Thế nhưng thịt trên bộ mặt bị lột da được giữ lại nguyên vẹn, chỉ có điều nhuộm máu đầm đìa, nhìn qua kinh khủng hơn đầu lâu hoàn toàn chỉ còn xương trắng rất nhiều lần. Cảnh tượng đáng sợ này làm cho rất nhiều bộ khoái và Cẩm Y Vệ không dám nhìn thẳng, xoay đầu sang chỗ khác. Chỉ có Tần Lâm, Lục Viễn Chí ở bên cạnh thi thể không nhanh không chậm lật tìm, thậm chí dùng gậy gỗ nhỏ cạy miệng đầu người, tra xét hàm răng.
Mấy chục năm sau Hàn Phi Liêm thăng quan tới Chỉ Huy Đồng Tri Cẩm Y Vệ cai quản Bắc Trấn Phủ Ty, lúc nhớ lại cảnh tượng hôm nay mặt còn lộ vẻ hoảng sợ, nói với tả hữu:
- Gan mật Tần công quả thật làm từ sắt đá!
Dĩ nhiên lúc này sắc mặt Hàn Phi Liêm vẫn là trắng bệch, kinh ngạc nhìn Tần Lâm cẩn thận lật tìm giữa những đoạn thi thể đứt rời. Dáng vẻ chăm chú của hắn chẳng khác nào họa sĩ đang vẽ, thánh thư múa bút, tướng quân điểm binh.
Hắn đang tìm cái gì vậy?
Có lúc tội phạm phá hư dung mạo người chết, nhưng có lẽ sẽ lưu lại đầu mối hữu dụng trên người, giống như bớt, nốt ruồi nổi bật, vết sẹo vân vân, cũng có ích trong việc tìm ra manh mối xác định nguồn gốc thi thể, xác nhận thân phận người chết.
Tần Lâm bình tâm tĩnh khí tìm một hồi, rốt cục phát hiện mấy ngón tay trên tay trái người chết có vết thương dao cắt đã cũ, lòng bàn tay phải có vết chai sần giống như thường xuyên cầm vật gì đó hình côn tròn hình thành. Nhưng những vật này rất thường gặp, thợ mộc, thợ đan lát, thợ làm gạch ngói, thợ dệt… cũng có thể phù hợp điều kiện.
Ngoài ra phía sau nhượng chân có một nốt ruồi đen không lớn không nhỏ, đầu gối có vết sẹo còn mới có thể là do té ngã, dưới bàn chân thi thể có vài chỗ nốt chai, trong miệng thiếu một chiếc răng cửa, cách cổ tay phải một tấc có một mụn thịt…
Nếu như tìm được thi thể, những điểm này cũng có thể trở thành đặc điểm để so sánh nhận định thân phận người chết. Nhưng nếu muốn lấy đây làm căn cứ, ban bố khắp thành cần tìm một người "Thiếu một cái răng cửa, lòng bàn chân có nốt chai, nhượng chân có nốt ruồi đen". Manh mối như vậy quả thật hết sức mờ nhạt, nếu như người chết là người từ ngoài Kỳ Châu tới, vậy càng hư vô mờ mịt hơn.
Chẳng lẽ phải phục hồi tướng mạo đầu?
Căn cứ hình dáng xương đầu người chết, kết hợp với nhân chủng học về thân thể mập gầy ở địa vực đặc thù, có thể phục hồi diện mạo người chết như cũ. Nhân viên điều tra án mạng thời hiện tại cũng lấy mặt mũi làm căn cứ để tra tìm, tìm ra thân phận thật sự của người chết.
Nhưng phục hồi tướng mạo đầu cũng không phải là có thể sử dụng bút chì soạt soạt mấy cái vẽ ra được, phải tính toán khuôn mẫu ba chiều, hoặc phải dùng đất sét đắp vào thay thế thịt da trước đó, dần dần sẽ làm hiện ra dung mạo vốn có.
Dĩ nhiên Tần Lâm chỉ có thể sử dụng biện pháp thứ hai, nhưng như vậy tiêu hao thời gian cũng quá nhiều, cho dù hắn dốc hết toàn lực ít nhất cũng phải năm sáu ngày công việc mới có thể hoàn thành. Mà nếu án mạng này thật sự có mối liên hệ nào đó với Bạch Liên giáo, kéo dài đến lúc đó sợ rằng hậu quả đã trở nên không chịu nổi.
Anh hùng kháng Oa Đặng Tử Long sẽ gặp gỡ nguy hiểm khó lường, thế cục Tương Tây càng trở nên tệ hại, mà Cẩm Y Vệ Bá Hộ Sở Kỳ Châu vì không làm tròn chức trách ắt sẽ bị giáng tội. Có lẽ chức vị Tổng Kỳ mới được cất nhắc của Tần Lâm cũng sẽ bị cách chức điều tra cùng với Thạch Vi.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tần Lâm nhăn nhó mặt mày vò đầu bứt tay, đá văng những hòn đá nhỏ dưới chân, đi vòng quanh thi thể dưới đất, sải bước không ngừng.
Lục Viễn Chí là lần đầu tiên thấy Tần Lâm nóng lòng như thế, tên mập không biết kỹ thuật phục hồi tướng mạo đầu, theo y thấy với dáng vẻ rời rạc của thi thể này, e rằng trong thời gian ngắn rất khó tra rõ thân phận chân thật của người chết.
Tần Lâm đột nhiên dừng lại, nhìn mụn thịt không lấy gì làm nổi bật trên cổ tay thi thể, sau khi sững sờ một lúc này sờ vào vị trí tương ứng trên cổ tay mình, sau đó vỗ vỗ trán, miệng lẩm bẩm:
- Đánh cuộc, con bà nó, lần này chỉ có thể đánh cuộc một lần!
Trước hết hắn bảo Thôi Bộ Đầu dẫn bọn bộ khoái đi tìm khắp thành, tra hỏi mấy ngày gần đây có nam tử trung niên mất tích hay không, lại lệnh cho Hàn Phi Liêm đi một chuyến, về trụ sở lấy dụng cụ giải phẫu của mình đem tới.
Lại phải giải phẫu sao? Lục Viễn Chí cùng tất cả các huynh đệ Cẩm Y Vệ ở lại đều không hiểu rõ, có người thấy biểu hiện của Tần Lâm như vậy, thậm chí lo lắng hắn nóng lòng trở nên thất thường, hoặc là đã trúng tà ma của thi thể rời rạc bày trên bãi tha ma, xì xào bàn tán xem có nên tìm một vị thầy cúng tới nhảy nhót một trận hay không.
- Ta không điên, đợi lát nữa các ngươi sẽ hiểu!
Tần Lâm lại đứng bên cạnh thi thể, chăm chú tra xét.
Lục Viễn Chí toát mồ hôi thay bằng hữu, đúng vậy, lời của các huynh đệ Cẩm Y Vệ có đạo lý, muốn tra nguồn gốc thi thể chỉ có thể nhìn đặc điểm bên ngoài thi thể, chỗ nào có nốt ruồi đen, răng cửa thiếu mấy cái, hoặc là trên cánh tay có một cái bớt… những chuyện này đều có thể dùng làm manh mối tìm kiếm nguồn gốc.
Nhưng Tần Lâm muốn giải phẫu, trong bụng thi thể này không phải là một trái tim, hai lá phổi, mật xanh biếc, dạ dày vàng hay sao? Có thể hỏi rằng "Có nhìn thấy qua một trung niên bên cánh tay trái có một cái bớt màu đen hay không", nhưng không thể hỏi "có nhìn thấy một trung niên tim nằm bên trái, có một dạ dày, hai lá phổi, ruột dài ba trượng hay không?" Nhất định sẽ bị người ta cho là kẻ điên khùng.
