Cẩm Y Vệ

Chương 76: Đình tham



Nhưng tờ trình của Thạch Vi đề cử Tần Lâm tiếp nhận chức Bá Hộ Kỳ Châu cũng không được phê chuẩn, nói là "Dù Tần Lâm đồng lòng ra sức trong chuyện này, bất quá chỉ mới gia nhập Cẩm Y Vệ, không thể thăng lên chức Bá Hộ quá nhanh", hiện tại phong cho hàm Thí (thử) Bá Hộ, vẫn giữ nguyên chức.

Hai người cùng lập một đại công, xét ra tác dụng của Tần Lâm còn lớn hơn một chút, thế nhưng Thạch Vi lại được thăng chức, còn Tần Lâm bất động tại chỗ, chỉ thêm được hư hàm Thí Bá Hộ không có tác dụng gì, ý cấp trên nhất bên trọng nhất bên khinh cũng đã rõ ràng.

Trong lòng Tần Lâm không thích, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, cười cười:

- Thí Bá Hộ cũng là tăng thêm một cấp, Ngụy Thiên Nhai hao tâm tổn trí tới ám sát Đặng tướng quân, chúng ta có thể không để xảy ra chuyện đã là rất tốt, công lao vốn chính là may mắn, cũng không cần so đo thăng thưởng làm gì.

- Tần huynh đệ có thể nghĩ như vậy là rất tốt...

Thạch Vi than thở vỗ vỗ vai Tần Lâm, suy nghĩ một chút cảm kích Tần Lâm mấy lần giúp y lập công thăng quan, lại đóng cửa phòng, hạ thấp giọng thổ lộ chân tình:

- Cũng không phải là cấp trên có thành kiến gì đối với Tần huynh đệ, thật ra bởi vì Vu Thiên Hộ muốn cài người của mình ở nơi này, nghe nói Loan Bá Hộ lần này điều tới là thân tín của y. Ôi… sau này ta ở Thiên Hộ Sở phải nghĩ biện pháp báo đáp lão đệ mới được.

Vu Thiên Hộ? Tần Lâm biết nhạc phụ Hoàng Liên Tổ họ Vu, là thế tập cẩm y Thiên Hộ, hiện đảm nhiệm Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ đóng ở Thiên Hộ Sở Vũ Xương. Cẩm Y Vệ chức quyền cực lớn, hàm cao chức thấp là chuyện bình thường. Tỷ như Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ theo như chế độ là chính tam phẩm, nhưng lúc Chỉ Huy Sứ Lưu Thủ Hữu đảm nhiệm cai quản Cẩm Y Vệ, quan hàm thêm đến Trung Quân Đô Đốc phủ Tả Đô Đốc, Thái Tử Thái Phó, Vũ Chức chính nhất phẩm, cho nên thế tập Thiên Hộ thường thường đảm nhiệm thật chức Phó Thiên Hộ thậm chí Bá Hộ.

Hỏi Thạch Vi một chút, quả nhiên chính là Vu Thiên Hộ này ra sức điều Loan Tuấn Kiệt nguyên Trấn Phủ Thiên Hộ Sở đến Kỳ Châu đảm nhiệm Bá Hộ, đè ép Tần Lâm một cấp. Vu Thiên Hộ rất có thâm niên, Dương Thiên Hộ chính chức cũng phải nể mặt y, cho nên chuyện này cũng chỉ có thể như thế.

Thạch Vi mới vừa thăng Phó Thiên Hộ tự nhiên hy vọng tại địa phương có người của mình, Vu Thiên Hộ an bày như vậy y cũng không vui. Nhưng trong quan trường chú trọng thâm niên, mà y chưa đảm nhiệm tới Phó Thiên Hộ, dĩ nhiên không thể nào tranh cùng Vu Thiên Hộ.

Ngược lại Tần Lâm suy đoán Loan Bá Hộ kia đến đây có thể có liên quan nào đó cùng Hoàng Liên Tổ, cùng chuyện bí mật trong Kinh Vương phủ hay không?

Người tới bất thiện.

- Chúng huynh đệ Kỳ Châu đều là Thạch Đại nhân một tay dẫn dắt, Vu Thiên Hộ đó cũng không hiềm vươn tay quá dài sao?

Tần Lâm không than trách cho mình, mà ôm mối bất bình căm phẫn thay cho Thạch Vi:

- Thạch Đại nhân, ngài yên tâm, ngài trấn giữ Vũ Xương, Bá Hộ Sở Kỳ Châu chúng ta chỉ xem ngài là đầu lãnh.

Thạch Vi gật đầu một cái, bất kể nói thế nào sau khi y được điều tới Vũ Xương, trong mắt người khác Bá Hộ Sở Kỳ Châu là hệ chính của y. Hiện tại Vu Thiên Hộ nhúng tay vào như vậy, y không khỏi cảm thấy tức giận, thậm chí coi là nỗi nhục.

Mặc dù Tần Lâm vào Cẩm Y Vệ nhậm chức thời gian không lâu, nhưng đã sớm cùng Thạch Vi một bên vinh cả hai cùng vinh.

Cắn cắn đôi môi, Thạch Vi trù trừ chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra chuyện nhẫn nhịn từ nãy giờ:

- Chuyện này cũng không hợp tâm ý Dương Thiên Hộ, bất quá điều lệnh đã xuống, các ngươi vẫn phải phục tùng, tốt hơn nên "phối hợp" Loan Bá Hộ, ngàn vạn lần "không nên" để xảy ra chuyện, không nên có thái độ "bằng mặt không bằng lòng"… Ngươi cứ yên tâm, hết thảy có ta ở Thiên Hộ Sở Vũ Xương làm chủ cho các ngươi!

Tần Lâm cười, hắn muốn chính là lời nói này của Thạch Vi, chuyện này nhất định Thạch Vi sẽ không cam lòng, sợ rằng trước đó y cũng đã dặn dò Tổng Kỳ Trần Tứ Hải vốn theo y đã mười mấy năm qua những lời này.

Lúc điểm danh Thạch Vi tuyên bố bổ nhiệm mới, các huynh đệ cẩm y toàn trường ồn ào, nhờ vào chiến công Tần Lâm, toàn bộ Kỳ Châu Bá Hộ cũng được ích lợi không nhỏ, sổ công lao cũng ghi rõ ràng mỗi người bao nhiêu công tích, thưởng được bao nhiêu lượng bạc, quân dư chinh thu tiền cữ thường lệ cũng phong phú hơn trước. Mặc dù thâm niên Tần Lâm còn ít, nhưng nếu để hắn làm Bá Hộ, sợ rằng Trần Tứ Hải thâm niên cao nhất cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục.

Còn Loan Tuấn Kiệt kia thì sao? Từ Thương Sứ, Lại Mục đến Trấn Phủ vẫn nhậm chức ở Thiên Hộ Sở, từ trước tới nay chưa từng xuống dưới nhậm chức. Đám Hiệu Úy Bá Hộ Sở Kỳ Châu cũng không biết Loan Tuấn Kiệt mập hay ốm, cao hay thấp, có những chiến công gì, làm sao y có thể khiến cho những lão binh sành sõi này tâm phục khẩu phục?

Điểm danh vừa kết thúc, Hàn Phi Liêm, Triệu Ích Minh liền kéo Tần Lâm đi Duyệt Giang lâu, Tần Lâm thử gọi Trần Tứ Hải. Vốn hắn không có giao tình sâu lắm với lão Tổng Kỳ này, cũng không trông cậy y sẽ cùng đi, không ngờ rằng Trần Tứ Hải không chỉ đi Duyệt Giang lâu, còn gọi theo năm tên Tiểu Kỳ thủ hạ của mình.

Ngày hôm sau Loan Tuấn Kiệt đã tới rồi, có thể thấy được tâm trạng vị này thật sự là rất vội vàng tiếp ấn, nhất định là Thiên Hộ Sở vừa phát công văn ra, y đã lập tức khởi hành từ Vũ Xương chạy tới.

Trấn Phủ Thiên Hộ Sở là tòng lục phẩm, Bá Hộ lại là chính lục phẩm, hơn nữa không chỉ có quan cấp tăng lên một cấp, thực quyền cũng lớn hơn không ít, Chính Phó Thiên Hộ, Thiêm Sách, Trấn Phủ bên trong Thiên Hộ Sở cộng lại có hơn mười vị, nhưng tới Kỳ Châu, y sẽ độc chưởng đại quyền một phương.

Nha môn quy củ từ trước đến giờ hiếm có chuyện vừa tới nơi đã lập tức tiếp ấn, Loan Tuấn Kiệt lại bất chấp quy củ bất thành văn này, hào hứng tới Bá Hộ Sở tiến hành chuyển giao công tác với Thạch Vi.

Thạch Vi dẫn y đi nhận lệnh bài Bá Hộ, tra sổ sách, kiểm tra kho vũ khí, đâu ra đó rõ ràng. Lại điểm danh đủ chính quân, quân dư toàn sở, nghiêm nghị dặn dò mấy câu, lúc này mới dẫn gia nhân tự đi Vũ Xương nhậm chức.

Loan Tuấn Kiệt tuổi chừng hơn ba mươi, dáng ngoài được coi là nghi biểu đường đường, mặc Phi Ngư phục, đeo lệnh bài Bá Hộ ngang hông, phấn chấn vô cùng.

Y đứng trên đài cao công sở Bá Hộ Sở, quan sát nhân sự toàn sở xếp hàng trên diễn võ trường, lúc ánh mắt quét qua Tần Lâm đứng đầu, khóe miệng cười lạnh liên tục, hết sức khinh thường.

- Thạch Đại nhân công trung với nước, đã lên chức, sau này Loan mỗ sẽ cai quản Bá Hộ Sở Kỳ Châu này. Thạch Đại nhân có lòng nhân hậu, có chút chuyện nhỏ không tính toán với các ngươi, bản quan không để cát lọt vào mắt, nếu có sai lầm, bản quan nhất định phải nghiêm phạt không tha!

Loan Tuấn Kiệt nói xong, tự cho là uy phong lẫm lẫm, lại không biết Bá Hộ Sở Kỳ Châu còn nhiều lão binh năm đó bình loạn người Oa, người Bặc, bình phiên loạn Tương Tây, vượt qua biết bao núi thây biển máu, hết sức chú trọng tình nghĩa đồng bào vào sinh ra tử.

Loan Tuấn Kiệt chỉ là tiểu lại đao bút lại hà khắc với mọi người như vậy, khiến cho ai nấy đều coi thường y vài phần.

Quan mới nhậm chức, thuộc hạ theo lệ phải đình tham, một tên Hiệu Úy thân tín do Loan Tuấn Kiệt dẫn tới bèn đứng ra quát lớn:

- Liệt vị đồng liêu, tham kiến thượng ty!

Đình tham tức thuộc hạ theo lễ yết kiến trưởng quan, nếu là quan văn quỳ lạy ở phía Bắc, trưởng quan đứng nhận; quan võ quỳ lạy ở phía Bắc, tự báo quan hàm lý lịch, trưởng quan ngồi nhận.

Đã có thân tín Loan Tuấn Kiệt mang tới từ Vũ Xương mang ghế của y trong công sở ra, Loan Tuấn Kiệt ngồi xuống, ung dung nhàn nhã chờ chúng Hiệu Úy tới khấu đầu.

Tần Lâm, Trần Tứ Hải cầm đầu không nhúc nhích, mặc dù các Hiệu Úy khác cũng hành lễ, nhưng từng người một rề rà chậm chạp, thanh âm hữu khí vô lực, giống như là chưa tỉnh ngủ hay đang hấp hối.

Trong quan trường cực kỳ kiêng kỵ lúc đình tham thanh âm thuộc hạ không vang dội, đó là điềm bất tường, tương lai vị quan này sẽ không làm được lâu, vì vậy lửa giận trong lòng Loan Tuấn Kiệt bùng lên dữ dội.

Quan mới nhậm chức không tiện phạm chúng giận, y bèn trút giận lên đầu Tần Lâm, liếc mắt nhìn hắn âm dương quái khí nói:

- Sao Tần Tổng Kỳ không hành lễ, hẳn là trên đầu gối có thương tật gì chăng? Nếu là như vậy, bản quan sẽ sớm ngày bẩm tấu lên trên, để Tần Tổng Kỳ ra khỏi quân tịch, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Tần Lâm cười chắp tay:

- Mong Loan Đại nhân hiểu cho, hạ quan đã gia hàm Thí Bá Hộ, từ trước tới nay không có đạo lý Thí Bá Hộ quỳ trước Bá Hộ, cho nên hạ quan cũng không thể buộc hai đầu gối này quỳ không đúng chỗ.

Tần Lâm nói rất hay, chúng Cẩm Y Hiệu Úy cười ầm một trận, nhìn Loan Tuấn Kiệt giống như xem trò khỉ, trong đó tiếng cười Lục Viễn Chí đặc biệt nổi bật, cả gương mặt mập vui sướng rạo rực.

Loan Tuấn Kiệt nếm mùi đau khổ, tay chỉ Tần Lâm nhưng lại không thể nói lời gì. Mặc dù không thể thăng lên Bá Hộ, nhưng ai có thể nói Tần Lâm không phải là Thí Bá Hộ? Bá Hộ muốn cho Thí Bá Hộ đình tham, vậy chẳng lẽ Đông Các Đại học sĩ có thể bắt Lục Bộ Thượng Thư dập đầu?!

Chịu đựng cơn tức cành hông thề quyết sau này sẽ từ từ tìm cách áp chế Tần Lâm, Loan Tuấn Kiệt lại giở giọng âm dương quái khí hỏi Trần Tứ Hải:

- Còn ngươi tại sao không quỳ?

Nét mặt đầy nếp nhăn của Trần Tứ Hải chợt giãn ra, cười vui vẻ, thình lình nheo mắt lại nhìn Loan Tuấn Kiệt, tức giận nói:

- Loan Đại nhân muốn bắt tiểu nhân quỳ xuống, vậy phải đi hỏi Lưu gia gia một chuyến.

Loan Tuấn Kiệt giận đến mức không chịu được, há miệng mắng loạn:

- Ta không cần biết Ngưu gia gia Trư gia gia gì của ngươi, dám nói nhảm như vậy, ắt phải bị thi hành trừng phạt theo quân pháp!

Trần Tứ Hải lập tức xụ mặt xuống, tiến lên tát cho Loan Tuấn Kiệt một cái bạt tai:

- Lưu gia gia là ngươi cũng có thể mắng sao?

- Phản rồi, ngươi dám đánh thượng quan!

Loan Tuấn Kiệt bụm mặt giậm chân.

Tần Lâm cười hắc hắc hắn kéo y ra:

- Loan Đại nhân, Trần Tổng Kỳ không phải là đánh ngươi, là ngăn cản tai họa thay ngươi, không nhờ có y, e rằng mạng của lão huynh ngươi phải mất một nửa.

Loan Tuấn Kiệt trợn tròn mắt, tránh thoát Tần Lâm ngăn trở, cũng không dám mắng loạn nữa, kinh nghi bất định nhìn Trần Tứ Hải.

Trần Tứ Hải cười híp mắt móc ra từ trong lòng ngực một món đồ:

- Vật này là ta theo Trung Quân Đô Đốc phủ Đô Đốc Tổng Binh Thái Tử Thái Bảo Lưu Hiển Lưu gia gia bình Oa lập công được thưởng, đầu gối ta đây là bị thương trên chiến trường, Lưu gia gia cho phép không cần quỳ, ngươi dám bảo ta quỳ sao? Lưu gia gia là người thế nào, Đại Minh thiên tử còn phải lạy ngài làm Thái Tử Thái Bảo, ngươi dám kêu loạn heo bò sao?

Loan Tuấn Kiệt nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, nếu như nói Thái Tử Thái Bảo to như ngọn núi, vậy tên Bá Hộ như y chỉ to cỡ hạt mè, lại thuận miệng mắng người ta, nếu như truyền đi thì sẽ ra sao?

- Đánh thật hay, Trần Tổng Kỳ đánh thật hay!

