Mấy chục năm qua đi, thời gian này đối với người tu tiên có tuổi thọ dài đằng đẵng không tính là cái gì nhưng chỉ vài chục năm thôi cũng đủ khiến thay đổi một con người.
Trong khi Xuân Đức vẫn còn đang ở bên trong Thần Võ Nguyên Tháp thử thách bản thân với những nhiệm vụ cửu tử nhất sinh chưa đi ra ngoài, Vũ Y thì mang theo người của nàng ở nơi đâu trị thương không biết, thì Huyết Vận những năm này lại sống được rất tốt.
Suốt mấy chục năm này, hắn đều tại Hoan Nguyệt Tông bồi hồi, dưới tài lực hùng hậu của tông môn cùng sự chỉ điểm của Linh Tâm, hắn nhanh chóng bước vào Tinh Vương Chi Cảnh, lấy độ tuổi của hắn có thể bước vào cảnh giới này có thể nói là vạn năm có một.
Không những hắn bước vào mà cả Sói Mập cũng bước vào, nói đến Sói Mập có thể bước vào Tinh Vương Chi Cảnh lại là một chuyện vô cùng may mắn.
Sói Mập vốn dĩ tư chất không cao có thể tiến đến Thiên Quân Tiên Cảnh viên mãn đã là cực hạn nhưng nào ngờ còn đần sói kia ngu ngu thế nào lại có thể dung hợp được nguyên bộ răng của con hung thú thượng cổ “ Đào Ngột” kia.
Cũng từ lần đó, tư chất của Sói Mập dần được nâng cao, lấy sự cần cù chịu khó có nó, rất nhanh liền đã đuổi kịp được bước tiến của Huyết Vận, không những thế, theo thời gian dung hợp càng nhiều xương của hung thú “Đào Ngột” thì tư chất của nó càng tăng cao,vậy mà lại có xu hướng dần dần vượt lên cả Huyết Vận.
……
Tại một cái hoa viên rộng lớn, bốn bề là hoa thơm thơm khoe sắc, tiếng chim hót ríu rít, tiếng nước chảy róc rách, sương khói lượn lờ như mộng như ảo.
Lúc này đây Huyết Vân giống như Xuân Đức trước kia, đang tựa người vào bụng của Sói Mập nằm ngủ, mặc kệ mặt trời đã lên cao, hai người vẫn nằm giữa vườn hoa mà ngủ như không hề có chuyện gì.
Nhưng vào lúc, Huyết Vận đột nhiên tỉnh dậy nói:
“ Tính đến hôm nay đã là 36 năm, 4 tháng, lẻ 5 ngày rồi, vì sao đại ca vẫn còn chưa tới đón chúng ta vậy Kim Ca?”
Sói Mập đang nằm ngủ, nghe Huyết Vận hỏi thế thì mở mắt ra, ánh mắt của nó có phần uể oải nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao, nó cũng thở dài nói:
“ Ta nào có biết, cũng không biết vì sao chủ nhân lâu như vậy rồi còn không tới đón chúng ta. Cũng đã rất lâu rồi không gặp chủ nhân, ta thực nhớ chủ nhân quá.”
Huyết Vận nghe cũng nghe ra vẻ không phấn chấn trong giọng nói của Sói Mập, hắn cũng buồn rầu nói:
“ Đệ cũng vậy, đệ còn nhớ Vũ Y tỷ nữa, không biết giờ này tỷ ấy sao rồi. Kim Ca, huynh thấy chúng ta có nên hay không rời đi Hoan Nguyệt Tông đi tìm Vũ Y tỷ tỷ.”
Nhắm mắt lại, Sói Mập có phần nhụt chí nói:
“ Đi tìm, làm sao mà tìm, đừng nói bây giờ tiểu thư không ở Bắc Thần châu, dù có ở Bắc Thần Châu dễ gì tìm được, với ta đoán không lầm tiểu thư lúc này vẫn là đang trị thương đi, nghe nói lúc trước thương thế tiểu thư rất nặng.”
Huyết Vận nghe thế thì cũng chán nản theo, hắn không có chủ kiến hỏi:
“ Vậy Kim ca thấy chúng ta bây giờ nên làm cái gì tốt?”
Sói Mập bất đắc dĩ nói:
“ Còn có thể làm sao, vẫn là ở lại Hoan Nguyệt Tông nơi này đợi chủ nhân cùng tiểu thư tới đón thôi hoặc giả chúng ta có thể xây dựng cơ nghiệp ở đây.”
Nghe đến xây dựng cơ nghiệp thì trong mắt Huyết Vận liền lóe lên quang mang khác thường, hắn lúc này có phẩn hưng phần nói:
“ Kim ca, người nói chúng ta là đi ra bên ngoài lập bang phải sao? Tụ tập thế lực, đợi lúc nào đại ca tới thì giao cho đại ca.”
Sói Mập nghe hắn nói vậy thì không khách khí đã kích:
“ Cũng đừng có làm chuyện mất mặt làm gì, với tài đức của hai chúng ta, chiêu mộ đến được một tên Tinh Vương Tiên Cảnh hậu kỳ đã là vạn hạnh, mà cái thể loại kia dù là chủ nhân hay là tiểu thư cũng khẽ niết liền chết, tiểu tử ngươi nghĩ chủ nhân sẽ cần sao.”
Huyết Vận nghe xong lập tức ủ rũ, hắn có chút không được vui nói:
“ Vậy nên làm gì, chúng ta cũng không thể không làm gì à. Như vậy mất mặt lắm.”
Sói Mập nói:
“ Còn có thể làm gì, vẫn là chuyên tâm tu luyện đi, một chút tiên thạch hay một vài tên cường giả mà nói chẳng là gì. Tiểu tử ngươi cũng biết tính chủ nhân với tiểu thư mà.”
Thở dài thườn thượt, Huyết Vận như quả bóng xì hơi nói:
“ Đệ biết mà, có điều thấy chúng ta cứ thế này có chút không ổn à.”
Sói Mập cũng là thở dài nói:
“ Biết làm sao được, nếu tiểu tử ngươi có bản lĩnh cũng chiêu mộ khoảng vặn tên cường giả Vương Cấp hoặc vét sạch bảo khố của Hoan Nguyệt Tông này mang về, có lẽ sẽ được chủ nhân khen một câu đấy.”
Sói Mập vừa nói xong lời này thì từ hư không hiện ra một đại thủ ấn, đánh tới thẳng mặt nó. Nhìn hư không đại thủ ấn kia đánh tới thì sắc mặt của nó hơi thay đổi một chút nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại.
Nó há lớn miệng, tuy không gầm thét nhưng lại có từng vòng sóng âm nhộn nhạo mà ra, sóng âm kia chạm tới đạo thủ ấn kia thì nhanh chóng khiến nó mờ nhạt, tiếp đó liền biến mất.
Sau khi đánh tan đạo thủ ấn kia thì ánh mắt nó mới nhìn về một phía, nơi kia có một nữ tử xinh đẹp yêu mị, đi theo sau còn có một nam một nữ.
Ba người tới đều là người quen, Sói Mập cũng chẳng xa lạ gì,đi đầu là phó tông chủ Hoan Nguyệt Tông Như Hoa, theo phía sau nàng một là Mị Lam, người còn lại là Tiêu Dật Phàm.
Ánh mắt của nó nhìn ba người cũng chẳng có một chút hảo cảm nào, thực sự mà nói, nếu không phải tình thế bắt được thì nó cùng với Huyết Vận đang sớm bỏ đi.
Như Hoa cảm nhận được ánh mắt không lấy gì là thân thiện kia của Sói Mập thì nhướng mày lên.
“ Kim Cầu, ánh mắt ngươi đó là cái ý gì? Phải chẳng muốn bị ăn đánh mới học ngoan?”
Sói Mập nhìn nàng đang vênh mặt lên thì hừ lạnh xem thương nói:
“ Tự cao cái gì, còn không phải tu đến bạc đầu vẫn chưa bước vào Hằng Vương Tiên Cảnh sao? Nếu ta mà giống ngươi thì đã sớm đập đầu vào đá chết quách đi cho rồi.”
Sắc mặt của Như Hoa trong nháy mắt liền đen lại nhưng lúc nàng đang định ra tay thì Mị Lam ở bên cạnh liền kéo nàng lại nói:
“ Sư tôn, người quên mục đích đến đây rồi hay sao?’’
Nhớ đến mục đích tới đây lần này, sắc mặt Như Hoa thoáng hòa hoãn xuống. Nàng nhìn Sói Mập cảnh cáo nói:
“ Lần này nể mặt Linh Tâm tỷ tỷ ta tha cho ngươi nhưng lần sau thì đứng trách ta ra tay hung ác. Hừ.”
Sói Mập nghe nàng nói vậy thì cũng không vừa, nó liền đốp lại luôn:
“ Nếu không phải có Linh Tâm nữ nhân kia lão bà nương ngươi lại còn có thể đứng ở nơi này khua môi múa mép, nếu không có nữ nhân kia xem trừng lúc này đã là cái giỗ thứ 26 của người rồi.”
“ Ngươi.” Sắc mặt của Như Hoa thoáng cái tím đen, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng nhìn chằm chằm Sói Mập, ánh mắt kia như là muốn ăn tươi nuốt sống sói mập vậy.
Thấy hai bên chiến hỏa lại sắp nổ ra thì lúc này Mị Lam cùng với Huyết Vận đều đứng ra khuyên can.
Mị Lam lôi kéo cánh tay Như Hoa nói:
“ Sư tôn, người bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nóng giận.”
Huyết Vận cũng là hướng Sói Mập nói:
“ Kim Ca, không cần để ý tới. Chuyện kia dù sao cũng đã qua rồi.”
Tiếp sau đó hắn nhìn qua ba người Như Hoa, Mị Lam, Tiêu Dật Phàm hỏi:
“ Mọi người đến đây là có việc gì? Không lẽ lại có việc gì cần hai người chúng ta trợ giúp nhưng mà ta nhớ ước định chúng ta hình như đều đã hoàn thành, hai người bọn ta hình như cũng không có nghĩa vụ phải giúp các ngươi à.”