Cẩm Y Vệ

Chương 562: Nhổ Cỏ Tận Gốc



Tần Lâm trước sau bắn chết ba tên phỉ đồ vô cùng dễ dàng thích ý, giống như bắn vịt trời.

Đáng thương Bắc tông yêu phỉ không có cả không gian xoay chuyển né tránh, hóa thành bia thịt cho Tần Lâm bắn, tên nào tên nấy toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Ai bảo bọn họ trợ Trụ làm ác?! Mới vừa rồi tru diệt tín đồ tay không tấc sắt, vì sao không chịu nương tay?!

Tất cả những tín đồ chạy ra xa, đặc biệt là người già phụ nữ và trẻ con, thấy tình hình Tần Lâm bắn giết đám hộ pháp thần binh cũng cùng nhau lớn tiếng hoan hô, hận Tần Lâm không giết hết bọn họ sạch sẽ.

- Đừng bắn, đừng bắn! Đầu hàng!

Một tên hộ pháp thần binh bỏ vũ khí xuống, quỳ trên mặt đất giơ hai tay lên.

Trên mặt Từ Hồng Nho chợt lóe vẻ tàn khốc, giới đao vung ra đâm xuyên tim người này:

- Không thể đầu hàng, phản giáo phải chết!

Phản giáo phải chết? A Sa bên cạnh Tần Lâm, Bạch Liên giáo chủ trên tiểu lâu đang chờ thời cơ xuất động, đồng thời cười lạnh không ngừng.

Nếu như thủy chung giữ vững căn bản giáo lý, tổng giáo Bạch Liên giáo đầy tín đồ tôn giáo cuồng nhiệt, có thể sẽ tử chiến đến cùng. Nhưng Bắc tông đã sớm lột vỏ trở thành tập đoàn Hán gian lấy mưu thủ lợi ích, tranh đoạt quyền lực làm tôn chỉ, làm sao những trưởng lão, Hương chủ cùng hộ pháp thần binh này chịu tìm cái chết vô nghĩa?

Từ Hồng Nho mới vừa rút giới đao từ bên trong thân thể kẻ hy sinh ra, các nơi yếu hại trên người y như cổ họng, tim, bụng đã bị mấy món vũ khí kề sát.

- Là người mình làm.

Các ngươi muốn làm gì?

Từ Hồng Nho điên cuồng kêu lên, ánh mắt đỏ như máu:

- Triều đình sẽ không bỏ qua cho chúng ta, không có đường sống!

Một tên trưởng lão lạnh lùng nói:

- Đầu hàng triều đình có lẽ quay đầu lại khó thoát khỏi cái chết, bất quá nếu như không đầu hàng, bây giờ chúng ta phải chết.

Keng… keng…

Từ trưởng lão đến hộ pháp thần binh, Bạch Liên giáo đồ rối rít bỏ vũ khí xuống.

- Hay, hay lắm…

Tần Lâm cười ném súng cho thân binh, vô cùng hời hợt vỗ tay mấy cái, giọng nói toát ra vẻ mỉa mai chế nhạo rõ ràng:

- Bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật, các vị làm như vậy, Di Lặc Phật tổ hẳn cũng rất cao hứng.

Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng nhất thời nhẹ nhõm trong lòng, chỉ huy cao thủ Xưởng Vệ trói Bạch Liên giáo đồ lại, sau đó vái Tần Lâm một vái thật sâu:

- Tần tướng quân bố trí quả nhiên là lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt.

Cùng lúc đó, Bạch Liên giáo chủ mai phục đã lâu trên tiểu lâu hừ lạnh một tiếng:

- Dễ thắng mà kiêu, khinh địch mà ngạo, hiện tại chính là lúc chúng ta xuất kỳ chế thắng!

Đang lúc Tần Lâm đạt được toàn thắng, chuẩn bị cùng Từ Tước, Trần Ứng Phượng xử lý mọi chuyện, thình lình bóng trắng nhoáng lên trên cửa sổ tiểu lâu bên cạnh quảng trường, tình thế xuất hiện biến hóa.

Chỉ thấy một bóng người mang mặt nạ màu bạc bay ra như cầu vồng, dáng người đẹp vô cùng, tay áo trắng phất phơ theo gió như thiên ngoại phi tiên, tốc độ nhanh chóng kinh người, nhanh như tia chớp xông về phía Tần Lâm.

Sắc mặt của Từ Tước nhất thời trở nên hết sức khó coi, chật vật nặn ra trong cổ họng:

- Bạch... Bạch Liên giáo chủ!

Kể từ năm Vĩnh Lạc, bắt đầu từ thời Đường Tái Nhi, các đời Bạch Liên giáo chủ uy chấn giang hồ, xưng thiên hạ vô địch. Không biết Bạch Liên giáo chủ đời này là già hay trẻ, nhưng không người nào dám khinh thị võ công của nàng, nghe nói phàm là địch nhân từng thấy qua nàng xuất thủ cũng đã hồn phi phách tán.

- Bắt giết đầu đảng phản tặc sinh tử bất kể, kẻ nào lập công thăng quan ba cấp, thưởng vạn lượng bạc!

Từ Tước lớn tiếng kêu lên.

Các cao thủ Đông Xưởng xông tới, cũng không có chú ý tới tiếng thét của Từ Tước có hơi run rẩy.

Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ cùng Bạch Liên giáo từ trước tới nay đều là sinh tử đại địch, đột nhiên thấy Bạch Liên giáo chủ xuất hiện ở nơi này, lập tức có không ít cao thủ Xưởng Vệ cố gắng xông lên tranh đoạt công lao. Dù sao thiên hạ vô địch bất quá chỉ là tin đồn, triều đình thăng thưởng lại là thứ thấy được sờ được.

Bốn năm tên cao thủ đại nội xông lên trước nhất, người đi đầu vóc dáng cao kều, Luyện Tử thương trong tay đâm ra thẳng tắp, nhắm vào cổ họng Bạch Liên giáo chủ. Tên thứ hai lùn thấp sử Địa Đường đao, tấn công ba đường dưới, người thứ ba là một lão nhân tóc trắng bạc phơ, vận khởi công lực trọn đời lên song chưởng vào thẳng trung cung, vừa ra tay đã khiến cho kình phong gào thét, hiển nhiên là nội gia cao thủ.

Bảo kiếm trong tay người thứ tư run lên, chín đóa kiếm hoa từ mặt bên vây lấy chín đại yếu huyệt nửa người bên trái Bạch Liên giáo chủ. Người thứ năm gầy gò múa tít Phán Quan bút, đâm vào tất cả yếu huyệt sườn phải của nàng.

Bạch Liên giáo chủ nhẹ nhàng cười lạnh:

- Đom đóm mà cũng đòi tranh sáng với ánh trăng?

Vừa rồi nói ra hai chữ ‘đom đóm’, hai ngón trỏ giữa tay trái của nàng đã kẹp lấy ngọn Luyện Tử thương, kéo mạnh về phía sau một cái, khiến cho người đi đầu lảo đảo chúi về phía trước hai bước. Tay phải nàng vỗ nhẹ vào ngực đối phương một cái, lưng người cao kều kia thình lình nổi lên một cục to bằng nắm tay, ngũ tạng lục phủ đã bị chấn vỡ.

Lúc chữ ‘mà’ ra khỏi miệng, Bạch Liên giáo chủ tiến lên trước một bước, làm cho tên sử Địa Đường đao giống như tự mình dâng lên tới cửa, bị nàng đá trúng huyệt Thái Dương. Nhất thời con ngươi lồi ra, thất khiếu chảy máu, đầu bị vỡ nát như trái dưa hấu.

Lão nhân thứ ba ỷ nội lực mình tinh xảo, song chưởng vẫn tiếp tục đẩy thẳng vào ngực Bạch Liên giáo chủ. Ánh mắt nàng sau mặt nạ bạc toát ra hận ý vô biên, tả chưởng đánh ra nhẹ nhàng phơ phất, còn cách xa một thước đã đánh cho lão nhân kia như bị sét đánh, toàn thân bay về phía sau như diều đứt dây, miệng phun ra một vòi máu tươi.

Tên thứ tư sử kiếm thấy tình thế không ổn đang định lui về phía sau, Bạch Liên giáo chủ cong ngón tay nhẹ nhàng búng vào sống kiếm y, thanh kiếm sắc bén bằng thép luyện này lập tức vỡ vụn từng tấc một. Người nọ sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng hai chân lui lại nhanh chóng, lui về phía sau chừng bảy tám trượng chợt ngã quỵ. Lúc này mới nhìn thấy Mi Tâm y còn dính một mảnh kiếm gãy, từ đó có vết máu đỏ tươi chảy xuống.

Tên thứ năm sử Phán Quan bút bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, hai tay ngưng phắt lại giữa không trung không biết rốt cuộc là nên đâm tới hay không đâm. Bạch Liên giáo chủ cũng không nói nhiều lời vô ích, vung tay đoạt lấy một thanh Phán Quan bút thuận tay ném ra. Chỉ nghe phập một tiếng vang lên, thanh Phán Quan bút đâm xuyên người chủ nhân trổ ra sau lưng, sau đó đóng đinh chủ nhân của nó xuống đất.

Lúc này Bạch Liên giáo chủ mới nói xong chữ ‘trăng’. Chỉ sau một câu mười chữ ‘Đom đóm mà cũng đòi tranh sáng với ánh trăng’ ra khỏi miệng, năm tên cao thủ đại nội nhất đẳng đã phơi thây tại chỗ.

Đông đảo cao thủ Xưởng Vệ nhất tề hít sâu một hơi khí lạnh, không trách bắt đầu từ Đường Tái Nhi, Bạch Liên giáo chủ đã danh chấn thiên hạ, không trách chém chết vô số Chỉ Huy Sứ, Đô Chỉ Huy Sứ cùng Đại tướng lãnh binh triều đình, thân thủ như vậy thử hỏi trên thế gian này có ai có thể địch lại nàng vài hiệp?

Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng nhìn nhau, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cắn răng xông lên, huy động tế kiếm cùng loan đao, một tả một hữu tiến lên đón Bạch Liên giáo chủ.

Ngả Khổ Thiền dẫn dắt người Bạch Liên giáo cũng thi nhau từ cửa sổ nhảy xuống, bắt đầu động thủ cùng cao thủ Xưởng Vệ.

Ưng khuyển triều đình Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ nhiều không đếm xuể, nếu chỉ có đám Ngả Khổ Thiền cũng có thể đấu tương đương với bọn họ. Nhưng Bạch Liên giáo chủ quả thật quá lợi hại, vừa ra tay liền giết chết năm tên cao thủ đại nội, khiến cho trong lòng đám ưng khuyển Xưởng Vệ vô cùng kinh hãi.

Trời ơi, có phải là người hay không vậy? Tần Lâm thấy vậy há hốc mồm cứng lưỡi, dứt khoát cầm lấy Xế Điện Thương trong tay thân binh nhắm vào Bạch Liên giáo chủ. Mặc dù Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng đang dây dưa đấu cùng nàng, rất có thể bị ngộ thương, nhưng Tần trưởng quan chúng ta từ trước tới nay chết đạo hữu không chết bần đạo là được.

- Lão Từ, lão Trần, nếu bắn ngộ thương, bản quan sẽ xin tiền tuất của triều đình cho các vị.

Tần Lâm cười xấu xa bóp cò.

Pằng!

A Sa đang nghĩ làm thế nào ngăn cản Tần Lâm nhưng chưa kịp, tiếng súng vang lên khiến cho nó giật thót trong lòng.

Lại thấy Bạch Liên giáo chủ bị hai đại cao thủ Từ Tước, Trần Ứng Phượng vây công vẫn ung dung thong thả vô cùng, Tần Lâm bắn phát súng này chỉ thấy thân hình nàng chợt lóe đã tránh khỏi, dường như không có tác dụng gì.

Con bà nó! Tần Lâm thầm mắng một tiếng, trong lòng không khỏi bối rối.

Mặc dù vóc người Bạch Liên giáo chủ lả lướt xinh đẹp, tư thái tựa như thiên ngoại phi tiên, nhưng Tần Lâm lại không có lòng thương hương tiếc ngọc chút nào. Bởi vì nếu bắn không chết đối phương, cái mạng nhỏ của lão nhân gia sẽ khó mà giữ được.

- Các huynh đệ, nạp đạn, chúng ta bắn quét qua một lượt!

Tần Lâm chỉ huy thân binh Hiệu Úy thủ hạ của mình.

Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng hồn phi phách tán, Bạch Liên giáo chủ không sợ đạn chì, hai người bọn họ sợ. Trong lòng bọn họ thầm mắng Tần Lâm không biết bao nhiêu mà kể, nhưng bị Bạch Liên giáo chủ chế trụ, không có cách nào nhảy ra khỏi vòng chiến.

Bạch Liên giáo chủ cũng nghe được tiếng kêu của Tần Lâm, đột ngột vung tay lên:

- Đánh chết ma đầu!

Một đạo ngân quang vô cùng mau lẹ bắn về phía Tần Lâm.

Ngưu Đại Lực cản ở mặt trước, y giấu Bàn Long côn bên trong đòn khiêng kiệu, đã sớm lấy ra ngoài. Lúc này thấy thế tới của đạo ngân quang kia cực nhanh, vội vàng đứng bảo vệ trước mặt Tần Lâm, Tấn Thiết Bàn Long côn để ngang trước ngực.

Keng một tiếng vang lên, vật kia chạm vào Bàn Long côn lập tức tia lửa văng khắp nơi, sau đó rơi xuống đất lăn đi, định thần nhìn lại thì ra là viên đạn chì đã biến dạng.

Thì ra Bạch Liên giáo chủ tiếp lấy đạn Tần Lâm bắn, lại ném nó trở về.

Tần Lâm nghiến răng một cái, âm thầm cầu phúc cho Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng, sau đó chỉ huy thân binh Hiệu Úy chuẩn bị súng bắn quét.

Bạch Liên giáo chủ lạnh lùng cười một tiếng, chợt co ngón tay bắn ra, tế kiếm trong tay Từ Tước kêu ong ong vang dội, hổ khẩu máu chảy ròng ròng. Kế đó Bạch Liên giáo chủ vươn tay phẩy về phía Trần Ứng Phượng một cái, chờ đối phương giơ ngang đao đón đỡ, nàng đột ngột bước hai bước sang bên, sau đó thân hình gập lại cực kỳ cổ quái, giống như mũi tên rời cung bắn về phía Tần Lâm.

Bàn tay trắng nõn tà tà chỉ vào cổ họng Tần Lâm, đôi tay tuyệt đẹp này là lợi khí giết người còn hung hiểm hơn cả cương đao lợi kiếm.

Tim Ngưu Đại Lực đập thình thình như trống trận, các thân binh Hiệu Úy trợn to hai mắt, Lục Viễn Chí há miệng to có thể nuốt lọt quả trứng gà, trơ mắt nhìn thân hình mạn diệu của Bạch Liên giáo chủ cách Tần Lâm càng ngày càng gần.

A Sa gấp đến độ cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, cơ hồ muốn khóc lên. Bất kể Tần Lâm bắn sư phó hay là sư phó muốn lấy tánh mạng Tần đại thúc, nó đều rất khẩn trương.

Dưới tình thế cấp bách, nó bất chấp hết thảy hoành thân ngăn ở trước mặt Tần Lâm, hai tay dang ra:

- Không được đả thương Tần đại thúc ta!

Đôi mắt Bạch Liên giáo chủ giấu sau mặt nạ bạc toát ra vẻ vô cùng khó xử. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của A Sa, nàng nghiến răng một cái, vẫn tiếp tục đẩy ra một chưởng.

Tần Lâm muốn đẩy A Sa ra:

- Ức hiếp tiểu hài tử đáng là bản lãnh gì chứ...

Nhưng lại không đẩy được, mặc dù võ công A Sa không ngăn nổi sư phụ của nó, nhưng cũng không phải Tần Lâm có thể dễ dàng đẩy ra.

A Sa bị dọa sợ đến ngây người, trong lúc nhất thời vô số ý niệm nổi lên trong lòng: nguy rồi nguy rồi, sư phó thật sự muốn giết ta, lúc này cầu xin tha thứ còn hữu dụng không? A Sa ôi A Sa, cần gì ngăn cản một chưởng này giùm Tần đại thúc, hắn đâu có thân thiết gì với mình?

Thế nhưng lúc chưởng phong của Bạch Liên giáo chủ bao trùm A Sa, chỉ cần ấn xuống là có thể nghiền nát nó, thình lình bàn tay nàng lách sang bên cạnh, vỗ nhẹ vào vai A Sa.

Ôi chao…

A Sa cất tiếng rên rỉ, thân thể nho nhỏ bay chếch sang bên, miệng phun ra máu tươi.

Tần Lâm giận đến nộ khí xung thiên, chỉ Bạch Liên giáo chủ quát tháo:

- Yêu nữ, ức hiếp tiểu hài tử có gì là hay ho? Có giỏi đại chiến cùng ta ba trăm hiệp...

Ngươi ư? Bạch Liên giáo chủ cười lạnh không ngừng, lòng nói ngươi không xứng là địch thủ một hiệp của ta, đại chiến ba trăm hiệp, quả thật vô cùng khoác lác.

- Nhờ vào tiểu hài tử ngăn cản ở trước mặt, da mặt ngươi cũng thật là dày!

Bạch Liên giáo chủ nói xong, bay lên một chân đá vào Tấn Thiết Bàn Long côn Ngưu Đại Lực, mượn thế bay ngược trở về.

May là Ngưu Đại Lực trời sanh thần lực, bị nàng đá một cước này cũng không chịu nổi, thổ khí quát lên mới miễn cưỡng đứng vững bước chân. Mặc dù không bị đẩy lui về phía sau, sắc mặt y lại bầm đỏ giống như gan heo.

Tần Lâm còn đang thắc mắc không hiểu vì sao Bạch Liên giáo chủ rút lui, chợt nghe nơi xa có tiếng tù và ù ù như có thiên quân vạn mã đang kéo về phía này, nhất thời vui mừng hớn hở.

Ngả Khổ Thiền hất mấy tên cao thủ Xưởng Vệ ra, xông lại gọi to:

- Giáo chủ, đại quân Tần ma đầu đến!

- Lần này coi như ngươi may mắn!

Bạch Liên giáo chủ nhìn Tần Lâm một cái thật sâu, kêu gọi các vị thuộc hạ:

- Chúng ta đi thôi!

Bạch Liên giáo chủ và Ngả Khổ Thiền liên thủ, động tác mau lẹ vô cùng, chỉ trong khoảnh khắc đã nhảy ra khỏi vòng chiến với các cao thủ Xưởng Vệ.

Tần Lâm lại bắn súng đả thương mấy người, nhưng cuối cùng không cách nào ngăn cản đối phương rời đi.

Bạch Liên giáo chủ tự mình cản ở phía sau, Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng muốn cuốn lấy lại bị nàng đánh cho lui lại.

Chỉ thấy vị giáo chủ này thi triển thần công, đánh nhau kịch liệt giết chết liên tiếp mấy vị cao thủ Xưởng Vệ, y phục trắng nõn lại không dính một giọt máu tươi nào, thân hình yểu điệu phối với y phục thuần trắng giống như một đóa hoa sen trắng nở rộ, đạp nóc nhà chậm rãi bay lên, tới chỗ cao nhất trên nóc đại điện Thần Chủ miếu.

Bạch Liên giáo chủ quay đầu lại, vị trí đôi mắt trên mặt nạ bạc toát ra hàn quang sáng chói, quét qua trên người Tần Lâm:

- Tần ma đầu, ngươi nhiều lần phá hư đại sự Thánh giáo ta, bản giáo chủ sẽ còn tới tìm ngươi, ha ha ha...

Dứt lời nàng thi triển khinh công bay đi, tựa như thiên ngoại phi tiên không để lại chút tung tích nào, rất nhanh biến mất ở phương xa.

- Bà nương này…

Tần Lâm cắn cắn đôi môi, chợt nhớ tới A Sa, đi nhanh qua xem nó thế nào.

Chỉ thấy khóe miệng A Sa mang theo vết máu, hai tay chống đất từ từ ngồi dậy, thương thế cũng không nghiêm trọng như Tần Lâm tưởng tượng.

Hì hì, thì ra cuối cùng sư phó vẫn nương tay với mình!

A Sa thử vận công, phát giác mặc dù miệng phun máu nhưng công lực lại không rối loạn chút nào.

Nếu như Bạch Liên giáo chủ thật sự muốn giết chết nó, A Sa còn có thể sống được sao, đừng nói là công lực cũng không bị phế.

Thử đề khí một lần nữa, A Sa mừng rỡ phát hiện công lực vận chuyển càng thêm thông thuận, không có trì trệ chút nào, ngược lại tinh thuần hơn so với trước kia.

Thì ra thời gian trước A Sa bị Bạch Liên giáo chủ phong bế công lực, là bốn người Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền cùng Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên, Bạch Dương Đường chủ Tiêu Vân Thiên, Hồng Dương Đường chủ Luyện Ích Trần liên thủ giải khai. Công lực bốn người hợp lại có thể sánh ngang Bạch Liên giáo chủ, nhưng độ tinh thuần vẫn không bì kịp, cho nên nội lực A Sa vận chuyển vẫn có điều trì trệ.

Kết quả Bạch Liên giáo chủ đánh một chưởng này giải khai kinh mạch cho nó, đả thông ứ tắc.

- Này, này…

Tần Lâm không biết thương thế A Sa thế nào, quỳ trên mặt đất sờ trán nó, thấy rất lâu nó không nói lời nào lại càng thêm run sợ:

- Hỏng bét, tên mập đệ tới xem thử, đây có phải ly hồn chứng trong y học hay không?

A Sa chợt từ dưới đất nhảy dựng lên, chỉ Tần Lâm nói:

- Ngươi mắc ly hồn chứng, cả nhà ngươi đều mắc ly hồn chứng!

Ặc, xem ra không có vấn đề gì.

Lúc này Tần Lâm mới thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, mặc dù hắn không ưa gì đứa con ghẻ này, nhưng tốt xấu gì cũng sống chung với nhau một thời gian. Nếu như con ghẻ thật sự vì mình mà bị Bạch Liên giáo chủ gây thương tích, nhất định Tần Lâm sẽ tự trách mình thật nặng.

Thấy Bạch Liên giáo chủ bay đi theo hướng ngược lại, trong lòng A Sa chợt trở nên phiền muộn khó chịu: ta làm như vậy cố nhiên không có lỗi với Tần đại thúc, nhưng biết ăn nói thế nào với sư phó, sư phó đối với mình cũng là thật tâm chân ý.

Nhìn lại Tần Lâm, không biết sao lại cảm thấy người nầy có hơi đáng ghét, nhìn thần thái Tần Lâm ân cần, A Sa phiền muộn phất phất tay:

- Tần đại thúc, ai cần lòng tốt của thúc, ắt hẳn là có mưu đồ gì khác. Được rồi, để ta trốn đi xa một chút…

Dứt lời, A Sa liền buồn buồn đi qua một bên.

- Ủa, vì sao tiểu nha đầu này lại tỏ ra khó chịu như vậy?

Tên mập không hiểu vì sao đi tới hỏi.

Tần Lâm sờ sờ mũi, như có điều suy nghĩ, cuối cùng nhoẻn miệng cười:

- Có thể là vừa rồi bị dọa sợ.

Nơi xa bụi mù bốc lên cuồn cuộn, cờ xí phấp phới, trường đao sáng loáng như tuyết, binh mã nhiều không đếm xuể giống như một con rồng thật dài từ bốn phương tám hướng vây quanh Thạch Phật khẩu vô cùng chặt chẽ. Không ít giáo đồ Bạch Liên Bắc tông phân tán chạy trốn thảy đều bị đại quân chặn lại, không thể trốn thoát một tên nào.

Trước hết là một lá đại kỳ Tổng Binh phấp phới, trên ghi mấy chữ ‘Tổng lý luyện binh sự vụ quan Tổng Binh Kế Trấn Thích’, chính là Thích Kế Quang dẫn dắt đại quân đến.

Thích Kế Quang, Thích Kim cùng một đám võ tướng cỡi ngựa chạy như bay đến trước Thần Chủ miếu. Nhìn thấy thi thể khắp nơi, sắc mặt Thích Kế Quang đại biến, cho đến khi phát hiện Tần Lâm còn đứng đó yên lành, lúc này mới thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm.

Thích Kế Quang phi thân xuống ngựa, chạy tới như một làn khói, ôm cánh tay Tần Lâm luôn miệng nói:

- Tần lão đệ của ta ơi, mạo hiểm lập công như vậy đương nhiên là vì đệ có lòng trung quân báo quốc, lão ca ta bội phục vô cùng. Thế nhưng nếu vì vậy lão đệ xảy ra chuyện gì, bảo ca ca ta làm sao tránh khỏi áy náy trong lòng?

Tần Lâm cười trêu ghẹo Thích Kế Quang:

- Thích lão ca, huynh đang ghen tỵ tiểu đệ lần này lập công lớn đó sao? Lần trước Lỗ kỵ xông quan, huynh lập được đại công ở Thập Bát Bàn, chẳng lẽ lần này không cho tiểu đệ kiếm chút công lao?

- Tần lão đệ ơi Tần lão đệ...

Thích Kế Quang chỉ Tần Lâm, bật cười ha hả.

Chính là bố trí từ trước, Tần Lâm dẫn dắt cao thủ Xưởng Vệ hóa trang lẻn vào Thạch Phật khẩu, thi hành kế hoạch Hắc Hổ Thâu Tâm. Mà Thích Kế Quang thống soái đại quân phân tán khắp địa khu bên ngoài, một khi Tần Lâm phát ra tín hiệu liền chỉ huy đại quân bốn bề hợp vây, không cho một tên Hán gian Bạch Liên Bắc tông nào chạy thoát.

- Tần tướng quân mưu kế như thần, chỉ huy rành mạch, rốt cục đã thành công!

Từ Tước cũng cười hì hì đi tới, không hề đề cập tới chuyện mới vừa rồi thiếu chút nữa bị Tần Lâm loạn súng bắn chết.

Cầm lên được, để xuống được, vị Chưởng Hình Thiên Hộ Đông Xưởng này cũng là nhân vật xuất sắc.

Thần sắc Trần Ứng Phượng hơi có vẻ không được tự nhiên, nhưng không thể để lộ ra ngoài mặt:

- Thiên Hộ Đại nhân nói chí phải, nếu lần này không nhờ Tần trưởng quan vạch ra kế hoạch kín đáo, chúng ta cũng không thể thu hoạch toàn thắng!

Kế hoạch này của Tần Lâm chính là hấp thụ kinh nghiệm dạy dỗ năm đó quân Minh cùng Yêm Đáp Hãn liên thủ đánh bất ngờ Bản Thăng thành, sửa đổi bổ sung càng thêm nghiêm mật chu đáo.

Năm đó Từ Tước dẫn dắt cao thủ Xưởng Vệ làm tiên phong, tập kích bất ngờ Bản Thăng thành, cố nhiên bắt được Triệu Hoành Bắc, diệt trừ thế lực Bạch Liên Bắc tông ở Tái Bắc, nhưng để cho phần tử ngoan cố như Thạch Tự Nhiên chạy thoát, cuối cùng gieo xuống mầm họa Văn Hương môn hôm nay.

Kế hoạch của Tần Lâm lần này là ‘ở giữa nở hoa, bốn phía hợp vây’, bắt đầu từ hôm nay Bạch Liên Bắc tông hoàn toàn xóa sổ trên thế gian này.

Hiện tại là mùng Một tháng Giêng, Tái Ngoại càng lạnh hơn cả quan nội, cho nên Thích Kế Quang có thể yên tâm điều động quân đội ở phía Nam trường thành, mà không cần phải lo lắng Thát Lỗ Tái Ngoại tới gây náo loạn.

Phụng mật chỉ triều đình phối hợp Tần Lâm, lần này Thích Đại soái điều động hai vạn đại quân, bao vây Thạch Phật khẩu nước chảy không lọt. Không chỉ có Hán gian lớn nhỏ Bạch Liên Bắc tông không một tên nào chạy thoát, cho dù là những tín đồ bị đầu độc cũng bị quân đội đuổi trở về, trở lại trên quảng trường trước Thần Chủ miếu lần nữa.

Tần Lâm và Thích Kế Quang cùng nhau dùng tiệc rượu, ung dung nhàn nhã chờ đợi. Những tín đồ Văn Hương môn này trong lòng thấp thỏm bất an, dường như trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cho dù là ngu ngốc thấy trận thế này cũng biết là Văn Hương môn gây ra chuyện tày trời gì đó, bị triều đình xuất động Đề Kỵ cùng đại quân tiêu diệt. Tín đồ bình thường sẽ bị phát lạc như thế nào, không ai nắm chắc trong lòng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv