Ở bên ngoài, bầu trời lúc này đã tối đen một màu, gió tuyết vẫn thổi vù vù. Nhưng nhờ có trận pháp che chắn nên phạm vi vài dặm xung quanh lâu đài không hề có gió tuyết.
Cũng giống như mọi khi hắn phụ trách làm thịt con mồi, cho nó lên giá nướng, còn Sói Mập phụ trách việc nướng thịt.
Trong lúc Sói Mập dùng bổn nguyên yêu hỏa nướng thịt thì hắn liền tranh thủ nằm nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm kia. Ánh mắt của hắn lúc này hiện lên một tia mê mang khó hiểu.
Trong đầu hắn lúc này đây đang suy nghĩ một đống thứ lung tung, nào là kế hoạch sau này, phương pháp tu luyện, ngày mai làm việc gì, rồi lại nhớ đến Vô Địch cùng mấy đứa em gái. Hàng loạt suy nghĩ đan xen khiến cho đầu óc hắn loạn thành một đoàn.
Hít vào một hơi sâu sau đó thở ra, hắn xua đi mấy cái suy nghĩ lung tung ở trong đầu, lúc này đây hắn ngồi dậy, lấy ra Quỷ Kiếm vuốt ve nó sau đó cắm nó xuống nền đất. Hắn làm vậy cũng chẳng có thâm ý gì cả đâu, chẳng qua là hắn cần một cái gì đó để dựa lưng mà thôi.
Nhìn Sói Mập đang chuyên tâm điều khiển yêu hỏa thì Xuân Đức bất ngờ hỏi một câu:
" Mập mạp ngươi có người nhà sao?"
Sói Mập đang điều khiển yêu hỏa nghe vậy thì thoáng mất đi khống chế yêu hỏa khiến cho nó bùng lên nhưng rất nhanh nó liền khống chế lại lại được, sau khi không chế lại được yêu hỏa thì nó có đôi chút buồn buồn nói ra:
" Đã không còn, gia đình của Tiểu Kim đều đã bị cường giả nhân tộc giết gần hết trong một lần giao tranh giữa hai tộc khi tranh giành địa bàn. Cũng có một số ít thành viên trong đàn chạy thoát nhưng giờ cũng không biết bọn họ ở nơi nào."
Khẽ thở dài, Xuân Đức nói:
" Hẳn là mập mạp ngươi rất hận đám nhân tộc đã phá hủy gia đình của ngươi đi, có biết mấy tên đó là kẻ nào sao? Lúc nào có dịp ta giúp mập mạp ngươi thanh lý những kẻ kia cho."
Sói mập nói:
" Cái này không phiền chủ nhân rồi, thù thì Tiểu Kim đã báo từ lâu, ngay khi tiến vào Phá Thiên Tiên Cảnh thì Tiểu Kim đã quay về tiêu diệt tất cả những kẻ kia, cả tông môn của bọn chúng nữa. Những tên kia bất quá cũng chỉ là tu sĩ Liệt Hải Tiên Cảnh nên đều bị Tiểu Kim dễ dàng giết chết."
Xuân Đức khẽ " Ồ" lên một tiếng, sau đó hắn lại hỏi:
" Thể trả thù xong rồi lúc đó mập mạp ngươi cảm thấy thế nào, sau khi trả thù xong thì ngươi lại làm cái gì? "
Suy tư một chút, giống như là đang cố nhớ lại, sau một lúc Sói Mập mới nói:
" Lúc báo thù xong thì Tiểu Kim cũng mất đi mục tiêu.Sau khi báo thù xong thì Tiểu Kim liền độc lai độc vang giữa khắp các núi rừng. Do thời gian đã rất lâu rồi nên có nhiều việc Tiểu Kim cũng không nhớ rõ nữa."
Hơi cười cười, Xuân Đức nói đùa:
" Không có mục tiêu sao, vậy bây giờ đã có chưa? Nếu chưa có thì sau này cố gắng tu luyện để mà bảo vệ ta. Ta cũng đã già cũng cần có người bảo vệ. "
Hai chủ tớ nói chuyện với nhau thêm một lúc thì thịt cũng đã chín vàng, tiếp sau đó cả hai lại bắt đầu chia ra mà ăn thôi.
....
Vài ngày sau cuộc sống của Xuân Đức vẫn cực kì nhàn tản, ban ngày hết chơi với đám nhóc rồi lại kể chuyện xưa cho đám nhóc nghe, đôi khi thì dẫn cả đám đi ra bên ngoài vui đùa, đi hái quả dại, rau dại, đôi khi thì săn thú.
Sau một buổi như vậy thì lúc về mọi người lại cùng nhau nấu ăn, tuy đồ ăn không có ngon như trong tiệm nhưng được cái vui, trong mấy ngày này không có ngày nào mà nơi này thiếu đi tướng cười.
Buổi tối sau khi cho đám nhóc đi ngủ thì hắn bắt đầu tu luyện cách khống chế bổn nguyên, suy diễn tuyệt kỹ, hay là tinh chế lại những thứ tài liệu cần thiết để chuẩn bị khôi phục lại hai kiện bảo vật. Mấy ngày này hắn cũng chẳng cần tu luyện Thanh Tâm Quyết. Không dính tới giết chóc, cả ngày vui đùa cùng đám nhóc khiến có sát tâm của hắn nhanh chóng bị áp chế xuống thành ra cũng không cần tu luyện Thanh Tâm Quyết đỡ tốn thời gian.
....
Một ngày này cũng giống như mấy ngày gần đây, bây giờ đang là buổi chiều, hẳn cũng gần 4-5 giờ rồi. Ngay lúc hắn đang cùng đám nhóc cùng nhau nhóm lửa thổi cơm thì lại có vài người không mời tìm đến nơi đây.
Những người này hắn cũng chẳng lạ lẫm gì cả, toàn là người quen của hắn. Trong đó có cả Tôn Khánh Nguyên, theo hắn thấy những người này có thể tới được đây hẳn là do Tôn Khánh Nguyên dẫn đường, hành tung của hắn thì hiếm người có thể nắm bắt, chỉ có Tôn Khánh Nguyên là có khả năng cảm ứng được sự hiện diện của hắn trong vạn dặm.
Lấy mạng lưới tình báo của Tôn gia thì có thể nhanh chóng khoanh vùng vị trí hắn đang tại, do lúc hắn xuất hiện trước mặt thế nhân cũng không có thay đổi diện mạo nên vị bại lộ hành tung cũng không phải cái gì đáng ngạc nhiên.
Ở rất xa thì đám người Tôn Khánh Nguyên cũng đã nhìn thấy Xuân Đức cùng đám nhóc đang nấu ăn, nhìn thấy cảnh Xuân Đức đang vừa cười vừa nói tất bật nấu đồ ăn cùng đám nhóc lang thang thì cả đám người Tôn Khánh Nguyên đều hóa đá tại chỗ.
Theo ở bên cạnh Long Linh Nhi, Cửu Công Chúa lúc này cũng phải lấy tay dụi dụi con mắt để xác định là bản thân không có nhìn lầm.
" Ta thật không có nhìn lầm. Cái này đều là thật, không phải huyễn tượng."
Cửu Công Chúa nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn có chút không dám tin tưởng vào mắt của mình, nàng làm sao cũng không liên tưởng được một ma đầu giết người vô số, máu lạnh vô tình cũng có lúc như thế này.
Nếu không phải nàng đã tiếp xúc với người kia một thời gian khá dài thì có đánh chết nàng cũng không tin người thanh niên thập phần bình thường, ôn hòa ở nơi xa xa vừa cười nói tí tửng cùng đám trẻ vừa đang nấu ăn kia lại là một ma đầu.
Long Linh Nhi có chút không dám chắc nói:
" Cái này hình như đều là sự thật đấy. Nhưng mà chúng ta lúc này có nên tiến lại gần gặp đại nhân không? Hình như ta cảm thấy lúc này đây gặp đại nhân có chút không thích hợp."
Tôn Khánh Nguyên lúc này cũng khẽ gật đầu nói:
" Linh Nhi cô nói phải, bây giờ hẳn đại nhân không thích bị làm phiền, chi bằng chúng ta ở tại nơi này, đợi khi nào đại nhân triệu kiến thì hãy đi qua, tránh để đại nhân không vui. Bằng không cái được không bù cái mất."
Mấy người Mộng Hồng Trần, Thánh Nhã, Long Linh Nhi, Cửu Công Chúa nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, sau đó thì khẽ gật đầu, tiếp theo bọn họ chọn một đỉnh núi cách không quá xa ở lại.
[ Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ nhé. Tác đi ngủ sớm cho béo đây.]