Nhìn tên thanh niên bạch y đeo mặt nạ đang ngồi ở bên cạnh, Xuân Đức không mặn không nhạt hỏi một câu:
“ Nói một chút, bên ngoài là có việc gì xảy ra?”
Thanh niên bạch y nghe vậy thì theo bản năng lắc lắc đầu, hắn có phần sợ hãi nói:
“ Ta không biết, cái gì cũng không biết. Ngươi có giết ta thì ta cũng không nói.”
Nghe thanh niên đeo mặt nạ nói vậy thì Xuân Đức kinh ngạc, có điều ngay sau đó thì hắn cười nhạt, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khẽ vẫy tay một cái, mấy cây đũa khí trước vừa bị hắn dùng làm ám khí ném đi giờ lại bay trở về, rơi vào trong tay hắn.
Không nói một lời, Xuân Đức liền lấy ra bốn năm chiếc đũa sau đó trực tiếp cắm thẳng vào bên trong thân thể tên kia.
“ Phúc phúc phúc…”
Mấy cây đũa trực tiếp đâm xuyên qua chân tên thanh niên đeo mặt nạ, máu tươi phụt ra. Tên thanh niên bị như vậy thì chỉ cắn răng , không rên một tiếng, cũng không nói lời nào.
Nhìn thấy vậy thì Xuân Đức lại cười, tay hắn bốc lên “Diệt Hồn Diễm” , cây đũa hắn đang cầm cũng bốc lên một tầng hỏa diễm màu tím yêu dị.
“ Phúc…”
Một cây đũa khác trực tiếp xuyên thủng qua bụng tên thanh niên đeo mặt nạ. Trong nháy mắt tên kia liền cảm nhận được đau đớn tột độ, cảm giác linh hồn hắn như vừa bị ai đó đâm một cái, hắn lần này nhịn không được hét thảm.
“ A a a a a a….”
Có lẽ do quá đột ngột, tên kia há miệng hét kiểu nào mà hai bên khóe miệng hắn rách ra, rách đến gần mang tai, ngay lập tức đại lượng máu tươi bắn ra, chảy rơi thánh thót xuống sàn nhà.
“ Phúc…”
“ A…”
Thấy tên kia vẫn không nói gì , Xuân Đức cũng không có vội, hắn cứ đợi cho tên thanh niên đeo mặt nạ kia hét thảm xong một tiếng thì lại đâm thêm một cây đũa.
“ Phúc… Á…”
“ Phúc… Á…”
“ Phúc… Á…”
Cứ như vậy, thoáng cái trên người bạch y thanh niên đã cắm một nắm đũa lớn, vì số lượng đũa có hạn nên Xuân Đức trực tiếp nhặt mấy cái xương ở trên bàn mà đâm vào cơ thể tên thanh niên bạch y.
Có điều tên kia cũng rất gan dạ, bị đau như vậy như vẫn không há miệng nói cái gì. Xuân Đức thấy vậy thì cũng có phần bội phục dũng khí tên này, có điều hắn cũng rất thích những kẻ cứng đầu thế này, ép cho đám này khai ra đúng thật là một thành quả.
Đũa cũng hết, xương cũng hết, Xuân Đức lúc này bắt đầu rút móng tay, tháo lần lượt các khớp xương của tên kia ra.
Chứng kiến một màn khủng bố như vậy thì ba người Khúc Hồn, Thương Lâm đều là cúi đầu nôn thốc nôn tháo, bao nhiêu thứ vừa ăn vào trong bụng lúc này đều phun sạch ra bên ngoài. Duy chỉ có Tịnh Vẫn là hơi nhíu mày nhưng vẫn chăm chú mà nhìn. Nhưng đừng nhìn mặt ngoài hắn bình tĩnh, thực tế trong lòng hắn cũng phát lạnh, Xuân Đức mạnh mẽ cùng tàn nhẫn vượt xa hắn tưởng tượng.
“ Lâu rồi chưa cấy ghép người với động vật, ngươi nói là ta nên ghép ngươi cùng với loại động vật nào nhìn cho đẹp đây? Đẹp đẹp một chút còn mang ngươi về làm cảnh, trưng bày trong bộ sưu tập của ta.”--- Xuân Đức có phần suy tử hỏi ra một câu.
Tên thanh niên nghe tới đây thì rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh nữa, hắn vội nói:
“ Ta nói, ta nói hết, ta biết cái gì đều nói.”
Xuân Đức nghe vậy thì cười nói:
“ Làm sao lại thay đổi quyết định rồi, không phải lúc trước ngươi nói dù có giết ngươi thì ngươi cũng không nói đó sao? Mà thôi, nếu ngươi đã chịu hợp tác như vậy thì ta cũng rất vui lòng, nói xong ngươi liền có thể đi rồi. Bây giờ nói một chút tình hình thực tế nơi đây đi, là ai với ai đang tranh đấu.”
Tên thanh niên bạch y đeo mặt nạ nói:
“ Là nội chiến của Thần Thánh thế gia, hiện tại là thời kỳ nhạy cảm của Thần Thánh thế gia, bọn họ đang tuyển chọn cho đời gia chủ kế tiếp, đám con cháu có tư cách kế thừa chức vị gia chủ lúc này đấu tranh kịch liệt, nơi đây là do hai vị tam công tử cùng ngũ công tử làm ra. Tam công tử muốn giết ngũ công tử.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức tiếp tục hỏi:
“ Thế Diệu Linh Thánh Tông không quản việc này sao? Nghe nói bên trong Thiên Ma Viện cũng cấm giết người còn gì?”
Thanh niên bạch y nghe vậy thì giải thích:
“ Việc này đã được cao tầng của Diệu Linh Thánh Tông ngầm đồng ý với nhau rồi, nếu như đám con cháu của Thần Thánh thế gia kia không phải gây ra việc gì quá lớn thì mấy vị quyền cao chức trọng của Diệu Linh Thánh Tông sẽ nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.”
“ Về phần Thiên Ma Viện cấm tranh đấu cái đó cũng là sự thật, vì thế mà mới có tình cảnh lúc này, nơi đây là bên ngoài Thiên Ma Viện, có tên là Hoang Địa Tử Thần.”
Tịnh Vân lúc này đột nhiên hỏi một câu:
“ Bọn họ tranh đấu khiến liên lụy nhiều người như vậy mà phía bên trên vẫn mặt kệ sao?”
Bạch y thanh niên nghe Tịnh Vân hỏi thì cười lạnh lùng nói:
“ Cũng chỉ là chết một đám con sâu cái kiến mà thôi, ai lại sẽ quan tâm chứ, ngươi tưởng bản thân đắt giá lắm sao, nơi đây gọi là Thiên Ma Viện tụ tập nhân tài khắp nơi, cái này cũng chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, thực tế đám các ngươi là một lũ người mới có hơi chút tiềm lực bồi dưỡng mà thôi, đừng nói chỉ chết vàn ngàn người, thậm chí cả vạn, hàng chục vạn thì phía trên cũng không mảy may để ý tới. Kẻ yếu thì nên có giác ngộ.”
Sau khi hắn nói xong thì hướng về phía Xuân Đức hỏi:
“ Đại nhân, ta đã nói xong tất cả, bây giờ ta có thể đi được chưa?”
Xuân Đức vẻ mặt mỉm cười , gật gật đầu nói:
“ Đương nhiên là có thể đi được rồi, chúc ngươi lên đường bình an.”
Vừa nói xong thì Xuân Đức tiện tay vỗ ra một cái.
“ Ầm…”
Đầu tên kia lập tức bị vỗ nát, dịch óc trắng hồng văng tung tóe, thi thể không đầu cùng cái ghế đang ngồi của hắn lúc này cũng bay ngược về phía cửa ra vào
Ngay vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên:
“ Các ngươi mấy con chuột này cũng thật to gan, các ngươi lại dám cả gan không nghe theo mệnh lệnh của trưởng lão, các ngươi nghĩ trốn ở nơi đây là có thể an toàn sao?”
Thanh âm vừa hạ, một tên trung niên đại hán bước qua của chính đi vào bên trong này, có điều hắn vừa bước vào thì liền bị vô số dịch óc trắng hồng dính lên người.
Cùng lúc đó.
“ Bịch...”
“ Rầm rầm…”
Thi thể không đầu cùng cái ghế ngồi của tên thanh niên bạch y lúc trước cũng đồng thời rơi xuống trước mặt tên kia. Vồn còn đang định nói cái gì những lúc này đây tên kia liền cứng đơ, đứng ở nơi đó không nói được lời nào.Nhìn tên thanh niên bạch y đeo mặt nạ đang ngồi ở bên cạnh, Xuân Đức không mặn không nhạt hỏi một câu:
“ Nói một chút, bên ngoài là có việc gì xảy ra?”
Thanh niên bạch y nghe vậy thì theo bản năng lắc lắc đầu, hắn có phần sợ hãi nói:
“ Ta không biết, cái gì cũng không biết. Ngươi có giết ta thì ta cũng không nói.”
Nghe thanh niên đeo mặt nạ nói vậy thì Xuân Đức kinh ngạc, có điều ngay sau đó thì hắn cười nhạt, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khẽ vẫy tay một cái, mấy cây đũa khí trước vừa bị hắn dùng làm ám khí ném đi giờ lại bay trở về, rơi vào trong tay hắn.
Không nói một lời, Xuân Đức liền lấy ra bốn năm chiếc đũa sau đó trực tiếp cắm thẳng vào bên trong thân thể tên kia.
“ Phúc phúc phúc…”
Mấy cây đũa trực tiếp đâm xuyên qua chân tên thanh niên đeo mặt nạ, máu tươi phụt ra. Tên thanh niên bị như vậy thì chỉ cắn răng , không rên một tiếng, cũng không nói lời nào.
Nhìn thấy vậy thì Xuân Đức lại cười, tay hắn bốc lên “Diệt Hồn Diễm” , cây đũa hắn đang cầm cũng bốc lên một tầng hỏa diễm màu tím yêu dị.
“ Phúc…”
Một cây đũa khác trực tiếp xuyên thủng qua bụng tên thanh niên đeo mặt nạ. Trong nháy mắt tên kia liền cảm nhận được đau đớn tột độ, cảm giác linh hồn hắn như vừa bị ai đó đâm một cái, hắn lần này nhịn không được hét thảm.
“ A a a a a a….”
Có lẽ do quá đột ngột, tên kia há miệng hét kiểu nào mà hai bên khóe miệng hắn rách ra, rách đến gần mang tai, ngay lập tức đại lượng máu tươi bắn ra, chảy rơi thánh thót xuống sàn nhà.
“ Phúc…”
“ A…”
Thấy tên kia vẫn không nói gì , Xuân Đức cũng không có vội, hắn cứ đợi cho tên thanh niên đeo mặt nạ kia hét thảm xong một tiếng thì lại đâm thêm một cây đũa.
“ Phúc… Á…”
“ Phúc… Á…”
“ Phúc… Á…”
Cứ như vậy, thoáng cái trên người bạch y thanh niên đã cắm một nắm đũa lớn, vì số lượng đũa có hạn nên Xuân Đức trực tiếp nhặt mấy cái xương ở trên bàn mà đâm vào cơ thể tên thanh niên bạch y.
Có điều tên kia cũng rất gan dạ, bị đau như vậy như vẫn không há miệng nói cái gì. Xuân Đức thấy vậy thì cũng có phần bội phục dũng khí tên này, có điều hắn cũng rất thích những kẻ cứng đầu thế này, ép cho đám này khai ra đúng thật là một thành quả.
Đũa cũng hết, xương cũng hết, Xuân Đức lúc này bắt đầu rút móng tay, tháo lần lượt các khớp xương của tên kia ra.
Chứng kiến một màn khủng bố như vậy thì ba người Khúc Hồn, Thương Lâm đều là cúi đầu nôn thốc nôn tháo, bao nhiêu thứ vừa ăn vào trong bụng lúc này đều phun sạch ra bên ngoài. Duy chỉ có Tịnh Vẫn là hơi nhíu mày nhưng vẫn chăm chú mà nhìn. Nhưng đừng nhìn mặt ngoài hắn bình tĩnh, thực tế trong lòng hắn cũng phát lạnh, Xuân Đức mạnh mẽ cùng tàn nhẫn vượt xa hắn tưởng tượng.
“ Lâu rồi chưa cấy ghép người với động vật, ngươi nói là ta nên ghép ngươi cùng với loại động vật nào nhìn cho đẹp đây? Đẹp đẹp một chút còn mang ngươi về làm cảnh, trưng bày trong bộ sưu tập của ta.”--- Xuân Đức có phần suy tử hỏi ra một câu.
Tên thanh niên nghe tới đây thì rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh nữa, hắn vội nói:
“ Ta nói, ta nói hết, ta biết cái gì đều nói.”
Xuân Đức nghe vậy thì cười nói:
“ Làm sao lại thay đổi quyết định rồi, không phải lúc trước ngươi nói dù có giết ngươi thì ngươi cũng không nói đó sao? Mà thôi, nếu ngươi đã chịu hợp tác như vậy thì ta cũng rất vui lòng, nói xong ngươi liền có thể đi rồi. Bây giờ nói một chút tình hình thực tế nơi đây đi, là ai với ai đang tranh đấu.”
Tên thanh niên bạch y đeo mặt nạ nói:
“ Là nội chiến của Thần Thánh thế gia, hiện tại là thời kỳ nhạy cảm của Thần Thánh thế gia, bọn họ đang tuyển chọn cho đời gia chủ kế tiếp, đám con cháu có tư cách kế thừa chức vị gia chủ lúc này đấu tranh kịch liệt, nơi đây là do hai vị tam công tử cùng ngũ công tử làm ra. Tam công tử muốn giết ngũ công tử.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức tiếp tục hỏi:
“ Thế Diệu Linh Thánh Tông không quản việc này sao? Nghe nói bên trong Thiên Ma Viện cũng cấm giết người còn gì?”
Thanh niên bạch y nghe vậy thì giải thích:
“ Việc này đã được cao tầng của Diệu Linh Thánh Tông ngầm đồng ý với nhau rồi, nếu như đám con cháu của Thần Thánh thế gia kia không phải gây ra việc gì quá lớn thì mấy vị quyền cao chức trọng của Diệu Linh Thánh Tông sẽ nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.”
“ Về phần Thiên Ma Viện cấm tranh đấu cái đó cũng là sự thật, vì thế mà mới có tình cảnh lúc này, nơi đây là bên ngoài Thiên Ma Viện, có tên là Hoang Địa Tử Thần.”
Tịnh Vân lúc này đột nhiên hỏi một câu:
“ Bọn họ tranh đấu khiến liên lụy nhiều người như vậy mà phía bên trên vẫn mặt kệ sao?”
Bạch y thanh niên nghe Tịnh Vân hỏi thì cười lạnh lùng nói:
“ Cũng chỉ là chết một đám con sâu cái kiến mà thôi, ai lại sẽ quan tâm chứ, ngươi tưởng bản thân đắt giá lắm sao, nơi đây gọi là Thiên Ma Viện tụ tập nhân tài khắp nơi, cái này cũng chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, thực tế đám các ngươi là một lũ người mới có hơi chút tiềm lực bồi dưỡng mà thôi, đừng nói chỉ chết vàn ngàn người, thậm chí cả vạn, hàng chục vạn thì phía trên cũng không mảy may để ý tới. Kẻ yếu thì nên có giác ngộ.”
Sau khi hắn nói xong thì hướng về phía Xuân Đức hỏi:
“ Đại nhân, ta đã nói xong tất cả, bây giờ ta có thể đi được chưa?”
Xuân Đức vẻ mặt mỉm cười , gật gật đầu nói:
“ Đương nhiên là có thể đi được rồi, chúc ngươi lên đường bình an.”
Vừa nói xong thì Xuân Đức tiện tay vỗ ra một cái.
“ Ầm…”
Đầu tên kia lập tức bị vỗ nát, dịch óc trắng hồng văng tung tóe, thi thể không đầu cùng cái ghế đang ngồi của hắn lúc này cũng bay ngược về phía cửa ra vào
Ngay vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên:
“ Các ngươi mấy con chuột này cũng thật to gan, các ngươi lại dám cả gan không nghe theo mệnh lệnh của trưởng lão, các ngươi nghĩ trốn ở nơi đây là có thể an toàn sao?”
Thanh âm vừa hạ, một tên trung niên đại hán bước qua của chính đi vào bên trong này, có điều hắn vừa bước vào thì liền bị vô số dịch óc trắng hồng dính lên người.
Cùng lúc đó.
“ Bịch...”
“ Rầm rầm…”
Thi thể không đầu cùng cái ghế ngồi của tên thanh niên bạch y lúc trước cũng đồng thời rơi xuống trước mặt tên kia. Vồn còn đang định nói cái gì những lúc này đây tên kia liền cứng đơ, đứng ở nơi đó không nói được lời nào.