Hơn nữa trạng thái tinh thần của Tần Lâm vừa hưng phấn vừa nôn nóng như vậy, cũng càng xác nhận phán đoán của mọi người hơn. Lục Viễn Chí biết hai ngày liên tục hắn không được ngủ một giấc thật tốt, ngày hôm qua lại là công tác ở bên ngoài suốt đêm, dưới tình huống này rất dễ dàng...
Lục Viễn Chí bắt đầu suy nghĩ có nên mời Thanh Đại hoặc là Bàng tiên sinh tới hay không, châm cho Tần Lâm một mũi ngân châm, giúp cho hắn thanh tỉnh một chút.
Hàn Phi Liêm quả nhiên không hổ danh Phi Mao Thối, chạy thật mau, y không có cỡi ngựa đi đường cái, mà là chạy xuyên hẻm nhỏ đường tắt, thời gian không tới một nén nhang đã mang túi da trâu đựng dụng cụ giãi phẫu của Tần Lâm tới.
Mấy Cẩm Y Hiệu Úy lấy mắt ra hiệu với y:
- Hàn Đại ca, e rằng Tần Tổng Kỳ đã bị hóa điên, vì sao huynh mang công cụ tới nhanh như vậy? Nói không chừng lúc giải phẫu tinh thần hắn quá mức căng thẳng sẽ phát khởi bệnh thất tâm phong (điên dại)…
Hàn Phi Liêm do dự một chút, y cũng cảm thấy lúc này giải phẫu hoàn toàn không có ích gì cho phá án, Tần Lâm thật sự là mơ mộng hão huyền.
Nhưng Tần Lâm đã nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện đầy tia máu, trong thanh âm mỏi mệt mang theo vài phần hưng phấn: nguồn TruyenFull.vn
- Việc này không nên chậm trễ, mau đưa túi cho ta!
Hàn Phi Liêm chần chờ nói:
- Tần Tổng Kỳ…?
Tần Lâm thốt nhiên giận dữ, trong mắt chợt lóe vẻ tàn khốc.
Hàn Phi Liêm cũng là người thường thấy sinh tử, giờ phút này không khỏi trong lòng run lên, không thể làm gì khác hơn là đưa túi dụng cụ giải phẫu tới.
- Mập, mau làm trợ thủ cho ta!
Tần Lâm không nói lời gì cũng kéo Lục Viễn Chí xuống nước.
Đáng thương thiếu niên mập không thể làm gì chỉ đành ngồi xổm xuống làm trợ thủ cho Tần Lâm, giúp đỡ hắn giải phẫu thi thể.
Tần Lâm đem rạch da ngực bụng thi thể ra thật nhanh, sau đó cầm cưa nhỏ lên bảo Lục Viễn Chí đè thi thể xuống, bắt đầu kéo cưa ken két, cưa đứt từng nhánh xương sườn.
Mặc dù huyết dịch thi thể đã chảy hết từ sớm, nhưng lục phủ ngũ tạng trong ngực bụng vẫn còn đủ màu sắc, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy muốn nôn mửa.
Mà Tần Lâm lấy tốc độ gần như điên cuồng kéo cưa, răng cưa kéo qua lại làm bắn tung lên vô số mảnh xương vụn li ti, nhìn qua đáng sợ vô cùng. Đường đường Cẩm Y Vệ Tần Tổng Kỳ giờ phút này giống như một con quỷ ăn thịt người đứng ở bên cạnh thi thể, nghiến răng nghiến lợi sắc mặt dữ tợn.
Hơn nữa sau khi hắn cưa đứt xương sườn bèn moi tim thi thể ra, dùng dao cắt ra nhìn, sau khi nhìn thả sang bên cạnh, lại đổi sang quan sát phổi…
Hỏng bét, Tần Lâm điên rồi... Đây là ý tưởng của tất cả mọi người.
Chỉ có Tần Lâm biết mình không điên, hắn đang chạy đua với thời gian. Cùng lúc đại quân Đặng Tử Long đến Kỳ Châu lại phát hiện ra một cỗ thi thể rất có khả năng bị cao thủ võ lâm sát hại, chẳng lẽ giữa hai chuyện này không có chút liên hệ nào sao? Có thể nào vạch trần được âm mưu của Bạch Liên giáo bắt đầu từ cỗ tử thi này không?
Hiện tại chuyện cấp bách chính là tra ra người này có thân phận thế nào, mà hết thảy thủ đoạn thông thường đều quá chậm, Tần Lâm chỉ có thể chọn lựa thủ đoạn phi thường, đánh cuộc với may mắn một lần.
Tim, không nhìn ra có bệnh gì, để qua một bên, phổi, không có vấn đề, cũng để qua một bên... Theo thói quen nghề nghiệp tôn trọng người chết, từ trước tới nay lúc Tần Lâm giải phẫu đều xếp cơ quan phủ tạng thật ngay ngắn chỉnh tề.
Nhưng trong mắt kẻ bàng quan, dường như hắn muốn móc sạch phủ tạng trong bụng thi thể, hơn nữa hành vi bày phủ tạng ngay ngắn chỉnh tề cũng lộ vẻ vô cùng quỷ dị.
Mấy Cẩm Y Hiệu Úy nháy mắt lẫn nhau, lặng lẽ lại gần, chuẩn bị đánh ngã Tần Tổng Kỳ mới vừa lên nhậm chức đã phát điên, bắt hắn trở về để cho hắn ngủ một giấc thật ngon, có lẽ sẽ khỏi bệnh.
Nhưng vào lúc này, Tần Lâm giơ quả mật người chết lên, ngửa mặt lên trời cười dài:
- Ha ha ha, vận may của lão tử không tệ!
Ặc, mật rắn có thể ngâm rượu uống, mật người… Tất cả Cẩm Y Hiệu Úy từ Hàn Phi Liêm trở xuống đều nổi da gà toàn thân.
Tần Lâm đứng dậy, ánh mắt lấp lánh hữu thần, không hề có dấu hiệu gì là điên loạn.
Tay phải hắn nắm túi mật đã vỡ, trong lòng bàn tay trái có mấy hòn sỏi nhỏ, thần thái sáng suốt hạ lệnh:
- Hàn Phi Liêm, thông báo Thôi Bộ Đầu, tất cả bộ khoái cùng các huynh đệ cẩm y chúng ta chia nhau đi thăm dò hỏi y quán khắp thành, hỏi xem có biết một bệnh nhân phái nam có sỏi mật… à không, bị đau thắt túi mật, mồ hôi đầm đìa, gan ẩm ướt uất kết, tính ngang ngược nóng nảy, có thể bị nóng ẩm lâu ngày tích lâu thành đá. Cách cổ tay phải bệnh nhân này chừng một tấc có một mụn thịt, thoạt nhìn không thấy được, nhưng lúc thầy thuốc bắt mạch sẽ phát hiện, có thể bây giờ trong trí nhớ còn có ấn tượng.
Hàn Phi Liêm, Lục Viễn Chí cùng tất cả những Cẩm Y Hiệu Úy khác đều dùng ánh mắt khó có thể mô tả nhìn Tần Lâm, hiểu rồi, hiện tại bọn họ đã hiểu tất cả hành vi của Tần Lâm vừa rồi.
Không ngờ rằng có người tâm trí có thể so với quỷ thần như vậy!
Hàn Phi Liêm tâm phục khẩu phục quỵ một gối xuống đất ôm quyền:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Tần Lâm ở tại bãi tha ma nơi phát hiện thi thể, lo lắng chờ đợi tin tức.
Người chết là một nam tử trung niên, vào tuổi này trên người thường sẽ có chút bệnh nho nhỏ, với tướng mạo đặc thù người chết có thể phán đoán điều kiện kinh tế khá tốt, như vậy y đi y quán chẩn bệnh cũng là chuyện dĩ nhiên. Chỉ cần tìm được bệnh của y mắc, thông qua y quán điều tra, vậy sẽ có khả năng tra ra được thân phận thật của người chết.
Cho tới bây giờ vận may của Tần Lâm cũng rất tốt, mặc dù tim, phổi, dạ dày người chết đều khỏe mạnh không có bệnh hoạn gì, nhưng trong túi mật lại phát hiện sỏi. Mật có sỏi phát tác sẽ rất đau, người chết này có khả năng rất lớn đã từng tới y quán chẩn bệnh trước đây, điều tra từ manh mối này cũng sẽ có hy vọng tương đối lớn tra rõ chân tướng.
Bất quá cuối cùng kết quả như thế nào vẫn phải trông vào vận may, trong quá trình phá án hình sự quả thật có rất nhiều yếu tố không xác định. Có thể hắn hao hết tâm huyết tìm được kẻ mục kích án mạng, nhưng kẻ đó lại bị cận thị nặng, lúc xảy ra án mạng không nhìn rõ được gì.
Cũng có thể người mục kích án mạng có thị lực rất tốt, nhưng bởi vì tinh thần kích thích quá lớn khiến cho đoạn ký ức lúc chuyện xảy ra biến mất. Thậm chí có người thị lực rất tốt, thần kinh cũng kiên cường, nhưng trước khi cảnh sát tìm tới y lấy chứng cớ lại bị xảy ra tai nạn xe cộ chết...
Như án phân thây này, nếu như người chết là một người ngoại địa, không có chẩn bệnh ghi chép ở Kỳ Châu, hoặc là người địa phương, nhưng thầy thuốc chẩn bệnh cho y hôm nay vừa khéo đi ra ngoài... Các khả năng ngoài dự liệu này cũng có thể làm cho tất cả nỗ lực trước đó mất đi giá trị.
Phá án hình sự vĩnh viễn là chín mươi chín phần trăm mồ hôi, cộng thêm một phần trăm vận may.
Bất quá lời mà Tần Lâm thường hay răn mình là "Chỉ cần có một phần trăm cơ hội, sẽ phải bỏ ra trăm phần trăm cố gắng!"
Lần này hắn cố gắng như vậy, kết quả sẽ như thế nào?
Tần Lâm tựa người vào một gò đất, đếm nhịp tim để cho suy nghĩ dần dần bình tĩnh.
Lục Viễn Chí nằm ở bên cạnh, trong miệng cắn cọng cỏ:
- Tần ca, đệ thật phục huynh sát đất, biện pháp như thế cũng nghĩ ra được... Này, cho đệ làm Lực Sĩ thủ hạ của huynh có được chăng?
Vốn tên mập cảm thấy quân dư đã là không tệ, ít nhất không ai khi dễ, lục soát thu tiền hàng thịt nhà y nữa, nhưng bây giờ Tần Lâm đã là Tổng Kỳ, mập mạp đã cảm thấy lấy chức Lực Sĩ hẳn không thành vấn đề.
Ánh mắt Tần Lâm đang nhìn bầu trời, nhàn nhạt nói:
- Một Lực Sĩ đã thỏa mãn đệ rồi sao?
Đôi mắt nhỏ của Lục Viễn Chí sáng ngời.
Tần Lâm lật người lại, nhìn tên mập bằng ánh mắt nghiêm nghị:
- Huynh đệ của ta, ít nhất cũng phải từ Hiệu Úy leo lên.
Một thân thịt béo Lục Viễn Chí vui sướng rung lên, mắt vốn không lớn đã cười tít tới nỗi không nhìn thấy nữa.
- Bất quá còn phải trông vào chuyện lần này, nếu như hỏng chuyện, ngay cả chức Tổng Kỳ còn nóng hổi của ta đây cũng tiêu tùng, chức Hiệu Úy của đệ chờ đời sau đi.
Tần Lâm cũng ngậm một cọng cỏ, chậm rãi nói:
Nếu là như vậy, ta mở tiệm thuốc làm chưởng quỹ, mời đệ làm thầy thuốc tọa trấn.
Tên mập lập tức giống như quả bóng xì hơi:
- Vậy còn không bằng về nhà giúp cha đệ giết heo.