Ở bên ngoài ngoại giới.
Sau một hồi sưu hồn không chiếm được kết quả như mong muốn thì nhóm người Xuân Đức bắt đầu tiến hành sưu ý. Sưu ý là một loại thủ đoạn âm độc, nó có thể đọc được các mảnh vụn ký ức ở nơi sâu nhất bên trong linh hồn, có điều một khi tiến hành sưu ý thì nạn nhân nhất định là chết.
Sau khi lần lượt sưu ý toàn bộ đám “Ma vật tinh anh”, chiếm được một vài mảnh vỡ ký ức tán loạn, lại tốn thêm thời gian mấy canh giờ để sắp xếp lại các đoạn ngắn ký ức mảnh vỡ kia thì Xuân Đức rốt cuộc cũng đã có được đáp án mình muốn.
Nhìn qua Bóng Ảnh, Xuân Đức hỏi:
“ Theo đệ thấy chúng ta nên càn quét địa vực nơi đây trước hay là cấp tốc đi tới nơi kia?”
Bóng Ảnh lập tức lắc đầu nói:
“ Cái này là do đại ca đến quyết định, đại ca nói thế nào bọn đệ sẽ làm thế đó.”
Xuân Đức nghe xong thì cười khổ, hắn suy tư một chút sau đó gọi Tiểu Bư(Thủ lĩnh của đàn ma sói) đến.
Tiểu Bư nghe hắn triệu hồi thì lập tức phi thân qua bên này, Tiểu Bư lúc này cũng không có ở dạng nhân loại mà ở trạng thái bản thể, hình thể nó to lớn như tòa núi lớn, cả người tản mạn ra khí tức giết chóc khiến cho người khác sinh lòng sợ hãi.
Đi tới trước mặt Xuân Đức, nó nằm xuống phủ phục trên mặt đất.
“ Chủ nhân có gì dặn dò?”
Xuân Đức nhìn nó, sau đó ném cho nó một cái viên châu màu đen nói:
“ Tiểu Bư ngươi tự mình chỉ huy tộc đàn ở nơi này săn giết đám ma vật, viên châu này là giúp ngươi có nơi để chứa thi thể đám ma vật kia. Bên trong này còn có lưu lại của ta mười đạo Huyễn Diệt Ma Mâu, gặp phải tồn tại khó chơi có thể sử dụng. Ta có việc cần phải đi trước một nơi.”
Tiểu Bư tiếp nhận viên châu, nó há miệng nuốt xuống, sau đó mới nói:
“ Vâng thưa chủ nhân, Tiểu Bư sẽ ở nơi này săn giết đám ma vật kia.”
Xuân Đức dùng tay xoa nhẹ đầu nó nói:
“ Tốt lắm, đợi ở nơi này một thời gian ta sẽ quay lại đón ngươi, bây giờ thì đi đi thôi.”
Tiểu Bư dụi dụi đầu vào tay hắn vào cái sau đó liền quay người rời đi, quay về chỉ huy đàn Ma Lang săn giết ma vật.
Tiểu Bư đi rồi, Xuân Đức đứng dậy nhìn qua mọi người nói:
“ Mọi người trước vào bên trong tu luyện đi, có việc gì ta sẽ gọi đi ra.”
Nói xong thì hắn vung tay lên, thu tất cả mọi người vào bên trong không gian vong linh, tiếp đó một mình hắn lại bay về một phương hướng.
Xuân Đức lúc này là đang hướng về Phong Ma Quật, theo ký ức mảnh vỡ của đám ma vật kia thì mọi thứ đều bắt đầu từ Phong Ma Quật.
***
Mấy ngày sau.
Sau vài ngày phi hành thì Xuân Đức cuối cùng cũng đến được địa phương mình cần tới, Phong Ma Quật.
Nhưng mà tên thì là Phong Ma “Quật” mà nơi này lại là một mảnh rừng rậm kéo dài vô biên vô hạn, không biết cái “Quật” kia lại nằm ở nơi khỉ gió nào.
Xuân Đức đứng ở trên cao,bắt đầu dùng hồn niệm quan sát tình huống bốn phía, toàn bộ địa hình nơi này lấy núi rừng làm chủ, kéo dài mấy trăm triệu dặm nhìn không thấy điểm cuối, ở trên không trung chỉ có thể nhìn thấy một mảnh núi rừng bao trùm, mà hồn niệm chỉ có thể bao trùm phạm vi bên trên cánh rừng, không cách nào xâm nhập đi xuống, ở bên dưới có lực lượng thần bí ngăn cản hồn niệm, mặc dù hắn chưa đi vào bên trong nhưng đã ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi.
Xuân Đức nhìn thấy cảnh này thì có chút do dự, hắn tự nói với bản thân:
“ Nơi này hồn niệm không thăm dò được như vậy hẳn phía dưới có phong ấn siêu cường rồi, ta tìm đến nơi này hẳn là không sai. Nhưng mà có nên đi thăm dò không đây ta?”
Suy nghĩ một hồi nghĩ, cảm thấy thực lực bản thân cũng không đến nỗi quá phế, Xuân Đức quyết định đi xuống nhìn xem tình hình bên dưới.
Có quyết định như thế hắn liền lập tức phi thân mà xuống nhưng mà chỉ vừa bay được một đoạn thì hắn liền đã gặp phải một cái vách ngăn.
“ Ấy, nơi này còn có kết giới nữa, xem ra có người đi vào bên trong trước ta rồi. Hừm, một cái kết giới mà thôi, chẳng lẽ ta còn không phá được.”
Tay hóa long trảo, hai tay Xuân Đức nắm lấy kết giới sau đó mạnh mẽ xé ra rồi chui vào bên trong.
Có điều vừa đi vào bên trong thì hắn liền nhìn thấy một phen cảnh tượng khác, bên trong này nào có cái gì rừng cây xanh bát ngàn, ở trong này chỉ có liên miên không dứt những cây cổ thụ to lớn, đen xì, cành cây trơ trọi không một cái lá, khắp nơi thì có sương mù màu đen, không những thế nơi đây đám ma vật nhiều vô số kể.
Hắn vừa đi xuống thì đám này liền đàn đàn lũ lũ kéo đến. Nhìn thấy một màn như vậy thì Xuân Đức hơi nhướng mày lên trong tay hắn Quỷ Kiếm xuất hiện.
Tiện tay hắn bổ ra bốn kiếm về bốn phương phương,quang mang tà ác bùng lên, kiếm khí lăng lệ ác liệt tán khắp mọi nơi, khiến đại địa bị vỡ ra, vô số đại thụ trong chớp mắt hóa thành mảnh vụn. Về phần đám tiểu ma vật dưới bốn kiếm kia thì tất cả đều trong nháy mắt mất mạng. Sau khi chết bọn nó đều hóa thành một tia khí xám bay vào bên trong Quỷ Kiếm.
Nhưng ngay vào lúc này, ngay lúc Xuân Đức không thư giãn nhìn bốn phía xung quanh thì đột nhiên trên bầu trời có một con quạ đen xuất hiện, con quạ đen kia cũng không phải là vật sống mà là do một loại hắc hỏa nào đó tạo thành.
Nhìn cũng không thèm nhìn con quạ đen kia một lần, Xuân Đức lần thứ năm vung Quỷ Kiếm lên, chém về phía con quạ đen kia một kiếm.
Kiếm quang lóe lên liền chém lên cơ thể con quạ đen…
“ Ầm…”
Con quạ đen kia nổ tung, hóa thành vô số hắc hỏa bay tán loạn khắp nơi.
Nhưng đúng vào lúc này không gian trước mặt Xuân Đức lại thoáng trở nên bất ổn, cùng lúc đó một cánh tay trắng nõn như ngọc xuyên qua không gian vươn ra bên ngoài đánh thẳng lên trên ngực hắn.
Nhưng cánh tay kia còn chưa chạm đến thân thể Xuân Đức thì “Huyết Sắc Phi Phong” ở phía sau hắn đã tự hành hộ chủ.
“ Ầm..”
Cánh tay như ngọc kia đánh lên “Huyết Sắc Phi Phong” thì phát ra tiếng động ầm ầm, vô số hoa lửa bắn ra.
Cùng lúc đó Xuân Đức lần nữa huy động Quỷ Kiếm chém vào không gian trước mặt nhưng còn không đợi hắn hạ xuống một kiếm thì cánh tay như ngọc kia đã thu về, người ở sau màn cũng rút lui.
Nhưng Xuân Đức theo bản năng quay ra góc trái tiếp tục hạ xuống một kiếm.
“ Ầm…”
Không gian bị chém nát, cùng lúc đó từ không gian ở phụ cận một nam tử bị đánh văng ra bên ngoài.
Nam tử kia một đầu tóc đen bay múa, cả người hắc hỏa vờn quanh, toàn thân hắn mặc một bộ hắc sắc chiến y, ánh mắt hắn âm lãnh như rắn độc nhìn chằm chằm Xuân Đức.
Đột nhiên lúc này một tiếng cười âm ảnh vang lên:
“ Khặc khặc. Hắc Huyền ngươi càng sống càng đi lùi à, một mao đầu tiểu tử cũng không thể giải quyết được, đã vậy còn bị người đánh cho lộ ra nguyên hình, ngươi cũng thật là làm mất mặt Thiên Cực Tông chúng ta.”
Theo thoại âm rơi xuống, một lão đầu xuất hiện đứng ở cách hai người một đoạn không quá xa, ánh mắt lão ta đang nhìn thanh niên có tên gọi Hắc Huyền với vẻ trêu chọc.
Hắc Huyền nhìn người mới đến thì chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó âm lãnh nói:
“ Thiên Ứng Long ngươi vẫn còn sống sao? Ta tưởng ngươi đều đã phải chết ở trong miệng đám ma vật kia rồi chứ?”
Thiên Ứng Long nhếch môi cười lạnh lùng cùng châm chọc nói:
“ Loại cặn bã như ngươi không chết thì làm sao ngươi như ta có thể chết được. Nhưng mà ngươi nhanh giải quyết tiểu tử này đi bằng không lúc ra ngoài ta sẽ nói việc này cho mọi người biết, ngươi Hắc Huyền đường đường là Hắc Diệm Thiên Vương lại đi đánh lén một tên tiểu bối.”
Hắc Huyền nghe vậy thì ánh mắt phát lạnh:
“ Ngươi lại chán sống rồi, đã vậy ta giết ngươi trước rồi lại thu thập tiểu tử kia sau.”
Hắc Huyền cả người sát khí bùng lên, một đạo hắc diễm phụt lên trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một thanh kiếm đen xì, múa vài cái trên không trung, mang ra từng đạo kiếm khí màu đen chém xuống phía dưới,đồng thời thân ảnh của hắn cũng theo đó biến mất, trong nháy mắt bốn phía Thiên Ứng Long bóng kiếm chớp động, không gian trực tiếp bị cắt đứt ra từng vết nứt đen ngòm, không gian cạnh đó không ngừng nghiền nát.
Thiên Ứng Long sắc mặt nghiêm nghị, đối mặt với Hắc Huyền hắn cũng không dám đại ý, thân thể hắn ở tại chỗ hóa xuất ra đạo đạo tàn ảnh, trong tay hắn cũng xuất hiện hai thanh băng kiếm, băng kia mua lên đầy trời kiếm anh xuất hiện, mỗi một kiếm ảnh đều đẩy lui kiếm mang đối phương, ngắn ngủn mấy hơi thở đã vượt qua hơn mười chiêu.
Hai người này hẳn là biết nhau rất rõ ràng nên cũng không thăm dò gì cả, chiêu chiêu sát thủ, chiêu chiêu ngoan độc, từng chiêu từng thức đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Có điều hai bên một băng một hỏa thực lực tương đương thành ra đánh ngang tay.
Nhưng Xuân Đức đứng ở bên cạnh phát hiện hai người này cũng không phải đám a miêu a cẩu mà hắn hay gặp, hai tên này đích thị của thực lực siêu việt người ở Trấn Ma Cổ Vực, với theo một điểm nữa chính là danh hiệu, Hắc Huyền Thiên Vương.
Từ cái danh hiệu này Xuân Đức có thể đoán ra một người trong đó đã là Thiên Vương Tiên Cảnh cấp bậc hàng thật giá thật, còn một người khác đánh ngang tay thì cũng đồng dạng lão quái vật như thế.
Lần đầu gặp Thiên Vương Tiên Cảnh, Xuân Đức cũng không có mấy xúc động, hắn cảm thấy đám người này cũng không có đáng sợ giống như hắn nghĩ. Nếu hắn dốc toàn lực thì giết chết hai người này cũng là điều có thể làm được.
Nhưng mà hắn cũng không có nắm chắc, hơn nữa cái giá phải trả quá lớn, hắn cũng không muốn. Có điều nếu ép hắn thì hắn cũng không ngại thử một lần hoặc nếu giả như hai người kia chỉ cần lộ sơ hở thì hắn cũng không ngại cho mỗi người một kiếm trí mệnh.