Nói tới chỗ này, Tần Lâm đột nhiên lên giọng, gằn từng tiếng một:
- Người khác có thể sợ lão ta, lão tử không sợ! Kể từ khi lão tử đến Bồ Châu này chưa từng phải nhường lão ta nửa bước. Phong Lăng độ, Vương Quan cốc, Giáng Châu vệ, Đồng Châu, bây giờ Trương Doãn Linh đột tử như vậy, Trương Tứ Duy cũng đinh ưu nghỉ việc, ủ rũ từ kinh sư chạy về. Lão tử với lão ta chính là một mất một còn, tuyệt đối sẽ không dừng tay, lão nói hay không lão tử cũng sẽ đánh cho Thiếu Sư phủ này tơi bời hoa lá.
Vào lúc này Tần Lâm cũng không phải là làm bộ, quả thật là lời chân thành từ đáy lòng hắn, phát ra tiếng nói trong lúc kích động rổn rảng như vàng rơi trên đá.
Phạm Nhất Thiếp đứng lên, kích động đến đôi môi run run.
Thầy thuốc lòng cha mẹ, Phạm Nhất Thiếp là danh y thôn quê xa gần đều biết tiếng, ngay cả dân chúng trong hốc núi cũng chạy tới nhờ lão xem bệnh, y thuật cao như vậy, y đức cũng không phải là thấp kém. Hành y tế thế, diệu thủ nhân tâm, mắt thấy Thiếu Sư phủ hoành hành hương thôn bóc lột dân chúng, lão cũng bừng bừng lửa giận. Huống chi ác nô Thiếu Sư phủ năm lần bảy lượt tới cửa khi hiếp, cho dù Phạm Nhất Thiếp là Bồ Tát đất cũng phải tức tối vài phần.
Sở dĩ không kịp thời đáp lại, còn dùng ngôn ngữ thử dò xét chính là muốn xem thử Tần Lâm có phải chuẩn bị đấu tới cùng với Thiếu Sư phủ hay không, có phải là đập nồi dìm thuyền quyết một trận tử chiến với Thiếu Sư phủ hay không, có đáng để Phạm Nhất Thiếp lão phải nói ra những lời chân thật từ tận đáy lòng hay không.
Phạm Nhất Thiếp hướng về phía Tần Lâm vái dài sát đất:
- Tần tướng quân trừ hại vì phụ lão Tam Tấn ta, tuy rằng Phạm mỗ bất tài nhưng cũng nguyện góp chút sức mọn. Tần tướng quân có điều gì cứ hỏi, Phạm mỗ biết gì nói nấy.
Vẫn là Tần trưởng quan ra sức… Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực tự giễu cười cười, chỉ mấy câu nói đã hù dọa cho Phạm Nhất Thiếp phải nói ra sự thật.
Trước hết Tần Lâm hỏi han hành vi bá đạo của Thiếu Sư phủ ở Phong Lăng trấn, nhờ Phạm Nhất Thiếp mượn y quán yểm hộ, ngấm ngầm liên lạc với dân chúng bị Thiếu Sư phủ làm hại, chỉ chờ Tuần Phủ Trương Công Ngư giá lâm sẽ chạy tới phủ kêu oan.
Tuần Phủ Sơn Tây trú ở Nhạn Môn quan, bất quá không ít thuộc hạ phủ châu huyện Sơn Tây Bố Chính Sứ ty nằm trong phạm vi cai quản. Bồ Châu thuộc Bình Dương phủ, dưới quyền cai quản của Tuần Phủ Sơn Tây, Trương Công Ngư là Tuần Phủ cai quản là chuyện đương nhiên.
Phạm Nhất Thiếp gật đầu liên tục, lão đã sớm muốn trừ hại vì dân, đây là chuyện đúng như mong muốn.
Cuối cùng Tần Lâm mới hỏi:
- Tây Diêu trấn có một lão bả đầu thợ rèn gọi Hoắc Thiết Sơn, phải chăng là bệnh suyễn của y là bốc thuốc ở chỗ của lão?
- Có chút ấn tượng.
