Cẩm Y Vệ

Chương 233: Nhiệm Vụ Mới



Rốt cục là vì cái gì, tại sao lần này đặc biệt bố trí một Trưởng Quan ty Doanh Châu? Các quan viên đều suy đoán ý nghĩa chuyện này.

Chỉ có Tần Lâm âm thầm gật đầu, bội phục không thôi đối với quyền mưu thủ đoạn của Trương Cư Chính.

Chiêu an Kim Anh Cơ vậy nhất định phải cho nàng một thân phận địa vị danh chính ngôn thuận, như vậy mới có thể trợ giúp triều đình áp chế Chân Oa, hải tặc cùng thực dân người Bồ Đào Nha, phát triển hải mậu, đả kích tập đoàn buôn lậu quyền quý, gia tăng thuế thu. Nhưng nếu như cho quan chức chính thức triều đình, tất nhiên dính dấp vào đủ loại tranh đấu quan trường Đại Minh, điều này ngoại trừ phát sinh xung đột trật tự nhất định cùng quan trường vốn có, hành động tự do của Kim Anh Cơ cũng bị hạn chế, ngược lại không hay.

Cho danh phận Thổ Ty vừa có thân phận chính thức được triều đình thừa nhận, lại tách rời với quan trường Đại Minh, không chịu quá nhiều chế ước, thuận tiện thẳng tay hành sự, là biện pháp tốt nhất.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Lâm âm thầm buồn cười, cha Kim Anh Cơ là Uông Trực, tuy có mẫu thân huyết thống Triều Tiên, nhưng thời này huyết thống đều là theo cha, trong mắt người đời nàng là người Hán hai năm rõ mười. Đồng thời Ngũ Phong hải thương cũng lấy bá tánh bình dân vùng ven biển làm chủ thể, cũng thu nhận người Triều Tiên người Nhật Bản người Lưu Cầu (Ryukyu) tạo thành tập đoàn hải thương, người Hán chiếm gần chín thành, cũng không phải là man di gì.

Trương Cư Chính vì đạt thành mục tiêu lại cứng rắn xem bọn họ như man di, tác phong này thật đúng là vì đạt mục đích không từ thủ đoạn nào.

Cũng không trách đạo thánh chỉ này tới muộn như vậy. Theo như các vị quan viên Dương Châu tỏ ra kinh ngạc, có thể thấy kinh sư triều đình tranh luận chắc chắn cũng rất kịch liệt, thời gian giằng co tương đối dài.

Sứ giả tiếp tục đọc thánh chỉ, cuối cùng nhắc tới:

- Xét Uông Trực có lòng thần phục thiên triều, bất hạnh vì người lúc ấy kỳ thị, tự dưng chết oan, hôm nay đặc biệt giải oan. Cẩm Y Vệ Phó Thiên Hộ Tần Lâm thông hiểu Di ngữ, trí lự trung trinh, phong làm Tuyên Phủ Chính Sứ, Hoắc Trọng Lâu làm phó, tới đó chiêu an. Đợi sau khi thành công, mở lại Ninh Ba cảng khẩu thông thương trong ngoài!

Vốn là chúng quan còn đang kỳ quái không hiểu vì sao đoạn đầu rất nhiều người được thăng quan, lại không nghe tên Tần Lâm, lúc này mới chợt hiểu ra.

Lý Quăng Mới thăng Thái Tử Thiếu Phó mặt lộ vẻ vui mừng, vái chào Tần Lâm thật sâu:

- Thật không ngờ triều đình tin cậy Tần tướng quân như vậy! Đi ra ngoài chiêu an chính là được triều đình tin tưởng vô cùng, quan viên tiền đồ vô lượng mới có thể nhận được nhiệm vụ này. Sau khi thành công quả thật không khác gì thủ thắng sa trường, Ban Siêu đi sứ Hà Dị đăng tiên, ngày Tần tướng quân khải hoàn chính là lúc đường mây nhẹ bước!

Các quan viên vây quanh Tần Lâm chúc mừng, nếu như chiêu an thành công, nhất định Tần Lâm sẽ thăng làm cao quan Cẩm Y Vệ.

Nhưng chính hắn lại âm thầm buồn bực: vì sao trên thánh chỉ không có nhắc tới Vương Bản Cố? Chẳng lẽ là có chỉ xử trí khác?

Thánh mệnh không thể trái, Tần Lâm cũng không dám trì hoãn một khắc, lập tức từ chối tiệc rượu Tổng Đốc Tào Vận Lý Quăng, quan địa phương Dương Châu phủ cùng Điền Thất gia Tào Bang đã an bài, cho Hàn Phi Liêm, Du Quải Tử trở về Nam Kinh chủ trì mọi chuyện Bá Hộ Sở, mang theo Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực lên thuyền lên đường.

Hoắc Trọng Lâu vốn là một Ty Phòng Đông Xưởng nho nhỏ, trong vụ án vừa qua ngẫu nhiên gặp dịp, bất ngờ trở thành Phó Sứ, thật sự hết sức vui mừng. Ngay từ đầu y đã vái chào Tần Lâm vô cùng cung kính, cảm tạ Tần trưởng quan dìu dắt, nói rõ các hạng mục chuyện chiêu an lần này đều nghe theo ý của Tần Lâm.

Ngày hôm sau lên thuyền xuất hành, văn võ bá quan Dương Châu từ Tổng Đốc Tào Vận Lý Quăng trở xuống đều đến bến thuyền đưa tiễn. Lần này phá được đại án kinh thiên, trừ quan Tổng Binh Tào Vận Bình Giang Bá Trần Vương Mô xui xẻo ra, các vị lão gia đều có thăng thưởng, dĩ nhiên đều hiểu thật ra là nhờ Tần Lâm ban tặng, đến bến thuyền đưa tiễn cũng là tận tình địa chủ.

Bản chức Tần Lâm lúc này vẫn chỉ là Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ nho nhỏ, nhưng ngày xuất hành bến thuyền tinh kỳ che trời, lọng quan như mây, đại quan nhị phẩm, tam phẩm đều đứng hàng ngang đưa tiễn hắn, còn hiển hách uy phong hơn cả Khâm Sai đại thần chính hiệu xuất tuần.

Lại có Tào Bang Điền Thất gia mang theo huynh đệ tào công ở trên bờ dâng hương đảnh lễ, cung chúc Tần tướng quân công hầu vạn đại, cách đó không xa sinh từ cũng bốc lên khói xanh lượn lờ.

Hoắc Trọng Lâu đứng ở đầu thuyền thấy vậy hết sức thèm thuồng:

- Chậc chậc, làm quan đến như Tần tướng quân, thật sự là độc nhất trong Xưởng Vệ ta!

Chỉ huy chiếc đại giang thuyền này không ai xa lạ, chính là Cát Nhuận Cát sáo quan ít ngày trước ra sức đưa Tần Lâm mấy lần độ giang, y nhìn Hoắc Trọng Lâu nở một nụ cười bồi:

- Lão gia nói phải, ty chức nghe nói những quan viên Dương Châu này đã đặt thay Tần trưởng quan một biệt danh, kêu là Cập Thời Vũ, ý là trời giáng mưa ngọt, cứu khổn phò nguy.

- Cái gì Cập Thời Vũ, các ngươi đang nói tới Thủy Hử sao?

Tần Lâm cười hì hì đi tới, đại giang thuyền thuận dòng mà xuống, gió đưa đối thoại của hai người từ mũi thuyền vào tận tai hắn.

- Tần trưởng quan không nên chê cười...

Hoắc Trọng Lâu chỉ chỉ Cát Nhuận:

- Cát Thiên Tổng nói trong quan trường Dương Châu đặt cho ngài một biệt danh, gọi là Cập Thời Vũ.

Tần Lâm sặc một cái, dở khóc dở cười sờ sờ cằm:

- Ngươi xác định? Không phải là Quỷ Kiến Sầu sao?

Cát Nhuận khom người thật thấp, cười nịnh hót:

- Ai dám nói Quỷ Kiến Sầu? Hơn nữa cũng không phải là trong quan trường Dương Châu gọi như vậy, đã truyền khắp toàn bộ Nam Trực Lệ. Bất kể Bạch Liên giáo mai phục Yến Tử cơ, vụ án Lưu Kham Chi giết người hàng loạt hay là vụ án Dương Châu mất bạc dẫn tới một chuỗi vụ án liên hoàn, mọi người đều bó tay hết cách, chờ đợi cách chức điều tra. Trưởng quan ngài vừa ra tay lập tức vén mây thấy ánh mặt trời, vốn là các lão gia tiên sinh vẻ mặt như đưa đám chờ cách chức, từng người một lập công thụ thưởng, thăng quan phát tài, chẳng phải trưởng quan là Cập Thời Vũ sao?

Dứt lời Cát Nhuận lại giật giật quan phục của mình, nụ cười càng rạng rỡ:

- Không nói những đạt quan quý nhân kia, ngay cả hạng kém cỏi bất tài như tiểu nhân, làm sáo quan Bả Tổng cũng đã mấy năm trời vẫn không nghe thấy tin vui thăng quan. Bởi vì ra công khuyển mã chút đỉnh cho trưởng quan vừa rồi, tên hạ quan cũng được ‘đại án bảo cử’, hiện nay đã thăng Tuần Giang Thiên Tổng, nhờ có trưởng quan cất nhắc!

Quả thật không giả, ngay cả tiểu nhân vật như Cát Nhuận cũng bởi vì Tần Lâm mà được cất nhắc.

Đúng vậy, đối với tuyệt đại đa số người Tần Lâm chính là Cập Thời Vũ, dĩ nhiên trong lòng một số người cực ít hắn là sứ giả âm phủ còn đáng sợ hơn ác ma, tỷ như Hoàng Liên Tổ cùng Lưu Kham Chi. Nhưng bọn họ đã không có cơ hội nói ra cảm quan đối với Tần Lâm, bởi vì bọn họ đã xuống địa ngục.

- Nào, bọn nhỏ tới đây...

Hoắc Trọng Lâu gọi tiểu đội Cẩm Y Hiệu Úy thân binh Tần Lâm:

- Các ngươi may mắn đi theo Tần trưởng quan chính là phúc phận đời trước đã tu được, Hoắc mỗ ở Đông Xưởng hai mươi năm, quan vận còn đen hơn than. Nhưng từ sau khi gặp trưởng quan các ngươi, từ Đương Đầu thăng Ty Phòng, hiện nay lại thăng Phó Sứ chiêu an. Chỉ cần các ngươi là người, hẳn cũng đã biết phải làm gì rồi.

Các Hiệu Úy đều hiểu được ý Hoắc Trọng Lâu, người ngoài còn khen như vậy, thuộc hạ còn gì để nói. Từng người một ôm quyền khom lưng, cùng nói sẽ ra sức vì Tần trưởng quan, dầu sôi lửa bỏng chết cũng không từ.

Hoắc Trọng Lâu nhìn Tần Lâm, thần thái cao thủ Đông Xưởng uy mãnh toát ra vẻ nịnh hót rõ ràng, giống như mãnh thú bị thuần phục đứng ở trước mặt người dạy thú.

Tần Lâm cười vỗ vỗ vai Hoắc Trọng Lâu, hắn hoàn toàn hiểu ý của đối phương, hết thảy không cần phải nói.

Kim Anh Cơ lưu lại điểm liên lạc ở Tam Sa đảo chỗ cửa Trường Giang ra biển, Tần Lâm ngồi đại giang thuyền dọc theo sông mà xuống, qua khỏi Thái Hưng, Giang Âm, Nam Thông, đã tới Tam Sa đảo.

Mặt sông Trường Giang ra đến biển đã cực kỳ rộng rãi, nhìn về nơi xa đảo nhỏ chỉ là một chấm đen nho nhỏ giữa trời nước mênh mông, tới gần mới phát giác chu vi mấy chục dặm, quả thật là một hòn đảo rất lớn.

