Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm càng ngày càng biểu lộ ra chống đỡ hết nổi, dưới thế công của tám người kia vậy mà hai người không có nổi sức chống đỡ.
Ẩn nấp ở bên trong hư không, Huyết Vận liên tục cười tà, nhìn thân ảnh hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Tài đang gian nan chống đỡ hắn không khỏi xem thường nói:
“ Tưởng dùng hai cái thế thân là có thể lừa gạt được tất cả mọi người, các ngươi còn non lắm. Hừ, để cho hai người các ngươi chơi đùa, tí nữa dưỡng sức mà chạy trốn.”
Nói xong lời này thì thân ảnh của Huyết Vận từ từ mờ nhạt sau đó hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung.
Huyết Vận rời đi chưa được bao lâu thì đúng lại nơi trước kia hắn từng ở lại, không gian nơi đó bắt đầu trở nên bất ổn, sau đó một cái khe hẹp đen ngòm xuất hiện, khe không gian kia nhanh chóng mở lớn hình thành một cái hắc động.
Hắc động vừa hiện thì một khí tức kinh khủng tản mát đi ra, cùng lúc đó một âm thanh như sấm đồng thời vang lên.
“ Kẻ nào to gan lớn mật dám giết người của Huyết Thần Tông ta.”
Tiếp sau đó một trung niên đại hán cao lớn bước ra,tên này thân cao 2m, mắt hổ, mũi ưng, lông mày rậm,toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, trên người đại hán này mặc một một huyết y vô cùng bắt mắt, vừa đi ra ngoài ánh mắt hắn liền đã khóa chặt một vị trí bên trong hư không.
Hắn lạnh lùng quát:
“ Việc nơi này còn chưa làm rõ ràng, các ngươi hai con tiểu dụt này đã muốn chạy.”
Âm thanh hắn hóa thành sóng âm, sóng âm kia cũng không tán mà tụ lại thành tuyến đánh thẳng vào điểm kia bên trên hư không.
“ Ầm ….”
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư không nơi kia bị đánh cho vặn vẹo, cùng lúc đó thân ảnh hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm chật vật xuất hiện trước mặt mọi người.
Khi hai người xuất hiện thì hai thế thân đang bị tám người khác vậy công “ầm ầm” nổ tung, hình thành khí lãng thổi bay tám người kia ra xa xa.
Đám người Bách Hoa Tông nhìn thấy Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm đồng thời xuất hiện, trên thân không một vết thương thì đều cả kinh, tròng mắt trợn tròn như muốn lòi ra bên ngoài.
Phỉ Yên hoảng sợ nói:
“ Nãy giờ chiến đấu vậy mà… Vậy mà chỉ là hai thế thân. Điều này sao có thể chứ. Hai người bọn họ làm sao làm được.”
Không ai đáp lại nàng, hiển nhiên ở đây không người nào biết vì sao hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm lại làm được điều đó, đến ngay cả Nam bà thần bí kia cũng vậy.
…..
Nhìn nam tử đại hán mặc huyết sắc chiến giáp đang đứng giữa trời, Tiêu Dật Phàm sắc mặt mười phần khó coi nói:
“ Sở tiền bối, ngươi đây là muốn làm gì?”
Trung niên đại hán nghe vậy thì không mặn không nhạt đáp:
“ Không muốn làm gì, chỉ muốn hỏi xem là người nào to gan dám giết trưởng lão cùng hạch tâm đệ tử Huyết Thần Tông ta, đợi hỏi rõ ràng nếu như hai người các ngươi không liên quan thì sẽ thả cho các ngươi rời đi.”
Tiêu Dật Phàm sắc mặt trầm xuống nói:
“ Gọi ngươi một tiếng tiền bối lại nghĩ ngươi thực sự là tiền bối sao, hừ, nghĩ lưu lại hai người chúng ta, mơ tưởng.”
Vừa nói hắn vừa bóp nát một tấm ngọc phù, ngọc phù nổ tung hóa thành trận đồ phức tạp bao lấy hai người vào bên trong, dưới trần đồ bao phủ thân ảnh hai người từ từ mờ nhạt.
Trung niên đại hán thấy vậy thì sắc mặt vẫn lạnh nhạt, hắn khẽ vung tay lên, một lực lượng kỳ dị từ bàn tay hắn phóng ra, lượng lượng kỳ dị kia xông vào bên trong hư không nơi mà thân ảnh hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam đang từ từ biến mất.
Thân ảnh đang biến mất của hai người thoáng cái lại từ từ nhưng thực trở lại, ở bên trong trận pháp, Tiêu Dật Phàm thấy thế thì cả kinh nói:
“ Điều này sao có thể.”
Hắn thoáng cái trở nên luống cuống, hắn nhanh chóng tìm bên trong nhẫn không gian, sau đó lại lấy ra một tấm ngọc phù bóp nát.
Tấm ngọc phù kia sau khi bị bóp nát thì phát ra kim quang chói mắt, kim quang kia đi tới đâu thì dị lực đang kiềm chế xung quanh trận pháp liền biến mất, thân thể đang ngưng thực của hai người lại một lần nữa mờ nhạt đi.
Trung niên đại hán thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, hắn giống như đã bị chọc giận, hắn trùng điệp hừ lạnh một tiếng sau đó quát.
“ Gian ngoan mất linh, đã vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác.”
Còn chưa nói xong thì hắn đã bắt đầu hành động,tay hắn xoay chuyển theo vận luật kỳ là, từ hai lòng bàn tay sinh ra một huyết cầu to lớn, huyết cầu kia phát ra huyết quang ngập trời.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Tài, sau đó quát lớn:
“ Huyết Cầu Bạo”
Huyết cầu trong tay hắn thoáng cái biến mất, một cái chớp mắt sau đó liền đã xuất hiện trước mặt hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Tài.
Dù là ở bên trong trận pháp dịch chuyển, cảm nhận được uy năng to lớn bên trong Huyết Cầu thì sắc mặt hai người không khỏi đại biến. Nếu như để huyết cầu này ngay lập tức nổ tung thiết tưởng hậu quả không cần phải nói cũng biết.
Nhưng vào đúng lúc này, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ở trước huyết cầu kia đột nhiên xuất hiện vô số sợi tơ nhỏ những sợi to nhỏ kia nhanh chóng bao xung quanh huyết cầu. Huyết cầu đang có xu hướng nổ tung đột nhiên lại ngừng lại.
Tiêu Dật Phàm mặc dù không biết là có việc gì xảy ra nhưng hắn vẫn là nhanh chóng bấm niệm pháp quyết thôi thúc trận pháp dịch chuyển đến cực hạn.
Trong lòng hắn liên tục hô to: “ Nhanh lên.. Nhanh lên.. Nhanh lên…”
Ngay khi hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam sắp biến mât,s rốt cuộc đám huyết ti kia đã không chịu đựng nổi nữa, liên tiếp đứt rời.
Ngay sau đó …
“ Ầm..”
Huyết cầu nổ tung, một mảnh không gian bị đánh bị đánh nát, một cái hắc động to lớn hiện ra. Có điều thân ảnh hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam cũng đã hoàn toàn tiêu thất.
Trung niên đại hán nhìn thấy vậy thì sắc mặt trong lúc nhất thời âm trầm như nước, hắn vươn tay một cái chụp vào hư không, một đoạn huyết ti bị hắn nắm trong lòng bàn tay, quan sát huyết ti trong lòng bàn tay, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi lớn.
……
Tại một nơi khác, cách xa vị trí lúc ban đầu mấy trăm vạn dặm, từ một cái khe hở không gian, thân ảnh hai người Tiêu Dật Phàm cùng Mị Lam chật vật đi ra.
Hai người lúc này toàn thân là máu, vừa ra ngoài liền lập tức lấy ra vô số tiên đan bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến nhưng mà còn chưa để bọn họ nuốt xuống thì một thanh âm bất ngờ vang lên bên cạnh, dọa cho hai người nhảy dựng.