Về phía Trương Viễn Hoài, chứng cứ Tam trưởng lão và Thái tử cấu kết diệt trừ Hoàng đế lẫn Thừa tướng được đưa ra. Thánh quân Mộc Huyền lại xả thân giải cứu Thừa tướng, vì vậy từ ma đầu ngoạn mục trở thành trung thần, cái danh ma giáo từ đó được phủ thêm một lớp hào quang trung quân ái quốc, nhìn làm sao cũng thấy kì dị.
Hình như mấy ngày nay giống như một trò đùa chưa đủ khôi hài, nên thời khắc này Đại Lợi còn phải tiếp nhận một kế hoạch động trời, hoang đường đến từ chính người sếp thân yêu của nó.
Tiểu hắc miêu nhức đầu muốn chết, cái mỏ nó không thôi cằn nhằn: "Trương Viễn Hoài muốn chủ nhân cho Niệm Ái một thân phận ở thế giới này, đồng thời phải giữ nguyên dữ liệu lúc trước? Quá điên rồ rồi!"
Trương Viễn Hoài nợ Niệm Ái một mạng nên muốn bồi thường cho nó một cuộc sống mới. Vừa nghe yêu cầu của hắn, nó còn tưởng mình bị chập mạch đó! Cái khiến nó bất ngờ chính là hắn vẫn còn nhớ đến đứa nhóc đó, biết nó là NPC vẫn muốn trả ơn.
Nhìn vô tình vậy mà ấm áp ghế *lật bàn*
Hành vi này là vượt quyền đó!
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một mớ tóc đỏ chót xuất hiện trong tầm mắt Đại Lợi, nó chưa kịp ré lên meo meo cho mấy phát, Thượng Tiêu Dao như đã dự liệu được từ trước nhanh như chớp bịt miệng nó lại.
Hắn nhìn người ta bị dọa suýt hồn phi phách tán mà có thể cười đến chảy nước mắt, vừa lau "giọt lệ đài trang" quý giá của mình vừa trả lời câu nói vu vơ vừa rồi của Đại Lợi: "Nhưng y đồng ý rồi."
"Nhân lúc Đại Cát đánh lừa sự chú ý của Hạ Tâm, mau làm đi chờ chi!" Hắn nhiệt tình hối thúc.
Đại Lợi nhe răng định cắn tay hắn, hắn lại như có mắt mọc trên tay mà kịp thời thu lại làm nó tức quá trời: "Đại nhân lo cho mình không bị phát hiện đi. Đừng có tùy tiện đột nhập vào chỗ làm việc của người khác như vậy!"
Thượng Tiêu Dao đối với lời cảnh báo của Đại Lợi vô tư nhún vai một cái không thèm để tâm, dáng vẻ hóng hớt ngó nhìn màn hình điều khiển của nó, lại còn bất mãn càm ràm: "Chậc, mấy người cũng thiếu tinh ý quá rồi, để ta giúp một tay!"
Vừa dứt lời liền nhào đến bàn phím, đôi tay linh hoạt lướt mấy cái, hành động nhanh tới mức Đại Lợi hoài nghi nhân sinh.
"Méo!!! Ngươi làm gì vậy?" Nó ngăn không kịp, tuyệt vọng nhìn bàn tay thúi của Thượng Tiêu Dao kích hoạt thông số vừa nhập.
Thượng Tiêu Dao bị Đại Lợi cào mấy nhát đỏ chót, hắn vừa thổi phù phù vừa trơ trẽn nói một câu xem như giải thích cho hành động bốc đồng vừa rồi: "Nguyện thiên hạ hữu tình nhân chung thành quyến thuộc ah~"
Đại Lợi nghe xong sát khí ngụt trời, không bận tâm cấp bật liếc xéo hắn một cái sắc bén.
Hắn chột dạ cười hi hi mấy tiếng rồi chạy mất dạng.
Trong khi hai con hàng thần kinh vừa rồi nghĩ mình đã hoàn thành nhiệm vụ Thượng Tích giao cho thì bấy giờ y phải gượng gạo đối diện ánh mắt sắt lạnh của một người đàn ông.
Tuy biểu cảm của người này kém phong phú, giống hệt mấy tên mặt than nhưng so với cổ máy bẩm sinh không có cảm xúc Thượng Tích thì lại là một phong thái khác biệt. Hắn không cần thể hiện vẫn bật lên vẻ phong trần, khí chất quyến rũ trong xương tủy khiến người ta vừa gặp đã nhận định là lãng tử quay đầu, f*ckboy hoàn lương. Đơn giản mà nói chính là sự khác biệt giữa đã trải sự đời và chưa trải sự đời.
Hạ Tâm xách con mèo trắng Đại Cát lên cho Thượng Tích nhìn, rảnh rang đến tận nơi này chỉ để dằn mặt y một cái rồi trở về: "Xin hãy chí công vô tư."
Thượng Tích: "..."
Nghe thì rất thành khẩn khuyên bảo, thực chất là mắng y không có nguyên tắc.
Trước kia y cứng nhắc vô cảm cùng với Hạ Tâm là cặp bài trùng được người ở Thời Không Ngưng Đọng ưu ái đặt cho biệt danh "cặp đôi mặt liệt". Nhưng từ khi gặp Trương Viễn Hoài, nguyên tắc của y hết cái này đến cái khác bị phá vỡ, không khỏi khiến người đồng nghiệp này nảy sinh bất mãn.
Bên Thượng Tích phải đối mặt với tòa án lương tâm di động đến từ đồng nghiệp, còn phía Trương Viễn Hoài bấy giờ lại nhận được tin Nữ đế triệu kiến.