Nơi ngã ba rẽ vào đảo có một thủy trại, nhìn bề ngoài giống như một ngư thôn, quả thật cũng có ngư dân giăng lưới bắt cá, nhưng thật ra đây là trạm trung chuyển dành cho hoạt động buôn lậu mà Ngũ Phong hải thương thiết lập ở cửa Trường Giang.

Cách nơi đây không xa có hai Thiên Hộ Sở Sùng Minh Sa cùng Lưu Hà Bảo, nhưng tuyệt đối sẽ không có nửa tên thủy quân tới nơi này gây loạn. Các địa phương ven biển như Giang Chiết Phúc Kiến Quảng Đông diễn ra buôn lậu hoạt động, đến năm Vạn Lịch cơ hồ đã là hoàn toàn tiến hành công khai.

Chuyện làm cho Tần Lâm giật mình là có hai chiếc đại hải thuyền dừng ở chỗ này, buồm kiểu Trung Quốc, thân thuyền rộng rãi, chính là bá chủ của thế giới đại dương phía Đông, phúc thuyền.

Chẳng lẽ gần đây mới chở hàng đi hải ngoại?

Thấy đại giang thuyền Trường Giang Thủy sư tới, thủy trại cùng hai chiếc phúc thuyền cũng không tỏ ra xôn xao chút nào. Một tên thủy thủ trên vọng lâu phúc thuyền còn bắc hai tay làm loa, lớn tiếng kêu lên:

- Là vị quân gia nào của Thủy sư Trường Giang? Kim lão bản chúng ta đã nộp đủ tiền cữ thường lệ, tháng tới phải chờ tới mười lăm mới có thể thu nữa, cũng không có quy củ tới thu trước!

Tần Lâm cười thầm, vốn là quan hệ quan binh cùng cường đạo, bây giờ đã sớm rắn chuột một ổ, cho nên thay vì thi hành hải cấm phá hoại trước mắt này, làm cho bá tánh bình dân vùng ven biển không có quyền không có thế bị hạn chế, mặc cho tập đoàn buôn lậu quyền quý cùng tham quan ô lại phát tài, cũng không bằng sớm mở ra hải cấm, thông thương để cho dân chúng được lợi, triều đình thu được chính thuế.

Hoắc Trọng Lâu quan sát tình thế thủy trại, phát hiện trong đám người lố nhố có không ít người cầm hỏa thương, trên lỗ châu mai tường rào trại có đặt hai khẩu pháo Bồ Đào Nha to bằng miệng chén, trong lòng bàn tay không khỏi toát mồ hôi lạnh. Uy lực của hỏa thương hỏa pháo cũng không phải là bất kỳ cao thủ nào có thể ngăn cản. Những hải tặc này không biết trời cao đất rộng, vạn nhất làm ra chuyện gì bội nghịch...

Ngược lại Tần Lâm không biết võ công rất bình tĩnh, không thèm để ý võ trang đối phương, Hoắc Trọng Lâu thấy vậy không khỏi có chút thẹn thùng xấu hổ, nét mặt già nua ửng đỏ.

Tần Lâm lấy mắt ra hiệu, Ngưu Đại Lực bèn đằng hắng, trung khí mười phần gọi to:

- Là sứ giả Cẩm Y Vệ Tần Phó Thiên Hộ vâng lệnh triều đình đến chiêu an, bọn man di ngươi còn không mau mau tới đón?

Bên kia yên tĩnh một hồi, chợt bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, người trong thủy trại chạy ra cửa trại, thủy thủ trên hai chiếc phúc thuyền vọt lên boong thuyền, tất cả đều nhìn về phía Tần Lâm reo to cười vui.

Trên chiếc phúc thuyền đi đầu, Quyền Chính Ngân mặc y phục Triều Tiên là người quen cũ của Tần Lâm, đi tới bèn dập đầu với Tần Lâm, lại bảo hai thuyền cặp mạn, dẫn theo các vị đầu mục leo lên đại giang thuyền tranh nhau vái lạy Tần Lâm, ai nấy lộ vẻ vui mừng.

Hoắc Trọng Lâu thấy rõ những người này cũng không mang theo bất kỳ món vũ khí nào, mới biết Tần Lâm liệu sự như thần, lo lắng của mình đơn thuần là lo bò trắng răng.

- Tần trưởng quan không mời mà tới, là trời không tuyệt Ngũ Phong hải thương ta!

Quyền Chính Ngân từ dưới đất bò dậy, tuy rằng nói tiếng Trung Quốc còn hơi cứng rắn nhưng vẫn lưu loát, vô cùng cao hứng:

- Hai chiếc đại phúc thuyền chính là chủ nhân nhà ta phái tới đón Tần trưởng quan đi Tùng Phổ (Matsuura), không nghĩ tới vừa tới cửa Trường Giang liền gặp được, chẳng phải là tổ tiên phù hộ chúng ta sao?

Trời không tuyệt Ngũ Phong hải thương? Trong không khí vui mừng Tần Lâm nhạy bén chú ý tới câu lỡ lời của Quyền Chính Ngân, hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ các ngươi gặp phiền phức gì lớn? Hiện tại đón ta, vì sao Kim Anh Cơ không đích thân tới?

Tần Lâm vẫn cho là đêm đó hoan lạc triền miên là Kim Anh Cơ, tuy không biết nàng là trời sanh tính phóng đãng không coi chuyện này ra gì, hay có nguyên nhân gì khác, tóm lại trong tiềm thức đã không phải là ‘người ngoài’, cho dù là sau này không xảy ra quan hệ gì nữa, ít ra cũng phải nể mặt hơn so với người khác.

Có thể thấy được Kim Anh Cơ rất có khả năng gặp vấn đề khó khăn.

- Trưởng quan quả nhiên lợi hại, vừa đoán liền chính xác!

Quyền Chính Ngân giơ ngón tay cái lên, thần sắc đã không còn cao hứng như lúc đầu, lộ vẻ lo lắng u sầu:

- Tần trưởng quan có chỗ không biết, Oa Nô Đảo Tân Nghĩa Cửu năm ngoái đánh bại Đại Hữu Thị (Thị tộc Otomo của Nhật), thế lực tăng nhiều, hiện đang giữ địa vị Thủ Hộ ba nước, ép buộc chúng ta phải quy hàng, phái tới sứ giả tới hang ổ Ngũ Phong hải thương chúng ta ở bến Tùng Phổ!

Ba đảo bản thổ Nhật Bản ở gần phía Tây Nam nhất chính là Cửu Châu đảo, trong đó Tát Ma Phiên (Phiên Satsuma) Đảo Tân Thị (Shimazu) vào thời Muromachi thân kiêm Thủ Hộ ba nước Tát Ma, Đại Ngung (Osumi) cùng Nhật Hướng (Hyuga). Mặc dù bên trong tộc có nhiều phân tranh, nhưng tổng thể mà nói tình thế bên trong Tát Ma quốc tương đối ổn định, thực lực khá mạnh.

Sau đó Đảo Tân Gia sinh sôi nảy nở, phân ra không ít chi phái, dần dần ly loạn.

Cho đến ba mươi năm trước xuất hiện Đảo Tân Quý Cửu (Shimazu Takahisa), ở Nhật Bản cũng coi là ‘Danh tướng’ văn võ song toàn. dưới sự giúp đỡ của phụ thân cuối cùng kích phá Tát Châu Đảo Tân Gia, vào hơn hai mươi năm trước bình định Nam Tát Ma. Sau khi kết minh với nước láng giềng Can Phó Thị, Đảo Tân quân bằng vào vũ khí tiên tiến như thiết pháo cùng bộ đội dũng mãnh đánh bại liên quân các nước Tát Ma Nhập Lai Viện, Lăng Ngải (Hishikari), vào tám năm trước hàng phục thế lực thù địch Tát Ma cuối cùng Nhập Lai Viện Thị, thống nhất Tát Ma.

Gia chủ hiện nhiệm Đảo Tân Gia tên là Đảo Tân Nghĩa Cửu, chính là kiêu hùng Nhật Bản hết sức rõ ràng.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv