Cẩm Y Vệ

Chương 312: Sóng Giấm Đánh Tới



Các nữ binh không bằng lòng mang điểu thương quá dài, cùng với từng bó dây dẫn hỏa kềnh càng trên người. Cho nên Xế Điện Thương gọn gàng tinh xảo này được người người tranh đoạt, Từ Tân Di tự mình phân phát, lựa ra hai mươi nữ binh trang bị cho các nàng.

Những nữ binh này ai nấy dung mạo không tệ, ăn mặc nhung trang lộ ra vẻ hào hùng khí khái, lúc này đeo Xế Điện Thương bên hông càng lộ vẻ anh khí bừng bừng.

- Trời ơi, đây không phải là Lập Hoa Tảo Kích Nữ (đội nữ binh bắn súng Nhật Bản thời xưa) sao?

Tần Lâm nhìn Từ Tân Di cầm hai súng trong tay chống nạnh dạng chân mà đứng, âm thầm nghĩ ngợi chẳng lẽ vị này là Pháo Tỷ trong truyền thuyết?

- Tần Lâm, ta đây nghĩa khí không quấy rầy ngươi đi gặp Thanh Đại, tiểu biệt thắng tân hôn, ha ha ha...

Từ Đại tiểu thư không câu chấp vỗ vai Tần Lâm, nàng được như ý nguyện, sau khi cáo từ dẫn dắt đám nữ binh gào thét mà đi.

Từ Tân Di này... Tần Lâm sờ sờ lỗ mũi, lắc đầu một cái, nhất thời hiểu vì sao Ngụy Quốc Công cùng tiểu công gia gấp gáp gả nàng đi như vậy.

Đại công phường Ngụy Quốc Công phủ, hai cha con Từ Bang Thụy cùng Từ Duy Chí nước mắt chan hòa:

- Tần Lâm, ngươi thật là tri âm của phụ tử ta.

Tần Lâm lại bảo Tất Mậu Khang vẽ đồ hình Xế Điện Thương, viết cách điều chế ngòi giấy, phái người liên lạc với hiệu buôn do Ngũ Phong hải thương thiết lập bên trong Nam Kinh thành, bảo bọn họ chế tạo hỏa thương kiểu mới, đào tạo ra quân đội hỏa thương kiểu mới.

Ngũ Phong hải thương có thật nhiều quân tượng biết chế tạo pháo Bồ Đào Nha, điểu thương, căn cứ theo đồ hình chế tạo căn bản không cần Tần Lâm phí tâm, dĩ nhiên bọn họ phải làm nòng súng dài như điểu thương vậy.

Tần Lâm cũng đặt cho loại súng trường mới này một cái tên: Tấn Lôi Thương.

- Thì ra Tần trưởng quan cũng có một chi kỳ binh trên Đông Dương đại hải!

Tất Mậu Khang vừa kinh ngạc vừa bội phục, quả thật Tần Lâm tuổi trẻ tài cao, tương lai chưa biết sẽ khuấy động phong vân thiên hạ tới mức nào.

-----------

- Thanh Đại, tiểu Thanh Đại ta trở về rồi!

Tần Lâm hào hứng trở lại phủ, hắn chọn mua không ít lễ vật ly kỳ hiếm quý từ Hàng Châu, chuẩn bị về nhà trêu chọc tiểu sư tỷ yêu kiều một chút.

Kết quả Thanh Đại cùng Lý Thời Trân đều ở bên nữ y quán, trong phủ không có tiểu sư tỷ, lại có một lão đầu toàn thân đầy mùi rượu.

Từ Văn Trường hất cái mũi đỏ bừng vì rượu, thấy Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí mang vào rất nhiều lễ vật thay Tần Lâm, lão bèn lớn tiếng kêu lên:

- Trời ơi, thật là nhiều đồ, có phần của lão đầu tử không vậy?

Ngưu Đại Lực cười hắc hắc:

- Có phấn, bột nước Vinh Hân trai Hàng Châu, điểm tâm Đức Toàn lâu, còn có đủ các loại tơ lụa gấm vóc Hàng Châu, đại a phúc Vô Tích, Từ tiên sinh lão muốn thứ nào?

Từ Văn Trường chép chép miệng, không có gì vui lắc đầu một cái.

Lục Viễn Chí vừa khiêng rương hòm vào vừa lải nhải:

- Lão điên, hay là lão lấy chút son phấn bột màu trang điểm cho mình một chút, sau đó ra ngoài đi dạo một vòng, nói không chừng có thể lừa gạt được bà điên nào đó…

- Ta đập chết ngươi!

Từ Văn Trường cởi giày vải đế dày ra đuổi đánh, tuy rằng thân thể Lục mập phục phịch như vậy nhưng tránh né cũng rất nhanh, vừa né vừa kêu to lão điên giết người, vừa trồi lên hụp xuống né khỏi.

Từ Văn Trường chính là danh sĩ đệ nhất Giang Nam triều Đại Minh trước sau ba trăm năm, vốn Tần Lâm đã dặn dò bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực phải hết lòng tôn trọng lão, nhưng xem ra hiện tại tựa hồ không cần. Hai mươi năm tù ngục tai ương cùng bệnh điên hành hạ đã làm cho tính tình lão đại biến, lúc này một già một trẻ đùa giỡn với nhau có vẻ cũng thoải mái vô cùng.

Từ Văn Trường mang giày trở lại, dường như vì lời của Lục mập vừa rồi mà nhớ tới chuyện gì, xuất thần ngơ ngác nhìn về phía Bắc, trong đôi mắt già nua thoáng hiện vẻ dịu dàng, sau đó rất nhanh trở nên ảm đạm, lắc đầu một cái, bùi ngùi thở dài.

Một vị lão nhân trải qua tang thương, trong ký ức có quá nhiều kỷ niệm chua cay...

Tần Lâm không muốn Từ Văn Trường chìm đắm quá lâu trong hồi ức chua cay khổ sở, bèn đi tới vỗ vỗ lưng lão cười nói:

- Từ tiên sinh, phấn màu bột nước hẳn là lão không cần, không biết Thiệu Hưng Bồng Lai Xuân có hợp khẩu vị của lão chăng?

Bồng Lai Xuân? Nghe thấy ba chữ này, Từ Văn Trường lập tức tỉnh lại từ trong hồi ức, mắt trợn trừng thật to, nước miếng chảy xuống ròng ròng, toàn thân trở nên linh hoạt, nắm lấy ống tay áo Tần Lâm:

- Tần trưởng quan, ngươi đừng nói gạt lão đầu tử, đây chính là xảy ra án mạng!

Tần Lâm cười cười, lập tức mở ra một chiếc rương, trong đó chứa hai mươi bốn bình Bồng Lai Xuân. Tuy rằng bình có đậy nắp nhưng mùi rượu thơm ngát vẫn tỏa ra, khiến cho người ta muốn say.

Bồng Lai Xuân này chính là hoàng tửu thượng đẳng tốt nhất Chiết Giang Thiệu Hưng phủ, Hàng Châu cùng Thiệu Hưng ở gần nhau, cho nên có bán. Quê Từ Văn Trường ở Thiệu Hưng phủ, tất nhiên coi rượu này là tài sản tánh mạng, chỉ tiếc trong túi không có tiền, đã mấy năm không có một giọt Bồng Lai Xuân vào bụng. Lúc này đột nhiên thấy hai mươi bốn bình rượu ngon, quả thật linh hồn như vừa từ huyệt Bách Hội bay ra ngoài, gương mặt già nua nhất thời tươi cười rạng rỡ.

Lão điên nhìn quanh quất trước sau trái phải, giống như một kẻ trộm gà, không nói một lời vòng quanh đại sảnh một vòng, cuối cùng ôm lấy rương rượu bỏ chạy thật nhanh về phòng.

Tần Lâm lắc đầu một cái, cười thầm: Không nhìn ra lão đầu này thân thể khô gầy yếu ớt như vậy, sức lực lại lớn đến kinh người, hai mươi bốn bình rượu mỗi bình đều là hai cân rượu, cộng thêm bình, cái rương sợ có tới bảy tám chục cân, lão lại ôm đi dường như chưa cố hết sức. Đúng rồi, ban đầu lúc bộ khoái bắt lão, lão vùng vẫy mạnh tới nỗi năm sáu tráng hán cũng không giữ nổi. Ủa, chẳng lẽ là sức lực người điên trời sinh mạnh mẽ như vậy?

- Khóa kỹ rồi, ha ha...

Từ Văn Trường cười híp mắt nắm chìa khóa đi ra, thì ra lão sợ Lục mập, Ngưu Đại Lực đòi uống rượu của mình, cho nên vội vàng cất rượu vào phòng khóa lại.

- Đúng rồi, mấy ngày nay kinh sư có tin gì tới hay không?

Tần Lâm thuận miệng hỏi.

Từ Văn Trường là tổng văn án, chuyện tin tức thư từ lui tới là lão phụ trách. Ít ngày trước Ngụy Quốc Công bởi vì phá được án kho thuốc súng nổ tung cho nên bảo cử Tần Lâm phục hồi chức quan như cũ, trước khi Tần Lâm rời Nam Kinh có viết phong thư cho Trương Tử Huyên, đùa giỡn vị thiên kim tướng phủ này một phen.

Vào thành đụng phải Từ Tân Di trước, nếu Từ Đại tiểu thư không nói gì, hẳn là bộ chiếu phục hồi chức quan vẫn chưa phát xuống. Nhưng tính toán thời gian, thư viết cho Trương Tử Huyên hẳn đã có hồi âm mới phải.

- Không có, không có...

Từ Văn Trường lắc đầu quầy quậy, trong lòng cười thầm không ngừng: phụ tử Ngụy Quốc Công là hai tên ngốc tử xuất thân con nhà giàu, Tần trưởng quan ngươi cũng không kém mấy, chuyện này không chịu hỏi trước lão đầu tử ta. Chờ sóng giấm đánh tới đi thôi!

Lão điên nhìn quanh quất trước sau trái phải, giống như một kẻ trộm gà, không nói một lời vòng quanh đại sảnh một vòng, cuối cùng ôm lấy rương rượu bỏ chạy thật nhanh về phòng.

Tần Lâm lắc đầu một cái, cười thầm: Không nhìn ra lão đầu này thân thể khô gầy yếu ớt như vậy, sức lực lại lớn đến kinh người, hai mươi bốn bình rượu mỗi bình đều là hai cân rượu, cộng thêm bình, cái rương sợ có tới bảy tám chục cân, lão lại ôm đi dường như chưa cố hết sức. Đúng rồi, ban đầu lúc bộ khoái bắt lão, lão vùng vẫy mạnh tới nỗi năm sáu tráng hán cũng không giữ nổi. Ủa, chẳng lẽ là sức lực người điên trời sinh mạnh mẽ như vậy?

- Khóa kỹ rồi, ha ha...

Từ Văn Trường cười híp mắt nắm chìa khóa đi ra, thì ra lão sợ Lục mập, Ngưu Đại Lực đòi uống rượu của mình, cho nên vội vàng cất rượu vào phòng khóa lại.

- Đúng rồi, mấy ngày nay kinh sư có tin gì tới hay không?

Tần Lâm thuận miệng hỏi.

Từ Văn Trường là tổng văn án, chuyện tin tức thư từ lui tới là lão phụ trách. Ít ngày trước Ngụy Quốc Công bởi vì phá được án kho thuốc súng nổ tung cho nên bảo cử Tần Lâm phục hồi chức quan như cũ, trước khi Tần Lâm rời Nam Kinh có viết phong thư cho Trương Tử Huyên, đùa giỡn vị thiên kim tướng phủ này một phen.

Vào thành đụng phải Từ Tân Di trước, nếu Từ Đại tiểu thư không nói gì, hẳn là bộ chiếu phục hồi chức quan vẫn chưa phát xuống. Nhưng tính toán thời gian, thư viết cho Trương Tử Huyên hẳn đã có hồi âm mới phải.

- Không có, không có...

Từ Văn Trường lắc đầu quầy quậy, trong lòng cười thầm không ngừng: phụ tử Ngụy Quốc Công là hai tên ngốc tử xuất thân con nhà giàu, Tần trưởng quan ngươi cũng không kém mấy, chuyện này không chịu hỏi trước lão đầu tử ta. Chờ sóng giấm đánh tới đi thôi!

Cũng may giữa tướng phủ cùng Tần Lâm, Ngũ Phong hải thương là liên minh cùng chung ích lợi cực lớn, nhất thời tranh chấp với nhau như vậy cũng không hại gì đến đại thể. Từ Văn Trường cũng không nói tỉ mỉ chuyện này, chờ tương lai Trương tiểu thư đánh tới cửa, tự nhiên Tần Lâm sẽ biết.

- Trưởng quan đi Hàng Châu rốt cuộc thế nào, lão đầu tử cũng có thể nghiên cứu tường tận.

Từ Văn Trường chuyển sang hỏi vấn đề này.

Tần Lâm nhất nhất kể lại tường tận chuyện xúc tiến liên hiệp Tào Bang và Ngũ Phong hải thương, thu được toàn thắng trong đại hội thương mậu Hàng Châu, lại điều tra vụ án thiên sứ bị hại, hoàn toàn đánh gục Hải Sa hội, thu phục Tuần Án Ngự Sử Lưu Thể Đạo.

Nghe hai tên thiên sứ sắc phong cùng thủy thủ tùy tùng toàn thuyền đều bị giết, may là Từ Văn Trường từng trải qua không ít gió lớn sóng lớn, cũng cả kinh đứng lên từ trên ghế. Đợi Tần Lâm nói đến kết cục lợi dụng Lưu Thể Đạo, gạt Trần Bạch Sa, cuối cùng gậy ông đập lưng ông, Từ Văn Trường mới thở dài nói:

- Nếu bàn về thủ đoạn quyền mưu lão luyện đấu đá chốn quan trường, ngài không thể so với Trương tướng gia, Hồ Đại Soái năm xưa, chỉ là bọn Lý Tự Hiền không theo kịp. Nhưng thẩm âm đoạn dương, xuất kỳ chế thắng, tạo đại thế, dùng kỳ kế, trưởng quan mưu chuyện người không thể mưu, làm chuyện người không thể làm, quả thật độc bộ thiên hạ!

Tần Lâm sờ lỗ mũi cười hắc hắc vui vẻ, nếu là loại người như Lưu Thể Đạo mặt dày nịnh hót, quả thật là không bằng cái rắm, nhưng lời này từ Từ trong miệng Văn Trường nói ra, quả thật là đáng giá ngàn vàng. Chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, Từ Văn Trường trước sau làm tổng văn án ở phủ Tổng Đốc Quân Vụ Hồ Tông Hiến, Tuần Phủ Tuyên Hóa Ngô Đoái, chính là Thiệu Hưng Sư Gia chữ Thiên số một, gặp qua đại quan triều đình nhiều như qua cầu, lịch lãm đến bây giờ đã sớm luyện thành một đôi tuệ nhãn.

- Bất quá, trưởng quan còn có một chuyện chưa có nói rõ...

Từ Văn Trường vuốt râu, nụ cười đặc biệt bỉ ổi.

Tần Lâm hơi kinh ngạc:

- Chuyện gì?

- Vị Kim trưởng quan kia, hắc hắc, chẳng lẽ hai vị trưởng quan... Ha ha ha...

Từ Văn Trường cười xấu xa một trận, liếc mắt nhìn nhìn Tần Lâm vui vẻ:

- Quan hệ giữa chúng ta và Ngũ Phong hải thương còn phải tiến thêm một bước tăng cường!

- Chuyện này...

Tần Lâm cười khan hai tiếng, không biết nói cái gì cho phải.

Từ Văn Trường nhìn quanh thấy không có ai, lộ vẻ thần bí tới gần Tần Lâm hạ giọng nói:

- Trưởng quan không cần sợ thê thiếp quá nhiều, tương lai đối phó không nổi. Lão đầu tử có một môn thần công, sau khi luyện xong không những gân cốt tráng kiện, kéo dài tuổi thọ, còn có thể giúp ích hùng phong, một đêm có thể ngự mười nữ tử. Trưởng quan xương cốt thanh kỳ, quả thật rất có tư chất tu tập môn thần công này

Thần sắc Tần Lâm đại biến, đứng lên lui về phía sau hai bước, lớn tiếng gọi:

- Lục mập, nhanh đi gọi Thái sư phụ tới đây, Từ tiên sinh lại nổi điên rồi!

Từ Văn Trường á khẩu nghẹn lời mắt trợn trắng, khóc không ra nước mắt:

- Thật, ta nói lời thật, ta không điên, ít nhất bây giờ ta không có nổi điên...

Ai có thể tin chuyện hoang đường của lão? Cũng khó trách Tần Lâm có phản ứng này, nhìn qua dung nhan của Từ Văn Trường, cả người gầy trơ xương, râu bạc trắng, lỗ mũi đỏ au vì rượu, toàn thân lóc hết thịt xuống không biết được hai mươi cân hay không, còn nói gân cốt tráng kiện, còn nói đêm ngự mười nữ tử... Quả thật là khoác lác một tấc tới trời.

- Ôi... Cái thế thần công Chu Dịch Tham Đồng Khế bực này, Du Đại Du muốn học không học được, Lý Như Tùng cũng chỉ truyền được một nửa, chẳng lẽ lão đầu tử vô duyên tới mức này sao?

Từ Văn Trường không thể làm gì khác hơn là nhìn Tần Lâm, hắn lập tức lùi một chân về phía sau, đưa song quyền lên trước ngực bày ra tư thế đề phòng nghiêm mật, vì vậy lão đầu tử không thể làm gì khác hơn là thở dài lùi lại:

- Bản tâm ta có minh nguyệt sáng soi, không ngờ rằng trăng sáng chiếu vào trong hẻm nhỏ…

Phù... Tần Lâm thở dài một cái, càng cảm giác chỗ của mình không phải là sở nghiên cứu con người bất bình thường nữa, tướng mạo Từ Văn Trường gầy yếu gió thổi cũng bay, còn dám nói mình có thần công cái thế gì đó, ai dám tin lão là thanh niên cường tráng?

- Tần ca ca, Tần ca ca đã về rồi sao?

Thanh âm thanh thúy dễ nghe, như hoàng oanh xuất cốc từ xa đến gần truyền tới.

Tâm trạng khẩn trương của Tần Lâm trở nên buông lỏng, chợt cảm thấy ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh thẳm, cuộc sống hết sức tuyệt vời.

Lý Thanh Đại giống như một con nai con vui sướng, nhảy nhót chạy vào, vừa thấy Tần Lâm lập tức nhào vào lòng hắn.

- Khụ khụ…

Lý Thời Trân ở phía sau ho khan hai tiếng.

Thanh Đại dừng bước lại, chỉ cầm tay của Tần Lâm, ngượng ngùng thè lưỡi, cười hì hì nói:

- Tần ca ca, những ngày qua Thanh Đại rất nhớ huynh, nằm mơ cũng thấy huynh chèo thuyền đưa Thanh Đại dạo chơi Tây Hồ. Đúng rồi, Hàng Châu chơi có vui không, bên dưới Lôi Phong tháp thật sự có Bạch nương tử (Bạch Xà Bạch Tố Trinh) không? Pháp Hải hòa thượng có còn ở Kim Sơn tự hay không? Tần ca ca nhất định phải bắt y lại, đánh một trận trút giận thay Bạch nương tử!

Tần Lâm nhéo cái mũi đáng yêu nhỏ nhắn của nàng:

- Không bắt được Pháp Hải hòa thượng, chỉ bắt được một con cá mập trắng ăn thịt người.

Cười buông Thanh Đại ra, Tần Lâm hành lễ cùng Lý Thời Trân:

- Thế điệt tôn ra mắt thái thế thúc.

- Được, được...

Lý Thời Trân vuốt râu bạc cười tít mắt, chỉ cháu gái nói:

- Nữ y quán đã chuẩn bị xong xuôi, tiểu nha đầu này nói chờ con trở về sẽ khai trương.

Lục mập tựa như một trận gió chạy tới:

- Thái sư phụ, Tần ca ca mang cho người thật là nhiều lễ vật!

Lý Thời Trân cười ha hả cùng đồ tôn đi xem lễ vật, bởi vì lão biết nhất định cháu gái có rất nhiều lời muốn nói cùng Tần Lâm.

Nơi khuê phòng Thanh Đại, Tần Lâm tự mình đem rương hòm chứa đầy lễ vật đi vào, sau đó lấy ra từng món giới thiệu đây là cái gì cái gì, bận rộn vô cùng.

Thiếu nữ ở bên cạnh mím môi cười, mỗi một món lễ vật nàng đều rất thích, bởi vì đó là Tần ca ca cho nàng. Trên thực tế không cần bất kỳ lễ vật nào, chỉ riêng chuyện ý trung nhân từ phương xa trở lại đã khiến cho thiếu nữ vui vẻ như mở cờ trong bụng.

- Tần ca ca, huynh thật tốt với Thanh Đại!

Thiếu nữ cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Nàng dừng Tần Lâm đang bận rộn lại, kéo hắn tới bên bàn đọc sách:

- Tần ca ca, muội đặt tên cho nữ y quán, huynh thấy thế nào?

Trên bản ngọc hoa vàng có năm chữ hết sức sống động: nữ y quán Cận Đại.

- Mộc Cận, Thanh Đại...

Tiểu sư tỷ nói xong, mong đợi nhìn Tần Lâm.

Hợp tên hai người lại với nhau, đương nhiên rất tốt, bất quá dường như bên dưới tờ giấy còn có gì đó.

Tần Lâm vạch giấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết hai chữ Cận Đại, bên cạnh vẽ một cây tương tư (hai cây sát nhau liền cành).

- Đây... đây không phải là...

Khuôn mặt nhỏ nhắn Thanh Đại đỏ bừng, muốn cướp lại bức họa kia, bất quá không được, bởi vì Tần Lâm đã thâm tình hôn lên đôi môi mềm mại thơm tho của nàng.

Tiểu sư tỷ nói xong, mong đợi nhìn Tần Lâm.

Hợp tên hai người lại với nhau, đương nhiên rất tốt, bất quá dường như bên dưới tờ giấy còn có gì đó.

Tần Lâm vạch giấy ra xem, chỉ thấy trên đó viết hai chữ Cận Đại, bên cạnh vẽ một cây tương tư (hai cây sát nhau liền cành).

- Đây... đây không phải là...

Khuôn mặt nhỏ nhắn Thanh Đại đỏ bừng, muốn cướp lại bức họa kia, bất quá không được, bởi vì Tần Lâm đã thâm tình hôn lên đôi môi mềm mại thơm tho của nàng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv