Bày bộ xương khô thành hình người, xem thử xương chậu Tần Lâm lại càng khẳng định phán đoán trước đó của mình. Xương chậu rộng mà thấp, phía dưới rộng rãi, chính là đặc điểm sinh lý của nữ giới.
Từ chiều dài xương ống tứ chi có thể suy ra chiều cao người chết. Bởi vì chiều dài xương ống tỷ lệ với chiều cao thân người, đo xương đùi bộ xương này dài một thước hai tấc, sau đó nhân với hệ số xương ống nữ giới Trung Quốc là 3,9, có thể tính ra được người chết thân cao chừng bốn thước bảy tấc.
Tiếp tục kiểm tra phát hiện xương sườn có hai chỗ bị gãy, xương cổ tay trái có một chỗ bị gãy, chỗ gãy có vết ban màu đỏ sẫm chứng minh là khi còn sống tạo thành.
- Vết ban ư?
Lục Viễn Chí chớp chớp mắt, chưa từng nghe qua Tần ca nói chuyện này.
Đúng là trước kia chưa từng gặp phải án bạch cốt, Tần Lâm liền giải thích cho y:
- Khi xương cốt người sống bị thương sẽ khiến cho xương ra máu, máu thấm ngược vào xương tạo thành vết ban màu đỏ sẫm, người chết sẽ không sinh ra. Vết ban này dùng dao cạo hay lấy nước rửa cũng không thể sạch được, là tiêu chuẩn quan trọng kiểm nghiệm rốt cục xương cốt người chết bị thương là do khi còn sống bị đánh tạo thành, hay là gãy sau khi chết vì các loại nguyên nhân.
Lục Viễn Chí thở dài:
- Vậy người này khi còn sống thật là thê thảm, xương sườn cùng cánh tay đều bị cắt đứt, bị đánh chết tươi!
- Xem nơi này…
Tần Lâm cầm lên một đoạn xương sườn gãy, đặt vào vị trí trước đó của nó, sau đó mô phỏng phương hướng bẻ gãy, đâm vào ngực một cái.
Tên mập lập tức kêu lên:
- Ôi chao, là cắt đứt xương sườn, đâm vào tim mà chết.
- Tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, cũng không biết là có tội hay là vô tội, ôi... Quá đáng thương!
Tần Lâm thở dài.
- Có thể nhìn ra bao nhiêu tuổi sao?
Lục Viễn Chí càng cảm thấy tò mò.
Căn cứ xương cốt suy đoán tuổi tác, bình thường là căn cứ tình huống xương đầu, độ mòn hàm răng, sự xuất hiện của các điểm cốt hóa trên xương nếu có, và tình huống khoảng cách giữa hai đầu khớp xương.
Tần Lâm kiểm tra bộ xương này, suy đoán tuổi tác sẽ không thấp hơn mười sáu tuổi, sẽ không vượt qua hai mươi tuổi.
Vì vậy tổng hợp tất cả các hạng mục kiểm tra lại, có thể nhận định người chết là phái nữ trẻ tuổi chừng mười tám tuổi, thân cao chừng bốn thước bảy tấc (một thước sáu), nguyên nhân cái chết là bị hung khí cùn đánh, khiến cho xương sườn gãy lìa, đâm thủng tim mà chết.
Kế tiếp chính là bước mấu chốt nhất, phục hồi dung mạo nàng khi còn sống.
Tần Lâm ra lệnh tìm Điêu Thế Quý tới. nguồn TruyenFull.vn
Tên này đang làm chưởng thực quyền Bá Hộ, đang lúc Xuân phong đắc ý, lúc này mặt mày đỏ ửng, toàn thân toát ra mùi rượu nồng nặc, không biết đang uống rượu ở đâu chạy tới.
Điêu Thế Quý từ xa nhìn thấy Tần Lâm, đôi chân lập tức trở nên mềm như bún sụp xuống:
- Tiểu mộc ân Điêu Thế Quý, ra mắt trưởng quan Tần gia gia. Tần gia gia càng ngày càng oai hùng, tương lai phong hầu bái tướng, lên tới Tam Công, chúng tiểu nhân cũng được hưởng lây….
- Ai cần ngươi nịnh hót?
Tần Lâm đứng lên đạp y một cước:
- Miễn đi, lúc này tỉnh rượu chưa, nếu chưa đi tắm nước lạnh…
Trời ơi, mùa Đông lạnh lẽo như vậy phải tắm nước lạnh sao? Điêu Thế Quý bị dọa sợ đến rùng mình, cảm giác say bay đi tám chín phần, vội vàng nghiêm nghị nói:
- Tiểu nhân không say, trưởng quan có chuyện gì chỉ cần giao cho tiểu nhân, nếu làm hư đại sự trưởng quan, tiểu nhân đưa đầu tới gặp.
Tần Lâm hiểu được Điêu Thế Quý cùng Hoa Đắc Quan đều có tính như vậy, không trông cậy vào bọn họ thay đổi, dù sao gà gáy chó sủa đều có tác dụng riêng của nó, chỉ cần chỉnh trị sơ qua là được, bèn hỏi:
- Ta hỏi ngươi ở kinh sư này, chỗ nào có đất sét thượng hạng?
Trời ơi, thì ra chẳng qua chỉ cần đất sét! Điêu Thế Quý sợ tới nỗi lưng toát mồ hôi lạnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Trong phạm vi tiểu nhân cai quản, bên bờ Đông sông hộ thành có một khu vực rộng rãi, các lò gạch đều lấy đất sét ở đó, có đất sét cực mịn cực tốt, tiểu nhân sẽ lấy về cho trưởng quan.
Tần Lâm khoát tay một cái:
- Ngươi không biết ta muốn dùng loại đất thế nào, được rồi, để đích thân bản quan đi lấy.
Dự đoán kỹ thuật hồi phục dung mạo sẽ không chỉ dùng mỗi lần này, Tần Lâm chuẩn bị lấy nhiều một chút, sau này sẽ còn dùng tới.
Hắn thay y phục vải thô, lấy cuốc, giỏ tre mang theo, dẫn theo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và thân binh Hiệu Úy, Điêu Thế Quý dẫn đường, đi tới chỗ lấy đất sét.
Tần Lâm đến nơi, không khỏi cảm thấy buồn cười:
- Trời ơi, nơi này không phải là phía sau Phan gia viên sao?
Phan gia viên vốn là gọi Phan gia diêu, có rất nhiều lò nung gạch, trong đó một hộ họ Phan nổi danh nhất, bất quá nếu Tần Lâm có hứng thú kinh doanh sự nghiệp rất có tiền đồ là gạch này, mấy trăm năm sau có lẽ nơi này sẽ đổi gọi Tần gia diêu.
Mặc Phi Ngư phục đi đào đất sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, mọi người đều mặc y phục ngắn thông thường, nhìn qua không khác phu đào đất là mấy.
Chỉ là đám phu đào thật thấy đám người kia, không khỏi âm thầm kinh ngạc: từ lúc nào trong số phu đào chúng ta xuất hiện những người chân yếu tay mềm như vậy?
Nơi này khắp nơi toàn là hố to do đào đất lâu ngày hình thành, Tần Lâm quan sát chung quanh một phen, cuối cùng tìm được một chỗ đất sét phù hợp nhu cầu của hắn nhất, chất đất mịn màng nhẵn nhụi, tính kết dính lại tốt, bèn dẫn người xuống hố bắt đầu đào.
Trong hố vốn có một ít phu đào đang đào đất, nhìn thấy đoàn người Tần Lâm cũng tới đào, không khỏi ai nấy kinh ngạc, một người trong đó lặng lẽ bò ra ngoài hố, như một làn khói đi về phía Bắc.
Tần Lâm dẫn theo các vị thuộc hạ đang ra sức đào đất dưới hố, chợt nghe trên đầu vang lên thanh âm trong trẻo:
- Này này, các ngươi là ai vậy, vì sao tới đào hố đất nhà ta?
Ngẩng đầu nhìn lên, người vừa nói chuyện là một vị tiểu cô nương môi hồng răng trắng, xinh đẹp động lòng người, thoạt nhìn chỉ có mười lăm tuổi, đầu cột dây buộc tóc màu đỏ, mặc áo bông đỏ, sau lưng có hai tên gia đinh tay cầm gậy.
Tần Lâm kinh ngạc hỏi lại:
- Ủa, hố đất nơi này cũng có chủ sao?
Điêu Thế Quý cười cười, thấp giọng nói:
- Trưởng quan chớ nói đào đất, cho dù là đào cả tiểu cô nương này về cũng không sao cả, ha ha…
Tần Lâm không biết quy củ, Điêu Thế Quý cũng không có nói quy củ cho hắn biết. Giỡn chơi sao, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ muốn đào chút đất sét, ai dám nói một chữ không? Cho dù là trưởng quan chúng ta chạy vào phủ Phùng Bảo, Trương Cư Chính, Lưu Thủ Hữu đào đất sét, sợ rằng cũng không có ai để ý tới.
- Tiểu cô nương, nàng tên là gì? Ta thật sự không biết quy củ, thì ra đào đất cũng có chủ nhân, thật là mạo phạm.
Tần Lâm nhìn tiểu cô nương chắp tay một cái.
Hắn không biết trước đó vị cô nương này đã nghe qua ngôn ngữ khinh bạc của Điêu Thế Quý, lại nghe Tần Lâm nói như vậy bèn bĩu môi thật dài:
- Hừ, giả vờ ngây ngốc, là Ngô gia phái tới phải không? Đừng cho là Trịnh gia chúng ta không biết, họ Ngô muốn mưu đoạt khu đất sét này đã rất lâu rồi!