Cẩm Y Vệ

Chương 989: Mượn Phong Trần Tiêu Khiển



Mọi người cùng cười to lên, đều nói câu ‘vị công tử nào đó thương hương tiếc ngọc chiếu cố’ của Lý Thực, chữ Cố dùng hết sức hợp tình hợp cảnh.

Các vị tỷ muội cũng cười phụ họa, nói từ trước tới nay mỹ nhân phối anh hùng, hận Cố Hiến Thành không thể lập tức chuộc thân cho Tố Hoàn, dẫn nàng về nhà ngay tức khắc.

Tố Hoàn cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng, má nàng đã hây hây đỏ.

Cố Hiến Thành mở chiết phiến ra phe phẩy vài cái. Vốn y cũng không hiếu sắc, nhưng tình cảnh này làm tâm trạng uất ức được giải khai. Dường như thất bại trước Tần Lâm đã trở thành quá khứ, hiện tại y đã tìm lại cảm giác của Kim Lăng Tứ công tử khi xưa.

Trong thủy tạ duy chỉ có một người vẫn còn băn khoăn trong lòng, đó chính là Quốc Tử Giám Sinh Liên Chí Thanh.

Được mọi người khuyên bảo một phen, y đã hoàn toàn chấp nhận chuyện Tần Lâm, Từ Văn Trường là gian nịnh, quyết tâm sóng vai hiệp lực với các vị chính nhân quân tử, từ nay không đội chung trời với gian nịnh.

Nhưng đột nhiên đám chính nhân quân tử lắc mình một cái, trở thành phường mây mưa trăng gió tầm hoa vấn liễu nơi Tần lâu Sở quán, y quả thật ngơ ngác không hiểu, tay chân lúng túng hết sức câu nệ.

Vẻ quẫn bách của Liên Chí Thanh bị mọi người nhìn thấy, một tay Cố Hiến Thành choàng ngang eo Tố Hoàn cô nương, nhìn y cười nói:

- Liên hiền đệ, chúng ta mượn phong trần tiêu khiển, tránh tai mắt ưng khuyển. Huống chi xưa nay tài tử giai nhân nhiều giai thoại, hiền đệ cứ thoải mái vui chơi, tìm tri âm ở nơi này.

Sắc mặt Liên Chí Thanh ửng đỏ, chắp tay nói:

- Cố tiền bối nói có lý, Chí Thanh gia cảnh bần hàn lại thân mang bệnh tật, cho nên rất ít tới chốn gió trăng, không hiểu chuyện phong trần, làm cho các vị tiên sinh chê cười.

Ngồi bên cạnh y là vị cô nương gọi Ngọc Bội, nghe vậy liền che miệng cười khẽ:

- Thì ra Liên tiên sinh là vị quân tử chí thành, nô gia xin mời vị Lỗ nam tử này một chén.

Liên Chí Thanh uống chén này, Cố Hiến Thành gật đầu cười cười. Liên Chí Thanh chỉ là một tên Giám Sinh không đáng là gì, nhưng người đọc sách trong Quốc Tử Giám rất nhiều, Giám Sinh cũng có thể làm quan, kẻ có thân phận Cử Nhân không ngừng suy tính khoa sau còn có thể thi đậu Tiến Sĩ, vậy từ gà mái có thể bay lên thành phượng hoàng. 

Cố Hiến Thành mượn hành động bỏ ngàn vàng mua xương ngựa này để truyền dương thanh danh trong Quốc Tử Giám cho mình, cho cựu đảng thanh lưu, tương lai không biết sẽ có bao nhiêu hậu sinh vãn bối bước vào quan trường, trở thành trợ lực cho mình.

Không hổ là Đông Lâm tiên sinh, tâm tư thật sự sâu xa...

Liên Chí Thanh là một thanh niên nhiệt huyết, Cố Hiến Thành tin tưởng sẽ không bao lâu là có thể làm cho y cúi đầu xếp tai đối với mình. Nhưng bây giờ bảo là muốn mượn phong trần giải trí, tránh né tai mắt ưng khuyển, đề tài dần dần chuyển sang Tần Lâm, Từ Văn Trường.

- Tần tặc hung hăng giảo hoạt, quả thật là sâu mọt của quốc triều, rất nhiều người bị hắn mê hoặc, quả thật là mối họa tâm phúc của chúng ta.

Cố Hiến Thành cau chặt đôi mày, làm ra vẻ lo lắng cho dân cho nước, nhất thời khiến cho các kỹ nữ vô cùng bội phục. Tố Hoàn cô nương kia hai tay chống cằm, nhìn y với ánh mắt hết sức trìu mến.

Giang Đông Chi cũng lên tiếng than dài:

- Tên Tần Lâm này thật xấu xa, chiêu dụ được văn nhân sa cơ thất thế Từ Văn Trường làm tay sai môn hạ, đối địch với đám chính nhân quân tử chúng ta, thật sự đáng hận.

Tố Hoàn lấy làm kinh hãi, hỏi:

- Các vị nói Tần Lâm, phải chăng là Đông Xưởng Tần Đốc Chủ? Năm ấy nô gia ở Nam Kinh, thấy hắn nghênh cưới hai vị phu nhân Lý, Từ cùng ngày, vô cùng náo nhiệt.

Thân thể Cố Hiến Thành cứng đờ, mặt lạnh lùng không nói lời nào.

Giang Đông Chi nhìn Tố Hoàn có vẻ hâm mộ, tranh trước nói:

- Đây chính là chỗ đáng ghét của Tần tặc, dựa hơi quyền quý leo lên. Hắn cưới nữ nhi chân to của Ngụy Quốc Công phủ ở Nam Kinh, đến kinh sư đi đút lót quyền tướng Trương Cư Chính, lại lạnh nhạt với hai vị phu nhân trước, cưới Trương tiểu thư làm Tam phu nhân, thật ra thì rất vô tình vô nghĩa.

Lúc Giang Đông Chi nói chuyện cũng không biết, Tần Lâm đang cùng Từ Đại tiểu thư bị ‘lạnh nhạt’ ra khỏi thành đi săn, chơi đùa vui vẻ...

Dương Khả Lập cũng tỏ vẻ khinh bỉ:

- Nếu không phải là Phò mã triều Đại Minh không tham dự triều chính, ta thấy hắn còn muốn đeo rồng dựa phượng.

Một lời thành sấm, Vĩnh Ninh Trưởng công chúa Chu Nghiêu Anh chưa gả...

Cố Hiến Thành đột nhiên hừ một tiếng, giọng căm hận nói:

- Chúng ta công khai lên án tội trạng, sớm muộn gì tên gian nịnh này cũng sẽ bị triều đình xử tội. Đến lúc đó tịch biên gia sản, thê thiếp sung vào Giáo Phường ty, cũng sẽ giống như các nàng vậy.

Dứt lời, Cố Hiến Thành cười khanh khách nhìn Tố Hoàn.

Tố Hoàn cô nương ngẩn ra, tuy rằng ngoài mặt miễn cưỡng cười vui nhưng trong lòng lại thầm than một tiếng. Vốn tưởng rằng Cố công tử là hạng người thương hương tiếc ngọc, không nghĩ tới trong mắt y rốt cục mình cũng kém người một bậc...

Lý Thực thở dài:

- Tần Lâm chỉ là hạng người vũ phu, bất học vô thuật, ngược lại Từ Văn Trường kia giảo hoạt đa trí, nhiều lần ra mưu đồ sách cho hắn, quả thật là đại địch của chúng ta. Nếu Lý mỗ được làm Tể tướng, ắt sẽ bắt chước Khổng Tử giết Thiếu Chính Mão, giết chết lão trước tiên.

Thời này văn quý vũ tiện, trong lòng văn thần luôn luôn xem thường quan võ. Sau khi gặp phải thất bại nhiều lần, nếu bảo bọn Lý Thực thừa nhận mưu trí kém Tần Lâm quả thật còn khó chịu hơn là giết chết bọn họ, cho nên họ mới đổ thất bại sang cho Từ Văn Trường.

Dù sao Tần Lâm xuất thân là học đồ y quán, dường như không nghe nói hắn đã học qua sách gì. Thay vì thua trên tay một kẻ may mắn thăng tiến như hắn, các vị thanh lưu quân tử cảm thấy bị đệ nhất Giang Nam tài tử Từ Văn Trường đánh bại, trong lòng có thể tiếp nhận hơn.

Nhất thời Cố Hiến Thành cầm đầu mọi người mắng Từ Văn Trường vô sỉ bại hoại, tựa hồ như vậy là có thể rửa sạch sỉ nhục bọn họ thua Tần Lâm nhiều lần.

Liên Chí Thanh trầm mặc hồi lâu, trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ các vị tiên sinh. Càng nghe sắc mặt y càng đỏ bừng, cuối cùng bất ngờ đứng dậy, nắm quả đấm khớp xương trắng bệch, gằn giọng nói:

- Nếu có thể diệt trừ gian nịnh vì quốc triều, Liên mỗ chết cũng không tiếc!

Tam đại mạ tướng Đô Sát Viện sợ hết hồn, cảm thấy dường như hôm nay mình nổi giận hơi quá. Bình thời mọi người nói mang quan tài can gián, quan võ tử chiến, quan văn can gián cho tới chết, lừa gạt đình trượng mua danh trung trực, nhưng không thấy người nào thật sự đi tìm chết.

Cố Hiến Thành lại vuốt cằm mỉm cười, biết thanh niên nhiệt huyết như Liên Chí Thanh rất dễ dàng bị kích thích nhiệt huyết trào sôi, thích hợp cho mình sử dụng, từ nay trong Quốc Tử Giám sẽ có thêm một trợ lực lớn lao.

Vì vậy Cố Hiến Thành càng tỏ ra hào hùng khẳng khái, tình cảnh càng ngày càng trở nên vô cùng náo nhiệt. Bọn Giang Đông Chi cũng phụ họa theo, tên nào tên nấy đỏ mặt tía tai, dường như sau khoảnh khắc sẽ xông ra đánh chết tươi Tần Lâm và Từ Văn Trường.

Ngược lại các cô nương Tố Hoàn, Ngọc Bội mắt lạnh bàng quan, không ngừng rót rượu hiến quả, trong lòng lại rất buồn cười. Đại nhân tiên sinh chạy đến thanh lâu kỹ viện lo cho nước cho dân hiển nhiên không chỉ có bọn Cố Hiến Thành, các cô nương đã thấy cũng nhiều, còn không bằng ngâm thơ đối đáp làm cho các nàng cảm thấy hứng thú hơn. 

Chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Lý Như Tùng sải bước đi tới bên ngoài thủy tạ, cất tiếng cười dài:

- Chư vị tiên sinh thật là cao hứng, nào, hãy xem tiểu đệ mời vị tiền bối văn đàn nào tới đây!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv