Cân Cả Thiên Hạ

Chương 795: Gặp người anh em cùng cha khác bà ngoại (1)



Nghe những người này gọi tên mình thì Xuân Đức cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, nếu là người Tôn Gia thì không ai là không biết hắn, con trai(nhi tử) phế vật của gia chủ đương thời. Duy có mỗi hắn là chẳng biết những người này là ai thôi.

Sau khi nhìn qua mấy người này một lượt thì hắn cũng không có nhìn nhiều thêm mà thu hồi ánh mắt. Hắn lại quay về với công việc thu gom tài vật nơi này. Hắn nhẹ vẫy tay thì lại có một vô số rương chứa tiên thạch cùng các bảo vật khác bị thu vào bên trong nhẫn chứa đồ của hắn.

Nhìn thấy hành động thu lấy tài vật như chốn không người của Xuân Đức thì từ bên phía những kẻ vừa đến liền có người đứng ra quát lớn:

" Tôn Vân dừng tay, nơi đây từ lúc này đã thuộc thiếu tộc trưởng. Những thứ ngươi vừa lấy được nhanh để lại vị trí cũ."

Lúc này Tôn Khánh Nguyên cao cao tại thượng nhìn về phía Xuân Đức khinh miệt nói:

" Ta không biết ngươi làm sao có thể tìm đến nơi đây nhưng nơi này là do ta phát hiện trước, mọi thứ nơi này đều thuộc về ta. Nếu Tôn Vân ngươi thức thời(biết điều) thì nhanh cút ra khỏi nơi này, ta có thể nể mặt phụ thân mà không so đo với một tên phế vật như ngươi."

Những kẻ đi theo phía sau Tôn Khánh Nguyên lúc này hai tay ôm ngực, nhìn về phía Xuân Đức cười lạnh, bọn họ đang chờ nhìn xem trò vui.

Xuân Đức nghe được mấy lời châm chọc từ Tôn Khánh Nguyên thì hắn cũng cười, cười rất bình thản. Hắn quay về phía Tôn Khánh Nguyên cùng những người khác nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó với vui vẻ nói:

" Thiếu tộc trưởng sao, ha ha, rất có ý tứ. Cũng không biết nói là mấy người các ngươi tốt số hay vận may quá tệ nữa. Đang sống tốt, cứ hết lần này tới lần khác lại gặp được ta, vốn dĩ còn không tìm thấy các ngươi, nhưng ai mà ngờ tới các ngươi lại tự dẫn xác tới."

Nhìn biểu hiện khác thường của Xuân Đức thì Tôn Khánh Nguyên liền nhíu mày nói:

" Ngươi đây là có ý gì? "

Nhưng đúng lúc này sự việc bất ngờ phát sinh, một bóng đen chợt hiện ra sau đó ôm lấy Tôn Khánh Nguyên bay ra ngoài. Ngay khi những người khác còn ngu ngơ chưa hiểu việc gì đang xảy ra thì Xuân Đức lúc này cũng động.

Nụ cười bình thản trên mặt hắn biến mất thay vào đó là một nụ cười gằn, hắn lạnh lùng cười.

" Ta chờ ngươi nãy giờ, còn muốn chạy." 

Chân phải hắn giậm mạnh chân xuống nền nhà phía dưới. " Ầm ầm" Một tiếng nổ lớn vang lên, từng cơn địa chấn khiến cho nơi đây rung lắc mãnh liệt. Cùng lúc đó một cái kết giới màu đen hiện lên bao quanh lấy nơi đây, biến nơi đây thành một không gian cách biệt.

Khi bóng đen cùng Tôn Khánh Nguyên sắp thoát ra ngoài thì bị kết giới của hắn ngăn lại. Bóng đen kia nhìn thấy trước mắt xuất hiện một cái " Không Niết Tá Pháp" kết giới thì gầm lên một tiếng.

" Thứ bàng môn tà đạo này cũng muốn ngăn cản lão phu. Nát cho ta."

Cùng lúc đó người này xuất ra một thanh liêm đao bổ lên kết giới. Liêm đao sáng lên ánh sáng màu cam va chạm với kết giới màu đen.

Nhưng chuyện bất ngờ lại phát sinh. Khi liêm đao đánh lên kết giới thì lại đơn giản chém xuyên qua, giống như chém vào trong cát vậy. Nhưng khi chém vào rồi thì lại không lấy ra được, cùng lúc đó từ bên trong kết giới diễn sinh ra vô số cánh tay hắc ám chộp ấy cả hai người.

Ông lão kia dứt khoát từ bỏ vũ khí của bản thân mà kéo Tôn Khánh Nguyên lui về phía sau. Sau khi hắn ổn định được thân hình thì ánh mắt không khỏi hiện lên sự kinh sợ khi nhìn vào kết giới màu đen đang chắn ngang lối đi kia.

Lúc này một âm thanh có phần trêu tức vang lên:

" Làm sao? Không tiếp tục chạy nữa sao. Chỉ cần ngươi có thể phá được kết giới của ta thì ta có thể tha cho hai người các ngươi một mạng."

Người phát ra âm thanh này không ai khác chính là Xuân Đức, lúc này đây hắn đang ôm tay trước ngực dùng ánh mắt hài hước nhìn mấy người Tôn Gia.

Lão giả ở bên cạnh Tôn Khánh Nguyên cũng không phải người ngu, hắn biết Xuân Đức làm sao có thể đơn giản tha cho hắn cùng Tôn Khánh Nguyên rời đi. Nếu muốn sống rời đi nơi đây chỉ có thể giết chết người trước mắt này.

Hắn lúc này dùng giọng khàn khàn nói:

" Tại hạ Mộng Hồng Trần không biết tiên hữu lại là người nào? "

Nghe được lời nói của ông lão thì mấy người Tôn Gia ở gần đó không khỏi kinh ngạc nói:

" Hắn không phải Tôn Vân, phế vật trong truyền thuyết sao." 

" Bốp bốp bốp." Liên tục là mấy cái bạt tai lên mặt mấy kẻ vừa lớn tiếng. Lúc này Mộng Hồng Trần nhìn mấy người này quát:

" Câm miệng. Nơi này không phải các ngươi có thể nói chuyện."

Đám người kia tuy một bụng nghi hoặc nhưng trước uy thế của ông lão này cả đám không dám nói thêm câu gì mà ngoan ngoãn đi ra phía sau.

Nhìn thấy một màn như vậy thì Xuân Đức lại cười lớn:

" Không cần diễn, diễn sâu như thế làm gì. Lúc trước ngươi tự tổn một sợi linh hồn trong liêm đao để gửi tin cầu cứu ta cũng biết mà. Ta đâu có mù. Ha ha. Muốn đợi đồng bạn tới trong ngoài hợp kích sao. "

Nghe vậy thì đồng tử ông lão kia liền co rút lại, phải biết bí thuật truyền tin của hắn trong tiên đạo cũng là tiên thuật hiếm có, vậy mà đối phương có thể dễ dàng phát hiện ra.

Đã không thể che giấu thì không cần che giấu nữa, ông lão lúc này liền trở mặt. Khuôn mặt ôn hòa lúc trước biến mất, thay vào đó là sắc mặt dữ tợn, lão ta nhìn Xuân Đức gằn giọng quát:

" Ngươi biết thì đã làm sao. Không cần người kia tới một mình ta cũng có thể giết ngươi."

" Ha ha ha."--- Xuân Đức lúc này ôm bụng mà cười, hắn cười tới chảy nước mắt. Nhìn ông lão hắn vừa lau nước mắt vừa nói.

" Đừng có làm ta buồn cười, ngươi nếu có thể giết ta thì làm sao còn phải chạy. ngoan ngoãn giao ra linh hồn để ta hạ xuống hồn ấn thì có thể tha cho mấy ngươi một mạng. Bằng không thì ta cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi rồi."

Nói xong thì hắn cũng lấy ra Quỷ Kiếm, ngay khi Quỷ Kiếm vào tay thì khí tức nguy hiểm từ trên người hắn tản ra dọa cho đám người ở nơi đây lui lại chục bước mới dừng lại được.

Ở một bên Khổ Đức Nạp cùng Cửu Công Chúa lúc này cũng né qua một bên, tìm một nơi xa nhất có thể mà nhìn xem diễn biến. Bọn họ lúc này chỉ hận là không thể chạy ra khỏi nơi đây, thời gian này bọn họ cũng nhận ra một cái quy luật.

Mỗi khi người kia lấy ra kiếm thì lại sẽ có người phải chết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv