- --o0o---
“ Đùng đùng đùng….”
Sau khi những mũi tên độc tố kia bắn xuống, va chạm phải chướng ngại vật thì liền nổ tung, suốt một phương viên mấy chục ngàn dặm trong nháy mắt liền bị độc tốc cùng cấm chú nguyền rủa tàn phá không còn sót cái gì.
Mấy tên dám can đảm dám cướp thức ăn trước miệng cọp lúc này cũng đã hôi phi yên diệt toàn bộ.
Trước khi đám kia bốc hơi khỏi nhân gian thì Xuân Đức còn có thể nhìn thấy biểu tình sợ hãi trên khuôn mặt bọn chúng. Có điều mọi thứ đều đã muộn, đến lúc sắp chết mới biết thì sợ thì đã không còn ý nghĩa gì nữa cả.
Sau khi giải quyết xong đám người kia, Xuân Đức lúc này liền bay về nơi mà mấy giọt “ Lệ Nữ Hoàng” đang trôi nổi. Nhưng khi đến nơi thì Xuân Đức phát hiện nơi đây không chỉ có “ Lệ Nữ Hoàng” mà còn có một cây quyền trượng nữa.
Cây quyền trượng kia dài tầm 2m5, toàn thân được chạm khắc rất nhiều bí văn huyền bí những bí văn kia khi thì lưu chuyển lam quang, khi thì lại lưu chuyển huyết quang. Ở phía trên đầu trượng còn có một cái đầu lâu trong suốt.
Thu lấy 2 giọt nước mắt của Nữ Hoàng Băng, Xuân Đức lúc này cầm lên quyền trượng, cảm nhận được một luồng sức mạnh quen thuộc thì không khỏi nhớ đến lúc hắn còn là Tạo Hóa Cảnh tu sĩ.
Lúc đó hắn vẫn đang dùng thân thể của Trương Đức mà không phải là thân thể hiện tại, Hồi đó hắn cũng theo con đường pháp thuật nhưng mà dòng đời xô đẩy hắn thế quái nào mà lại thành ra như lúc này.
Nâng cao quyền trượng, nhớ lại một cái chú thuật đơn giản, Xuân Đức lúc này lầm bầm chú ngữ.
“ Το άκαμπτο πνεύμα του δάσους έχει μια αρκετά λεπτή θεραπευτική ικανότητα, αλλά έχει την δύναμη της ποσότητας. Ένα σοφό σύννεφο θεραπεύει το Xuan Duc και τις φιλικές μονάδες που βρίσκονται κοντά”
( P/S: cái này là tiếng hy lạp nhé, để vậy nhìn cho nó ngầu thôi, chứ để tiếng việt nhìn nó chuối chuối)
Sau khi hắn kết thúc chú ngữ thì xung quanh người hắn thoáng cái xuất hiện vô số hư ảnh thảo mộc, cùng lúc đó 8 con tiểu tinh linh nhỏ bé có đôi cánh màu xanh xuất hiện ngay trên đầu hắn, bay vòng tròn.
Vô số tinh quang màu xanh sinh mệnh lúc này rơi xuống, nhập vào bên trong cơ thể Xuân Đức, giúp cho hắn khôi phục lại một chút. Hiện tượng này chỉ kéo dài 10 giây thì liền biến mất.
Cười khổ, Xuân Đức tự nói với bản thân.
“ Ngày trước, khi ta chỉ với là Tạo Hóa Cảnh thì có thể triệu hồi ra 12 đại thiên sứ chúc phúc vậy mà bây giờ chỉ có thể gọi về 8 tiểu thiên sứ. Đúng là châm chọc mà. Thôi cái quyền trượng này có vẻ không phải vật phàm, để lại sau này cho Lan Lan vậy.”
Tự giễu một câu, Xuân Đức lúc này liền thu cái quyền trượng về bên trong nhẫn không gian.
Tiếp sau đó thì hắn liền quay về hòn đảo trước kia, hắn lúc này cần tìm đám người Mộng Vân, dù sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, chỉ mới kiếm được ⅔ số lượng “ Lệ Nữ Hoàng” mà thôi. Hắn lúc này vẫn cần phải có sự trợ giúp từ những người này.
……
Không qua bao lâu thì Xuân Đức đã tìm thấy được mấy người Mộng Vân, Mộng Tước, Vân Huyên, Phong Lãng. Có điều lúc hắn tìm thấy bốn người thì cả bốn đều đã hôn mê rồi.
Sắc mặt của cả bốn người đều trắng như tờ giấy, toàn thân suy nhược, hô hấp yếu ớt. Thấy bọn họ như vậy thì ngay lập trong lòng Xuân Đức xuất hiện ý niệm từ bỏ đám người này, dù sao đã bị thương thành như vậy thì cũng vô dụng.
Nhưng nghĩ đến quy định nhiệm vụ lần này, lại nghĩ đến Mộng Vân vẫn còn giá trị lợi dụng thì hắn liền thay đổi quyết định. Mang theo bốn tên bị thương đúng là một cái gánh nặng nhưng Xuân Đức lại không thể không làm như vậy.
Nếu đã quyết định cứu Mộng Vân thì phải cứu cả Mộng Tước, mà cứu Mộng Tước thì lại phải cứu Vân Huyên, duy chỉ có Phong Lãng là từ bỏ cũng không sao nhưng nghĩ đã cứu 3 người rồi thì thêm hay bớt 1 người cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Vậy là hắn liền cứu cả bốn người, mang bọn họ về động phủ lúc trước.
Sau khi quay về động phủ thì Xuân Đức liền khởi động cấm trận che giấu nơi đây, đưa bốn người khác về phòng riêng của bản thân, sau đó hắn cũng quay về nơi ở riêng của mình mà nằm nghỉ ngơi. Trong lúc hắn nghĩ ngơi thì Bóng Ảnh sẽ là người bảo vệ hắn.
……
Trong khi Xuân Đức đã quay về nghỉ ngơi dưỡng sức thì ở trên một ngọn núi cao tại hòn đảo trung tâm, lúc này đây đang có 16 người ở cùng nhau, bọn họ lúc này đều nhìn về một phương hướng.
Phương hướng kia chính là nơi mà Xuân Đức giết chết “ Nữ Hoàng Băng” cũng là nơi mà hắn trong lúc nhất nhất thời giận dữ mà tạo nên một biển độc tố cùng với cấm chú nguyền rủa. Nơi kia lúc này đã trở thành cấm khu sinh mệnh.
Lúc này đây một thiếu niên có độ tuổi không lớn lắm, có một đầu tóc tím, toàn thân mặc áo giáp da, vừa nhìn biển độc tố cùng cầm chú nguyền rủa tại phương trời xa vừa nuốt nước miếng nói.
“ May mắn có Vô Trần đại ca can ngăn, bằng không lúc này đây ta cùng với mọi người cũng đã nối theo gót chân của Lãnh Thu Hàn rồi. Không ngờ tên kia sau một hồi đại chiến vẫn còn mạnh đến đáng sợ như vậy.”
Ngay khi tên này vừa nói xong thì lại có một đại hán khác nói:
“ Nhờ có Vô Trần đại ca mà mọi người mới có thể còn đứng nơi đây, sau này Vô Trần đại ca chính là lão đại của bọn ta, nếu như ai không phục chính là không nể mặt Phổ Hoằng ta.”
Nghe hai người này nói vậy thì những người khác lúc này cũng nhao nhao lên, mỗi người một câu tâng bốc tên Vô Trần kia lên mây. Nhưng đúng lúc này một âm thanh nữ tử vang lên.
“ Các ngươi đừng có ồn ào, không thấy Vô Trần sư huynh đang suy nghĩ sao. Nhanh đi nơi khác tán dóc đi, đừng ở đây làm phiền huynh ấy.”
Người lên tiếng là Hồng Liên, vì Hồng Liên là sư muội của Vô Trần nên mọi người trong đội ngũ đều rất nể mặt nàng, nghe nàng ta nói như vậy thì những người khác lúc này đều cười trừ sau đó thì rời đi.
Ở lại nơi này chỉ còn có ba người cùng với Vô Trần là bốn. Đợi lúc những người khác đã rời đi thì lúc này Hồng Liên mới hỏi Vô Trần.
“ Sư huynh, vì sao không dẫn người giết tên kia. Tên kia sau khi đại chiến hẳn đã rất yếu nếu như chúng ta tranh thủ lúc này vừa có thể giết hắn lại vừa có thể đoạt được vật phẩm nhiệm vụ”
Vô Trần ánh mắt thâm thúy nhìn về biển độc tố xa xa nói:
“ Muội lấy cái gì dám chắc là tên kia đã suy yếu đến mức không còn lực phản kháng. Không phải lúc trước Lãnh Thu Hàn cũng nói vậy sao? Sau đó thì sao, sau đó thì cả đám đều chết đến xương cũng không còn.”
Nghe vậy thì Hồng Liên có chút không cam lòng nói:
“ Như vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Vô Trần lúc này cũng lắc đầu nói:
“ Sư huynh tạm thời cũng chưa nghĩ ra được kế sách gì tốt, việc này cũng không phải nhất thời liền có thể tìm ra cách giải quyết. Thôi thì ngày mai lại bàn tiếp. Huynh trước hết đi nghỉ ngơi, hôm nay đã quá mệt mỏi rồi.”
Nói xong thì hắn không ai cả mà một mình rời đi.
Sau khi Vô Trần rời đi thì Tề Hạo cùng Phổ Hoằng đồng thời nhìn qua Hồng Liên. Hồng Liên thấy hai người nhìn mình thì nở một nụ cười yêu diễm, nàng khẽ cười nói:
“ Hai người nhìn ta như vậy là có ý gì?”
Tề Hạo lúc này nói:
“ Đã biết rồi hà cớ phải che giấu. Hai người chúng ta tán đồng với cách nghĩ của Hồng Liên Tiên Tử. Không nhân thời cơ lúc này thì còn đợi tới khi nào.”
Ở bên cạnh Phổ Hoằng cũng gật đầu, hắn nâng tay lên làm động tác cắt cổ.
Thấy hai người như vậy thì Hồng Liên liền mỉm cười nhưng trong mắt nàng ta lại lóe lên ánh sáng lạnh lùng. Nhìn hai người nàng khẽ nói:
“ Tên đó phải chết.”