Bóng Ảnh chỉ vừa vây khốn đám cường giả nơi đây chưa được bao lâu thì ở cuối chân trời xa xa bay đến nơi này hàng loạt đạo ánh sáng, vừa nhìn qua số lượng cũng không ít cũng có tới mấy trăm đạo.
Ngay khi những đạo ánh sáng kia bay tới bên này thì liền dừng lại, ánh sáng tán đi lộ ra thân ảnh của mấy trăm người, cầm đầu là một người thanh niên niên anh tư bất phàm, Bóng Ảnh nhận ra người này, đây là một trong mấy kẻ mà Xuân Đức muốn giết.
Đúng lúc này, thanh niên kia liền hét lớn:
“Mọi người đồng thời ra tay, giết chết con quái vật này.”
Những cường giả đi theo thanh kia nghe hắn nói thì đồng thanh hét lớn:
“ Rõ.”
Tiếp sau đó là phô thiên cái địa công kích ập xuống Bóng Ảnh, Bóng Ảnh cảm ứng được uy năng của những công kích kia thì không khỏi sắc mặt đại biến.
Hắn lúc này, bất đắc dĩ phải buông tha đám cường giả cách đó không xa, nhanh chóng né tránh công kích.
Tuy đã nhanh chóng né tránh nhưng hắn vẫn bị không ít công kích đánh trúng, bị đánh trúng thân thể hắn lập tức nổ tung ra một hố lớn, phải sau một lúc thì chỗ vết thương kia mới khôi phục lại.
Về phần đại bộ phận những công kích khác đều đánh lên đại địa, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
“ Ầm ầm ầm…”
Mặt đất nơi Bóng Ảnh lúc trước đang đứng xuất hiện một cái hố sâu đen ngòm nhìn không thấy đáy. Vô số vết rãnh nứt vỡ cũng từ đó mà lan tràn ra bốn phương tám hướng nhìn thôi đã thấy khiếp người.
Không còn bị lĩnh vực giam cầm, cũng không bị Bóng Ảnh công kích, đám cường giả lúc trước đang đau khổ chống đỡ lúc này ai nếu đều lộ ra thần sắc sống sót sau tai nạn.
Khi đám người này nhìn thấy người tới là ai thì cả đám lúc này đều bay qua phía bên kia, đồng thời hô lớn.
“ Lôi Địch đại nhân.”
“ Lôi Địch đại nhân.”
“ Lôi Địch đại nhân.”
“ Lôi Địch đại nhân.”
…
“ Lôi Địch đại nhân.”
“ Lôi Địch đại nhân.”
Đám người này cứ như là fan cuồng gặp thần tượng vậy. Nhưng mà Lôi Địch lại không có để ý tới những người này, ánh mắt hắn lúc này vô cùng ngưng trọng nhìn về Bóng Ảnh nơi xa xa.
Đám cường giả kia cũng nhận ra được hào khí có chút không đúng nên sau khi kích động cũng lập tức ngậm miệng lại, cả đám lúc này đều nhìn về phía con quái vật kinh khủng đứng nơi xa xa.
Lúc này một lão giả mặc áo bào màu huyết sắc ở bên cạnh Lôi Địch hỏi:
“ Đà chủ đại nhân, người biết thứ này là gì sao?”
Lôi Địch hơi do dự lắc đầu nói:
“ Hình như đã từng gặp qua, có điều không nhớ rõ ràng cho lắm, không ngờ nơi Vọng Thần Lâm này lại che giấu quái vật kinh khủng dạng này, may lần này chúng ta đi thành đoàn, số lượng không ít, bằng không liền bị nó đơn giản tiêu diệt.”
Lão giả kia lại nói:
“ Nhìn con súc sinh này hình như cũng kiêng kỵ chúng ta không dám tiến lên, đại nhân vậy là bây giờ nên giết nó hay là bỏ qua cho nó, nếu chúng ta lúc này rời đi nó hẳn cũng sẽ không làm khó.”
Trầm ngâm một lúc, Lôi Địch mới nói nhưng ngay lúc hắn định nói cái gì thì từ phía chân trời xa xa, ba đạo ánh sáng đang nhanh chóng tiếp cận nơi này, từ ba đạo ánh sáng kia tất cả những người ở đây đều có thể cảm nhận được khí tức cực kỳ áp bách.
Lôi Địch luôn có linh cảm điều chẳng lành sắp xảy ra nhưng hắn nghĩ bên phía mình người đông thế mạnh, đánh không lại còn không chạy được sao, vì thế mà hắn cũng không rời đi, đợi xem ba đạo ánh sáng kia là thứ gì.
Cũng không để mọi người đợi lâu, ba đạo ánh sáng kia rất nhanh thì liền xuất hiện ở nơi đây, lúc mọi người định thần nhìn kỹ thì liền cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Có người lắp bắp nói:
“ Hai.. Hai… Lại thêm hai con nữa.”
“ Nơi này quá đáng sợ rồi.”
“ Hai con quái vật nước kia chẳng lẽ là cùng một bọn với con quái vật kia sao? Ba con quái vật này liên thủ chúng ta làm sao đánh.”
“ Các ngươi nhìn, có nhân tộc.”
Do hai người Long Sát cùng Nguyên Ma quá bắt mắt nên không mấy ai chú ý đến Xuân Đức, hình thể của hắn lúc này so với ba đứa em của hắn đúng là không đáng nhắc tới.
Lúc này có người chú ý đến hắn là lên thì những người khác cũng đều bắt đầu chú ý lên người hắn. Nhất là Lôi Địch khi hắn nhìn thấy kẻ kia thì cả người đại chấn, hắn lúc này rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã từng gặp con sinh vật đáng sợ kia ở nơi nào.
Ký ức ùa về, hắn nhớ lại tình cảnh lần nhiệm vụ trước đó, con quái vật kia lúc thi triển ra thần thông, nó chỉ gầm lên một tiếng thì thiên địa vỡ nát. Nhớ lại đến đây thì cả người hắn liền bắt đầu run rẩy.
……
Xuân Đức sau khi tới nơi này thì cũng nhìn thấy đám người Lôi Địch. Khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên. Hắn nhìn Lôi Địch cười nói:
“ Mới qua mấy chục năm không ngờ lão bằng hữu năm xưa nay đã là đầu lĩnh của một đám cặn bã rồi đấy.”
“ Hắc. Lúc trước ta còn tưởng là ai mà lại có thâm cừu đại hận với Vân như vậy, không tiếc giá nào cũng muốn giết chết nàng. Hóa ra là ngươi à.”
Lôi Địch nghe được Xuân Đức nói thì sắc mặt giận giữ nói:
“ Hai người các người đều đáng chết, nữ nhân ngu xuẩn kia đã đáng chết, thì loại con kiến ti tiện như ngươi càng thêm đáng chết. Ngươi mạo phạm ta, mạo phạm uy danh của Thiên Tinh Các, trên đời này không có chỗ nào để người dung thân.”
Xuân Đức vui vẻ cười nói:
“ Lão bằng hữu lâu ngày gặp lại có cần nóng tính vậy không? Nào đến đây, chúng ta ôm nhau một cái cho tình thương mến thương nào.”
Xuân Đức vốn đang muốn trêu đùa thêm mấy câu thì đã bị Bóng Ảnh cắt ngang:
“ Đại ca, bọn chúng hẳn là không có thêm tiếp viện đâu, nhanh chóng giết chết đi.”
Xuân Đức nhún nhún vai nói:
“ Bình tĩnh, trước hết cứ tâm sự cùng bạn cũ, lại nhìn xem còn có người nào tới góp vui hay không, dù những người ở đây đều không thể chạy thoát, lo gì.”
Người bên phía Lôi Địch nghe được lời cuồng vọng của Xuân Đức thì sắc mặt người nào người nấy tái xanh, một tên trung niên ở bên trong đám người bước ra một bước quát:
“ Ngươi lại là cái thá gì mà đứng nơi này khua môi múa mép, có giỏi thì cùng đánh với ta một trận.”
Bóng Ảnh cùng hai người Long Sát cùng Nguyên Ma nghe được thì cười to, Nguyên Ma trực tiếp miệt thị nói:
“ Xếp vào hàng đợi đến lượt được chết, đừng có đi ra nhảy nhót nữa.”
Xuân Đức lúc này ngăn lại Nguyên Ma nói:
“ Nào nào, người ta đã có lòng thì mình phải có dạ chứ, để ca ta cùng vị bằng hữu này so vài chiêu.”
Nói xong thì hắn liền bay lên trước, nhìn người trung niên nói:
“ Đến nào vị bằng hữu này, trước hết lại làm nóng người?”
Thấy Xuân Đức quả thực đi ra thì người trung niên kia cũng muốn tiến lên, có điều lúc hắn định tiến lên thì Lôi Địch lại quát.
“ Tất cả đồng thời tiến lên giết chết kẻ này.”
Giọng nói của hắn mang theo oán khí sâu đậm, khiến cho đám người bên cạnh rùng mình, tuy lấy mấy trăm người khi dễ một người có hơi quá phận nhưng ai bảo đổi phương ít người làm gì.
Sau giây phút chần chừ, ngay sau đó cả đám đồng thời ra tay, có điều ngay lúc bọn họ ra tay thì đột phiên phun ra một búng máu đen.
“ Phụt phụt phụt…”
Sau đó một đám cường giả từ trên trời rớt xuống phía bên dưới, Lôi Địch nhìn thấy một màn như vậy thì trợn tròn mắt, hắn nhìn Xuân Đức đang mỉm cười thì tức giận giận mắng:
“ Ngươi kẻ tỉ bỉ này đã làm gì bọn họ.”
Xuân Đức nghiêng đầu, nhìn hắn hài hước cười nói:
“ Cũng không làm gì, âm thầm hạ độc các ngươi thôi. Nói thực ta vẫn là cảm thấy rất phiền khi chính diện chiến đấu với các ngươi đấy. Dù sao muốn giải quyết một tên nắm giữ thần dịch lực cũng rất tốn công phu.”
Lôi Địch nghe thế thì càng thêm tức giận hắn dùng một ngón tay chỉ Xuân Đức nói:
“ Ngươi… Phụt..”
Có điều hắn chưa nói xong thì liền cảm thấy cả người cứng ngắc, đầu óc mơ hồ sau đó thì không biết gì nữa.
Nhìn thấy tất cả đám người đều bị trúng độc mà chết, Xuân Đức nhìn qua Bóng Ảnh cùng hai người Long Sát và Nguyên ma cười nói:
“ Mọi người làm rất tốt, lần sau cố gắng phát huy.”
Bóng Ảnh cười hắc hắc nói:
“ Đám ngu ngốc, bị khích một cái liền máu xông lên não. Một khắc bọn chúng xung động kia, độc tố ngấm vào thân thể thì đã phán định cái kết rồi”
Long Sát cười cười:
“ Đại ca, Nhị ca, thi thể phía bên dưới làm sao phân chia?”
Xuân Đức nhún vai nói:
“ Ca ăn tạm vài tên liền được còn lại mấy đứa tự phân đi.”
Nguyên Ma lúc này nhớ đến cái gì vội nói:
“ À đại ca, tí thì quên. Đệ tìm thấy hai nữ nhân, một người trong đó có lưu lại ấn ký của đại ca, đệ suy đoán 2 người kia có quan hệ với đại ca nên không có giết.”
Vừa nói xong thì hắn liền phun ra một cái quan tài băng cùng một thiếu nữ.
Xuân Đức lúc chú ý đến chiếc quan tài băng thì ánh mắt lóe lên tinh quang, người trong quan tài băng kia chính là Hải Băng, nàng ta lúc này bị phong ấn lại, còn một cô gái khác thì hắn có cảm giác quen quen nhưng không nhận ra.
Thiếu nữ kia sau khi bị Nguyên Ma phun ra ngoài, đầu tiên là hoảng hốt ôm lấy chiếc quan tài băng không buông, sau đó là dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mấy người Long Sát, Bóng Ảnh, Nguyên Ma.
Nhưng đến khi nàng nhìn thấy Xuân Đức thì ánh mắt lại lộ ra sự khó tin, nàng dụi dụi con mắt mấy lần, mở ra vẫn thấy hắn thì thốt lên:
“ Ngươi...ngươi là … ngươi là Vô Tà đại ca.”
Xuân Đức thấy thiếu nữ này gọi ra tên giả của mình thì có phần kinh ngạc, hắn nghi hoặc hỏi:
“ Ngươi là ai? Ngươi biết ta sao?”