Cẩm Y Vệ

Chương 430: Đề cử hiền tài



Dương Triệu thân là Kế Liêu Tổng Đốc, tiền lương xuất nhập qua tay chỉ là lương hướng biên quân, lại tham ô tới trăm vạn lượng. Phạm vi vơ vét của y không bằng một phần mười Trương Cư Chính mà tổng số gấp mười lần, nghiêm trọng tới mức nào có thể tưởng tượng được.

Vương Quốc Quang háo sắc, trong nhà Phương Phùng Thời là đại diêm thương, Trương Học Nhan cùng Thân Thời Hành cũng thu nhận môn sinh hiếu kính giống như Trương Cư Chính, không có người nào là thật sự trong sạch như nước. Nhưng bọn họ nhận mỗi món hiếu kính cũng chỉ là một vài trăm lượng, gộp lại bất quá chỉ vài vạn lượng.

Đột nhiên nghe thấy Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu tham ô trăm vạn lượng, là hơn phân nửa thu nhập trong một năm trời của cả quốc khố Đại Minh. Lại nói là nhờ Trương Cư Chính ra sức đẩy mạnh triều chính mới có được thu nhập nhiều như vậy, đổi lại là năm Gia Tĩnh đánh giặc Oa hao tốn bạc khổng lồ, con số Dương Triệu tham ô còn lớn hơn cả số dư của quốc khố.

Thân Thời Hành mới vừa rồi còn nói chỉ cần cách chức, thu tang, vào lúc này không nói được lời nào, chỉ lấy ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Cư Chính.

Thủ Phụ đế sư cố gắng hết sức duy trì trấn định, nhưng ai nấy đều thấy được, sắc mặt của lão hiện tại không dễ coi chút nào.

- Lão phu, lão phu nhìn người không chuẩn, lại bị tên khốn Dương Triệu này lừa...

Trương Cư Chính gằn từng chữ một, hết sức đau xót.

- Thế thúc nói như vậy, tiểu điệt không dám tán đồng.

Đột nhiên Tần Lâm mở miệng cắt đứt lời của Trương Cư Chính.

Thân Thời Hành rất là giật mình nhìn người trẻ tuổi này, mặc dù biết hắn có chút bản lãnh, nhưng bây giờ chính là lúc Trương Cư Chính áo não, vì sao hắn dám lên tiếng ngắt lời như vậy.

Quả nhiên Trương Cư Chính tức tối sắc mặt đỏ bừng, chỉ cho là Tần Lâm muốn nhân cơ hội giở trò, lên tiếng châm chọc cái gì, vì vậy trong lòng vô cùng tức giận.

Không ngờ rằng Tần Lâm trịnh trọng chắp tay làm lễ:

- Tướng gia cất nhắc Dương Triệu, đó là chuyện mấy năm về trước, lúc ấy nào biết y muốn giở trò tham ô của công bỏ vào túi riêng? Sau đó Tướng gia kịp thời tra xét biết tên họ Dương tham ô, có thể nói tuệ nhãn như đuốc, lúc này mới tấu phái Tằng Thị Lang cùng hạ quan lấy Khâm Sai ra kinh điều tra tùy cơ ứng biến, có thể nói nhanh nhẹn quyết đoán.

- Phương pháp chỉ đạo Tằng Thị Lang cùng hạ quan phá án có thể nói chỉ huy tuyệt diệu, như vậy mới có thể hoàn toàn tra rõ án tên họ Dương tham ô trăm vạn, diệt trừ sâu mọt cho triều đình. Đây là Tướng gia có công với xã tắc, cần gì trách móc mình như vậy?

Trương Cư Chính mê hoặc ngơ ngác trợn trừng hai mắt, trong lúc nhất thời không hiểu vì sao, thầm nhủ trong lòng: ta cho ngươi cùng Tằng Tỉnh Ngô tùy cơ ứng biến khi nào, đây không phải là nói hươu nói vượn sao?

 

Tằng Tỉnh Ngô được nhắc nhở, chợt tỉnh ngộ ra, móc phong thư Trương Tử Huyên ngụy tạo trong ngực áo mở ra trước mặt Trương Cư Chính.

Trương Cư Chính nhìn đạo quân chỉ trên đó có nét chữ ‘của mình’, mắt trợn trừng thật lớn, râu ria dựng đứng từng sợi một: người khác không nhận ra, lão là phụ thân còn không nhận ra bút tích con gái bắt chước mình sao?

Tần Lâm thông đồng với Tử Huyên, ngụy tạo quân chỉ của bản tướng!

Đế sư Thủ Phụ thay đổi tâm niệm thật nhanh, tại sao Tằng Tỉnh Ngô lại cạn tào ráo máng đối với Dương Triệu như vậy, vốn là ‘điều tra đạn hặc’ lại làm thành ‘phụng chỉ nghiêm tra’? Tại sao sau khi tra rõ không âm thầm giao cho Giang Lăng đảng thương nghị xử trí, mà là công bố vụ án ra ngoài, công khai cho mọi người biết Dương Triệu tham ô như vậy? Vào giờ phút này, trong lòng Trương Tướng gia đã có tất cả câu trả lời cho những câu hỏi này.

Nghĩ đến nữ nhi yêu dấu giúp đỡ Tần Lâm lừa mình, trong lòng Trương Cư Chính vô cùng khó chịu, ngổn ngang trăm mối.

Huống chi quân chỉ đế sư Thủ Phụ há có thể tùy tiện ngụy tạo? Lúc này có rất nhiều tình huống quân chỉ đế sư còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ Hoàng đế, chuyện Tần Lâm làm đã chạm đến vảy nghịch của Trương Cư Chính.

Sắc mặt của đế sư Thủ Phụ lập tức trầm xuống, vỗ vỗ tay vịn Thái Sư ỷ, gằn giọng nói:

- Tần Lâm, ngươi...

Nhưng vào lúc này Tằng Tỉnh Ngô đã xoay người lại, cười khanh khách giơ quân chỉ về phía các vị đồng liêu, ở trước mặt đế sư Thủ Phụ lớn tiếng khen:

- Trương lão tiên sinh không hổ là đệ nhất hiền tướng triều Đại Minh ta, đức có thể so với Chu Công mà công cao hơn Y Doãn, thân cư kinh sư phụ bật Hoàng đế Đại Minh ta, như nhật nguyệt sáng soi khắp cả thiên hạ. Hạng người yêu ma quỷ quái như Dương Triệu tự cho là thân ở biên thùy là có thể làm mưa làm gió, lại không biết ân tướng đã nhìn thấu hết thảy, tính toán vẹn toàn, ra mật lệnh điều tra, bắt được y dễ dàng như trở bàn tay.

Thì ra là như vậy… Các vị quan viên chuyền nhau xem thư Trương Cư Chính, đối với bút tích quen thuộc kia rất tin không nghi ngờ, nhất thời bội phục sát đất.

Chư vị đại liêu bị Tằng Tỉnh Ngô ngăn trở, không nhìn thấy thần sắc Trương Cư Chính, mà dù là nhìn thấy cũng không hiểu sai.

Dù sao đúng là Trương Cư Chính tại triều hội thượng tấu phái hai vị Khâm Sai Tằng, Tần ra kinh tuần tra đạn hặc, kết quả Tằng Tỉnh Ngô, Tần Lâm vừa đến Mật Vân liền vạch trần tệ án. Đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ cảm giác là Trương Cư Chính dặn dò bọn họ làm như vậy, sau đó Tằng Tỉnh Ngô lấy ra quân chỉ càng mười phần khẳng định chuyện này.

Thân Thời Hành chậc chậc luôn miệng, khẩu khí nhất thời xoay chuyển một trăm tám mươi độ:

- Trương lão tiên sinh quả thật sáng suốt vô cùng, mới đầu hạ quan cũng nghe thấy lời đồn đãi tên họ Dương tham ô, thấy trong triều cũng không có cử động gì, còn cho là Trương lão tiên sinh chưa biết. Không ngờ rằng ngài đã âm thầm bố trí thỏa đáng trong tối, nhất cử bắt lấy đầu sỏ gây tội.

- Thân Các Lão, có lẽ ngài không hiểu…

Binh bộ Thượng Thư Phương Phùng Thời cười ha hả nói:

- Binh pháp có câu ‘tĩnh như mặt nước không dao động, động tựa lôi đình lạc cửu thiên’. Thái Nhạc tướng công tra biết tên họ Dương gian tà, trước ẩn nhẫn không phát, chính là giả vờ không biết, sau đó âm thầm chỉ đạo hai vị Khâm Sai tùy cơ hành động, mới có thể lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giáng cho tên họ Dương một đòn trở tay không kịp.

Trương Cư Chính nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ cổ quái, rõ ràng là Tần Lâm giở trò quỷ bên trong, thế nhưng chư vị đại quan triều đình đều khen mình thấu rõ hết thảy. Cảm giác này thật sự làm cho lão tiến thối lưỡng nan, cổ họng giống như mắc xương cá, phun không ra nuốt không vào, khó chịu vô cùng.

Đường đường đế sư Thủ Phụ lại bị Tần Lâm làm cho rơi vào tình thế khó xử.

Trương Cư Chính chuyển ánh mắt sang Tần Lâm, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái.

Cho dù là đương kim thiên tử Vạn Lịch Hoàng đế ở trước mặt đế sư nghiêm nghị cũng không dám càn rỡ, nhưng Tần trưởng quan chúng ta lại nhìn về phía lão cười cợt nhả, làm ra vẻ bại hoại vô cùng, lặng lẽ chắp tay bên trong ống tay áo, ý là xin tha.

Thấy bộ dáng Tần Lâm như vậy, Trương Tướng gia dở khóc dở cười, lại không thể làm gì.

Chẳng lẽ thân là đế sư Thủ Phụ lại công khai nói cho các đồng liêu, mình bị Dương Triệu lừa cũng không biết y tham ô nhiều bạc như vậy? Chẳng lẽ nói với chư vị đồng liêu, quân chỉ của mình thật ra là nữ nhi ngụy tạo nên?

Nói như vậy không chỉ có đả kích uy tín đế sư Thủ Phụ, cũng là đả kích lòng tin toàn bộ Giang Lăng đảng!

Ngược lại thừa nhận chuyện này mới có câu trả lời công bằng cho tất cả các phe trong ngoài triều, có lợi cho củng cố quyền vị đế sư Thủ Phụ, có lợi cho việc thẳng tay dứt khoát đẩy mạnh triều chính mới.

Bị tình thế ép buộc, Trương Tướng gia cũng chỉ có thể nắm mũi mặc nhận chuyện này, tay lão vuốt râu lại hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái, lúc này mới từ từ nói:

- Khụ khụ… chư vị đồng liêu quá khen, lão phu sớm nghe nói tên họ Dương tham ô, ngại vì y thân là Kế Liêu Tổng Đốc, đốc suất ba Tuần Phủ, bốn Tổng Binh, hơn mười vạn đại quân, lại gần ở Mật Vân, lo lắng y chó cùng cắn càn làm ra chuyện gì đó táng tâm bệnh cuồng, cho nên mới ngấm ngầm chỉ đạo điều tra bí mật. Trước đó không bàn bạc với chư vị tiên sinh, thứ lỗi, thứ lỗi!

- Thái Nhạc tiên sinh nói quá lời...

Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang vội vàng tiếp lời nói:

- Quân không mật là mất nước, thần không mật là thất thân, hành sự không mật là bất thành. Thái Nhạc tiên sinh bảo thủ cơ mật chính là lo lắng trung quân đền nợ nước, làm sao chúng ta không thông cảm?

- Đúng vậy! Đúng vậy...

Chúng quan đồng thanh khen ngợi:

- Trương lão tiên sinh một tấm lòng son đền nợ nước, chỉ trên trời nhật nguyệt chiếu soi.

Trương Cư Chính khẽ vuốt cằm, thần sắc có vẻ cổ quái. Đổi lại là ngày xưa, lão rất thích nghe những lời nịnh nọt này, nhưng vì sao hôm nay nghe lại cảm thấy khác thường như vậy?

Lại nhìn sang Tần Lâm, hắn thủy chung tránh né sang bên, cúi đầu len lén cười khẽ.

Ngụy tạo quân chỉ, tiên trảm hậu tấu, lá gan tên này cũng lớn tày trời. Sau đó còn có thể làm cho đế sư Thủ Phụ phải nắm mũi gánh chịu thay hắn, nếu nói ra chuyện này khắp thiên hạ không ai chịu tin.

‘Thôi được thôi được, giải quyết thay lão phu một vấn đề khó khăn, tính ra mình vẫn thiếu hắn một món nợ nhân tình…’

Trương Cư Chính nghĩ như vậy.

Phù…

Trương Cư Chính thổi râu một cái, trong lòng thật sự không muốn lý tới Tần Lâm, một hơi nín lại không nơi phát tác, bèn vỗ vỗ mạnh vào tay vịn Thái Sư ỷ:

- Chư vị tiên sinh, tên Dương Triệu này hết sức lớn gan, phải xử trí như thế nào?

Thủ Phụ nói xong, giờ đến phiên Thứ Phụ, Trương Tứ Duy xưng bệnh không tới, đến phiên Thân Thời Hành.

Thân Các Lão đã quen làm người tốt, mới vừa rồi đối với chuyện nên xử trí Dương Triệu thế nào, lão đã đưa ra chủ ý giơ cao đánh khẽ.

 

Nhưng bây giờ lại khác, thứ nhất số lượng Dương Triệu tham ô quả thật có thể nói là táng tâm bệnh cuồng, thứ hai nếu là Trương Cư Chính ngấm ngầm chỉ đạo điều tra án này, Dương Triệu nhất định phải chết, Thân Thời Hành cần gì vì một người chết mà không vâng theo ý tứ Trương Tướng gia?

- Dương Triệu bất chấp ân triều đình tin tưởng bổ nhiệm, đức Thái Nhạc tiên sinh đề bạt, lại dám tham ô bừa bãi lương hướng của biên quân, con số lên tới trăm vạn lượng bạc, quả thật là lòng lang dạ sói. Nếu không nghiêm trị sẽ không thể nêu cao pháp kỷ, hạ quan cho là, hạ quan cho là…

Thân Thời Hành nói hết sức căm phẫn bất bình, nhưng đến câu mấu chốt quyết tuyệt lại không nói nên lời. Cho dù là biết rõ tội Dương Triệu lớn vô cùng, vẫn còn niệm tình làm quan đồng triều mà khó có thể quyết định.

Vị Thân Các Lão này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá mức do dự thiếu quyết đoán, chỉ có thể sung làm trợ thủ nội các cho Trương Cư Chính, không cách nào một mình đảm đương một mặt.

- Chuyện này còn gì để nói?

Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang gằn giọng nói:

- Dương Triệu tham ô phân nửa quốc khố như vậy, không giết làm sao nêu cao pháp kỷ?

- Đáng chết!

Hộ bộ Thượng Thư Trương Học Nhan lạnh lùng thốt ra hai chữ.

- Tịch biên gia sản.

Binh bộ Thượng Thư Phương Phùng Thời lại tăng thêm bốn chữ.

Trương Cư Chính gật đầu một cái, vốn là muốn hỏi thử Tằng Tỉnh Ngô cùng Tần Lâm, nhưng nhìn dáng vẻ bại hoại của Tần Lâm lại bỏ qua hắn, chỉ hỏi Tằng Tỉnh Ngô:

- Tằng Thị Lang, ngươi là Khâm Sai đại thần, cảm thấy nên xử trí chuyện này như thế nào?

Tằng Tỉnh Ngô chắp tay một cái, ánh mắt sắc bén đảo qua bốn phía, trung khí mười phần nói:

- Có vài người ngồi vào địa vị cao liền quên đức của ân tướng đề bạt, quên cả ân nước, làm ra chuyện lòng lang dạ sói, thứ người như thế nên nghiêm trị không tha!

Chúng quan nghe vậy nhất tề rùng mình, thấy Tằng Tỉnh Ngô làm Đại tướng Giang Lăng đảng xung phong hãm trận, nói như vậy còn có ẩn ý bên trong, chẳng khác nào đưa ra lời cảnh cáo đối với những người được Trương Tướng gia cất nhắc thượng vị, lại cố gắng lập môn hộ khác, tỷ như Trương Tứ Duy…

Trong lòng Trương Cư Chính cũng không tin Trương Tứ Duy có can đảm như vậy, lại thêm nội bộ Giang Lăng đảng cũng có hệ phái, từ trước tới nay Tằng Tỉnh Ngô cùng Trương Tứ Duy không hề có liên hệ với nhau, vị đảng thủ là lão cũng không để ý, bèn làm bộ như không hiểu ý Tằng Tỉnh Ngô:

- Tam Tỉnh hiền đệ nói là phải xử Dương Triệu theo mức án cao nhất, tịch thu gia sản sung công mới có hiệu quả cảnh cáo răn ngừa ư?

Người khác cũng không nói, Tần Lâm nghe Trương Cư Chính nói những lời này, tảng đá cuối cùng đè nặng trong lòng cũng đã được dỡ xuống, thái độ của Thủ Phụ đế sư như vậy, tên đại tham quan Dương Triệu này nhất định phải chết.

Kế Liêu Tổng Đốc là một vị trí rất trọng yếu, làm bình phong phía Bắc kinh sư, bảo vệ an nguy kinh sư, Dương Triệu đã bị cách chức chờ chết, vậy phải mau chóng tìm người thay.

Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang liền nói:

- Tên Dương Triệu này chết không có gì đáng tiếc, cũng may Thái Nhạc tiên sinh kịp thời tra xét, tất cả số bạc tham ô đoạt được sẽ bị tịch biên gia sản tịch thu sung công, cũng không cần bàn tới. Chẳng qua là lần sau hội triều ắt sẽ nói tới vấn đề chọn người kế nhiệm Kế Liêu Tổng Đốc, đến lúc đó nên chọn người nào, kính xin Thái Nhạc tiên sinh chỉ thị.

Ừm… Trương Cư Chính trầm ngâm một hồi, chợt mở mắt ra, hai mắt tinh quang lấp lóe nhìn thẳng Tần Lâm:

- Tần Lâm, ngươi là Phó Khâm Sai, lại là cẩm y quan võ, quen thuộc quân sự, ngươi cảm thấy ai làm Kế Liêu Tổng Đốc sẽ thích hợp?

Trời ơi… Tần Lâm bị Trương Cư Chính tấn công trở tay không kịp, suýt chút nữa mềm nhũn ngã lăn ra đất.

Đại quan triều đình, phong cương đại lại như Kế Liêu Tổng Đốc, ít nhất cũng phải Lục bộ Cửu Khanh mới có tư cách tham dự bình chọn. Hắn chỉ là tứ phẩm cẩm y Thiêm Sự, còn kém Thượng Thư, Đô Ngự Sử thật xa, dù là nằm mơ cũng không nghĩ tới Trương Cư Chính sẽ trực tiếp đặt câu hỏi với mình.

Bọn Thân Thời Hành, Vương Quốc Quang càng rất là kinh ngạc, lý do Trương Cư Chính đưa ra quả thật quá mức gượng gạo.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv