【 Lão cán bộ không thể chống lại mê hoặc 】
Hồi nãy đúng lúc hắn cúp điện thoại thì Trịnh Phi đi thanh toán cũng trở lại, nhìn thấy sắc mặt hắn có gì đó sai sai, liền hỏi ai vừa gọi tới, Quý Văn Huyên vẫn hơi mơ màng, nhìn chuỗi số chưa lưu tên trong nhật ký cuộc gọi, bối rối đáp: "Kim chủ...ba ba?"
"Ai? Kiều tổng? Ngài ấy nói có chuyện gì sao?" Hỏi xong cậu ta liền cảm thấy mình ngốc quá là ngốc, quan hệ của hai người là loại quan hệ đó đó, Kiều tổng gọi điện thoại tới còn có thể có việc gì được nữa! Cho nên hắn lái sang chuyện khác, "Nhất định là Kiều tổng có chuyện cấp bách cần tìm anh đó, em đưa anh đi!"
Thời điểm đứng trước cửa căn hộ của Kiều Dương, Quý Văn Huyên vẫn nghĩ chắc không sao đâu, chẳng qua chỉ là mặt đối mặt nói cho người kia biết mình đã quyết định rằng, sẽ tự sống cuộc đời của chính mình, không muốn dựa dẫm vào ai cả, từ giờ trở đi hai người nhất đao lưỡng đoạn. Nhưng khi hắn nhìn thấy Quý Văn Huyên chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông xuất hiện sau cánh cửa, hắn liền cảm thấy mình không ổn rồi!
Cơ ngực này, eo này, cái... ừm, khăn tắm trắng tinh với ngắn xỉu này.
Hoa mắt chóng mặt, như bị rượu giả hun lên não.
Đã nói phải từ bỏ chủ nghĩa hưởng lạc dâm mỹ, thế nhưng hắn lại không hề suy nghĩ mà đi vào trong căn hộ cùng với Kiều Dương, nhìn đối phương tuỳ tiện ngồi trên salon vừa lau tóc vừa phát hoả với hắn, "Cậu khá lắm, kéo quần xong liền không nhận người có phải không? Còn muốn tôi tự giới thiệu nữa cơ à?"
Nói xong phỏng chừng chính hắn cũng cảm thấy quá sức tưởng tượng, hắn ném cái khăn lau tóc lên bàn trà, "Cậu đi hỏi thăm xem, có ai làm tiểu tình nhân mà dám nói chuyện với ông chủ như cậu không, hả? Như cái giọng cậu lúc nghe điện thoại, nếu không nhìn kỹ là số điện thoại của ai tôi còn tưởng là gọi nhầm cho ông bô tôi luôn."
Chọc giận ông chủ công ty đối với Quý Văn Huyên mà nói không phải là hiện tượng tốt đẹp gì, hắn mặc dù có miễn cường thế nào, cũng phải giải quyết vẫn đề ngay lập tức. Kinh nghiệm làm việc nhiều năm của hắn dường như phản xạ có điều kiện tự động đúc kết thành tập hợp các kế hoạch ứng phó khẩn cấp.
"Kiều Tổng, đối với chuyện này tôi đã tự mình suy xét lại... Đầu tiên, việc tôi không ghi chú lại số điện thoại của ngài là tôi đã sơ ý trong công việc, tôi sẽ lập tức thay đổi, lập tức lưu số của ngài, đồng thời đặt làm số số ưu tiên, bất cứ khi nào ngài gọi đều có thể kịp thời nghe máy." Quý Văn Huyên không khống chế được chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về sự ngăn nắp, hắn nhặt khăn mặt trên bàn trà lên, gấp gọn cầm trong tay, mà không biết trong lúc nhặt khăn, áo sơ mi trắng trên người mình nửa kín nửa hở bày ra cảnh xuân.
Hồi nãy uống rượu cảm thấy hơi nóng, hắn tiện tay mở hai nút áo phía trên, bây giờ cả cơ thể đều bị rượu hun cho từ hai má đến ngực đều hồng rực cả lên. Kiều Dương nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cổ Quý Văn Huyên, thầm nghĩ cậu ta lại trăm phương nghìn kế muốn câu dẫn mình đây mà!
"Tiếp đó, lần đầu chưa nghe ra giọng của ngài là bởi vì chưa quen với ngài cho lắm, đối với vấn đề này thì tôi có một ý kiến nhỏ nhỏ, đó là chúng ta có thể tiếp xúc nhiều hơn, giao tiếp trò chuyện nhiều để hiểu nhau thêm, như thế sẽ không gây ra bất kỳ sai sót nào trong lần gọi điện tiếp theo của chúng ta."
Quý Văn Huyên bô lô ba la nói một tràng, đáng tiếc Kiều Dương từ bé đến lớn sống ở nước ngoài, cơ bản không có tư duy hình thức quanh co lòng vòng của người Trung Quốc, hắn chỉ nghe hiểu mỗi câu cuối cùng, tiếp xúc nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, hiểu nhau thêm.
"Muốn gặp tôi thì cứ việc nói thẳng ra, nói nhiều như vậy không ngại mệt à." Kiều Dương hất cằm, vênh mặt sai khiến nói: "Đi tắm nhanh lên, trên người toàn là mùi đồ nướng, khó ngửi chết đi được!"
"Kiều tổng, tôi..." Quý Văn Huyên do dự mở miệng, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Nói là tôi muốn chấm dứt mối quan hệ hợp tác không đứng đắn này? Chúng ta có thể khiến cho vòng giải trí trở lại là một chốn thuần tuý không giao dịch dơ bẩn hay không? Tôi muốn dựa vào hai bàn tay của mình tạo nên giá trị đích thực?
"Đừng lề mề nữa, sáng mai tôi phải đi công tác, tối nhất định phải đi ngủ sớm." Kiều Dương đơn giản không cho hắn cơ hội mở miệng, đứng dậy liền đi về phía phòng ngủ. Đi được nửa đường chắc là ngại khăn tắm bị ướt lạnh quá, hắn trực tiếp cởi ra ném xuống đất, trần như nhộng thong thả đi vào, chỉ chừa cho Quý Văn Huyên một bóng lưng cùng cặp mông trần bóng loáng.
Căn hộ này của Kiều Dương không lớn lắm, phòng tắm chỉ có một cái trong phòng ngủ, Quý Văn Huyên nắm chặt chiếc khăn mặt trong tay, lại nhìn chiếc khăn tắm vứt bừa bãi trên sàn, hắn cảm thấy chứng ám ảnh cưỡng chế sạch sẽ chết tiệt thật sự muốn mạng, hết sức kiên nhẫn nhặt nó lên gấp gọn gàng, lấy hết can đảm nhích vào phòng tắm, đồng thời liên tục thôi miên chính mình rằng, chỉ cần bỏ khăn tắm bẩn này vào trong đó là có thể rời đi ngay lập tức.
Lúc ném khăn vào sọt đựng quần áo bẩn, đèn phòng tắm bỗng nhiên vụt tắt, Quý Văn Huyên còn chưa phản ứng được là có chuyện gì đang sảy ra thì đã bị người ta ôm chặt từ phía sau, lời cự tuyệt chưa kịp nói ra miệng đã bị Kiều Dương lật lại hôn.
Thời điểm môi tách ra, hơi thở của cả hai đều đã bất ổn, Quý Văn Huyên tỉnh tỉnh mê mê chỉ cảm thấy máu trong người như đang sôi lên, mà cố tình Kiều Dương lại như cố tình thêm dầu vào lửa, tay vừa cởi quần hắn, môi kề sát bên tai hắn táo bạo cảnh cáo: "Lần sau không có sự cho phép của tôi, ở bên ngoài không được phép tuỳ tiện uống rượu, hiểu không?"
Quý Văn Huyên có cảm giác đầu óc của hắn giống như bị tạm dừng không suy nghĩ được gì, một loạt "Tại sao?", "Dựa vào đâu?", "Cảnh cáo sắc lang!" gì đó đều không phun ra miệng được, thế mà khi hầu kết bị Kiều Dương cắn một cái, hắn lại ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng.