Mấy ngày sau.
Thời gian chậm rãi trôi qua, “ thương tâm hoa” vẫn duy trì tốc độ bay nhanh nhất có thể bay về phía yêu nguyên. Trên đường đi ba người Xuân Đức, Lệ Hoa Trì, Mộc Lan đều không ai nói lời nào, Xuân Đức thì là chuyên tâm tu luyện không rảnh nói chuyện.
Về phần Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan thì là sợ kinh động đến hắn nên đều giữ yên lặng. Bầu không khí lúc này có vẻ cực độ đè nén.
Nhưng đột nhiên Xuân Đức mở mắt ra, trong mắt ánh xạ ra đạo đao sát lục chi ý để cho hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan run rẩy không ngừng.
Lệ Hoa Trì dù sao cũng có quen với Xuân Đức một thời gian nên là gan vẫn là lớn hơn một chút, hắn cẩn thận hỏi:
“ Đại nhân, người làm sao vậy?”
Xuân Đức thu liễm quang mang khát máu trong mắt, hắn nhìn về phía tây nam nói:
“ Dùng tốc độ nhanh nhất có thể hướng phía tây nam đi, mà thôi để ta mang hai người các ngươi rời đi cho nhanh, thứ bảo vật phi hành này tốc độ kém quá.”
Nói xong thì hắn liền đứng dậy, cùng lúc đó “ Thiên Huyễn Cánh” ở phía sau lưng trực tiếp mở ra hình thái thứ 3, một bộ xương cánh màu xanh dài mấy mét xuất hiện, ngay khi “ Thiên Huyễn Cánh” xuất hiện thì bên trên cao bầu trời cùng xuất hiện dị tượng.
Một đôi cánh màu xanh hư ảnh che trời xuất hiện, hình ảnh kia trọng điệp với đôi cánh phía sau Xuân Đức.
Bắt lấy hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lạn, Xuân Đức khẽ vỗ cánh một cái, lập tức hóa thành một tia sáng màu xanh xuất hiện ở cuối chân trời.
Được Xuân Đức mang theo, cảm nhận được loại tốc độ kinh khủng này thì hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan đều tí nữa cắn đứt đầu lưỡi.
Lúc này bọn họ mới biết trước kia Xuân Đức là bị thương nặng đến thế nào nên mới để bọn họ bắt kịp được, nếu lấy tốc độ hiện tại của hắn thì đừng nói là bắt kịp mà đến thấy cái bóng của hắn cũng khó.
Tốc độ Xuân Đức cực nhanh, nhanh đến nổi khi hắn di chuyển tạo ra vết rách hư không nơi đây, nơi hắn đi qua sau một lúc liền ập đến cuồng phong cuồn cuộn cuốn bay mọi thứ.
…..
Với cái tốc độ nhanh khủng khiếp kia, Xuân Đức rất nhanh liền đã bay đến vị trí mà hắn cảm ứng được.
Hắn lúc này dừng lại trên không trung, ở bên trên một cánh rừng thật lớn.
“ Ảnh. Đệ còn cảm ứng được phân hồn kia nữa không?”
Bóng Ảnh đáp:
“ Không có, cánh rừng nơi này có cổ quái, mọi niệm lực đều bị cắt đứt.”
Xuân Đức thả ra hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan, sau đó hỏi:
“ Biết nơi này là nơi nào không?”
Hắn vừa hỏi thì Lệ Hoa Trì liền giành trước nó:
“ Đại nhân, nơi này là Vọng Thần Lâm, nơi đây thiên địa rất khác biệt, hồn niệm bên trong nơi đây không cách nào sử dụng. Bên trong còn có rất nhiều cường đại hung thú, cá biệt có nhiều con còn mạnh không kém chúng ta.”
Vừa nghe thì Xuân Đức liền đã xác định được chín phần là mấy người Mộng Vân trốn vào trong này rồi.
Trong nháy mắt hắn liền đưa ra quyết định: “ Đi xuống phía dưới.”
Hắn vừa nói vừa lao người xuống phía dưới, hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan cùng đồng thời phi thân xuống theo.
Ngay khi xuống phía bên dưới thì Xuân Đức liền cảm thấy được thiên địa quy tắc ập đến, phong cấm hoàn toàn hồn niệm hắn, thực ra dạng phong cầm này chỉ là không thể cho cho hồn niệm ngoại phóng mà thôi, nếu là ở trong thân thể thì vẫn điều động bình thường.
Sau khi quan sát địa hình nơi này một lượt thì Xuân Đức liền gọi ra hai người Long Sát cùng Nguyên Ma.
Hai người Long Sát cùng Nguyên Ma vừa ra thì liền dùng ánh mắt bất thiện nhìn Mộc Lan cùng Lệ Hoa Trì. Xuân Đức thấy vậy thì nhàn nhạt nói:
“ Không cần để ý tới hai người bọn họ làm gì. Hai đứa bọn đệ hóa thành bản thể càn quét tất cả khu vực xung quanh cho ca, kể cả cây cối, không chừa một thứ gì. Nếu phát hiện người lạ thì đều giết đi, còn tìm thấy manh mối về người Mộng Vân thì báo cho ca.”
Long Sát cùng Nguyên Ma đồng thời gật đầu nói:
“ Vâng đại ca, bọn đệ biết phải làm gì rồi.”
Tiếp sau đó hai người liền biến về bản thể, từ bộ dạng có phần giống Xuân Đức đột nhiên hóa thành hai con quỷ nước khổng lồ, cao tới mấy trăm mét, hai con quỷ nước kia lướt đi bên trong cánh rừng, lướt đi đến đâu thì tất cả mọi thứ trên mặt đất đều biến mất, phía sau bọn họ chỉ còn lại nền đất trơ trọi.
Hai người vừa đi thì Bóng Ảnh cũng hiện ra, hắn hướng về phía Xuân Đức nói:
“ Đại ca, cái này đệ có thể giúp được, tốc độ của đệ so với hai tên kia còn nhanh hơn nhiều.”
Xuân Đức đương nhiên biết điều này, hắn gật đầu nói:
“ Vậy đệ đi làm đi, có tin tức gì thì báo cho ca biết.”
Bóng Ảnh gật đầu sau đó biến thành một làn sương mù màu đen bay đi, sương mù màu đen kia lúc đầu chỉ là một đoàn nhỏ nhưng rất nhanh liền đã khuếch tán lên cả phạm vi vạn dặm có hơn.
Sương mù màu đen kia đi tới đâu, vạn vật đều hóa thành tro tàn, đến cả mặt đất cũng biến thành sa mạc cát màu đen.
Hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan nhìn thấy một màn như vậy thì triệt để ngây dại, bọn họ không ngờ Xuân Đức lại sử dụng biến pháp thô bạo như vậy.
Triệt để phá hủy nơi này, phá hủy một nơi lên tới mấy chục triệu dặm vuông, vừa nghe thôi cũng đã thấy điên cuồng.
Sau khi ba người Long Sát, Nguyên Ma, Bóng Ảnh rời đi, hai người Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan cũng đều muốn thể hiện ra giá trị bản thân.
Mộc Lan lúc này cẩn thận hướng phía Xuân Đức nói:
“ Đại nhân, hai người chúng ta có thể hỗ trợ đại nhân tìm người.”
Xuân Đức nghe nàng nói thì khẽ lắc đầu, hắn bình thản nói:
“ Không cần, có ba người Ảnh, Sát, Ma đi là đủ rồi, nhiều nhất một ngày sau nơi này sẽ bị phá hủy hoàn toàn, đến lúc đó nếu như người chúng ta cần tìm còn ở đây nhất định sẽ tìm thấy. Hai người các ngươi cứ ở lại bên cạnh ta đi.”
Lệ Hoa Trì cùng Mộc Lan nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ, quả thực bọn họ cũng có một chút thủ đoạn nhưng so sánh giữa thủ đoạn của bọn họ cùng Xuân Đức cũng không khác gì tiểu hài tử gặp lão tổ.
Không thể làm gì hơn,hai người người đều phân biệt ngồi hai bên trái phía Xuân Đức tu luyện, tiện thể hộ pháp cho hắn.