Mắt thấy người đó đang lao đến ngay trước mặt, Trương Viễn Hoài tung cước vào đầu tên phi công, quyết định liều mạng cận chiến.
Bố mày chưa ngán solo bao giờ --
'Rầm' Tên phi công kiêm sát thủ phản xạ cực nhanh lùi lại né đòn hiểm, nhân lúc chân Trương Viễn Hoài còn theo quán tính liền chuẩn phát bắt chân hắn kìm lại, đoạn đang giơ dở con dao chơi chém loại trái cây tên Hoài thì bị một luồng ánh sáng nhỏ đột ngột bắn ra, xuyên tim.
- - Bố không ngán solo vì kĩ năng chơi dơ chấp cả lò nhà mày còn được!
Trương Viễn Hoài thu tay cầm súng điện lại, giơ cái chân không bị bắt vung lên đá một phát cực mạnh mang theo cuồng phong giáng vào ngực của phi công. Ngay lập tức xác tên đó văng ra mấy mét, chân của hắn liền được tự do.
Nguy nan chưa dứt, trực thăng đang rơi xuống đất với tốc độ cực nhanh. Hắn bám chặt ghế lái, tuyệt vọng không thôi: "Mẹ nó, mày không biết điều khiển à?"
Đại Lợi lực bất tòng tâm: "Tui hong giúp được, bảng điều khiển sớm đã bị vô hiệu hóa rồi."
Trương Viễn Hoài: "..."
Nói sớm chắc mày chết?
Này là cố ý để hắn "bán yêu thương" của tên ngốc kia có đúng không?
Trương Viễn Hoài đanh mặt: "Sử dụng vật phẩm dù nhảy."
[Hệ thống đã nhận lệnh, - 5% hảo cảm, dù nhảy sẵn dàng.]
Tiếng hệ thống tự động vừa dứt, trên lưng Trương Viễn Hoài liền xuất hiện một chiếc cặp chuyên dụng dành cho môn nhảy dù, nơi vai, eo hắn cũng được trang bị dây đai an toàn gắn liền với dù nhảy.
Trương Viễn Hoài không chút do dự lập tức nhảy ra.
Tình thế cấp bách đến mức hắn quên luôn mình có ám ảnh với việc nhảy cao, lúc đang rơi tự do xuống hắn mới xanh mặt hối hận.
Sao lại chọn dù nhảy vậy trời?
Nhớ rồi, vì nó rẻ nhất...
Tất cả là tại Trần Vĩnh Thương!
"Bung dù!" Đại Lợi rất có cảm giác chỉ huy ra lệnh.
Giờ mà kí chủ không nghe theo nó hướng dẫn chỉ có ăn bông trang, uống nước cúng.
Trương Viễn Hoài phát ghét cái giọng điệu của nó, nhưng không thể manh động trái lời đành phẫn uất làm theo.
Hiếm khi hắn ngoan ngoãn vậy mà trời *éo thương, yên ổn chưa được bao lâu, mặt đất chỉ vừa hiện ra trong tầm mắt thì một đàn chim biến dị không biết từ đâu ra đột ngột lao tới tấn công hắn.
Trương Viễn Hoài chật vật đối phó với chúng thảm không tả nổi.
Bị đàn chim vây bổ một lúc lâu, bỗng nhiên 'Đùng đùng đùng' tiếng súng vang lên liên hồi. Ngay lập tức những con chim xung quanh Trương Viễn Hoài bị bắn phanh thây rơi tá lả.
Qua màn mưa lông máu bẩn thỉu, hắn đăm chiêu nhìn chiếc trực thăng có gia huy họ Ngụy đang cố gắng tiếp cận mình.
Lúc này, dù nhảy nghiêng ngã mất cân bằng, Trương Viễn Hoài không đủ thời gian đắn đo địch ta quả quyết nhảy qua trực thăng bên kia luôn.
'Rầm' Hắn vừa khụy chân đáp xuống đất, bốn người trong đó bỗng nhiên đồng thanh: "Thiếu gia!"
