Nhìn một phủ như khai thiên tích địa đang bổ xuống kia, sắc mặt ba người Lăng Phàm, Hứa Chí Tài, Bạch Tố Y ngưng trọng chưa từng có.
Trong mắt Lăng Phàm lóe lên vẻ tàn khốc,tâm niệm hắn khẽ động một thanh chiến đao màu vàng hiện ra xuất hiện trong tay phải hắn.
Cổ tay phải đột nhiên khẽ đưa lên, chiến đao “Loong coong” một tiếng tách ra trên không trung, hóa thành ngàn vạn đao ảnh, đao ảnh kia tách ra sau đó hợp nhất hóa thành một kình thiên cự đao bổ xuống, một đạo đao quang cực kỳ chói mắt đột nhiên hiển hiện, tiếng cắt nát hư không liên tục vang lên.
“ Thiên Thu Bá Đao-Nhất Đao Thiên Thu’"
Lăng Phàm gầm lên một tiếng, đao mang ầm ầm chém xuống chống lại nhất phủ đang bổ đến đây.
“Ầm ầm”
Hai công kích tuyệt cường va chạm với nhau hình thành nên liên miên tiếng nổ lớn, cùng lúc đó một luồng sóng năng lượng khủng khiếp lấy trung tâm từ vụ nổ lan ra bốn phía xung quanh, khiến cho mặt đất cũng bốn phía bức tường xung quanh hình thành vô số vết nứt.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của mấy người Lăng Phàm, Hứa Chí Tài, Bạch Tố Y đồng thời co rụt lại, chỉ thấy từ bên trong vụ nổ phủ ảnh kia cũng không có biến mất mà một lần nữa chém nát đao quang tiếp tục chém xuống.
“ Không xong nhanh tránh ra.” --- Lăng Phàm hét lớn.
Nhưng ngay sau đó hắn liền biến sắc, không những hắn mà tất cả mọi người đều biến sắc, bọn họ đều bị lực lượng trói buộc không cách nào tránh thoát phủ ảnh kia.
Lăng Phàm lần nữa hét:
“ Mọi người đồng thời ra tay ngăn lại.”
Không cần hắn nói thì cả tám người đều đã tự giác lấy ra binh khí từ trước, lúc này đã rót toàn lực vào trong vũ khí sau đó không hẹn mà cùng đành ra nhất kích.
Phủ ảnh khủng khiếp bổ xuống đánh lên binh khí của tất cả mọi người, chấn ra linh áp cực khì khủng khiếp, không gian nơi đó trực tiếp bị đánh cho nứt vỡ thành từng mảnh rơi lả tả.
“Phanh”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên,ngoại trừ ba người Lăng Phàm, Bạch Tố Y cùng Hứa Chí Tài là bị đánh lùi ra phía sau mấy trăm mét ra, về phần những người khác đều trực tiếp bị đánh văng ra xa xa, đập lên vách tường hình thành mấy cái hố hình người. Cũng trong một cái sát na này, năm người kia đồng thời tử vong.
Tuy ba người Lăng Phàm, Bạch Tố Y, Hứa Chí Tài ngăn cản được một phủ này nhưng cả ba cũng đồng thời bị thương, khóe miệng ba người tràn ra máu tươi, ánh mắt có phần sợ hãi nhìn về phía nam tử cầm đại phủ đang đứng nơi xa.
Lăng Phàm nói:
“ Thứ này uy lực có thừa nhưng linh hoạt không đủ, mọi người nhanh chóng tản ra.”
Hai người khác nghe vậy thì đồng thời tản ra mấy phương hướng khác nhau. Sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm đại hán cầm chiến phủ.
Nhưng sau một lúc thì bọn họ cũng không thấy đại hán kia xuất chiêu mà cứ đứng ở nơi đó giống như là đang nghỉ ngơi dưỡng sức vậy.
Bạch Tố Y lúc này nhạy cảm phát hiện cái gì, nàng vội nói:
“ Thứ này là đang khôi phục, nhanh ra tay, đợi lúc nó khôi phục lại xuất ra một phủ ba người chúng ta liền xong đời.”
Hai người khác nghe vậy thì nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu, tiếp đó đồng thời tiến lên chém giết đại hán cầm chiến phủ.
Ba người đều nâng cao binh khi, truyền toàn bộ lực lượng vào bên trong binh khí sau đó đánh ra nhất kích. Ba người lần lượt hô lớn:
“ Thiên Thu Bá Đao-Nhất Đao Thiên Thu”
“ Hoàng Tuyền Nhất Trảm”
“ Thanh Liên Kiếm Ca”
Nhưng vào đúng lúc này, đại hán cầm chiến phủ đột nhiên động, cơ thể hắn thoáng dài ra thêm bốn cánh tay cùng hai cây chiến phủ.
Hắn cũng không có phong ngự mà vung chiến phủ thẳng hướng ba người bổ xuống.
Cảm nhận được uy lực từ một phủ này sắc mặt ba người đều không tốt đi đâu, tuy một phủ này so với một phủ lúc trước thì yếu hơn rất nhiều nhưng lấy tình trạng của ba người hiện tại có thể đón đỡ được hay không còn chưa biết được.
Có điều ba người lúc này đều đã dốc toàn lực, đã đâm lao đành phải theo lao không cách nào dừng lại được.
“ Ầm ầm ầm….”
Ba công kích tuyệt cường của ba đại cường giả Thiên Vương Tiên Cảnh trong nháy mắt bị ngăn lại, không những bị ngăn lại ba người con bị đánh bay ngược về phía sau,văng ra xa xa. Vừa bay đi vừa thổ huyết không ngừng.
“ Bịch bịch bịch..”
Ba người như ba cái bao tải thịt bị quăng trên mặt đất, nằm co giật không ngừng, trong miệng thì liên tục trào ra máu tươi cùng mảnh vỡ nội tạng.
Có điều sau khi đánh cho ba người bị thương sắp chết thì đại hán cầm chiến phủ kia lại một lần nữa bất động. Đứng yên nơi đó không nhúc nhích giống như lời Bạch Tố Y nói là đang khôi phục.
Ba người Bạch Tố Y, Lăng Phàm, Hứa Chí Tài nhìn thấy vậy thì một cổ cảm giác sống sót sau tai nạn dâng lên trong lòng mỗi người nhưng đúng vào lúc này, từ hư không phụ cận đột nhiên tuôn ra đại lượng xích sắt màu đen lao về phía ba người.
Nhìn thấy một màn này thì ba người đều kinh hải không thôi, cả ba đồng thời gầm lên:
“ Tiểu nhân hèn hạ đê tiện, ngươi dám.”
“ Phúc phúc phúc…”
Có điều ba người có la hét, có chửi mắng thì cũng vậy thôi, mấy chục sợi xích thô to như cổ tay người lớn đâm thẳng vào bên trong cơ thể bọn họ, đục ra vô số lỗ máu dữ tợn.
Lúc này đây ba người đã là nỏ mạnh hết đà, làm gì còn sức chống cự với “ Thiên Xích” vừa bị “Thiên Xích” đâm vào liền triệt để bị phong ấn lại.
Tiếp đó ba người đồng thời bị “Thiên Xích” kéo vào bên trong hư không, biến mất không thấy đâu.
Ngay khi ba người biến mất thì một cái lỗ hổng không gian đồng thời mở ra, vô tận “ Thiên Xích” màu đen như độc xà bay ra bên ngoài lao đến đại hán cầm chiến phủ.
Còn chưa dừng lại đó, cũng vào lúc này một cổng không gian khác được mở ra, vô số cành cây nhìn như thủy tinh màu lam nước biển vươn ra bên ngoài cũng hướng về phía đại hán cầm chiến phủ mà lao đến.