Thời gian lại đi qua một năm. Bên trong không gian vong linh một ngày này Xuân Đức một lần nữa mở mắt ra, sau khi quan sát thân thể một lần hắn mới thở ra một hơi, khẽ nói:
" Cuối cùng thân thể cũng khôi phục lại bổn nguyên lực lượng rồi, một phút sa cơ hơn ngàn năm phải ngồi một chỗ trị thương. Cũng đến lúc đi lên cao thiên xin mấy tên kia tí huyết rồi."
Nhảy ra khỏi hồ sinh mệnh Xuân Đức vươn vai lắc cổ mấy cái, ngay lúc này Vô Địch đi tới gần hỏi thăm:
" Khỏe rồi à? "
Xuân Đức gật gật đầu nói:
" Đã khỏe, mà phải rồi ông bạn cái hệ thống phụ trợ của lão nó không có thống kê ra được chiến lực của ta nữa rồi, bây giờ nó chỉ phân tích mấy thứ đơn giản khác thôi. "
Vô Địch vuốt cằm nói:
" Chắc quá hạn rồi ấy mà, mà cái hệ thống phụ trợ kia thống kê cũng chỉ là tương đối thôi nên cái chức năng đó có cũng được mà không có cũng được. Chủ yếu là nó giúp mi phân biệt mấy thứ ly kì cổ quái thôi. Mà có phải mi bây giờ định tiến lên cao thiên phải không? "
Xuân Đức gật đầu nói:
" Ừ, ra bên ngoài đi gọi Tà Long rồi sẽ đi. Có chuyện gì sao? "
" Có. Không có ta hỏi làm gì. Bên trên cao thiên sẽ có một thời gian mi không thể nào mở ra không gian này nữa, ta cũng không rõ việc này ra sao. Nhưng chắc sau khoảng 100 hay 1000 năm lại liền có thể ra vào bình thường. Vì thế ta đã chuẩn bị cho lão một cái nhẫn không gian chứa đồ vật cực lớn."--- Vô Địch lấy ra một cái nhẫn bình thường đưa cho Xuân Đức.
Xuân Đức nghe vậy cũng không có gì ngạc nhiên, ngày trước hình như Vô Địch cũng đã có nói điều này với hắn. Nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Vô Địch, Xuân Đức hỏi:
" Có gì cần lưu ý nữa không? "
Vô Địch suy tư một chút nói:
" Đúng rồi mấy cái bảo vật mà không có dung hợp với lão thì thời gian ban đầu cũng không thể sử dụng, nói chung ngoại trừ lão thì thời gian đầu không có cái gì khác."
Xuân Đức nghe vậy có chút kì quái nói:
" Vì sao ta lại không bị hạn chế bởi pháp tắc bên trên cao thiên mà những thứ khác lại bị."
Vô Địch nhún vai nói:
" Thì vốn dĩ lão nên thuộc về cao thiên mà chứ không phải trung thiên. Ở trung thiên này lão bị áp chế thật nhiều tới khi lên cao thiên lão sẽ thấy sức mạnh hủy diệt của chủng tộc Địa Ngục Thiên long. Thôi có gì nói cũng đã nói rồi, sau này lên trên đó liền biết. Thế có định ăn bữa cơm gia đình cái rồi đi hay là đi luôn."
" Vội vàng gì đâu. Cứ ăn với nhau bữa cơm cái đã rồi làm gì thì làm."--- Xuân Đức thản nhiên mà nói.
Sau đó hai người cùng lúc xuống không gian vong linh tầng 2 gọi mấy đứa em gái rồi cùng đi ra bên ngoài.
***
Ở ngoại giới. Vùng Đất Bị Lãng Quên. Lục địa trung tâm.
Thời gian bây giờ cũng đã gần 8 giờ sáng rồi, mặt trời cũng đã lên cao cao. Ánh nắng ấm áp cùng với gió nhẹ thổi qua khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
" Anh hai bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo."--- Bé Heo bộ dạng vui vẻ hỏi.
Xuân Đức suy tư một lát nói:
" Gọi điện cho mấy người quen đi. Bảo bọn họ hôm nay nghĩ một ngày. Hôm nay chúng ta ăn một bữa tiệc lớn."
Vũ Y bên cạnh nghe tới ăn uống thì hai mắt sáng lên hỏi:
" Vậy lần này vẫn là anh hai nấu món ăn sao? Hì hì. Em thích nhất đồ anh hai làm đó."
Xuân Đức ngay lập tức xua tay nói:
" Anh hai lười lắm bé, dạo này có tuổi rồi nên mấy việc nặng nhọc như vậy không đụng vào vẫn là tốt hơn. Tốt nhất là đi để mấy người có tay nghề làm cho chúng ta ăn. Khụ khụ. Đó lại ho nữa rồi, già cả rồi sức đâu nữa mà đua đòi như thời trẻ trâu."
Thấy Xuân Đức giả bộ ốm yếu không có chút sức lực như vậy thì Vũ Y liền đấm cho hắn một cái, tức giận mắng:
" Chỉ giỏi làm bộ thôi."
Những người khác thì chỉ nhếch mép mà cười không nói thêm gì cả. Lúc sau mọi người bắt đầu gọi điện cho mấy người quen.
***
Đang ở căn cứ quân sự, Tà Lòng cùng Ám Ma đang bàn chuyện với nhau thì Tà Long bỗng nhiên nhận được cuộc gọi.
Nhìn xem một cái Tà Long liền nhìn thấy người gọi tới là ai, hắn liền mở máy lên. Ngay lập tức hình chiếu 3 chiều của Xuân Đức xuất hiện trước mắt hai người.
" Ồ, còn có cả Ám Ma ở đây nữa à, vậy thì càng tốt đỡ mất công ta gọi thêm phát nữa. Hai người các ngươi có rãnh không? À mà khỏi cần trả lời, không rãnh cũng phải rãnh. Nhanh quay về Ác Ma Tháp tầng 1 ở đại sảnh nhé, hôm nay ta mở tiệc. Nhớ về nhanh lên đấy, về muộn nghĩ ăn nghe chưa. píp."--- Xuân Đức nói xong thì hình chiếu của hắn cũng biến mất luôn.
Tà Lòng cùng Ám Ma nhìn nhau một cái cười cười. Tà Long nói:
" Lão Ma bây giờ chúng ta trở về thôi. Còn mấy con tạp ngư kia để đám cấp dưới mang người đi lùa quay về."
Ám Ma gật đầu nói: " Đó là điều đương nhiên, cũng chỉ là mấy con tiểu ngư cho chạy đông chạy tây một ít cũng được, biết đâu sau này lại có trò hay mà nhìn. Khặc khặc."
" Người đâu? "--- Ám Ma nói lớn ra bên ngoài.
Rất nhanh một cô gái mặc quân phục đi vào, cô gái thân thể uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, chào hai người Ám Ma theo nghi thức sau mới nói:
" Đại nhân có gì phân phó, thuộc hạ xin lắng nghe? "
Ám Ma nói:
" Hôm nay cho mọi người nghĩ ra ngoài tác chiến một ngày, chỉ cần giữ vững phòng tuyến nơi đây là được. Mọi việc sau khi hai chúng tôi không có ở đây thì đều nghe theo Lục Dương Công. Nếu có việc quan trong lập tức điện báo. Rõ chưa? "
" Đã rõ."--- Cô nàng kia ứng một tiếng rồi đi ra bên ngoài.
Sau khi cô gái kia ra ngoài thì hai người Tà Long cùng Ám Ma đều lấy ra một tấm phi thiên thần phù nuốt vào, bỗng chốc hai người biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
....
Mấy việc tương tự như vậy cũng xảy ra ở một vài nơi khác.
Không qua bao lâu tại bên ngoài Ác Ma Tháp, mấy đạo ánh sáng màu xanh đồng thời hiện lên sau vài giây thì mấy vị cự đầu của Ác Ma Điện đồng thời xuất hiện nơi đây.
Tà Long, Tuyết Anh, Ám Ma, Đại Bạch, Mai Anh ngoài ra còn có 2 đứa cháu của Xuân Đức đi theo Tuyết Anh đến đây.
Khi vừa xuất hiện, Ám Ma liền đã nhìn thấy Mai Anh cách đó không xa, ngay lập tức nét mặt của hai người đều trầm xuống, sau đó lại quay qua người đi cùng mình nói chuyện và xem đối phương như người vô hình.
Đám thủ vệ nơi Ác Ma Tháp đột nhiên thấy mấy vị đại nhân vật cùng tới một lúc thì không khỏi có chút hồi hộp, mặc dù bọn họ đã được thông báo từ trước rồi. Có điều bọn họ cũng không dám nhìn nhiều mà cúi đầu xuống cung kính cúi chào đối với đám người Tuyết Anh.
Cũng không có xa lạ gì nơi đây, mấy người Tuyết Anh vừa nói chuyện vừa tự nhiên vào trong. Duy chỉ có hai người Trương Tuấn cùng tiểu Vi là hết ngó đông đến nhìn tây, tiểu Vi cô bé con rất nghịch ngợm trên đường đi đều chạy đến trước mặt từng tên thủ vệ làm mặt dụt rồi mới chịu đi.
Cô bé do thể chất đặc thù cùng với công pháp tu luyện hơi bất thường nên đến bây giờ vẫn cứ ý đứa con nít vậy
Trương Tuấn thấy cô em gái của mình như vậy thì tiến lại gần ôm cô lên không cho con bé chạy lung tung khắp nơi.