Trương Viễn Hoài chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn tên cầm đầu quen mắt, còn chưa kịp mở cái miệng cao quý ra hỏi, tên đó đã cung kính: "Chúng tôi đến trễ, xin thiếu gia trách phạt."
"Sao chú ở đây?" Trương Viễn Hoài cau mày, vẻ mặt bất giác trở nên khó coi.
Người đàn ông này là vệ sĩ thân cận của mẹ Ngụy Bạch, đảm nhiệm bảo vệ mọi an nguy của bà, trước nay cho dù tình thế cấp bách thế nào cũng không rời bà nửa bước. Hôm nay hắn xuất hiện ở đây, nghĩa là trong nhà có chuyện.
"Phu nhân đang nguy kịch, lệnh tôi phải tìm cậu về." Phạm Phi súc tích nói.
...
Trực thăng một mạch bay đến Ngụy gia, vừa tới nới Trương Viễn Hoài liền không màn mệt mỏi chạy đến phòng Ngụy phu nhân.
Cánh cửa hoa lệ mở ra, bầu không khí tĩnh lặng đến mức u uất dường như nuốt chững sinh khí cả căn phòng. Sau bức màn mỏng lờ mờ bóng dáng một quý phu nhân đang nằm trên giường.
"Con đến rồi." Giọng người phụ nữ rất êm tai, ngữ điệu nhẹ nhàng có thể khiến người ta yên lòng nhưng cũng vô cảm quá rồi.
Trương Viễn Hoài bước gấp đến gần giường, cảm xúc có hơi kích động so với một người được gặp lần đầu.
Không còn nghi ngờ, tường thành tình thân của Trương Viễn Hoài đã bị công phá từ thế giới đầu tiên. Vì vậy chỉ cần xem kí ức, nếu ba mẹ đối xử tốt với nguyên chủ, hắn liền thành thật xem trọng họ. Đây là một loại kí thác và dựa dẫm đáng thương.
Đôi mắt Ngụy phu nhân cách bức màn mỏng nhìn hắn chăm chú, người phụ nữ mỉm cười: "Thời gian qua con đã vất vả rồi."
Trương Viễn Hoài khiêm tốn: "Không có."
"Mẹ--" Đang gọi dở, bỗng nhiên cửa phòng bị một lực đạo cực lớn tông vào, một đoàn người ngông cuồng xuất hiện.
Phạm Phi đứng ra ngăn cản thì bị coi thường đá ngã, Trương Viễn Hoài nhìn người đến là Cố Thanh liền cảnh giác không thôi: "Sao mày lại ở đây?"
Đằng sau Cố Thanh là một đám tùy tùng trang bị vũ khí đầy đủ, hắn đắc ý cười: "Xin chào anh trai, tự giới thiệu, tôi tên là Ngụy Thanh."
Trương Viễn Hoài quen thói cợt nhã thầm đáp: Xin chào bé Ngụy Thanh, mẹ mày còn sống không ta?
Mặc dù đã có phán đoán nhưng hắn vẫn làm theo kịch bản thông thường tỏ ra kinh ngạc: "Ăn nói hàm hồ! Ba mẹ chỉ có mình tôi!"
Quả nhiên ngay sau đó Cố Thanh đắc ý: "À chưa nói rõ nhỉ? Mẹ ruột của tôi là người anh phải gọi 'dì'."
Trương Viễn Hoài: "..."
Thật kìa đm, đáng lí ra phải giết cái thằng tạp chủng này trước.
Chẳng trách đều không biết liêm sĩ như nhau.
Hắn tiếp tục giả ngu: "Lí nào lại vậy? Bà ta chẳng phải đã chết từ mười năm trước rồi sao?"
Cố Thanh mặt dày: "Có chút khó xử khi phải nói chuyện này, mẹ tôi lúc đó chỉ là giả chết để yên tâm chăm sóc tôi thôi. Chậc, nói nhiều vậy làm gì? Bắt Ngụy phu nhân lại!"
Cố Thanh vừa dứt lời, tùy tùng đứng sau hắn liền hùng hồn tiến lên.
Trương Viễn Hoài vội vàng lùi đến cạnh giường, bộ dạng liều chết cũng không cho kẻ nào đưa bà đi.
"Hì." "Ngây thơ." Tiếng cười quái dị lạnh gáy cùng giọng điệu khinh bỉ của Cố Thanh cùng lúc vang lên. Trương Viễn Hoài trước khi kịp hiểu chuyện gì đã bị "Ngụy phu nhân" ám toán từ sau.
Hắn vô lực ngã xuống đất, không cam tâm thiếp đi...
Khi Trương Viễn Hoài tỉnh dậy, tứ chi hắn bị trói chặt trên một chiếc giường trắng, xung quanh toàn là máy móc kim loại ánh lên màu sắc lạnh lẽo.
Hắn yêu cầu Đại Lợi vật phẩm thoát thân, nhưng đáp lại chỉ có giọng khóc thét inh ỏi của nó: "Hệ thống bị tấn công, tạm thời không thể cung cấp vật phẩm và thẻ năng lực, xin lỗi u hu hu."
Trương Viễn Hoài: "..." Người nên khóc là tao đây.
Trong không gian hệ thống xuất hiện vô số màn hình cảnh báo, Đại Lợi luôn tay xử lí nhưng mọi chuyện có vẻ không khả thi.
[Phát hiện vi rút] [Phát hiện vi rút]
Đại Lợi tức tốc ra lệnh: "Tiến hành tiêu diệt."
[Đang quét...10%...50%...90%...98%...] [Không thành công]
[Xuất hiện lỗi, yêu cầu xử lí]
"Vá lỗ hỏng!"
[Vá lỗ hỏng không thành công.]
[Hệ thống tạm thời tê liệt...]
Đại Lợi cầu cứu Đại Cát, vừa spam tin nhắn tràn khung vừa luôn mồm gào thét: "Đạ mú, chết mẹ em rồi anh ơi."
"Huhu."
Đại Cát nhìn cảnh tượng này cũng biến sắc, Thượng Tích không cần phải bày trò tới mức này.
Nhưng nếu không phải là y, vậy còn ai có thể?
Đại Cát ra khẩu lệnh: "Quét bug thế giới giả lập số 4."
[Không phát hiện bug]
Cậu tiếp tục ra lệnh: "Kiểm tra NPC."
[Phát hiện bug. Hệ thống sinh tồn của NPC Cố Thanh quá cường hãn, đã vượt ngoài phạm vi năng lực cho phép. Đề xuất sửa lỗi.]
"Tiến hành sửa lỗi."
[Đã nhận lệnh]
[Khắc phục lỗi...10%...20%...50%....80%...90%...100%] [Đã sửa xong]
[Bắt đầu giải tê liệt và bảo trì]
[Hệ thống hỗ trợ Đại Lợi sẽ được sử dụng sau 24 giờ]
Cùng lúc với thông báo xuất hiện, đôi mắt lam sắc của Đại Lợi lập tức tối màu, nó bất động, trên đầu hiển thị 24 giờ đếm ngược.
Đại Cát quan sát tình hình nguy nan của Trương Viễn Hoài, không khỏi cảm thấy lỗi này quá trùng hợp.
Cùng lúc bên Trương Viễn Hoài đang vô cùng gay go, vừa rồi một cụ ông mặc áo blouse trắng chậm rãi đến gần hắn, lão thấy hắn đã tỉnh liền mỉm cười hiền hậu: "Cậu đã tỉnh rồi?"
Chứ sao má? Đui hay gì?
Trương Viễn Hoài vùng vẫy, kích động quát: "Thả tôi ra!"
Nụ cười trên môi lão càng sâu, giọng nói chậm rãi đều đều như đang hưởng thụ: "Vậy chúng ta bắt đầu kiểm tra."
Kiểm tra cái gì?
Trương Viễn Hoài nỗi lên dự cảm xấu.