Hắn vừa đưa tay nhận thánh chỉ, đang định cùng tiểu công công vào cung thì bên dưới thuộc hạ thông báo có Nhị đương gia đến thăm. Lúc đầu Trương Viễn Hoài không load được nhóc đó là ai, sau đó hắn mới nhớ ra Thánh quân tiền nhiệm ngoại trừ Mộc Huyền còn có nhận nuôi thêm một nghĩa nữ tên Mộc Tố, đoán chắc là nó, lại nghĩ tới yêu cầu của mình với Thượng Tích, hắn bèn nén lại một chút để gặp mặt một phen.
Bấy giờ Tương Viễn Hoài đối mặt tiểu cô nương mười lăm tuổi ngoan ngoãn điềm đạm, chuẩn mực hành lễ trước mặt mình mà tâm tình phức tạp vl, thầm nghĩ: "Niệm Ái thực sự là đứa trẻ này à?"
Lễ phép đoan trang như vậy, nhìn làm sao cũng không liên tưởng được tới con quỷ nhỏ hở cái liền cười khà khà dọa ma kia.
"Anh ấy sẽ không lừa mình." Nghĩ vậy hắn tạm gác thắc mắc, nói lời xã giao qua loa với Mộc Tố rồi nhanh chóng theo người hộ tống vào cung.
Trước tiên diện kiến thánh nhan cẩu hoàng đế tâm cơ thâm sâu rồi về mới tính tiếp - Vốn định là như vậy, tuy nhiên đến khi gặp mặt Nữ đế, nghi hoặc trước đó về thân phận của Mộc Tố tiêu biến sạch sẽ.
Nữ nhân trước mắt xinh đẹp diễm lệ, khí chất cao ngạo trấn áp tứ phương. Nàng ta hay nở nụ cười, tuy nhiên nhìn còn tà đạo hơn cả giáo chủ ma giáo là hắn.
Yêu nghiệt gặp yêu tà, cuộc hội ngộ khiến bầu không khí bất giác hắc ám lạ thường. Cũng may từ sớm nàng đã đuổi hết người hầu và thái giám ra ngoài, nếu không lại có phiền phức to.
Trương Viễn Hoài không hành lễ với Nữ đế, đối diện với đôi mắt long lanh giả tạo cười như không cười của nàng, trong lòng tỏ tường.
Ah, người trước mặt mình mới là con quỷ nhỏ Niệm Ái.
"Thánh quân thấy trẫm tại sao không quỳ?"
Thuần Dương Nữ đế giọng điệu trầm lạnh nhưng cách nói chuyện lại hơi ngả ngớn, cho người ta cảm giác vừa quyền lực không thể thách thức lại vừa cợt nhã thiếu đứng đắn. Tác phong thiếu nghiêm túc như vậy, Trương Viễn Hoài thực sự không hiểu tại sao đám quân thần kia lại tin tưởng nàng được?
"Nếu ta quỳ, sợ là có người bị trời đánh." - Trời không đánh thì hắn đánh.
Nó nghe xong liền tỏ ra hứng thú cười rộ lên: "Haha trẫm lại sợ quá cơ?"
Hắn không bị thái độ thách thức của Niệm Ái chọc tức, chỉ hơi nhướn mày: "Không sợ thì thử xem?"
Thấy Trương Viễn Hoài dáng vẻ nghiêm túc muốn chỉnh mình, Niệm Ái cười hèn: "Không dám, được chưa?"
Trương Viễn Hoài không đáp, vẫn chưa thôi "chíu khọ" bởi vì không hiểu sao đứng từ dưới điện nhìn lên, bộ long bào của Niệm Ái chướng mắt ghê gớm, một hồi mặt nặng mày nhẹ hắn mới không nhịn được "khen" nó: "Mày có tiền đồ thật ha, xuất hiện một phát là làm Nữ đế luôn."
Niệm Ái nghe vậy liền đổi dáng ngồi, liên tục làm mấy kiểu ảnh như chụp tạp chí trên ngai vàng, không quên lên giọng cà khịa: "Chứ sao? Tui sao mà gà như ông được."
"Rồi rồi, mày giỏi nhất." Đối với biểu hiện thiếu đòn của Niệm Ái, Trương Viễn Hoài cay thì cay thật nhưng cuối cùng vẫn lười tính toán với nó.
"Kêu tao đến đây có chuyện gì?"
"Không có gì to tát, chỉ là lâu ngày gặp mặt nên nhớ hoi à~~"
"Ew thấy ghê." Trương Viễn Hoài rùng mình trước thói quen giả nai của nó, cảm thán một câu rồi vội cáo từ muốn đi: "Mày cứ hưởng thụ đi, tao có việc phải lo không rảnh quan tâm mày."
Ý hắn chính là muốn khoe "Tao là người đã có gia đình, không thể lông bông với mày được" chứ gì?
"Phì, ai mướn ngươi quan tâm trẫm." Niệm Ái tất nhiên hiểu được ẩn ý của ông anh ruột thừa, bĩu môi xin chê.
Lúc này Trương Viễn Hoài xoay người đã sắp đi ra tận cửa, lời nói đầy khinh bỉ của nó còn chưa qua khỏi tai, đoạn đang định "Xí" một tiếng phản ứng lại thì đã nghe được hai chữ "Cảm ơn" nó trịnh trọng thốt ra.
Trương Viễn Hoài bất giác nở nụ cười, hai tay bắt chéo lại sau mông, thong thả ra khỏi điện với sắc mặt tươi rói.