Hai ngày qua đi, do đám người Bóng Ảnh bắt người kinh khủng quá, cơ hồ tất cả người nào đi tới đây đều đi nhóm Bóng Ảnh bắt đi, thành ra những kẻ khác đang có ý định đến đây cũng e ngại không dám tiến tới nữa.
Thoáng cái mảnh phúc địa nơi này bị lan truyền ra là nơi có yêu ma quỷ quái cực kỳ cường đại ở lại, người tới nơi đây sau đi vào bên trong thì không một kẻ quay trở ra, nghe nói đều đã bị quái vật cường đại ăn mất.
Lời đồn càng truyền càng xa, càng truyền càng nhanh thoáng cái đã có vô số người biết tới mảnh phúc địa dụ dị xuất hiện cùng với việc người đi vào bên trong liền biến mất một cách dụ dị.
Người nhát gan nghe việc này thì đều sợ run tim mất mật nhưng đám liều mạng, mấy tên có lá gan lớn sau khi nghe tin thì lại nhanh chóng tiến đến nơi nơi kia nhìn xem. Nhất là khi nghe bên trong nơi kia có rất nhiều thiên tài địa bảo quý giá. Thì càng làm cho đám người kia thêm điên cuồng.
Không những dân liều mạng đi tới mà những tổ chức lớn, thế lực lớn, nghe tin này thì cũng đều cử rất nhiều người tới mảnh phúc địa của Xuân Đức nhìn xem một lần. Nhìn xem bên trong nơi kia rốt cuộc là có yêu ma quỷ quái lợi nào như thế nào chiếm cứ.
---o0o---
Ở bên ngoài thì đang hỗn loạn khắp cả lên nhưng ở sâu bên trong mảnh phúc địa. Khu vực trung tâm.
Lúc này đây sau khi bắt và gieo xuống linh hồn ấn ký, khống chế hơn mười mấy triệu tên ma tộc thì Xuân Đức cùng lão Hắc cuối cùng cũng bắt đầu bố trí siêu cấp đại trận đầu tiên.
Dưới sự chỉ đạo của lão Hắc hơn mười triệu ma tộc tu sĩ ngày đêm bố trận, dần dần hình thành nên một cái siêu cấp đại trận.
Thông qua lăng kính quan sát tình hình khắp nơi, nhìn đám ma tộc đang hăng say làm việc không biết mệt mỏi thì Xuân Đức có chút buồn bực nói:
“ Chỉ mới hơn mười triệu tên, số lượng này cũng quá ít rồi. Như thế này muốn bố trí đi ra một cái siêu cấp đại hình trận pháp khoảng triệu dặm chắc mất vài năm quá. Nếu muốn hoàn toàn bố trí xong tất cả đại trận trận có khi trăm năm chưa xong. Bây giờ mà còn đám tang thi có phải tốt không?”
Hắc Ám Ma Thụ nghe hắn nói vậy thì cười:
“ Nếu lúc đó không hy sinh đàn tang thi của mi thì mi còn ngồi ở nói chuyện được sao. Đừng có mà tiếc của mãi thế, mi sống lâu với lão Huyễn lại lây cái tính keo kiệt của lão ấy rồi. Bằng không chúng ta sử dụng đám Thái Cổ Phệ Ma Trùng kia cũng được mà, tuy bọn nó hơi ngốc nhưng vẫn có thể đấy.”
Xuân Đức nghe vậy thì liền bác bỏ nói :
“ Bọn nó là nhân công chính trong việc thu thập tài nguyên, bây giờ nếu không có bọn chúng thì lấy ai đi thu hoạch tài nguyên bên trong phiến phúc địa này. Bây giờ chỉ còn cách đi ra bên ngoài bắt người thôi. Nhưng mà ta đang lo..”
Lão Hắc kỳ quái hỏi:
“ Lo gì?”
Xuân Đức nói :
“ Ta lo lúc ta ra bên ngoài thì nơi đây không có ai trấn thủ, rất dễ xảy ra việc.”
Nghe băn khoăn của hắn thì lão Hắc cười nói:
“ Cùng lắm ta để lại nơi đây một bộ thân thể là được chứ gì, có gì đâu mà đáng lo, có ta nơi này tên nào dám tới phá rồi.”
Xuân Đức nghe vậy thì cau mày lại:
“ Làm như vậy có ổn không đây, không có ta ở đây nếu lão bị đám trí đạo đại năng suy tính đi ra thì xong đời, đến lúc đó đám kinh khủng kia cử xuống vài chục tên Tinh Đế Cảnh cường giả thì chúng ta liền phải bỏ lại nơi này rồi.”
Hắc Ám Ma Thụ cười gian nói:
“ Hắc hắc. Ta quên nói cho Củ Cải mi biết sau khi luyện hóa xong bộ thi cốt của Địa Ngục Băng Long thì ta cũng liền có khả năng chống lại suy đoán của đám trí đạo đại năng kia rồi. Hắc hắc.”
Ném cho lão Hắc một cái nhìn không thiện cảm, Xuân Đức có phần bất mãn nói:
“ Vì sao lão không nói sớm, đậu đen nhà lão, lão mà nói sớm thì ta nào cần phải lo nhiều như vậy, mấy ngày trước đá đi ra bên ngoài càn quét ma tộc nơi này rồi.”
Hắc Ám Ma Thụ nghiêm túc nói:
“ Thực ra ta không thích ở bên ngoài, ta thích ở trong này hơn, dù sao bổn nguyên ta ở bên trong nơi đây, đi ra bên ngoài thời gian dài thì thân thể này sẽ yếu đi.”
Xuân Đức nghe vậy thì hiểu ra, hắn quan tâm hỏi:
“ Thế lão ra bên ngoài thời gian được lâu không, sau bao nhiêu năm thì sẽ suy yếu mà , suy yếu nhiều không?’
Hắc Ám Ma Thụ trầm ngâm một lúc thì mới nói:
“ Thời gian cũng không lâu lắm, nhiều nhất chắc khoảng dăm ba triệu năm, còn sau bao nhiêu năm thì suy yếu ấy hả, chắc tầm vài trăm ngàn năm liền bắt đầu suy yếu, về phần….”
“ Thôi. Lão nín ngay.” Không đợi cho lão Hắc nói xong thì Xuân Đức đã gầm lên, sắc mặt Xuân Đức lúc này y hệt quả cà tím. Hắn căm tức nói:
“ Tự dưng ta rất có xúc động cắt lão ra thành nhiều bộ phận rồi đem đi bán, lão cũng lười quá mức rồi. Giúp được ta mà không chịu giúp.”
Thấy Xuân Đức nổi cáu thì lão Hắc cũng không đùa nữa, hắn lúc này nghiêm túc nói:
“ Không đùa nữa, ta không ra ngoài cũng không phải là không muốn giúp mi, mà là như vậy ảnh hưởng đến tốc độ khôi phục của lão Huyễn, mất đi không gian nơi đây cung cấp sinh mệnh chi nguyên thời gian lão ấy tỉnh lại sẽ phải kéo dài thêm không ít.”
Xuân Đức đang phát cáu nghe vậy thì lập tức như quả bóng xì hơi, vẻ mặt căm tức lúc trước cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu, hắn lúc này lại có chút băn khoăn.
“ Như vậy à, nếu lão ra bên ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến lão Huyễn như vậy có nên ra ngoài không, dù sao lão Huyễn quan trọng chứ mấy cái trận pháp kia có cũng được không có thì thôi, chẳng quan trọng gì.”
Sống lâu với Xuân Đức nên cũng quen với tính cách của hắn, thấy hắn trong nháy mắt thái độ thay đổi hoàn toàn thì lão Hắc cũng không lấy làm kinh ngạc.
“ Đi nhanh về nhanh, dăm ba ngày thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì?”
Nghe lão Hắc nói vậy thì Xuân Đức vẫn có chút bán tín bán nghi, hắn hỏi lại:
“ Thật vậy à?”
Lão Hắc cười khổ nói:
“ Mi bình thường rất lãnh tĩnh vì sao cứ dính tới người thân cái là đầu óc liền không dùng được vậy, mà thôi đây là tính cách trời sinh của mi rồi cũng không trách được. Nhưng mà việc này ta nói là thật, không có lừa mi đâu, dăm ba ngày quay lại liền không có vấn đề.”
Xuân Đức nghe vậy thì cũng cười khổ:
“ Bản tính rồi, nhiều năm rồi vẫn vậy sửa không được, dù sao lợi ích cũng là vật ngoài thân, có cũng được mà chẳng có thì thôi, còn người thân lại có mấy người. Không thể không quý trọng à.”
Nghe Xuân Đức lại bắt đầu thì lão Hắc liền kiên quyết cắt ngang .
“ Được rồi, đi thôi, đi nhanh rồi về.”