Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1237



Sói Mập đương nhiên là không có ý kiến, kim quang từ trên người nó phát ra hình thành một lồng sáng bảo hộ ba người, cùng vừa lúc lồng phòng hộ vừa mở ra thì đám sinh vật dài mấy mét có màu đỏ bộ dạng giống con đuông dừa kia cũng lao đến.

Lúc này Huyết Vận trực tiếp thôi thúc “ Cửu Cung Huyết Kiếm” đồ chém giết đám trùng kia, có điều một màn tiếp theo tí nữa khiến cho Huyết Vận cùng Sói Mập tròng mắt lồi ra bên ngoài. 

“ Keng keng keng… Keng keng keng…”

Âm thanh kim loại va chạm vang lên không dứt, chín thanh huyết kiếm chém lên mấy con trùng mập mạp kia vậy mà giống như chém lên một khối kim loại cực kỳ cứng rắn, tia lửa bắn ra bốn phía, duy mấy con trùng mập mạp kia vẫn bình yên vô sự.

“ Thứ này là gì thế, làm sao đến cả tiên khí cũng chém không được.”--- Sói Mập cả kinh, lập tức hét lớn đồng thời vận chuyển yêu lực hộ thể đến mức mạnh nhất.

“ Rầm rầm rầm….”

Mấy con trùng mập màu đỏ kia sau khi vượt qua kiếm trận thì trực tiếp cắn lên lồng phòng ngự yêu khí do Sói Mập tạo, chỉ chưa đầy vài cái hô hấp thì cái lồng phòng hộ kia liền sắp sụp đổ.

Thấy tình thế không ổn, Huyết Vận lo lắng hỏi:

“ Kim Ca, nên làm thế nào đây, thứ này ta giết không được.”

Huyết Vận mặc dù tâm tính đủ vững chắc nhưng dù sao cũng chưa đi ra bên ngoài lăn lộn bao lâu nên kinh nghiệm thực tết rất ít, ngày trước hắn có làm cô nhi cũng gọi là lăn lộn giang hồ nhưng làm cô nhi thì có bao giờ gặp phải trường hợp này chứ.

Vì vậy, lúc này hắn mới luống cuống tay chân như vậy. Sói Mập nghe hắn hỏi thì có chút do dự, sau đó cắn răng nói:

“ Thứ này lấy lực lượng chúng ta hiện tại không thể chống lại, nếu không vận dụng mấy thứ đồ vật kia thì liền chết chắc rồi.”

Trên mặt hiện lên thần sắc cực kỳ đau lòng, Sói Mập lúc này lại phun ra bên ngoài một viên cầu màu bích lục, sau khi nhìn ngắm một chút nó mới cắn nát viên cầu kia.

Ngay lập tức từ trong viên cầu bay ra một luồng khói màu xanh, luồng khói màu xanh kia cực kỳ có linh tính, trong nháy mắt liền hóa thành một con độc giao bao lấy ba người vào bên trong. Ánh mắt hung dữ nhìn đám trùng mập mạp đang ở bên ngoài.

Cùng lúc này lồng ánh sáng do yêu lực của Sói Mập tạo ra cũng bị mấy con trùng kia cắn nát, quang mang tiêu tán lộ ra ba người ở bên trong.

Ngọc Khiết nhìn thấy mấy con trùng mập trước mắt thì cả người run lẩy bẩy, sắc mặt trắng xám.

Nhưng sau khi phá tan phòng hộ do Sói Mập tạo ra thì đám trùng mập kia cũng không có tấn công mà quỷ dị biến mất thối lui ra xa xa, cảnh giác nhìn ba người, bộ dạng rất là sợ hãi con độc giao đang bao vệ ba người.

Ngọc Khiết nhìn thấy mấy con trùng mập có diện mạo cực kỳ buồn nôn kia không dám tiến lên thì trái tim vừa mới nhấc lên cổ họng liền hạ xuống, lúc này nàng nhìn qua Sói Mập hỏi:

“ Thứ sương khói màu xanh này là gì vậy, xem ra rất lợi hại à, có thể khiến cho đám chán ghét kia không dám tới gần.”

Sói Mập lúc này tâm tình đang rất không tốt, bảo vật chủ nhân ban cho nó chỉ có một ít vậy mà lúc này không đâu lại dùng mất một món, nó đang rất buồn bực nghe được Ngọc Khiết hỏi thì lạnh lùng nói: 

“ Biết lợi hại là được, hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Ngọc Khiết nghe được sự lạnh lùng trong lời nói của Sói Mập thì lập tức không dám nói gì nữa, trong lòng nổi lên một sự ủy khuất khó lời diễn tả, nàng biết bản thân là gánh nặng của hai người nhưng cũng không cần lạnh lùng vậy chứ,với chỉ là một chút sương khói màu xanh thôi mà đâu có gì ghê gớm.

Huyết Vận giống như là biết được tâm tư nàng đang nghĩ gì, ở bên cạnh nhẹ nói:

“ Thứ này với Kim ca rất chân quý, mấy lần trước dù có gặp nguy hiểm đến tính mạng Kim ca cũng không có lấy ra dùng.”

Ngọc Khiết nghe vậy thì a lên một tiếng, sau đó vẻ mặt xấu hổ cúi đầu xuống, về phần Sói Mập thì hừ nhẹ một cái nói:

“ Không nói đến mấy cái này, nhanh tiến lên ngắt lấy Huyết Liên kia đi.”

Tiếp sau đó ba người đồng thời lăng không bay đến bộ hài cốt to lớn phía trước nhưng càng đến gần thì khí tức trên bộ xương phát ra khiến cho ba người không thể đến gần.

Thấy vậy thì cả ba người đồng thời cả kinh, Huyết Vận có chút run rẩy nói:

“ Thứ này là thứ gì, vì sao khí tức phát ra lại mạnh đến thế, ép đến cho đệ không thể nhúc nhích.”

Sói Mập ở bên cạnh nói:

“ Không biết nhưng mà thứ này ắt không phải phàm cốt, nhìn nó ở nơi này hẳn đã rất lâu rồi đi, vậy mà trên thân tản ra lệ khí cùng uy áp vẫn còn mạnh như vậy, nếu mang thứ này về cho chủ nhân thì chủ nhân nhất định sẽ chế ra một còn rối cực kỳ lợi hại.”

Huyết Vận cười khổ nói:

“ Ngay cả đến gần còn không thể, làm sao có thể thu lấy thứ kia được đây. Kim Ca, không lẽ có cách thu lấy bộ xương này sao?”

Sói Mập trên mặt lúc này lại hiện lên sự đắc ý nói:

“ Việc này đơn giản, làm sao có thể làm khó được ta. Hắc hắc.”

Vừa nói, cả người Sói Mập khí tức liền sản sinh biến hóa, khí tức nó dần dần giống như khí tức từ bộ xương kia tản ra, ngay lập tức áp lực từ trên người hắn giảm mạnh. Cuối cùng là hoàn toàn biến mất.

Sau khi làm xong thì Sói Mập đắc ý nói:

“ Chủ nhân dạy ta thần thông này có phải hay không rất lợi hại, hắc hắc, loại thần thông này còn có thể lừa gạt được đám có linh trí thấp nữa đấy.”

Vừa nói đến lời cuối thì sắc mặt của Sói Mập liền biến hóa, lúc này nó nhớ đến ở nơi này có rất nhiều con trùng mập quái dị. Nó vận dụng một một chút mánh khóe mà Xuân Đức dạy cho, thử điều động đám quái vật kia xem có được không.

Không ngờ tâm niệm hắn vừa động thì đám quái trùng kia lập tức nhao nhao cả lên, sau đó theo lệnh Sói Mập xếp thành một hàng, Sói Mập lúc này vui vẻ nói: 

“ Thực có thể điều khiển, bí pháp nô ấn này của chủ nhân thật hay quá."

Nhưng vừa nói xong nó liền xụ mặt xuống, trên mặt xuất hiện vẻ tiếc hận.

" Nếu mà biết sớm dùng nô ấn có tác dụng thì đã không lãng phí một khỏa thiên độc châu rồi.”

Huyết Vận bên cạnh cũng là một mặt kinh ngạc nói:

“ Không ngờ Kim ca đi theo Xuân Đức đại ca lại học được thần thông lợi hại như vậy, có thể khống chế loại hung trùng này.”

Sói Mập lúc này lại khôi phục vẻ đắc ý cười cười, làm bộ dạng cao thâm mạt trắc, tiếp sau đó nó nhanh chân chạy đến bên cạnh bộ xương to lớn kia, bộ xương kia nhìn từ xa thì cũng không có lớn lắm nhưng lúc tới gần thì khổng lồ vô cùng.

Sói Mập đứng ở bên cạnh bộ xương kia chẳng khác gì con kiến đứng cạnh con voi, một cái răng của bộ xương kia cũng to ngang ngữa Sói Mập rồi.

Sói Mập lúc này há miệng cắn lấy một phần của bộ xương sau đó cố gắng lôi ra khỏi mặt đất.

Vốn tưởng rằng bộ xương này đa phần đều nằm trên mặt đất cả rồi nhưng không ngờ phần lộ ra bên trên mặt đất chỉ là phần nhỏ, còn đại bộ phần lại nằm trong lòng đất.

Sói Mập lúc đầu cố gắng dùng hết sức lực nhưng cũng không thể nhúc nhích bộ xương, trong lòng nó âm thầm kinh hãi, nó thầm nghĩ “ Cái thứ quỷ này là gì à, làm sao lại nặng như vậy?”

Không cam lòng, lúc này lại vận dụng năng lực cuồng bạo, thân thể của nó nhanh chóng biến lớn, từ chỉ dài có vài mét trong nháy mắt biến lớn, dài tới mấy trăm mét, hơn thể nữa hình thể cũng tăng lên không biết bao nhiêu lần, cùng lúc đó bộ tiên khí mà Xuân Đức giúp nó luyện chế cũng hiện lên.

Tiếp sau đó nó lại ngậm lấy một phần bộ xương sau đó cố gắng lôi ra.

“ Ầm ầm.. Ầm ầm…”

Âm thanh đất rung núi chuyển vang lên, mặt đất rung động ầm ầm khiến cho Huyết Vận cùng Ngọc Khiết đứng không vững phải bay lên trên.

Nhưng rất nhanh hai người lộ ra kinh hãi, nhanh chóng bay ngược về phía sau, chỉ thấy Sói Mập dùng toàn lực lôi kéo bộ xương kia, rốt cuộc cuối cùng cũng có thể lôi ra khỏi mắt đất.

Mỗi khi bộ xương kia lộ ra khỏi mặt đất một ít thì khí tức khiến lòng người run sợ lại mạnh hơn vài phần, đến cuối cùng hai người Huyết Vận cùng Ngọc Khiết chỉ có thể ở xa xa mà nhìn.

Lúc bộ xương kia hoàn toàn bị lôi ra khỏi mặt đất thì cả bí cảnh đột nhiên rung động ầm ầm, cùng lúc đó 18 cánh cửa không gian được mở ra.

Sói Mập nhận thấy tình huống không ổn, mặc kệ thể lực cùng linh hồn lực còn chưa có khôi phục đã mạnh mẽ thu lấy cái bộ khô cốt kia vào bên trong một kiện giới bảo.

Tuy không bị ảnh hưởng bởi linh áp cường đại nhưng Sói Mập cũng phải tốn chín trâu hai hổ mới thư được cái khô cốt kia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv