Sau khi lôi kéo hắn đi vào bên trong thì Nhạn Tuyết bắt đầu giới thiệu hai cô gái khác ở trong phòng, theo lời giới thiệu của Nhạn Tuyết thì Xuân Đức biết được hai cô gái kia chính là bạn tâm giao của nàng.
Cô gái có mái tóc ngắn, khuôn mặt cũng bình thường, bên má phải còn có một vết thương tên là Lệ Tùy Vũ, cô gái này mới nhìn qua thì cho người ta một cảm giác thoải mái, tính của nàng ta cũng rất cởi mở, nói chuyện không khác gì đám nam nhân.
Người còn lại có tên Lưu Văn Kỳ, cô gái này có làn da trắng mềm, khuôn mặt trái xoan, mi thanh mục tú, đôi môi đỏ mọng, vừa nhìn là đã khiến cho người ta cảm thấy có hảo cảm với nàng, ngoại trừ Xuân Đức ra. Theo như quan điểm của Xuân Đức thì nữ nhân càng đẹp thì càng độc, đừng nhìn vẻ yếu đuối bên ngoài của các nàng đánh lừa, nếu không may rơi vào trong tay các nàng thì địch nhân xác định chỉ còn xương với da mốc.
Sau khi giới thiệu xong một lượt, khách sáo với nhau vài câu thì mọi người đều ngồi vào bàn ăn. Nhưng ngay khi mọi người vừa chuẩn bị ăn sáng thì một âm thanh có phần ngạc nhiên vang lên.
" Chu choa, hình như ta đến đúng lúc rồi thì phải, mọi người đang định ăn sáng sao, ta cũng chưa ăn gì đây. Nếu mọi người không ngại thì ta sẽ cùng mọi người dùng chung bữa sáng nhé."
Lúc này đây mấy cô gái trong phòng đều nhìn lại phía ngoài cửa, Xuân Đức không nhìn thì cũng biết là ai rồi, còn ai khác ngoại trừ con nhóc Long Linh Nhi nữa. Nhạn Tuyết đang cười đùa vui vẻ với mọi người, nghe được âm thanh kia thì lập tức sắc mặt liền không vui.
Nhìn Long Linh Nhi đang đi vào bên trong này thì Nhạn Tuyết thập phần bất mãn lên tiếng:
" Sao cô lại ở đây? Có ai mời cô tới đây đâu. Xin lỗi nơi này không chào đón cô, cô về đi, về ngay đi."
Long Linh Nhi bị nói như vậy thì mặt không đỏ, tim không đập nhanh, đã thế lại còn lấy tay che miệng cười khúc khích nói:
" Sao vậy? Làm sao lại đối với ta lại có thể độ thù địch như vậy? Hí hí. Có phải hay không lần trước vì ta cướp mất danh hiệu thánh nữ của cô. Nhưng mà ai bảo ta lại xinh đẹp hơn cô, tu vi cũng hơn cô, nói chúng cái gì cũng hơn cô..."
Nhạn Tuyết nghe được lời khiêu khích của Long Linh Nhi thì sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, cả hai đều nhìn nhau bằng đôi mắt tóe lửa tình(chém tí.)
Xuân Đức đang định không quản việc này nhưng thấy tình cảnh này thì hắn không thể không ngồi yên. Cứ mặc kệ hai nàng ta thích làm gì thì làm, dù sao thức ăn cũng đã mang lên, ai không ăn người đó thiệt. Hắn cùng Sói Mập trước hết cứ ăn cho nó cái bụng cái đã.
Hai cô gái tuy đối chọi gay gắt với nhau nhưng luôn luôn chú ý xem cử động của Xuân Đức, khi thấy hắn bắt đầu ăn sáng mà không có chú ý tới bản thân thì cả hai trong lòng không khỏi có chút nho nhỏ tức giận.
Nhạn Tuyết trong lòng thầm mắng: " Tiểu muội bị người ta ăn hiếp vậy mà không có đứng ra nói giúp một câu, đúng là đồ đần. Hừ hừ."
Long Linh Nhi cũng là như thế, nàng nhìn Xuân Đức đang ăn như heo thì trong lòng nguyền rủa:
" Ăn đi, cố mà ăn cho hết, tốt nhất ăn tới chết luôn, đồ vô lương tâm."
Bữa ăn chỉ có mấy người, hai người Lệ Tùy Vũ cùng Lưu Văn Kỳ nhìn thấy hai người Long Linh Nhi cùng Nhạn Tuyết như vậy thì cũng không có cầm đũa lên.
Các nàng đều là bạn tốt của nhau nên giúp bên nào cũng không ổn, thực ra hai người Nhạn Tuyết cùng Long Linh Từng là bạn tốt của nhau nhưng do hai nàng quá hiếu thắng nên sau này lại trở thành địch nhân.
Riêng chỉ có Xuân Đức là thoải mái nhất, không ai ăn thì hắn. Dù sao da mặt hắn cũng rất dày, với hắn cũng không cho rằng bản thân có phong độ thân sĩ gì.
Sau một lúc lâu gườm nhau thì hai người Long Linh Nhi cùng Nhạn Tuyết mới đình chiến. Lúc này đây thì Xuân Đức cũng đã ăn xong rồi.
Hắn đứng dậy nhìn mấy cô gái nói:
" Ta ăn xong rồi, mấy đứa tiếp tục ngồi lại vui vẻ nhé."
Nói xong hắn liền dẫn theo Sói Mập rời đi. Thấy hắn rời đi thì mấy cô gái kia đương nhiên cũng nói mấy câu níu kéo, có điều cái đó chỉ là trên hình thức mà thôi. Xuân Đức cũng không có ngu tới nỗi lại cho rằng mấy câu kia là thật mà quay lại ngồi ăn tiếp.
Thực tế mà nói thì sau một đêm vất vả luyện hóa cây Quỷ Kiếm kia thì hắn lúc này cảm thấy đói vô cùng, đói mà thấy hoa mắt luôn, nói thật với cái sức ăn của hắn thì cái bữa sáng mà Nhạn Tuyết đãi hắn chẳng bỏ dính răng nữa.
" Chủ nhân, tiểu Kim cảm thấy đói quá, người có thấy vậy không? "--- Đi bên cạnh hắn Sói Mập lên tiếng kêu đói.
Xuân Đức liếc mắt nhìn nó, khinh bỉ nói:
" Ta hồi sáng mới nghe ai đó nói đang giảm cân kia mà. Sao giờ lại kêu đói, ăn bớt lại đi mập quá rồi, ngươi xem cái thân hình eo ót uyên chuyển trước kia đã đi đâu rồi, bây giờ cả người ngươi đều là núng nính thịt mở."
Sói Mập lập tức bào chữa:
" Cái này là tiểu Kim sợ ảnh hưởng tới sức khỏe về sau đấy mà, nghe nói giảm cân nhanh không có lợi cho sức khỏe. Ha ha. Vì thế tiểu Kim quyết định giảm cân từ từ. "
Xuân Đức nghe thế thì nhếch mép cười tà.
" Vậy bây giờ ta đi ăn đặc sản nơi đây, mập mạp nhà ngươi có đi theo không? "
Sói mập nghe vậy thì hai mắt sáng lên, ngay lập tức nó nịnh nọt.
" Đương nhiên rồi, chủ nhân đi đâu tiểu Kim đi theo đó mà."
Xuân Đức nghe thế thì liền cười ha ha sau đó liền mang Sói Mập đi ăn đặc sản của Bàn Long Thánh Địa. Nói thực hắn cũng rất có hứng thú với việc này, mong rằng ngày hôm nay khi hắn đi ăn cơm sẽ không có mấy con ruồi đáng chết quấy rối.