Phạm Nhất Thiếp suy nghĩ một chút, lại lấy bệnh án từ trong ngăn kéo ra, chỉ trong thoáng chốc đã tìm được ghi chép trong đó:
- Đúng, có một bệnh nhân như vậy, bốc thuốc cho y có một vài vị mới, cho nên mỗi ba tháng tới lấy một lần thuốc. Bất quá gần đây có năm lần là do điệt nhi y tới lấy thay, tại hạ còn nói cho y biết phải kịp thời tới đây chẩn bệnh, chữa trị cho đúng bệnh. Đã một hai năm trôi qua, ai mà biết được bệnh tình phát triển đến mức nào rồi, cứ mãi bốc thuốc theo phương thuốc cũ sẽ không ổn thỏa.
Đúng rồi! Đám người Lục Viễn Chí liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều hưng phấn, nếu là như vậy, rất có khả năng Hoắc Thiết Sơn vẫn còn sống ở nhân gian.
Tần Lâm vội vàng hỏi tới:
- Vậy trước kia lão có từng thấy qua điệt nhi của Hoắc Thiết Sơn chưa, còn nhớ dung mạo y ra sao không?
Phạm Nhất Thiếp nói:
- Tần tướng quân vừa nói như thế, lão phu cảm thấy có hơi kỳ quái, trước đó y tới khám bệnh mấy lần, cũng không thấy tên điệt nhi kia đi theo. Sau đó tên này tới lấy thuốc, trên tay cầm theo phương thuốc của lão phu, lại trả tiền đúng giá, lão phu cũng không suy nghĩ nhiều như vậy... Y đã tới đây năm lần cho nên lão phu cũng nhớ được một chút, lông mày thưa, mũi to, nửa mặt bị rỗ…
Chậm đã, Tần Lâm ngăn Phạm Nhất Thiếp, sau đó lệnh Lục Viễn Chí lấy giấy bút từ trong túi da trâu ra, lúc này mới bảo lão nói tiếp, vừa nghe mô tả vừa vẽ phác thảo.
- Lông mày chỗ này dường như cao hơn một chút, mặt không rộng như vậy...
Phạm Nhất Thiếp đối chiếu ký ức của mình với bức họa Tần Lâm, chỉ ra chỗ sai trong đó, Tần Lâm dùng bánh bao khô bôi đi, sửa lại cho đúng.
Rốt cục, Phạm Nhất Thiếp kinh ngạc nói:
- Đúng đúng đúng, chính là người này! Tần tướng quân vẽ quả thật là giống y như đúc!
-----------
Trần Nhị Hắc người làm Thiếu Sư phủ miệng nghêu ngao ca hát nho nhỏ, chân bước chậm rãi đi trên một con đường nhỏ ở phía Đông Phong Lăng trấn.
Từ khi lão thái gia một mạng ô hô, Tôn Tam gia và Tào Tứ gia cũng chết không minh bạch, quy củ Thiếu Sư phủ trở nên lỏng lẻo hơn nhiều. Mấy vị thúc lão gia tranh quyền đoạt lợi, Triệu Phúc Triệu Nhị gia cũng không hơi đâu để ý tới, ngày nào cũng bận rộn vỡ đầu sứt trán, chỉ chờ Đại lão gia từ kinh sư trở về thu thập cục diện, lúc này còn tinh thần đâu mà để ý tới tôi tớ người ở.
Vốn là ban ngày Trần Nhị Hắc phải làm nhiệm vụ ở trong phủ, nhưng vừa qua khỏi xế trưa y đã len lén chạy ra ngoài. Phía sau gò đất nhỏ phía Đông trấn có một nhà quả phụ có vẻ dễ dãi, y tới đó ở chừng một canh giờ, uống chút ít rượu thôn cất, nhắm chút đậu phộng đậu hủ khô. Sau đó đưa quả phụ lên giường, vui say thỏa mãn một trận.
Lúc này đi ra y vẫn còn cao hứng hát nho nhỏ. Chỉ tiếc loại người như y cũng chỉ có thể đi lại với quả phụ, nếu đại cô nương nhà nào nhìn trúng quả thật là vô phước trăm đời.
