Phía dưới lôi đài, Tiêu Dật Phàm nghe Phi Hồng nói vậy thì tức giận đáp:
“ Ta lại không ngốc vì sao phải đứng lại chịu đòn chứ. Hừ.”
Thấy hắn tức giận như vậy, Phi Hồng cười duyên nói:
“ Vậy thì Tiêu huynh cứ tiếp tục tránh né đi nhưng lần này phải cẩn thận đấy.”
Nói xong hai tay nàng lại bắt ấn quyết, trận đồ huyền diệu cấu thành từ ngôi sao đang bay xung quanh cơ thể nàng đột nhiên duy chuyển nhanh hơn gấp đôi.
Tiếp sau đó ở phía trước người nàng phóng ra liên miên chùm sáng năng lượng màu trắng, bắn xuống Tiêu Dật Phàm phía bên dưới.
“ Chíu chíu chíu….”
“ Ầm ầm ầm….. Ầm ầm ầm….”
“ Ầm ầm ầm….. Ầm ầm ầm….”
“ Ầm ầm ầm….. Ầm ầm ầm….”
Nhìn công kích dày đặc bắn về phía bản thân, Tiêu Dật Phàm lúc này ngược lại rất bình tĩnh, thân ảnh hắn đang đứng nơi đó đột nhiên trở nên vặn vẹo, phiêu hốt bất định, vô số luồng sáng năng lượng bắn xuyên qua thân thể hắn như lại không gây ra bất kỳ thương tổn nào.
Tất cả những chùm sáng năng lượng kia không bắn trúng Tiêu Dật Phàm, toàn bộ đánh lên sân võ đài, đục ra không biết bao nhiêu cao hố sâu.
Sau một lúc, công kích như cuồng phong vũ bão của Phi Hồng cũng dừng lại.
Cùng lúc này thân ảnh đang phiêu hốt bất định của Tiêu Dật Phàm cũng từ từ ngưng thực.
Thân hình hắn vừa hiện ra thì liền chỉ tay về phía Phi Hồng, đồng thời trong miệng hắn hét lớn:
“ Lôi thần nhất chỉ.”
Từ đầu ngón tay của hắn đột nhiên lóe sáng, sau đó một đạo lôi điện màu tím bắn ra, phóng thẳng về phía Phi Hồng đang bay trên cao.
Tất cả mọi người khi nhìn thấy đạo lôi điện màu tím kia thì như gặp dụt vậy, con mắt cũng tí nữa thì rớt ra bên ngoài,có người còn cả kinh hô lên thất thanh.
“ Tử phủ diệt thế thần lôi. Không thể nào.”
“ Ầm ầm ầm….. Ầm ầm ầm….”
“ Ầm ầm ầm….. Ầm ầm ầm….”
“ Ầm ầm ầm….. Ầm ầm ầm….”
Có điều âm thanh của người kia cùng tiếng bàn tán của mọi người đều bị âm thanh như sấm nổ ở trên bầu trời át đi mát.
Ở trên cao, Phi Hồng cũng cảm nhận được đạo tử sắc lôi điện kia bất phàm, nàng ngay lập tức liền sử dụng bảy ngôi sao đang xoay xung quanh bản thân ngăn cản.
Có điều nàng vẫn đánh giá sai uy lực của đạo tử lôi kia, lấy lực lượng của bảy ngôi sao vậy mà không thể ngăn cản được đạo tử lôi kia, tất cả trong giây lát tiếp xúc với đạo tử lôi(tia sét màu tím) liền nổ tung, hóa thành thiên địa tiên khí.
Đạo tử lôi kia tốc độ cực nhanh, nàng dù muốn né tránh nhưng là lực bất tòng tâm, đạo tử lôi kia trực tiếp kích thẳng lên trên cơ thể nàng.
“ Ầm ầm ầm….. Ầm ầm ầm….”
Áo giáp cùng một vài đồ vật bảo mệnh khác của nàng trong nháy mắt phá diệt.
Đạo tử lôi kia uy thế không giảm, trực tiếp tiến nhập cơ thể nàng, sau khi đi vào bên trong thì trắng trợn phá hư kinh mạch bên trong thân thể nàng. Cùng lúc đó nàng cảm thấy cả người tê dại, thần trí dần dần mơ hồ đi, cuối cùng là không biết gì nữa.
Sau khi nàng ngất đi, bầu trời đêm cũng biến mất, thay vào đó là một mảnh trời quang mây tạnh,thân thể của Phi Hồng lúc này không tự chủ rơi thẳng xuống sàn.
Có điều khi rơi được một nửa thì được người đón đỡ lấy, người này không ai khác chính là Tiêu Dật Phàm.
Sau khi đánh ra một chiêu kia thì tiêu dật phàm cũng không tốt đi nơi nào, cả người uể oải không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lúc này đứng trên võ đài hai chân còn có chút run run.
…….
Sau giây phút ngỡ ngàng trước chiến thắng bất ngờ của Tiêu Dật Phàm, mọi người xung quanh quảng trường đồng thời bùng nổ, tiếng reo hò không ngớt.
“ Đánh hay lắm.”
“ Tuyệt lắm.”
“ Cả hai đều rất lợi hại, thực không uổng công ta đến nhìn xem.”
…..
“ Đánh thật hay, không hổ danh một trong bát tinh.”
Giữa lúc mọi người đang hưng phấn tung hô người thắng cuộc thì Ngô Ân lại bay lên trên, hoãn sự sung sướng của mọi người lại.
“ Mọi người yên lặng. Trận chiến này Tiêu Dật Phàm của Hoan Nguyệt Tông giành chiến thắng trước Phi Hồng của Thiên Tinh Các.
Trận đấu tiếp theo đến lượt Phỉ Yên của Bách Hoa Tông đối chiến cùng Nam Minh thế gia Minh Nhạc.”
Nói xong thì Ngô Ân liền lui xuống, hai người Tiêu Dật Phàm cùng Phi Hồng cũng đồng thời được mang đi trị thương.
……
Tiếp sau đó hai người Phỉ Yên cùng Minh Nhạc lần lượt đi lên võ đài.
Ngay khi nhìn thấy Minh Nhạc xuất hiện thì ở phía trên Huyết Vận liền ngồi thẳng dậy, ánh mắt gắt gao nhìn Minh Nhạc, trong ánh mắt hiện lên những tia sáng khác thường.
Ở gần đó Tây Môn Lai Phong thấy hắn phản ứng vậy thì hiếu kỳ hỏi:
“ Tiểu huynh đệ có hứng thú với người này sao? Người này ta cũng biết, là nhị công tử của Nam Minh thế gia, thực lực trong lớp trẻ cũng rất được.”
Huyết Vận cau mày truyền âm nói: “ Tên này mang đến cho ta cảm giác không khỏe, hình như tên này bị một cái thứ gì tà ác chiếm đoạt thân xác rồi, mà thứ kia nhất định liên quan đến huyết dịch. Thành chủ cũng đừng vội không tin ta, ta có tu luyện một loại bí pháp đặc thù, vì vậy rất mẫn cảm với mấy thứ có liên quan đến huyết dịch.”
Tây Môn Lai Phong nghe hắn nói thì chỉ cười nhạt, hắn cười nói:
“ Tiểu huynh có lẽ cảm giác sai rồi, mọi người nơi đây đều là cao thủ, nếu như Minh Nhạc bị người đoạt xá chẳng lẽ chúng ta còn không nhìn ra sao.”
Huyết Vận nghe hắn nói vậy thì biết đối phương không tin mình, bản thân lúc này có nói gì thêm cũng là vô ích, vì vậy hắn cũng không nói gì nữa, mà lặng yên quan sát.
Có điều trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, hắn cảm giác có đại sự đó sắp xảy ra đến nơi.