Loan Tuấn Kiệt vừa nói vừa tự tát tai mình bôm bốp:

- Cũng tại ta điên khùng nói hươu nói vượn, các vị huynh đệ ngàn vạn lần chớ để trong lòng... Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Trần Tứ Hải cùng Tần Lâm cười đau cả bụng, quan viên tới ngày nhậm chức lại tự tát tai mình, triều Đại Minh hai trăm năm qua thật đúng là chưa từng nghe nói.

Mặc dù Tần Lâm liên thủ Trần Tứ Hải cho Loan Tuấn Kiệt một đòn phủ đầu, ép y vào ngày nhậm chức phải tự bạt tai, nhưng dù sao chỉ làm bị thương thể diện mà không bị thương thân thể. Ngoại trừ mấy ngày đầu làm cho y xấu hổ không nổi quan uy lên được, cũng không có ưu thế thực chất gì khác.

Loan Tuấn Kiệt cũng không phải kẻ ngu đần, chỉ vì ở nha môn Thiên Hộ Sở quá lâu không hiểu được thực tình của các Bá Hộ Sở phía dưới mới bị thua thiệt. Những ngày kế tiếp ngoài mặt y tỏ vẻ hòa khí, trong tối lại sử dụng hết bản lãnh lôi kéo khắp nơi, thổi âm phong đốt quỷ hỏa.

Bàn về chức vụ Loan Tuấn Kiệt là chính quản Bá Hộ, thượng ty trực tiếp, bàn về chỗ dựa sau lưng của y là Vu Thiên Hộ, thâm niên danh vọng đều hơn xa Thạch Vi. Tần Lâm không có khí bá vương, các Hiệu Úy Bá Hộ Sở Kỳ Châu cũng không phải đoàn kết một lòng, dần dần có Hiệu Úy tâm tư dao động đầu nhập về phe Loan Tuấn Kiệt.

Tuy rằng bọn Hàn Phi Liêm, Lục Viễn Chí hết mực trung thành với Tần Lâm, cũng không khỏi lo lắng thế cục Bá Hộ Sở Kỳ Châu, nếu như cục diện trước mắt cứ tiếp tục kéo dài như vậy, ắt ưu thế sẽ dần dần nghiêng sang phe Loan Tuấn Kiệt.

Tần Lâm được bọn họ coi là thủ lãnh, nổi danh mưu trí đa đoan, nhưng phản ứng của hắn lại làm các phái Bá Hộ Sở như rơi vào trong mây mù. Không chỉ có ngoài mặt không làm cho Loan Tuấn Kiệt thêm khó chịu, trong tối cũng không hề triệu tập các huynh đệ lại cổ vũ, mỗi ngày sau khi điểm danh trở về y quán nghỉ ngơi, nếu không đi thăm cửa hàng bút chì.

Ngày ngày hắn ngồi vững vàng như ngư ông câu cá giữa Bá Hộ Sở mưa gió giăng đầy, thậm chí Loan Tuấn Kiệt nói muốn đích thân trông coi quân dư chinh thu tiền cữ thường lệ, Tần Lâm cũng không phản đối.

Hắn đang suy tính những gì trong lòng?

Trần Tứ Hải, Hàn Phi Liêm, Triệu Ích Minh gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.

Trần Tứ Hải là một trong hai vị Tổng Kỳ Bá Hộ Sở, bảo y ra chiến trường chiến đấu còn được, bảo giở âm mưu quỷ kế như vậy quả thật là lấy mạng già của y, chủ ý làm hạ uy phong Loan Tuấn Kiệt lần trước là Tần Lâm nghĩ ra thay y.

Mà Hàn Phi Liêm, Triệu Ích Minh bởi vì chức quan thấp nhỏ, càng không thể làm gì được, chỉ đành đi hỏi Lục Viễn Chí xem có biết sắp tới Tần Lâm có tính toán gì không.

Tên mập ấp a ấp úng, Tần Lâm cũng không nói Ất Giáp gì với y.

Mấy ngày nay Thanh Đại cũng cảm thấy kỳ quái, nếu như Bá Hộ đã bổ nhiệm xuống, tên bại hoại Tần Lâm này nhất định sẽ la hét đòi nàng thực hiện cam kết hôn hắn lúc trước, vì sao hiện tại hắn lại im hơi lặng tiếng như vậy?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv