- --o0o---
Trong lúc Xuân Đức đang nhàn nhã tận hưởng cuộc sống của riêng hắn thì ở chín lối cửa vào của Bàn Long Quy Khư đã xuất hiện vô số tu sĩ, tu vi bất đồng, chủng tộc bất đồng nhưng mục tiêu lại là giống nhau. Bọn họ đến đây với mong muốn tìm được Song Ma Quỷ Ảnh, chỉ cần tìm ra được nơi mà Song Ma Quỷ Ảnh đang ẩn nấp thôi thì nửa đời sau không phải ưu sầu về tài nguyên tu luyện nữa rồi.
Số lượng tu sĩ tham gia lần hẳn phải tính hàng ức, so với lần trước thì nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Có điều Bàn Long Quy Khư cũng không phải là cái nơi tốt lành gì, ở trong này nguy hiểm trùng điệp, đặc biệt là đám âm quỷ. Rất nhiều người sau đi vào trong này thì cũng không còn đi ra nữa.
.....
Tại lối vào Bàn Long Quy Khư thuộc địa phận cai quản của Long Tộc trước kia, lúc này đây đang có gần 50 mươi người đang vây xung quanh một cái tế đàn, còn ở cách đó không xa lại có thêm mấy trăm người khác nữa, trên tế đàn lúc này lại đang có một nữ tử mặc áo trắng liên tục đánh ra pháp quyết, đánh vào bên trên một cái ngọc bình.
Ngọc bình kia lúc này liên tục lay động, cả chiếc bình phát ra quang mang màu đỏ yêu diễm. Những người khác đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này thì cả đám đều kích động không thôi. Đặc biệt trong đám người nơi này có 2 ông lão khi nhìn thấy cái bình kia đang phát ra quang mang càng ngày càng chói mắt thì càng thêm phần kích động.
Hai ông lão này chính là hai vị trưởng lão của Thăng Tiên Tông đi ra từ Long Tộc trước kia, bọn họ về đây là mang theo tâm lý quyết tâm trả được mối thù diệt tộc này. Bên cạnh những người khác đều là cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kì nguyện ý đi theo hai ông lão này. Hiển nhiên địa vị của trưởng lão bên trong Thăng Tiên Tông là cực kì siêu nhiên, có vô số kẻ nguyện ý nịnh nọt, đi theo.
Ngay lúc những người xung quanh đang kích động thì chiếc ngọc bình bỗng nhiên vỡ nát ra, sau đó từ bên trong chiếc ngọc bình kia bay ra một con huyết điệp, huyết điệp khẽ vỗ cánh hai cái liền hướng về một hướng mà bay đi.
Phương hướng mà huyết điệp bay đi bất ngờ lại là vị trí của Bát Hung Hải. Nhìn thấy huyết điệp đang dùng tốc độ rất nhanh bay thì hai ông lão cùng với nữ tử vừa làm phép ở phía trên đồng thanh nói:
" Đuổi theo."
Ngay sau đó một đám người phi hành ngay sau huyết điệp. Trong quá trình đi theo huyết điệp thì ông lão mặc kim bào, bộ dạng có phần dữ tợn nhìn qua nữ tử vừa tạo ra huyết điệp hỏi:
" Điệp Vũ tiên hữu, không biết bí thuật này có thể tồn tại bao lâu? "
Nữ tử có tên Điệp Vũ kia hơi cau mày nói:
" Bí thuật này của ta nhiều thì một tháng nhanh thì 20 ngày sẽ tan biến, muốn thi triển lại thì phải một lần nữa thu gom khí tức của đối phương. Vì vậy trong thời gian này chúng ta phải nắm chặt tìm đến tên kia, bằng không mất đi chỉ đường chúng ta sẽ rất khó tìm thấy kẻ kia."
Suy nghĩ một chút nàng lại nói thêm:
" Nghe nói kẻ kia cũng không phải hạng người dễ đối phó, Long Thần, Long Bạch hai vị tiên hữu không biết đã chuẩn bị đối phó với kẻ kia như thế nào? "
Ông lão mặc bạch y lúc này lên tiếng:
" Long Bạch ta trước lúc đến đây đã mượn của Khốn Tiên Trận của Càn Khôn huynh đệ, đảm bảo hai con sâu kiến đáng chết kia một khi vào trong sẽ không thể nào bỏ chạy. Đến lúc đó cũng không cần tiên hữu ra tay, để cho hai huynh đệ chúng ta đích thân hành hạ bọn chúng tới chết."
Ông lão mặc kim bào lúc này cũng phụ họa nói theo:
" Đúng vậy, không cần tiên hữu ra tay, chỉ cần tìm đến tên kia, việc phía sau cứ để cho huynh đệ chúng ta là được."
Nữ tử tên Điệp Vũ kia nghe vậy thì khẽ gật đầu, thực ra thì nàng cũng không xem trọng việc này lắm, theo nàng thấy thì hai cái tên mà được người đời gọi là Song Ma Quỷ Ảnh chẳng qua chỉ là hai tiểu nhân vật mà thôi. Một Tinh Vương Tiên Cảnh viên mãn như nàng khẽ búng tay cái liền chết một đám.
Đừng nhìn Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kì với viên man cách nhau có một bước nhỏ, nếu như mọi thứ đều giống nhau thì một viên mãn có thể giải quyết vài hậu kì. Chênh lệch lớn như vậy nên nàng mới chẳng thèm quan tâm đến Song Ma Quỷ Ảnh, nếu không vì nể mặt Long Thần cùng Long Bạch thì nàng cũng không tới nơi đây làm gì.
Tiếp sau đó mọi người không có ai nói chuyện gì với nhau nữa cả, tất cả đều một đường thẳng tiến. Ở trên đường bọn họ có gặp vài " Tổ Quỷ " cùng " Quái vật " nhưng với đông đảo cao thủ lại còn có ba cường giả mạnh mẽ nên mọi việc chướng ngại đều bị giải quyết, nhưng muốn giải quyết được đám này cũng phải tốn không ít công phu.
Những con Quỷ Linh hoặc Quỷ Linh Mẩu đều được được bọn họ thu về, âm châu, nội đan, tinh thạch cũng vậy đều được bọn họ lấy đi cả, đây cũng là một bút tài phú không hề nhỏ. Sau khi mang về bán lại cho đám luyện đan sư sẽ có cái giá rất cao. chỉ có những phần không có ích thì mới bị bỏ lại.
Có điều đám âm quỷ lúc này đây cũng không còn ngu ngốc cùng dễ kích động như hồi trước nữa, linh trí của bọn nó lúc này đã tăng cao lên một phần, lý trí cũng gia tăng không ít. Sau khi biết được có rất nhiều cường giả tiến vào bên trong Bàn Long Quy Khư, giết chết rất nhiều đồng tộc thì bọn nó liền nhanh chóng lui về sâu bên trong.
Lui về khu vực thứ 2 nằm gần khu vực trung tâm, nơi mà âm quỷ chính là bá chủ. Do hạn chế về thiên địa pháp tắc nên đại đa số quỷ vật cấp cao đều không thể đi ra khỏi khu vực thứ 2 này, số lượng quỷ vật cấp cao nơi này nhiều không đếm hết.
Ở vùng ngoại vi số lượng âm quỷ tuy nhiều nhưng lại không có bao nhiêu quỷ vật cấp cao, tất cả quỷ vật cấp cao đều tập trung ở khu vực thứ 2 này, còn sâu bên trong có hay không thì chưa ai dám đi vào nên cũng không có ai biết rõ. Với sự xuất hiện cũng biết mất của đám âm quỷ là vô cùng thần bí, chưa ai biết được bọn nó vì sao lại sinh ra, sau đó lại quỷ dị biến mất.
Nếu như quỷ vật ở nơi đây mà có thể dễ dàng đi ra ngoài thì hắn các thế lực ở phụ hẳn đã không còn tồn tại từ rất lâu rồi. Ngày trước Xuân Đức muốn dẫn dụ đám âm quỷ cũng chỉ dám ở vùng ngoại vi mà dẫn dụ, cũng không có dám tại khu vực thứ 2 mà làm ra hành động lớn như vậy. Chỉ như vậy thôi cũng biết khu vực 2 với khu vực ngoại vi khác nhau thế nào rồi.
Vương giả ở khu vực bên ngoài còn có thể tự do đi lại không lo gặp nguy hiểm quá lớn nhưng vào khu vực thứ 2, cũng là nơi mà Xuân Đức đang ẩn trốn thì ngay cả vương giả không cẩn thận một chút cũng chết như thường.