- Rất âm hiểm...
Từ Tân Di vỗ vai Tần Lâm thật mạnh, cười ha hả:
- Bất quá, ta thích!
Thanh Đại không nhịn được hỏi:
- Dù sao Vương Hoàng hậu cũng là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, Tần ca ca huynh...
- Hoàng hậu thì đã sao?
Tần Lâm cau mày lại, khí phách mười phần vung tay lên:
- Thanh Đại, Tân Di, sau này các muội hãy nhớ, kẻ nào dám ức hiếp lão bà ta đều phải chết!
Trời ơi câu này có lực sát thương hơn cả một vạn câu ta yêu nàng, Thanh Đại cùng Từ Tân Di lập tức được hạnh phúc vô biên vô tận bao phủ.
Trong đôi mắt ẩm ướt của Chu Nghiêu Anh lóe ra tinh quang sáng rực, rất muốn vỗ tay hoan hô: tỷ phu thật sự quá đẹp trai.
Tần Lâm để cho Thanh Đại, Từ Tân Di phụng bồi Chu Nghiêu Anh chơi một hồi, hắn thay đồ thường, lại lấy một món đồ, dẫn theo mấy tên thân binh Hiệu Úy đi thẳng tới Đông Xưởng.
Lúc nhận được thông báo, Phùng Bảo Phùng Đốc Công đang đích thân thẩm vấn đám yếu phạm Bạch Liên Bắc tông Thạch Tự Nhiên, Từ Hồng Nho, nghe thuộc hạ bẩm báo Bắc Trấn Phủ Ty Tần tướng quân tới, vị Đốc Công Đông Xưởng tự cao tự đại này lập tức gác lại chuyện đang làm, vội vàng chạy ra ngoài nghênh đón.
Đến địa vị của Phùng Bảo chỉ dưới vài người mà trên vạn người, thật ra bắt được yếu phạm triều đình cũng không phải là chiến công gì lớn lắm. Hiện tại lão đã là chưởng ấn Ty Lễ Giám kiêm Đốc Công Đông Xưởng, cũng không còn chỗ nào bò lên cao hơn nữa. Đông Xưởng dưới quyền tranh phong với Cẩm Y Vệ, mục đích chủ yếu là vì củng cố phạm vi thế lực, tranh quyền đoạt lợi.
Ngược lại những ngày qua lão uống Cao Cái Phiến Tần Lâm cho, cũng không biết rốt cục là nhờ dược hiệu hay nhờ tác dụng tâm lý nhiều hơn, Phùng Bảo đã cảm thấy chân không đau lưng không nhức nữa, có thể một hơi leo lên Vạn Tuế sơn sau lưng Tử Cấm thành.
Phùng Bảo vừa đi vừa nghiêng đầu uốn vai giãn gân giãn cốt, tỏ vẻ vui mừng:
- Tần tướng quân lập được công lớn, thật là một viên phúc tướng triều Đại Minh chúng ta. Quý thân Lý Viện Sứ bán thuốc gần đây cũng tiêu thụ không ít ở trong cung, các công công uống vào thảy đều khen hay. Tần tướng quân danh lợi song thu, làm người ta hâm mộ!
Tần Lâm vui vẻ hàn huyên với Phùng Bảo vài câu, chợt hạ thấp giọng ra vẻ thần bí nói:
- Phùng Đốc Công, huynh đệ có một món đồ muốn bán cho lão, không biết lão có hứng thú hay không?
- Thứ gì vậy?
Phùng Bảo dựng đứng chân mày, mở to mắt tam giác, lập tức cảnh giác.
Phùng Đốc Công mắc bẫy Tần Lâm không chỉ một lần, cho nên lúc nào cũng vô cùng cảnh giác.
Tần Lâm cười ha hả kéo kéo Phùng Bảo:
- Làm gì vậy, chẳng lẽ trong mắt Phùng Đốc Công, Tần Lâm ta chính là một tên lường gạt hay sao?
- Không sai...
Phùng Bảo không khách sáo chút nào gật đầu một cái, lòng nói lần này nhà ta sẽ không mắc bẫy ngươi đâu.
Tần Lâm cười xấu xa dán sát bên tai Phùng Bảo, thanh âm hạ xuống thật thấp:
- Nếu là thứ liên quan tới Vương Hoàng hậu thì sao, Phùng công công có hứng thú hay không?
Cắp mắt tam giác của Phùng Bảo lập tức sáng lên giảo hoạt, chộp lấy cánh tay Tần Lâm:
- Đi, Tần tướng quân có gì từ từ nói, ở đây đông người phức tạp, chúng ta vào mật thất nói chuyện.
Phùng Đốc Công nghe tới Vương Hoàng hậu liền lập tức hứng thú, chẳng lẽ lão chính là fan hâm mộ trung thành của Vương Hoàng hậu?
Hoàn toàn ngược lại, Vương Hoàng hậu là chủ nhân lục cung thâu tóm quyền lực trong cung, tất nhiên sinh ra xung đột với tổng quản đại nội Phùng Bảo. Bây giờ chỉ cần là chuyện có liên quan đến Vương Hoàng hậu, Phùng Bảo đều cảm thấy rất hứng thú.
Phùng Bảo tươi cười hớn hở, hết sức nhiệt tình dẫn Tần Lâm tới mật thất sâu trong nha môn Đông Xưởng, sau khi sai người dâng trà thơm bèn đích thân đóng cửa lại.
Nếu là trước mặt người khác, Phùng Đốc Công sẽ tỏ ra hết sức thâm trầm, nhưng lão thừa hiểu muốn giở tâm kế trước mặt Tần Lâm là vô dụng, cho nên cũng không cần che giấu tâm trạng nôn nóng của mình:
- Tần tướng quân, rốt cuộc là vật gì, mau lấy ra cho nhà ta xem thử.
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh lấy ra một món đồ từ trong ngực, để trong lòng bàn tay.
Đó là một chiếc nhàn chương (ấn không có giá trị pháp lý) bằng ngọc thạch láng mịn, mặt bên điêu khắc phượng hoàng trông rất sống động, nhìn qua cũng biết là vật trong cung cấm.
Tần Lâm giải thích:
- Đây là nhàn chương của Vương Hoàng hậu, bản quan tìm được nó trong tổng đàn Bạch Liên Bắc tông ở Thạch Phật khẩu.
Ngày đó Tần Lâm ở mật thất Đông Xưởng chỉ bạch cốt Tôn Hoài Nhân thẩm vấn Tôn Hiểu Nhân, lấy tánh mạng vợ con y uy hiếp, hoàn toàn công phá phòng tuyến trong lòng đối phương.
Trong vụ án Chu Lão Hàm, Cẩu Đản bỏ mạng ở Kế Châu, cẩm y Bá Hộ bản châu Trần Hoạn Chương liên lụy trong đó. Y nói từng thấy qua người của Văn Hương môn cầm một chiếc nhàn chương của Vương Hoàng hậu, mượn thế lực trong cung làm ô dù che chở.
Tần Lâm đem chuyện này hỏi thăm cặn kẽ Tôn Hiểu Nhân, quả nhiên nhàn chương này là y đánh cắp từ trong cung giao cho Bạch Liên Bắc tông, để dùng tên giả Văn Hương môn chủ Vương Sâm, trên thực tế là giáo chủ Bạch Liên Bắc tông Thạch Tự Nhiên giả mạo tộc huynh Vương Hoàng hậu, từ đó che mắt quan phủ địa phương, phát triển thế lực phe mình.
Tần Lâm biết được chân tướng từ trong miệng Tôn Hiểu Nhân, giữ lại một phần đối với phe Phùng Bảo, dặn Tôn Hiểu Nhân lúc tiếp nhận Đông Xưởng tra hỏi không được nói cho Phùng Bảo biết về chuyện nhàn chương này.
Tôn Hiểu Nhân cung khai là bị Tần Lâm hàng phục, Tần Lâm bảo y làm thế nào, y nhất nhất làm theo như vậy, cho nên Phùng Bảo vẫn bị che giấu không biết gì cả.
Sau khi chiến dịch Thạch Phật khẩu tiêu diệt Bạch Liên Bắc tông kết thúc, Đông Xưởng Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng cũng đề phòng Tần Lâm, dẫn dắt cao thủ đại nội và Cẩm Y Hiệu Úy dưới quyền Tần Lâm cùng nhau lục soát sào huyệt Bạch Liên Bắc tông. Đáng tiếc trước đó hai người bọn họ không có được tin tức, làm sao hữu hiệu bằng Tần Lâm biết trước đi tìm nhàn chương kia.
Cuối cùng, nhàn chương của Vương Hoàng hậu vẫn rơi vào trong tay Tần Lâm.
Vốn là Tần Lâm chuẩn bị dùng nhàn chương này giở trò một chút, hoặc là trực tiếp dùng để uy hiếp Vương Hoàng hậu, hoặc là đem nhàn chương cộng thêm chứng cung Văn Hương môn lợi dụng nhàn chương Hoàng hậu áp chế quan viên địa phương, cùng nhau lén lút trả lại cho nàng, mượn chuyện này để lấy lòng. Tóm lại đồ nằm trong tay hắn, quyền chủ động cũng là ở hắn, rốt cục sẽ làm gì vậy phải xem tâm trạng của Tần trưởng quan chúng ta.
Không ngờ rằng Vương Hoàng hậu không biết tốt xấu, lại buông lời chế giễu Thanh Đại trong buổi mệnh phụ vào cung triều hạ. Đây là chuyện có muốn nhẫn nhịn cũng không được, Tần Lâm lửa giận bốc cao, lập tức quyết định đem đồ chơi này bán cho Phùng Bảo.
Dù sao Tần Lâm là quan võ bên ngoài, tự mình đi đối phó Vương Hoàng hậu có vẻ không đủ lực. Mà Phùng Bảo lại bất đồng, lão là chưởng ấn Ty Lễ Giám, Đốc Công Đông Xưởng, tổng quản đại nội đường đường chính chính, Tần Lâm mượn tay lão đối phó Vương Hoàng hậu chính là làm chơi ăn thật.
Quả thật là như vậy, Phùng Bảo đang tranh quyền đoạt lợi nội cung với Vương Hoàng hậu, vừa nghe Tần Lâm nói cũng biết nhàn chương này hấp dẫn tới mức nào, đưa tay ra định đón lấy từ tay Tần Lâm.
- Chậm đã!
Tần Lâm nghiêm mặt, năm ngón tay co lại vào trong, nhàn chương lập tức trở vào bên trong tay áo.
Dùng thứ này đối phó Vương Hoàng hậu quả thật là rất tốt, Tần Lâm mất khá nhiều công phu mới thu được vào tay, có thể tặng không cho Phùng Bảo được sao? Hừ, nếu là như vậy, ngay từ đầu Tần Lâm chỉ cần mặc cho Tôn Hiểu Nhân nói ra hết thảy với Đông Xưởng là được, cần gì dặn y giấu diếm như vậy?
Cho dù là Vương Hoàng hậu làm ra hành vi ngu xuẩn, khiến cho Tần Lâm nhất định phải mượn nhàn chương này trả thù, nhưng đối với Phùng Bảo, không trả giá một chút là không được.
Phùng Bảo ngẩn ra, biết đây là Tần Lâm muốn đòi báo đáp. Lão là đệ nhất nhân nội đình, cũng không phải là nhân vật đơn giản, lập tức hiểu được uẩn khúc trong đó.
- Tần tướng quân, nhà ta biết tại sao ngươi muốn đưa nhàn chương này tới đây…
Phùng Bảo nâng chung trà lên uống một hớp, mượn đó che giấu, sau đó ngoài cười mà trong không cười nói:
- Tôn phu nhân vào cung triều hạ, vì Hoàng hậu nương nương mà phải chịu chút uất ức… Hừ hừ, Tần tướng quân thật đúng là ‘Lấy đức báo oán’!
Vẻ mặt Phùng Bảo không khỏi tỏ ra chế nhạo, cái gọi là ‘lấy đức báo oán’ phải nói là ‘có thù tất báo’ mới đúng.
- Không sai, cũng là bởi vì chuyện này cho nên huynh đệ mới đến tìm Phùng công công...
Tần Lâm khẽ mỉm cười, cũng không phủ nhận động cơ của mình ở trước mặt loại người thông minh như Phùng Bảo, sau đó thình lình đổi giọng:
- Nhưng nhàn chương này nằm trong tay công công ngài sẽ hữu dụng hơn nhiều so với trong tay huynh đệ ta, có phải không?
Tần Lâm nhấn mạnh hai chữ ‘hữu dụng’, cười xấu xa nhìn nhìn Phùng Bảo, mang đầy ẩn ý sâu xa.
Quả thật là như vậy, Tần Lâm muốn báo thù Vương Hoàng hậu, đồng thời Phùng Bảo cũng là người muốn lấy được nhàn chương này nhất.
Đối với Tần Lâm, không đem nhàn chương cho Phùng Bảo, hắn cũng có thể mượn nó sửa trị Vương Hoàng hậu, chẳng qua là hiệu quả sẽ kém hơn một chút. Đối với Phùng Bảo, Tần Lâm có trút giận được hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là lão muốn mượn nhàn chương này giở trò, từ đó củng cố quyền vị trong cung.
Cho nên Tần Lâm có thể không cho, nhưng Phùng Bảo thấy nhàn chương cũng như con ruồi thấy máu, chó đói thấy phân, nhất định phải thu vào tay cho bằng được.
- Thôi thôi thôi...
Phùng Bảo cười khổ lắc đầu liên tục:
- Tần tướng quân, nhà ta vươn cổ ra cũng một đao, rút cổ lại cũng không cần đao thứ hai, đành mặc cho ngươi làm tiền vậy. Bất quá theo như tình thế hiện tại, có nhàn chương này cũng không thể lật đổ được Vương Hoàng hậu, tối đa chỉ có thể làm cho nàng thiệt thòi một chút mà thôi. Cho nên lão huynh muốn làm tiền nhà ta cũng chớ có làm quá đáng.
Phùng Bảo nói là lời thật, hành động Tôn Hiểu Nhân tấn công Vương Hoàng hậu trước khi bị bắt đã rửa sạch hiềm nghi cấu kết Bạch Liên giáo cho nàng. Cộng thêm Bạch Liên Bắc tông khoác lớp vỏ Văn Hương môn truyền lời đồn mê hoặc ở kinh sư, có không ít đạt quan hiển quý đều bị lừa gạt. Lý Thái hậu, Vạn Lịch, Trương Cư Chính quyết định sẽ bỏ qua hết chuyện cũ với tất cả đạt quan hiển quý bị lừa gạt, cho nên không thể nào chỉ bằng vào nhàn chương này mà lật đổ Vương Hoàng hậu được.
Nhưng Phùng Bảo có thể tranh thủ đồ chơi này lấy được ưu thế trong cuộc tranh chấp quyền lực, ích lợi này không phải là nhỏ.
Tần Lâm cười vỗ vỗ vai Phùng Bảo bả:
- Phùng Đốc Công, huynh đệ tin tưởng bản lãnh gây sóng gió của lão, tựa hồ không cần quá mức khiêm tốn. Nói cái gì làm tiền chứ, huynh đệ ta giống như loại người như vậy sao? Như vậy đi, mười vạn lượng bạc, đây là cái giá tình cảm giữa chúng ta với nhau…
- Mười vạn lượng bạc?!
Phùng Bảo há miệng thật to, thầm nhủ trong lòng ngươi còn nói không phải là làm tiền, quả thật là công phu sư tử ngoạm.
Phùng Bảo tham tiền, của cải của lão có không dưới trăm vạn, nhưng trời sinh tính keo kiệt, muốn lão lấy mười vạn lượng bạc ra còn khó hơn so với giết chết lão.
Nhất thời Đốc Công Đại nhân lắc đầu quầy quậy.
- Như vậy cũng không được sao?!
Tần Lâm vô cùng khổ sở sờ sờ mũi:
- Vậy được rồi, ta suy nghĩ lại một chút, đúng rồi, Hoắc Trọng Lâu Hoắc lão ca Đông Xưởng các ngươi có giao tình rất tốt với ta. Y vất vả ở Hàng Châu cũng đã lâu, có thể điều y tới kinh sư, vào quý nha môn làm chức Chưởng Hình Thiên Hộ, Lý Hình Bá Hộ gì đó được chăng?
Phùng Bảo nghe vậy á khẩu nghẹn lời, yêu cầu này không phải là moi tiền lão, mà là moi chân tường lão.
Chưởng Hình Thiên Hộ Đông Xưởng là Từ Tước, Lý Hình Bá Hộ là Trần Ứng Phượng, hai vị này đều là tâm phúc đáng tin cậy của lão, bất kể người nào nhường ra cái ghế của mình cho Hoắc Trọng Lâu, cũng là moi chân tường của Phùng Đốc Công lão.
Hoắc Trọng Lâu giao hảo cùng Tần Lâm, Phùng Bảo cũng biết chuyện này, suy nghĩ một chút bèn đưa ra ranh giới cuối cùng mà mình có thể chấp nhận được, do dự nói:
- Chưởng Hình Thiên Hộ, Lý Hình Bá Hộ là tuyệt đối không thể nào, nhiều nhất chỉ có thể cho chức Tý khoa Quản Sự. Nếu như Tần tướng quân còn không chịu, vậy nhà ta cũng chỉ có thể kính tạ mối làm ăn này.
Tần Lâm cười ha hả:
- Thành giao!
Nhàn chương điêu khắc bằng ngọc mịn màng nhẵn nhụi kia lập tức nhét vào tay Phùng Bảo, Tần Lâm ung dung nhàn nhã thi lễ, chậm rãi đi ra khỏi Đông Xưởng.
A ha, phát tài rồi!
Lợi dụng Phùng Bảo đối phó Vương Hoàng hậu, nhân tiện còn thu một cao thủ Đông Xưởng làm thủ hạ, mối làm ăn này cũng được.
Đáng thương Hoắc Trọng Lâu còn không biết mình đã bị Đốc Công bán đứng. Từ nay về sau trên trán y đã đóng dấu tên của Tần Lâm, coi như cả đời này đã bán cho Tần Lâm.
-----------
Tần Lâm từ Đông Xưởng đi ra, cúi đầu từ từ đi bộ trên đường.
Mấy tên thân binh Hiệu Úy võ nghệ cao cường mặc thường phục theo ở phía sau, thấy trưởng quan mình đang suy nghĩ chuyện gì liền tự giác đi sau xa xa mấy bước, không tới gần quấy nhiễu suy tư của hắn.
Tần Lâm giao nhàn chương cho Phùng Bảo, nhất định có thể mượn tay Phùng Đốc Công làm cho Vương Hoàng hậu ngã lăn lông lốc một trận, báo mối thù chế giễu kia cho Thanh Đại.
Bất quá chỉ cần Vương Hoàng hậu không có bị phế hậu, không có bị biếm vào lãnh cung, vậy thủy chung nàng sẽ là trái bom hẹn giờ. Nói cho cùng nàng không chỉ có là nguyên phối thê tử của Vạn Lịch, còn là chủ nhân lục cung đường đường chính chính. Tần Lâm bị nàng ghi hận, ngày nào đó nàng thổi lỗ tai Vạn Lịch bên gối, hoặc buông vài lời vu vơ trước mặt Lý Thái hậu, cũng thừa sức mang lại phiền phức không nhỏ cho Tần Lâm.
Không sợ trộm lấy đồ, chỉ sợ trộm dòm ngó, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng trộm?
Quả thật tình cảm giữa Vạn Lịch cùng Vương Hoàng hậu không phải là rất tốt, nhưng nói chung y vẫn tương đối ủng hộ vị Hoàng hậu này của mình. Mà Tần Lâm dù sao chỉ là một thần tử, cho dù là lập chiến công lớn tới mức nào cũng chỉ là thần tử mà thôi.