Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 3-2



"Nhìn xem, tuần cảnh đến rồi!" Có người hét lên chỉ vào giữa không trung.

Triệu Ly Nông theo mọi người quay đầu nhìn lại, hai chiếc máy bay trực thăng màu xanh quân đội đang bay theo quỹ đạo ở phía trên đoàn tàu, mang theo từng luồng gió xung quanh khiến cho những hòn đá nhỏ gần đó cũng bắt đầu chuyển động.

Cùng lúc đó, đội ngũ phía trước đột nhiên bắt đầu di động. Hà Nguyệt Sinh nhảy dựng lên liếc nhìn phía trước nói: "Xe cứu viện xe đến rồi."

Chuyện đột nhiên xảy ra, xe cứu viện từ một căn cứ địa đi ra có sự khác biệt, hẳn là tạm thời trưng dụng xe buýt cùng với xe vận tải quân dụng.

"Nguy hiểm bên trong xe đã được loại trừ, tất cả tân sinh viên có thể quay lại buồng xe để lấy hành lý của mình."

Mấy người tuần cảnh đi tới cạnh trưởng đoàn tàu trường nói mấy câu, sau đó trưởng đoàn tàu bắt đầu hô to "Mọi người chỉ có 15 phút, động tác nhanh lên một chút."

Triệu Ly Nông nhìn vị trí phía trước thùng xe đã bị hư hại nghiêng đi một góc lớn, lúc đi vào lấy lại hành lý có chút khó khăn. Khó khăn lớn nhất chính là cô không biết cái nào là hành lý của mình.

Triệu Ly Nông cố ý tục lại ở phía sau, muốn chờ toàn bộ người trong thùng xe lấy xong mình sẽ đi lấy. Sau một lát, tân sinh viên khắp nói cùng với nhóm Hà Nguyệt Sinh đi tới, sau khi thấy được Triệu Ly Nông: "Sao cậu còn chưa đi vào?"

".. Có chút sợ, không dám vào đi." Triệu Ly Nông tùy tiện tìm cái lý do.

Hà Nguyệt Sinh chăm chú nhìn cô một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bạn học Triệu, cậu có phải bị chứng mặt than?"

Triệu Ly Nông: "?"

"Chẳng trách trên mặt không nhìn thấy một tia sợ hãi nào, kết quả chân lại run rẩy không nhúc nhích nổi." Hà Nguyệt Sinh rất tự đắc cho rằng mình đã suy đoán chính xác.

Triệu Ly Nông: ".. Chắc vậy."

"Đi thôi, chúng ta cùng đi vào." Hà Nguyệt Sinh nhiệt tình nói.

Bên trong buồng xe còn có người chưa lấy hành lý, Triệu Ly Nông đi tới chỗ mình ngồi trước, căn bản không biết cái nào là hành lý của chính mình.

"Của cậu này." Hà Nguyệt Sinh đưa tay lấy cái cái rương hành lý màu nâu hình thoi rộng khoảng 20 inch đưa cho Triệu Ly Nông.

Đại khái trong mắt cô không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, hắn giải thích, "Trước tôi thấy lúc cậu lên xe đem theo cái này."

Triệu Ly Nông trầm mặc chốc lát, nói một câu cảm tạ. Cũng may cho cô ngồi bên cạnh người tốt và nhiệt tình như Hà Nguyệt Sinh, bằng không bản thân phỏng chừng đã chết lâu rồi.

Lúc Hà Nguyệt Sinh cùng Triệu Ly Nông cầm hành lý đứng xếp hàng đi vào bên trong buồng xe, chờ đợi bọn họ chính là một chiếc xe vận tải quân dụng không còn chỗ ngồi, người trên xe đã ngồi cố định vị trí trên mặt đất, hơn nữa không có cửa sau, trực tiếp mở rộng. Những người tới trước đi đều chiếm hết vị trí, chỉ còn dư lại hai chỗ ngồi ở phía ngoài cùng.

Triệu Ly Nông đối với thế giới mới này vẫn chưa quen thuộc lắm, đối với những người khác còn có sự đề phòng nên cô không chút do dự dứt khoát ngồi ở phía bên ngoài cùng của chiếc xe. Hà Nguyệt Sinh ngồi ở đối diện cô, chưa tới mấy phút đã nhiệt tình nói chuyện với những người ở trên xe.

Triệu Ly Nông hơi cúi đầu mở màn hình trên tay ra, cô xem xét một chút liền hiểu được biết cách sử dụng món đồ này, cái này gọi là quang não, rất giống với điện thoại di động.

Cô thậm chí tìm thấy được camera, hướng về gương mặt mình đánh giá một lát, phát hiện gương mặt của cô ở thế giới này cùng với thế giới trước giống nhau như đúc, chỉ có mịn màng và tái nhợt hơn, trên ngón tay cũng không có vết chai.

Trong album ảnh còn có ảnh tư liệu nhập học, ở thế giới này cô cũng tên là Triệu Ly Nông, trùng hợp chính là địa chỉ gia đình lại thật sự ở căn cứ trung ương.

Triệu Ly Nông nhớ lại những gì mình đã nói từ khi thức dậy ở thế giới này cho đến nay, chắc là chưa có tiết lộ vấn đề gì, nhiều nhất chỉ khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái.

Hiện tại, cái cần nhất là cô phải nhanh chóng tìm hiểu hoạt động của thế giới này càng sớm càng tốt. Triệu Ly Nông tìm thanh công cụ tìm kiếm trên quang não, trên khung tìm kiếm đánh ra hai chữ "căn cứ", trong nháy mắt màn hình một bản đồ hình tròn phẳng hiện ra trong ánh sáng màu lam nhạt. Ở chính giữa tâm bản đồ có bốn chữ "Căn cứ trung ương", từ tâm vòng tròn hiện ra các chữ "/", trên mỗi chữ viết một con số. Nam và bắc là số một và hai, đông tây là số ba và bốn, tây bắc là số năm, đông bắc là số bảy, tây nam là số tám và đông nam là số sáu. Hiển nhiên những con số này đại diện cho tên của căn cứ.

Tấm bản đồ hình tròn này cũng không tròn lắm, ở phía dưới góc số tám có một chữ số chín. Từ căn cứ trung ương đến căn cứ nông học số chín được nối với nhau bằng các đường nét đứt, trong khi đó từ các con số khác nối đến căn cứ trung ương lại dùng đường nét liền.

Ngoại trừ những cái này, trên bản đồ không có bất kỳ ký hiệu nào nữa. Triệu Ly Nông tiếp tục lướt màn hình xuống dưươi, một lượng lớn thông tin xuất hiện trong mắt, cô nhanh chóng tìm ra những thông tin quan trọng nhất mà đọc, sau đó mới hiểu được, căn cứ nông học số chín được thành lập trễ nhất, do đó tường vây quanh căn cứ trên đường núi còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, vì thế dùng nét đứt để đánh dấu.

Tường vây.. là bức tường dùng để ngăn chặn những loài thực vật biến dị to lớn giống như loài trạch tất khổng lồ khi nãy? Bất quá sức sống của những loài thực vật từ trước đến nay luôn ngoan cường, chỉ bằng một bức tường đơn giãn không thể nào ngăn cản vĩnh viễn được, Triệu Ly Nông suy tư một chút, tiếp tục lướt xuống phần tin tức bên dưới.

Thế giới này cực kỳ giống tận thế, chỉ có điều không có tang thi, thực vật rất dễ bị biến dị, trong quá trình biến dị giống như loài trạch tất khi đó thích ăn thịt hấp thụ vật còn sống, đặc biệt máu của con người.

Thực vật biến dị rất điên cuồng, động vật cũng bắt đầu tiến hóa theo, chỉ có nhân loại không có tiến hóa gì, tựa hồ bị thiên nhiên vứt bỏ. An toàn về sự sinh tồn của nhân loại bị đe dọa nghiêm trọng, việc tìm kiếm thức ăn trở nên rất khó khăn.

Trong cuộc đấu tranh chống lại sự tiến hóa của tự nhiên, nhân loại hy sinh rất nhiều, từ từ hình thành nên mười căn cứ như trên, ngoại trừ căn cứ trung ương cùng căn cứ nông học số chín, những căn cứ còn lại căn cứ đều có sự phân công lao động rõ ràng.

Những này căn cứ này cung cấp cây trồng cho căn cứ trung ương, còn viện nghiên cứu nông học trung ương sẽ cung cấp hạt giống, những hạt giống này sẽ được bọn họ sàng lọc, tỷ lệ biến dị sẽ giảm đi rất nhiều.

Về phần căn cứ nông học số chín thì phụ trách chiêu sinh những thanh niên hai mươi tuổi muốn theo đuổi ngành nông học trong bốn năm, phụ trách cung cấp nhân viên dự bị cho các căn cứ khác.

Mặc dù có viện nghiên cứu trung ương cung cấp hạt giống, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trường hợp có thực vật biến dị, bởi có những trường hợp đó phát sinh nên ngành nông học trở thành nghề nghiệp có tính nguy hiểm rất cao.

Bình thường những người đến căn cứ nông học số chín, hoặc là có tham vọng lớn muốn trở thành cán bộ trồng trọt, thậm chí là nghiên cứu viên; hoặc là do cùng đường mạt lộ muốn đánh cược cho tương lai của mình.

Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm màn hình ánh sáng một lát, cô suy nghĩ một chút rồi bắt đầu tìm tòi "Nghiên cứu viên".

Rất nhanh, cô đã có thông tin. Ở thế giới này, nghiên cứu viên gần như là nghề nghiệp có địa vị rất cao, được kính trọng nhất. Triệu Ly Nông chậm chạp đóng lại quang não, nghĩ thầm thôi thì cứ tiếp tục học trồng trọt cũng được rồi, nghiên cứu viên ở nơi này không chỉ có thể quang tông diệu tổ, hơn nữa phúc lợi lại cao, nếu như cha mẹ biết được, nhất định cũng rất hài lòng.

Chính là cô không biết được họ ở thế giới cũ thế sẽ như thế nào rồi. Triệu Ly Nông hồi tưởng lại tình trạng mình khi bị té xuống ruộng, chắc sẽ không bị bể đầu, thời điểm trước khi cô mất ý thức không có cảm giác đau đớn, chỉ giống như ngủ thiếp đi.

"Này, nhìn bên kia kìa." Hà Nguyệt Sinh ở phía đối diện dùng mũi chân đá đá Triệu Ly Nông, ra hiệu cô nhìn ra phía ngoài, "Bắt đầu phun phòng hộ dịch."

Triệu Ly Nông quay đầu nhìn tất cả sinh viên ở trên xe, hai chiếc máy bay ở bên ngoài đang bay tán loạn, lần lượt phun chất lỏng, mùi chua cay nồng nhất thời phảng phất ở xung quanh.

Một hàng dài xe cứu viện đang chầm chậm đi qua, thân xe lắc lư trên con đường rải đá sỏi, xa xa hai chiếc máy bay màu xanh quân đội đang bay trên bầu trời phun chất lỏng bảo vệ xong rời đi, sau chỉ còn đoàn tàu đang chệch đường ray dừng lại.

Dưới ánh mặt trời, mọi việc hết thảy đều có trật tự nhưng lại cảm thấy quái dị đến cực điểm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv