Tiêu Dật Phàm nhìn hai người Huyết Thần Tông nói:
“ Nếu đã Vân huynh nói như vậy thì ta cũng nể mặt Vân huynh mà cùng những con sâu cái kiến các ngươi chiến một trận. Hắc. Hai người các ngươi cùng tiến lên đi.”
Trần trụi sỉ nhục, Tiêu Dật Phàm cái này là trần trụi đánh mặt, bộ dạng hắn cao cao tại thượng, giống như là đang ban ân cho hai người Huyết Thần Tông vậy.
Hai người Huyết Thần Tông thấy vậy thì trùng trùng điệp điệp hừ lạnh một tiếng, sau đó cả hai đồng thời xuất thủ mà không dài dòng thêm nữa.
Hạo Nam bay từ hắc vân bay lên cao cao trùng điệp vỗ xuống, đồng thời trong miệng hắn gầm thét
“ Huyết Thủ Đại Ấn.”
Trên bầu trời ngay lập tức ngưng ra ba bàn tay máu sau đó đồng thời áp xuống phía Tiêu Dật Phàm bên dưới.
Cùng lúc này, sư huynh của Hạo Nam cũng xuất chiêu, cả người hắn nổi lên một làn sương màu máu, con ngươi của hắn cũng từ đen chuyển qua hồng, hai bàn tay hắn biến thành lợi trảo, đột nhiên thân ảnh hắn từ từ mờ nhạt biến mất.
Ngay khi hắn biết mất Tiêu Dật Phàm liền cảm nhận được nguy hiểm chí mạng.
Đột nhiên hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng sát ý mạnh mẽ khóa chặt lấy hắn,cùng lúc đó từ hai bên trái phía hắn phân biệt xuất hiện hai bàn lợi trảo như ma dụt lao ra chộp tới đầu hắn.
Trong lòng Tiêu Dật Phàm lúc này có thể nói là cực độ khiếp sợ, hắn không ngờ đối phương còn có tu vị cao hơn cả bản thân, bị khí thế của đối phương khóa lại khiến hắn di chuyển vô cùng khó khăn, đến ngay cả tiên lực bên trong thân thể cũng vận chuyển vô cùng vất vả.
Nhưng dù sao hắn cũng là một trong bát tinh, đúng vào hàng ngũ cao thủ trẻ tuổi của Bắc Thần Châu, rất nhanh liền đã lấy lại được bình tĩnh, hắn lúc này cũng không có đối phó với hai huyết trảo đang chộp tới đầu hắn mà là lại đánh ra một chưởng, đánh về phía ba huyết thủ ở trên bầu trời đang ấp xuống.
“ Ầm ầm ầm…”
Hai chưởng đụng nhau, tiếng nổ kinh khủng vang lên, một luồng sóng xung kích lấy mắt thường có thể thấy được từ vụ nổ bắn ra bốn phía xung quanh.
Tuy một chưởng vừa rồi nhìn là ngang nhau nhưng ai cũng có thể thấy rõ, Tiêu Dật Phàm chẳng qua là hời hợt một chưởng, còn Hạo Nam đã là tận lực một chưởng, vừa so sánh liền đã thấy rõ chênh lệch.
“Keng keng…”
Cùng lúc này, hai huyết trảo đang chộp đến đầu của Tiêu Dật Phàm cũng bị hai thanh lợi kiếm ngăn cản, hai trảo kia còn chỉ còn cách đầu của Tiêu Dật Phàm không quá mấy phân, nếu mà Huyết Vận chậm một nhịp thì Tiêu Dật Phàm liền xong đời.
Tiêu Dật Phàm cảm nhận được nguy hiểm cận kề thì trái tim trong lồng ngực liên tục đập bang bang nhưng mặt ngoài hắn vẫn cố tỏ ra trấn định, trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt thong dong nhìn như rất tùy ý.
Sư huynh của Hạo Nam biết lần này không thể làm gì được Tiêu Dật Phàm nên liền thu về huyết trảo, có điều hắn cũng không có hiện hình ra mà vẫn ẩn nấp bên trong hư không.
Âm thanh của hắn từ bốn phương tám hướng vọng lại:
“ Tiêu Dật Phàm ngươi cảm thấy như vậy rất có ý tứ sao?”
Cảm thấy nguy cơ đã biến mất, tảng đá trong lòng Tiêu Dật Phàm cũng buông xuống, nghe được sư huynh Hạo Nam nói thì hắn cười nhạt.
“ Làm sao? Không phục, bằng không hai người các ngươi lại tới, lần này cũng không cần Vận huynh hiệp trợ, một mình ta đủ đối phó với hai con tạp ngư các ngươi.”
Huyết Vận đang ở gần đó nghe tên này không biết xấu hổ nói khoác thì cảm thấy chóng mặt. Tên này rõ ràng lúc trước không địch lại hai người kia vậy mà cứ mạnh miệng, nếu không có hắn thì thằng ngu thích sĩ này đã sớm thành thi thể.
Hạo Nam sư huynh ở trong hư không nghe hắn nói vậy thì hừ lạnh nói:
“ Hừ, như vậy ngược lại không cần, ta sợ một mình ngươi gánh không nổi một chiêu của ta. Như vậy thì quá không có ý nghĩa rồi.”
Hạo Nam lúc này cũng là nói:
“ Sư huynh ta nói không sai nếu không có tên kia giúp ngươi chống đỡ thì ngươi đã sớm thành người chết.”
Huyết Vận thấy mấy tên này vừa đánh được một chiêu lại bắt đầu dùng miệng lưỡi công kích lẫn nhau thì trên trán xuất hiện mấy vệt đen.
Vì để tránh cho cuộc giao chiến này trở nên nhàm chán, cũng là vì sớm đoạt tới tay hắc vân kia, Huyết Vận lúc này không nói một lời mà ra tay xuất thủ.
Trong tay hắn hiện ra chín thanh huyết kiếm, huyết kiếm trong tay hắn khẽ rung sau đó hóa thành chín vệt sáng biến mất.
“ Vút vút vút….”
“ Vút vút vút….”
“ Vút vút vút….”
Đang còn mãi đôi co miệng lưỡi với Tiêu Dật Phàm, hai người khác đột nhiên thấy có mấy đạo huyết sắc ánh sáng đánh tới thì kinh ngạc nhưng sau khi cảm nhận được uy lực ẩn chứa bên trong thì sắc mặt bọn họ liền trắng bệch.
Hạo Nam lúc này không biết từ đâu lấy ra một tấm gương đặt trước người, từ bên trong tấm gương kia phóng ra một luồng sáng chiếu lên người hắn, trong nháy mắt trở nên mờ nhạt.
“ Xoảng..”
Ngay khi Hạo Nam đang dần biến mất thì ba vệt sáng màu đỏ, lao nhanh mà đến, trực tiếp hủy xuyên thủng tấm kính kia. Tấm gương kia trong nháy mắt vỡ tan tành. Ngay sau đó ba luồng ánh sáng màu đỏ đồng thời bắn lên thân ảnh đang từ từ biến mất của Hạo Nam
“ Phúc phúc phúc…”
Ngay lập tức, liên có huyết hoa bắn ra, thân thể của Hạo Nam đang biến mất dần ngưng tụ trở lại, trước ngực hắn bị đục ra ba cái lỗ lớn, sắc mặt hắn thoáng mê man, không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt, ánh mắt hắn nhìn về phía Huyết Vận, hắn chỉ tay muốn nói gì nhưng chỉ mời nói….
“ Ngươi…”
Thì đã tuyệt khí bỏ mình, thân thể hắn từ bên trên hắc vân vô lực rơi xuống bên dưới.
Ngay khi Hạo Nam bỏ mình thì từ bên trong hư không cũng đồng thời vang lên âm thanh thê lương.
“ A a a …”
Tiếp sau đó chỉ thấy tại một nơi gần đám người Huyết Thần Tông, thân ảnh sư huynh Hạo Nam cũng hiện ra, cả người hắn cũng bị đục mấy lỗ thủng nhưng đều là chúng phần mềm, không phải chỗ yếu hại, nhìn như bị thương rất nặng nhưng trên thực tế chỉ bị thương không nhẹ mà thôi.
Cánh tay trái của tên kia cũng bị gọt mất, chỗ bị chặt đứt vẫn liên tục tuôn ra đại lượng máu tươi, nhìn tình trạng thế này không qua bao lâu tên kia liền cạn máu mà chết.
Vừa hiện ra tên này liền đã lớn tiếng gầm thét:
“ Mọi người cùng tiến lên, báo thù cho Hạo Nam sư đệ.”
Ngay khi hắn vừa nói xong thì lập tức 8 người còn lại của Huyết Thần Tông đồng thời tiến lên, hướng về phía ba người Huyết Vận, Mị Lam, Tiêu Dật Phàm xuất thủ. Tám người này không một ai yếu hơn tên xui xẻo vừa bị Huyết Vận tiễn lên đường.
Tám người đồng thời liên hợp xuất thủ có thể nói là thế không thể đỡ
Mị Lam thấy vậy thì giận tím mặt quát:
“ Lấy nhiều khi ít sao, đã vậy hôm nay ta liền giết sạch đám cặn bã các ngươi.”
Nói xong nàng liên rút ra một thanh trường tiên bước lên phía trước, trường tiên vũ động lôi điện bốn phương tám hướng tụ hợp mà đến.
Tiêu Dật Phàm lúc này cũng là nộ quát một tiếng:
“ Muốn chết, chỉ bằng đám cạn bã các ngươi một mình ta cũng đủ giải quyết.”
Nói xong thì hắn cũng lấy ra một cái búa lớn, trên búa phát ra lôi điện lập lòe.
Nhưng đúng lúc hai người tiến lên thì Huyết Vận lại lùi về phía sau, Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm thấy vậy thì đều kinh ngạc, Tiêu Dật Phàm hỏi:
“ Vận huynh làm sao vậy?”
Huyết Vận đương nhiên nói:
“ Mỗi người các ngươi đều có thực lực diệt sát đám người kia thì còn cần đến ta làm gì, ta lui về phía sau quan sát học hỏi kinh nghiệm từ hai vị à.”
Tiêu Dật Phàm: “.....”
Mị Lam: “....”
Trên trán hai người xuất hiện mấy vạch đen, khóe miệng co giật liên hồi, trong lòng hai người thầm mắng “ học tập cái con em người à nếu không có ngươi hai người bọn ta làm sao đánh lại tám người bọn họ.”