Theo chân Trương Thiên vượt qua mấy lần truyền tống thì ba người đã đi tới nơi tuyển chọn nhân tài tiến vào nội tộc. Thực ra đối với Xuân Đức thì cả Ác Ma Điện cũng không là gì chứ đừng nói cái gì thiên tài với không thiên tài. Bây giờ với tài lực của hắn có thể biến người bình thường trong mấy chục giây biến thành cao thủ Bất Diệt Cảnh chứ đừng nói gì đến mấy cảnh giới bên dưới kim đan, nguyên anh gì đó.
Nhưng vừa tới nơi, khi nhìn thấy số lượng thanh thiếu niên đông đảo bên dưới Xuân Đức cũng nhịn không được ngạc nhiên lên tiếng:
" Làm gì mà thiên tài nhiều dữ vậy, có cả hơn vạn người chứ không ít. "
Trương Thiên cười nói:
" Đó là đương nhiên, đệ thấy cảnh này cũng cảm thấy thỏa mãn, bọn họ là những mầm móng tốt trong tương lai."
Xuân Đức nghe thế thì cười nói:
" Thấy đệ tâm huyết vậy, lúc nào có thời gian để ta nói với mẫu thân cho đệ lên làm tộc trưởng, chứ theo ta thấy ngoại trừ đệ ra thì không ai thích hợp hơn. Đại ca thì cuồng tu luyện bảo đại ca đi làm gia chủ chắc ca ấy đập đầu vào chăn chết quá. Còn ta thì phế rồi khỏi phải nói, hai người nhị tỷ cùng ngũ muội thì đừng bàn."
Trương Thiên biết tính vị tam ca này nên cũng không nói gì thêm mà chỉ gải đầu cười cười cho qua chuyện. Đang lúc ba người còn đàm tiếu một chút ít chuyện cười thì có một tên con cháu trong gia tộc đi tới cung kính nói:
" Thời gian đã tới mời đại nhân ra chủ trì."
Phẩy phẩy tay bảo tên con em kia lui xuống xong thì Trương Thiên mới nhìn Xuân Đức nói:
" Đi thôi tam ca."
Xuân Đức gật đầu một cái sau đó ba người cùng đi lên vị trí giám khảo cao nhất. Ở vị trí giám khảo cũng có 100 người những người này đều là chấp sự, quản sự gì đó bên trong gia tộc, mặc dù Xuân Đức chẳng biết họ là ai nhưng 100 người kia ai cũng biết hắn là người nào. Thấy hắn đi tới thì cả đám đồng thời xúm lại chào hỏi, Xuân Đức qua loa vài câu liền xong.
Ngồi ở trên cao nhìn xuống một đám thiếu niên đang sôi nổi đàm luận thì hắn thở dài một hơi, nhìn qua Trương Thiên hắn nói:
" Lão Tứ ta có một cách khiến cho đệ bớt phải tốn công chọn lựa từng người, đệ có muốn nghe không? "
Trương Thiên ngồi bên cạnh nghe vậy thì hiếu kì hỏi:
" Cách gì vậy? Chỉ cần tam ca muốn liền có thể, đệ không phản đối."
Những người khác cũng vểnh tai lên mà nghe. Xuân Đức thấy mọi người hứng thú nghe vậy thì cười nói:
" Hắc hắc. Rất đơn giản thôi. Chỉ cần ta thả ra một chút uy áp từ yếu cho đến mạnh, khi nào đủ 300 tên còn đứng thì dừng lại. Có phải vô cùng đơn giản không nào? "
Mọi người nghe vậy thì nhếch mép. Trương Thiên nghe vậy cũng cảm thấy có chút vi diệu, hắn có chút lo lắng hỏi:
" Tam ca liệu có được không vậy, phải biết tu vi của tam ca không thấp, một khi lỡ một chút thì đừng nói đám tiểu bối kia không chịu được mà ngay cả đệ cũng không chịu được. Như vậy sẽ tạo thành thảm sát hàng loạt à."
Xuân Đức vỗ ngực nói:
" Chú Tư cứ yên tâm ở anh. Việc khống chế uy áp thì tam ca đã sớm thành thục, thích uy áp linh hồn cũng được, thích uy áp thực chất cũng được, mà thích cả hai cũng được. Không thành vấn đề đi."
Trương Thiên nghe Xuân Đức cam đoan thì cũng vững lòng tin hơn rất nhiều. Hắn gật đầu nói:
" Vậy thì làm phiền tam ca rồi."
Xuân Đức nheo một con mắt, dơ ngón tay cái lên sau đó nhìn xuống phía dưới nói lớn một từ.
" Im "
Lời nói mang theo chân ngôn đại đạo, vừa rơi vào trong tai những người ở đây thì bọn họ bất tri bất giác làm theo. Trong nháy mắt nơi đây im lặng như tờ. Xuân Đức nhìn bao quát tất cả mọi người cất tiếng nói:
" Nghe nói mọi người đều là thiên tài nên năm nay sẽ thay đổi một chút thể lệ tuyển chọn. Không giống như mọi năm đánh đánh đấm đấm mấy chục ngày mới xong bây giờ chỉ cần 1 phút. Các ngươi chỉ cần chịu nổi áp lực mà ta phát ra cho đến hết 1 phút thì đều có thể tiến vào bên trong nội tộc hoặc chỉ cần là 300 người cuối cùng còn đứng cũng được.
Bảo vật các kiểu con đà điểu đều có thể mang ra sử dụng, cái gì phù chú, đan được, đến cả ám chiêu đánh lén người bên cạnh cũng có thể dùng. Tóm lại một câu không phân thủ đoạn miễn sao giành được xuất vào nội tộc là được.
Cho các người 3 phút chuẩn bị. Sau ba phút liền bắt đầu. Thời gian không đợi ai. À mà nghiêm cấm hành vi đánh lén trước khi bắt đầu đấy."
Phía dưới trong nháy mắt bỗng dậy sóng, cũng phải những người này ồn ào đàm luận cái gì mà nhao nhao thi triển ra tuyệt học của bản thân. Bao nhiêu phù chú đều dán hết lên người phát ra quang huy rực rỡ. Trong lúc nhất thời phía bên dưới thành một mảnh ánh sáng nhiều màu sắc.
Xuân Đức vỗ đùi cái đét nhìn mấy người xung quanh nói:
" Cảnh đẹp nhanh ghi lại, à mà phải rồi mọi người có muốn hay không thử nghiệm một chút uy áp. Cũng coi như là tự kiểm tra bản thân."
Mấy tên giám khảo nhìn nhau sau đó đều đều gật đầu đồng ý, hai người Trương Thiên cùng Kiều Kiều cũng đồng dạng.
Sau khi mọi người chuẩn bị tốt thì ba phút cũng qua đi. Xuân Đức hô lớn:
" 3... 2... Bắt đầu."
Xuân Đức đếm tới hai thì liền bắt đầu. Trong nháy mắt phương viên nơi tuyển chọn tối đen một màu. Lấy Xuân Đức là trung tâm một loại sức mạnh làm cho người ta run sợ tràn ra. Mấy tên chấp sự, quản sự gì đó ở gần nhất nên cũng bị ảnh hưởng sớm nhất trong giây lát đã có 69 người gục trên bàn sòi bọt mép ngất đi những người còn lại thì sắc mặt trắng xám không còn chút máu.
Đám chấp sự đã vậy thì đám thiên tài bên dưới càng thêm bết bát, một mảnh thiên tài mê man ngất đi, bây giờ lác đác không còn mấy người.
Uy áp đến cũng nhanh mà đi cũng lẹ. Chưa đầy 2 giây thì uy áp đã được thu lại. Lúc này Xuân Đức vỗ tay nói:
" Tuyển chọn kết thúc, chúc mừng 231 người còn đứng đã thành...."
Hắn còn chưa nói hết thì đã thấy từng tên thiên tài hai mắt trắng dã rồi ngất đi. Từng tên từng tên một, Xuân Đức nhìn mà cũng toát mồ hôi. Hắn lúc này còn vừa cam đoan với lão Tứ xong. Nhưng may trời cũng thương xót hắn tới cuối cùng vẫn còn 7 người có thể cầm cự được.
Thở ra một hơi Xuân Đức tiếp tục hô lớn:
" Chúc mừng bảy người các ngươi đã trở thành... "
Lần này hắn còn chưa nói xong hết câu thì lại bị người cắt ngang. Không biết từ nơi nào đi tới 28 thiếu niên có nam có nữ những người này bộ dạng đi rất thong thả, một người đi trước hô lớn:
" Chúng ta chưa kiểm tra ngươi không có quyền tuyên bố kết quả."
Âm thanh phát ra vô cùng cao ngạo làm Xuân Đức cảm thấy cực kì chán ghét, Xuân Đức trong sát na này ánh mắt hắn hiện lên hàn quang. Một đám chấp sự bên cạnh tự nhiên run lên từng trận sau đó lại có không ít người gục xuống. Ở bên cạnh Trương Thiên cùng Kiều Kiều cũng cảm nhận được chút gì đó.
Tuy chỉ một tí thôi nhưng cũng làm cho tinh thần bọn họ tí nữa tan vỡ. Mấy tên thiếu niên đang bước lại đây cũng cảm nhận được ánh mắt không một chút nào thân thiện của Xuân Đức.
Xuân Đức chỉ thoáng xúc động một chút thôi, chắc do giết người quá nhiều khiến cho sát tâm của hắn dễ kích phát.