Vừa hát nghêu ngao Trần Nhị Hắc vừa cảm thấy khó chịu, thầm nói vui chơi với quả phụ như vậy dần dần cũng cảm thấy chán ngán, vẫn nên tiết kiệm một chút tiền tìm một đại cô nương. Hàng năm lúc thu hoạch mùa màng nộp thuế, nếu như gặp phải những nhà tá điến không đóng nổi thuế, vậy có thể bắt đại cô nương tiểu tức phụ nhà bọn họ để trừ nợ. Bằng không van cầu vị quản gia tai to mặt lớn của mình, cũng có thể chọn ra một người trong đó, nói không chừng còn là hoàng hoa khuê nữ.
Nghĩ tới đây, Trần Nhị Hắc càng thêm cao hứng trong lòng, bước chân đi cũng trở nên nhẹ bổng, cảm giác say của hai lạng rượu mạnh bốc lên cũng dần dần tan đi.
Trần Nhị Hắc đang toét miệng cười khúc khích, thình lình va phải một bức tường chắn ngang khiến cho y nổ đom đóm mắt, lúc ngã lăn ra đất vẫn còn thầm nhủ trong lòng:
- Ai, là ai dựng tường giữa đường đi như vậy? Tưởng Ma Tử, ngươi không cho phép ta đi tới nhà Trầm quả phụ, bèn xây tường chắn đường sao?! Thôi được, ta không tính toán với ngươi…
Y vẫn còn đang nhủ trong lòng như vậy, chợt thấy bức tường kia đè xuống, thình lình xuất hiện một đôi tay to như chiếc quạt lá bồ. Đôi tay khổng lồ này chộp lấy cổ áo vật y ngã lăn, sau đó tát qua tát lại năm sáu bạt tai liên tục.
Cảm giác say của Trần Nhị Hắc bị mấy bạt tai này khiến cho chỉ còn lại hai ba phần. Y mở mắt nhập nhèm nhìn lại, đâu phải là bức tường, rõ ràng là một đại hán cao to như thần giữ cửa. Mới vừa rồi y đâm sầm vào ngực người ta, còn tưởng rằng là bức tường
Ngưu Đại Lực quay đầu lại, nhìn về phía Tần Lâm cười hắc hắc:
- Trưởng quan, thuộc hạ đã làm cho tên này tỉnh rượu, ngài hỏi đi.
Trần Nhị Hắc giương mắt nhìn lại, mười mấy tên hán tử hung thần ác sát không lên tiếng đang đứng xung quanh, ánh mắt lạnh như băng khiến cho y cảm thấy lạnh toát sống lưng. Không biết đám hung thần này từ đâu tới, kẻ cầm đầu mím môi thật chặt, hai mắt sáng tới mức đáng sợ, dường như có thể nhìn thấu lòng người.
- Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì? Chớ làm loạn, ta đây, ta đây là người của Thiếu Sư phủ!
Trần Nhị Hắc ngửa mặt nằm dưới đất, hai tay chống đất lui về phía sau.
- Ta đang tìm người của Thiếu Sư phủ đây.
Tần Lâm cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng nõn, trong mắt Trần Nhị Hắc lại giống như ma quỷ đang cười.
Soạt, Thất Tinh bảo kiếm ra khỏi vỏ, một vệt hàn quang lóe lên, Trần Nhị Hắc chỉ cảm thấy bên tai chợt lạnh. Y sững người ra đưa tay lên sờ, chỉ cảm thấy ấm ấm ướt đẫm, giơ tay lên xem thử chỉ thấy toàn là máu tươi của mình.
Lúc này y mới cảm giác được đau đớn kịch liệt, nhìn lại chỉ thấy có một cái tai đang rơi bên cạnh mình, thì ra một kiếm của Tần Lâm đã chém rớt tai trái y xuống.
- Tần ca hảo kiếm pháp!
Lục Viễn Chí tặc lưỡi khen ngợi, Tần ca thật sự là không chuyện gì mà không làm được. Bình thời cũng không thấy Tần Lâm luyện kiếm gì cả, thế nhưng một kiếm mới vừa rồi kiếm quang như điện khí thế như cầu vồng, vừa đủ chém rơi lỗ tai Trần Nhị Hắc. Mức độ chuẩn xác đã đạt tới đỉnh phong, chỉ cần lệch đi một chút ắt sẽ chém cho đầu tên này thủng một lỗ.
- Ừm, may mắn mà thôi…
Tần Lâm có vẻ hơi xấu hổ, thành thật nói:
- Thật ra thì lệch đi một chút cũng không có vấn đề gì lớn, tối đa cũng chỉ là vót mất nửa đầu y, chúng ta sẽ tìm tên khác. Hắc hắc, không ngờ rằng vận may tên này cũng rất tốt…
Trời ơi… Lục mập á khẩu nghẹn lời, đưa ngón tay cái ra giá giá: Tần ca thật là lợi hại!
Chúng huynh đệ Hiệu Úy thảy đều ôm bụng cười, nhìn Trần Nhị Hắc không có hảo ý.
Đáng thương Trần Nhị Hắc chẳng qua là một tên ác nô Thiếu Sư phủ, không bằng cả hộ vệ hộ viện, chỉ có thể ức hiếp bá tánh bình dân, chưa từng gặp phải Cẩm Y Hiệu Úy lòng dạ độc ác như vậy. Nhớ lúc y ỷ vào thế lực Thiếu Sư phủ hoành hành bá đạo ức hiếp dân chúng, dĩ nhiên là uy phong tột đỉnh, vào giờ phút này lại bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, ôm lấy bên tai đang chảy máu không ngừng, thế nhưng lại không dám kêu lên một tiếng nào.
Ngay cả Doãn Tân Thương cũng chỉ có thể cười thầm không dứt, thầm nói ác nhân tự có ác nhân trị, thủ đoạn mà chúa công đối phó những người này thật là vô cùng hung ác. Nếu như nói thế gian còn nhiều yêu ma quỷ quái, vậy Tần Lâm chính là Chung Quỳ bắt ma, cũng chỉ có thể hung ác hơn ma quỷ mới có thể ngăn được cỗ âm phong tà khí của chúng.
Quần Trần Nhị Hắc đã ướt đẫm, nhưng không dám nói lời thừa, chỉ ôm tai mọp xuống đất dập đầu liên tục trước mặt Tần Lâm, nức nở nghẹn ngào:
- Gia gia tha mạng, muốn tiểu nhân làm gì xin cứ nói, tiểu nhân nghe lệnh là được.
Tần Lâm cười híp mắt, cầm bảo kiếm chùi chùi trên người y, sau đó tra vào vỏ. Hắn lấy trong ngực áo ra một bức họa, mở ra cho Trần Nhị Hắc xem:
- Ngươi từng thấy người này chưa?
Thiếu Sư phủ trừ bản gia ra còn có chi phái, ở Phong Lăng trấn ngoài gia nghiệp tổ truyền ra còn có hạ viện, biệt nghiệp, điền trang, tôi tớ hộ viện tay sai có tới mấy ngàn, Trần Nhị Hắc cũng không thể nào biết hết. Thế nhưng người trong bức họa này y quen thuộc tới mức không thể nào quen thuộc hơn được nữa, nhất thời kêu lên:
- Này, người này là Tưởng Ma Tử, chẳng lẽ là lão gia ngài muốn tìm y?! Ôi chao, Tưởng Ma Tử ngươi hại ta thật khổ…
- Tưởng Ma Tử là ai, làm sao tìm được y?
Tần Lâm mặt không đổi sắc hỏi.
Trần Nhị Hắc thấy Tần Lâm có đồ hình Tưởng Ma Tử, còn tưởng là Tưởng Ma Tử thiếu tiền đánh bạc của vị lão gia này, hoặc là dụ dỗ nha hoàn trong phủ hắn bỏ trốn. Nhưng không ngờ rằng Tần Lâm không biết Tưởng Ma Tử mặt mày tròn méo ra sao cả, đang cười thầm trong bụng.
Tần Lâm thấy y còn do dự bèn cười lạnh một tiếng, ánh mắt dời sang tai bên phải còn nguyên của y.
Trần Nhị Hắc run run, đôi môi tím bầm, không dám chần chờ chút nào, vội vàng kêu lên:
- Tưởng Ma Tử là thủ hạ đắc lực dưới tay Triệu Nhị gia có chuyện gì cũng bảo y làm Tên này chiều nào cũng đến nhà quả phụ chơi bời các vị đợi thêm lát nữa hẳn y sẽ tới…
Đáng thương cho Trần Nhị Hắc bị đứt tai đau thấu tâm can, lại bị uy hiếp cho nên phát huy năng lực vượt xa bình thường. Miệng lưỡi y lanh lợi hơn thường ngày không biết bao nhiêu lần, nói câu này không nghỉ lấy hơi một lần nào.
Tần Lâm nở một nụ cười hớn hở, bật cười xấu xa:
- Không ngờ rằng lão huynh ngươi lại chơi gác Tưởng Ma Tử, đi chơi trước y một bước.
Ngưu Đại Lực nhếch môi cười hắc hắc, đưa ra bàn tay to như quạt lá bồ nhấc Trần Nhị Hắc lên, mang vào trong rừng trói lại thật chặt. Lục Viễn Chí lấy chút kim sang dược ra, sau đó lại hốt một nắm đất dưới chân lên trộn lại, xoa tất cả vào vết thương tai Trần Nhị Hắc. Cầm máu cho y không chết là được, chẳng lẽ còn muốn giúp cho y mọc ra tai mới?!
Doãn Tân Thương đưa chân chà chà dưới đất vài cái, đất khô khỏa lấp vết máu khi nãy, không thể nhìn ra vừa rồi nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người lại lui trở vào rừng cây, lẳng lặng chờ đợi con mồi mắc câu.
Con đường nhỏ này ít người đi, đợi gần nửa canh giờ chỉ có ba người qua đường, trong đó hai người cùng đi. Rốt cục đến người thứ tư bước chân vội vàng đang chạy tới, gương mặt rỗ có hơi đỏ lên vì hưng phấn, không phải là Tưởng Ma Tử còn có thể là ai?
Lúc này Tưởng Ma Tử đã sớm tinh trùng lên não, trong lòng chỉ mơ tưởng tới tiểu quả phụ mê người kia. Mặc dù bụng không còn thon thả, có hơi đẫy đà, nhưng toàn thân trắng nõn nà, thật khiến cho người ta thèm chảy nước dãi…
- Tưởng Ma Tử!
Trước mặt y thình lình xuất hiện một đại hán cao to như thần giữ cửa, hai mắt to như chuông đồng đang nhìn chằm chằm y không có hảo ý.
Tưởng Ma Tử không uống rượu, phản ứng không thể nói là không nhanh, lập tức xoay người chạy ngược về phía sau. Y biết mình đã từng gây ra rất nhiều tội ác, không thể để bị bắt, vạn nhất bị bắt sẽ không có kết quả tốt.
Phía sau một văn sĩ trung niên ăn mặc như Tú Tài nghèo cũng đang tiến về phía này, dường như bị Tưởng Ma Tử đột ngột bỏ chạy làm cho giật mình, đang sững người ra đứng giữa đường.
- Cút ngay, chớ cản đường!
Tưởng Ma Tử đưa tay đẩy văn sĩ sang bên cạnh, văn sĩ kia thuận thế nghiêng người sang bên, Tưởng Ma Tử đang muốn nghiêng người mà qua, chợt cảm thấy dưới chân bị vấp, lập tức ngã sấp mặt xuống đất.
- Lão huynh, vì sao đi không cẩn thận như vậy?
Doãn Tân Thương cười gian xảo, chậm rãi rút chân trở về.
Ngưu Đại Lực chạy tới đúng lúc, nhấc bổng Tưởng Ma Tử lên như chim ưng bắt gà con, bắt y vào rừng cây.
Tưởng Ma Tử ngã sấp mặt xuống đất choáng vàng mặt mày, vừa mở mắt ra đã thấy một một người tuổi trẻ mặt trắng ngồi trên gốc cây cụt, nở một nụ cười xấu xa. Ánh mắt hắn quan sát Tưởng Ma Tử giống như nhìn một con dê chờ ngày giết thịt, bên cạnh hắn còn có mười mấy nhân vật hung hãn đằng đằng sát khí, ai nấy toát ra khí tức lạnh lùng đáng sợ.
Nhìn lại gốc cây cách đó không xa có một người bị trói, bên tai máu tươi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đang ra sức lắc lắc đầu vô cùng đau đớn. Chính là Trần Nhị Hắc cùng là khách trong rèm của quả phụ kia với y, không hiểu vì sao bị hành hạ thành như vậy.
Tần Lâm nở một nụ cười chiêu bài của mình, ung dung nhàn nhã chỉ chỉ Trần Nhị Hắc bị trói:
- Vị Trần gia này nói sai một câu, ta lập tức lấy một tai của y, xin hỏi lão huynh muốn uống rượu mời hay là rượu phạt?
Tưởng Ma Tử rùng mình một cái, cười bồi hỏi:
- Chẳng hay vị đại gia này cao tính đại danh, có lời gì muốn nói với tiểu nhân?
Hiểu chuyện! Tần Lâm cười, chợt thu nụ cười lại, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tưởng Ma Tử:
- Hoắc Thiết Sơn ở nơi nào?
Hoắc Thiết Sơn? Tưởng Ma Tử nhất thời toàn thân run lên, sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ biến hóa mấy lần, rốt cục trong lòng đã quyết, cười khổ nói:
- Lão gia giết ta đi, nói lời này cho ngươi biết ta cũng chỉ có chết, không nói cho ngươi hẳn cũng không sống được, đằng nào cũng chết, kính xin lão gia thành toàn.
Không trách quản sự Thiếu Sư phủ hiện giờ Triệu Phúc Triệu Nhị gia muốn dùng Tưởng Ma Tử làm tâm phúc, quả thật y trung thành cứng rắn hơn Trần Nhị Hắc nhiều.
- Hay, hay lắm, quả thật là nô bộc trung thành vì nghĩa, dẫu chết cũng không bán đứng chủ nhân.
Tần Lâm cười để lộ tám cái răng trắng, nụ cười của hắn còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời mùa Thu, thình lình đổi giọng:
- Nhưng không biết có thể chịu đựng được mười tám bộ khốc hình của Bắc Trấn Phủ Ty hay không, người đâu, mời vị nghĩa nô này đi dạo chơi mười tám tầng địa ngục một lần đi!
Lục Viễn Chí ứng tiếng đáp, ôm túi da trâu lao ra, lấy ra từng vật ly kỳ cổ quái trước mặt Tưởng Ma Tử đang run lên bần bật. Tiểu câu đao hàn quang lấp lánh, cưa nước thép xanh biếc, dây sắt đen như mực… còn có rất nhiều đồ chơi hình dáng quỷ dị, thứ nào cũng có lưỡi vô cùng sắc bén.
- Đại gia, cưa… cưa là để làm gì?
Tưởng Ma Tử liếm liếm đôi môi khô, không nhịn được run giọng hỏi.
- Cưa đầu người!
Lục Viễn Chí ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát đầu Tưởng Ma Tử, tựa hồ đang suy nghĩ sẽ bắt đầu cưa đầu đối phương từ chỗ nào.
Toàn thân Tưởng Ma Tử lập tức đổ mồ hôi.
Tần Lâm chắp hai tay sau lưng, ung dung chậm rãi đi sang bên cạnh, ngửa đầu nhìn bầu trời, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời thật ấm áp… Ừm, nếu như không có tiếng kêu rên của Trần Nhị Hắc, phong cảnh nơi này sẽ tốt hơn.
- Khai rồi!
Lục Viễn Chí cười hắc hắc xoa xoa tay, tới báo tin tức tốt này.
Tần Lâm cười một tiếng, đoán chừng vẫn chưa tới ba phút.
Giỡn chơi sao, khốc hình trong Xưởng Vệ cho dù là người làm bằng sắt đá cũng có thể bắt mở miệng. Cho đến nay chỉ có hai loại người có thể không sợ mười tám tầng địa ngục này: một là loại người trung nghĩa thiên thu, một tấm lòng son soi vạn cổ, trong mười vạn người chưa chắc gặp được một, loại thứ hai chính là người chết.
Đáng thương Tưởng Ma Tử được mấy tên cẩm y quan giáo cười gằn dìu đỡ, mồ hôi lạnh toát ra trên trán to bằng hạt đậu, toàn thân mệt lả, trên y phục dính vết máu loang lổ, miễn cưỡng giật giật con ngươi nhìn Tần Lâm, tỏ vẻ cầu khẩn ai oán.
- Nói sớm thì đâu phải chịu khổ như vậy, quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tần Lâm hất cằm ra hiệu cho cẩm y quan giáo buông y ra, sau đó chậm rãi thong thả bước tới trước người y.
Tưởng Ma Tử xụi lơ trên đất, trước hết nhìn thấy đôi giày Tần Lâm, tiếp theo mới nhìn thấy nụ cười của hắn từ trên cao nhìn xuống. Rốt cục hiện tại y đã hiểu được nụ cười của người trẻ tuổi này đáng sợ tới mức nào.
- Lão gia, ta, ta nói, Hoắc Thiết Sơn, ở, ở Kê Công lĩnh cách đây mười dặm hướng Đông Bắc!
Tưởng Ma Tử thở hồng hộc nói xong, đã mệt đến nỗi toát ra mồ hôi lạnh, thở hổn hển.
Tần Lâm khẽ gắt, may là ngươi không nói trên Hoa Sơn Ngọc Nữ, nếu không lão tử sẽ tát tai ngươi một trận.
Doãn Tân Thương thường tra xét binh hình địa thế ở các nơi Tây Bắc, nghe vậy liền gật đầu một cái:
- Chúa công, Kê Công lĩnh cách nơi này mười dặm, là dư mạch Trung Điều sơn chạy dài về phía Tây Nam. Nơi đó Tây khống chế Phong Lăng quan, Đông nhìn về phía Trung Điều sơn, địa hình hiểm yếu, rất hiếm vết chân người, chính là địa phương tốt để nhốt nhân vật quan trọng.
Tần Lâm không hề nghi ngờ gì về chuyện này, nhìn dáng vẻ cũng biết Tưởng Ma Tử không dám gạt người, chẳng lẽ y còn muốn nếm một phen đại hình nữa, tên này vẫn chưa cứng rắn tới mức này.
Đoàn người chạy ngược về phía Bắc Phong Lăng trấn, lên ngựa ở đó, trói Trần Nhị Hắc và Tưởng Ma Tử trên lưng ngựa mang đi cùng, nhắm hướng Kê Công lĩnh giục ngựa ra roi.
Mười dặm nói gần không gần nói xa không xa, mới đầu còn là đại lộ bình thường, sau khi đi ba dặm rẽ vào đường nhỏ hướng Đông, lại đi thêm năm dặm, đường xá bắt đầu gập ghềnh không bằng phẳng. Thế núi trước mặt chập chùng, sắc xanh của rừng dần dần nhạt đi, đã có vài mảnh lá vàng tung bay.
- Không xong!
Thần sắc Tần Lâm trở nên ngưng trọng, hắn thấy trên mặt đất có vết chân và phân ngựa còn mới.
Lúc này khẩn yếu nhất chính là tranh thủ từng giây một, Tần Lâm cũng không còn thời gian quan sát dấu chân ngựa, chỉ lo giục ngựa chạy như bay.
May nhờ hắn đang cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, vẫn có thể chạy như bay trên đường núi gập ghềnh, đám cẩm y quan giáo cũng có tuấn mã trăm con chọn một, nhờ vậy mới không bị tụt hậu.
Xa xa thấy trên sườn núi có một ngôi viện bằng đất ba gian, mọi người hoan hô một tiếng, duy chỉ có Mi Tâm Tần Lâm lộ vẻ lo âu nặng trĩu. Bởi vì với khứu giác bén nhạy của hắn đã ngửi thấy loáng thoáng mùi máu tanh giữa vùng hoang sơn dã lĩnh này.
Có đường nhỏ dẫn tới tòa viện kia, Tần Lâm đưa tay ngăn lại, chúng Hiệu Úy hội ý lấy ra Xế Điện Thương, lúc này hắn mới giục ngựa chậm rãi chạy tới. Mở cửa viện ra, cửa phòng chính bên trong đóng chặt, Tần Lâm định mở nhưng Ngưu Đại Lực đã giục ngựa tới đá bay cửa phòng.
Mùi máu tanh nồng đậm ập vào mặt, hiện tại không còn nghi ngờ gì nữa, trong nhà đã xảy ra án mạng giết người, quá nửa là Hoắc Thiết Sơn đã bất hạnh chết oan.
Ôi! Lục Viễn Chí ủ rũ vỗ đùi, lộ vẻ buồn bực, nỗi bực tức này không biết trút vào đâu, bèn thuận tay tát cho Trần Nhị Hắc ba bốn cái, cũng coi như hả giận phần nào.