vân vừa từ phòng vệ sinh đi ra, hai tay dựa vào tường, cuối cùng đợi được thuốc trị tiêu chảy do trợ lý mang đến, sau khi uống thuốc, mồ hôi trên mặt bà cũng bớt đi.
Đan Vân tao nhã đã sớm không còn, nghiến răng nghiến lợi chửi: "Ngụy Lệ đây là muốn mạng của mẹ nó mà!"
"Muốn mạng ai?" Nghiêm Thắng Biến mới từ phòng thí nghiệm đi ra, trên đường đụng phải Đan Vân, còn chưa chào hỏi, liền mơ hồ nghe thấy câu này.
"Không có gì, tôi tùy tiện nói thôi." Đan Vân rút tay đỡ tường, thầm nghĩ lần sau Ngụy Lệ đưa đồ ăn đến, nên ăn cho Lý viện trưởng ăn, vừa vặn giúp thông bụng dạ hẹp hòi của ông ta một trận.
Nghiêm Thắng Biến không hỏi chi tiết, mà chỉ hỏi, "Vòng sát hạch đầu tiên của Triệu Ly Nông thế nào?"
"Hình như đều đáp đúng hết." Đan Vân ở phòng vệ sinh ra ra vào vào, căn bản không thấy bao nhiêu quá trình, bà nhìn thấy người ở đối diện hành lang đi tới, "Ông hỏi Tiểu La đi, cô ấy kìa."
La Phiên Tuyết cũng nhìn thấy bọn họ, nhấc chân đi về phía này: "Nghiêm tổ trưởng."
"Cô đến xem sát hạch của Triệu Ly Nông à?" Nghiêm Thắng Biến nhẹ nhàng hỏi.
"Vâng." La Phiên Tuyết gật đầu, "Bài thi quá mức lạc đề, nhưng cô ấy đã trả lời rất tốt, vòng thứ nhất không có vấn đề gì."
Nghiêm Thắng Biến không quan tâm đáp án của Triệu Ly Nông.
Ông đã sớm đoán được bài thi sẽ vượt quá phạm thi, tâm tư của mấy người trong các gia tộc này rất dễ đoán, chỉ cần người ông thích hoặc chuyện gì, bọn họ sẽ tình nguyện vui vẻ khuấy vũng nước đó.
"Sinh viên Triệu rất giỏi. Nếu có thể chỉ dẫn một chút, tương lai có thể tiến xa hơn." La Phiên Tuyết do dự, "Hay là cho cô ấy đến tổ của tôi."
"Tiểu La, cháu bây giờ là bắt đầu triệu tập đoàn đội cho mình?" Đan Vân bên cạnh cười hỏi.
La Phiên Tuyết xấu hổ: "Sau này cháu và Nghiêm tổ trưởng sẽ cùng nhau tiến hành các hạng mục nghiên cứu, trong tay cần phải có những người giỏi."
"Chuyện này sau này lại nói." Nghiêm Thắng Biến nhìn La Phiên Tuyết, "Triệu Ly Nông trước tiên cần phải thi đậu cán bộ trồng trọt."
* * *
Sau khi ba người tách ra, Nghiêm Thắng Biến đứng ở lối vào hành lang, trầm tư một lúc, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho một người: [ Vòng thứ hai của sát hạch cán bộ trồng trọt vào buổi chiều, phiền anh qua đây giám thị.]