Tần Lâm làm đến cẩm y Bá Hộ, dần dần cũng có hiểu biết đối với chế độ quan viên triều Đại Minh, nghe thánh chỉ cũng không cảm thấy có cái gì bất ngờ. Nhưng thấy ánh mắt của mọi người thay đổi, mới mơ hồ ý thức được có thể đạo thánh chỉ này có chỗ không giống tầm thường.
Thăng lên thực thụ Phó Thiên Hộ, sau khi quan viên lập công thăng thưởng vừa có thể gia hàm cũng có thể thực thụ, đương nhiên là thực thụ có lợi ích thiết thực hơn. Lần này công lao của hắn ở Yến Tử Cơ cực lớn, từ Bá Hộ cất nhắc thành thực thụ Phó Thiên Hộ thuộc về cất nhắc trung quy trung củ, cũng không đáng để kinh ngạc.
Tán quan triều Minh không độc lập tồn tại mà là đối ứng với chức quan hiện nhiệm, Phó Thiên Hộ là tòng ngũ phẩm, chức quan võ tòng ngũ phẩm chắc chắn sẽ được Vũ Lược tướng quân, nói cách khác chỉ cần thăng Phó Thiên Hộ đã cho tán quan Vũ Lược tướng quân, không có gì là lạ. Chẳng lẽ là do chức Thượng Kỵ Đô Úy được nhắc tới sau cùng?
Thượng Kỵ Đô Úy là huân quan, huân quan triều Đại Minh không có chỗ dùng gì, mỗi lần có chiến sự lớn, các tướng sĩ ngoài tiền tuyến lập công giết địch ai nấy tiến cử đến đỉnh, Kỵ Đô Úy, Vân Kỵ Úy, Kiêu Kỵ Úy… đầy trời, thậm chí tiêu tiền cũng có thể mua được.
Huân quan có ích lợi gì? Nói là ba năm chuyển một lần, có thể được thăng lên thực thụ, nhưng chỉ cần có thể chuyển thành gia hàm đã coi như tổ tông tích đức.
Muốn chuyển lên thực thụ ư? Huân quan "đại án bảo cử", đánh một trận xong có tới hàng trăm hàng ngàn vị trí, có được bao nhiêu vị trí có thể an bài? Bề ngoài ba năm chuyển một lần, nhưng nếu không cầm bạc chui lỗ chó vào Binh bộ, cho dù là chờ ba mươi năm cũng không được chuyển sang thực thụ, đợi đến lúc râu tóc bạc trắng cũng chỉ là dã tràng xe cát.
Cho nên đạo thánh chỉ này chỉ có Phó Thiên Hộ đầu tiên là chân chính hữu hiệu, từ Bá Hộ thăng làm Phó Thiên Hộ chỉ mới một cấp, những người này làm gì trợn tròn mắt như vậy? Tần Lâm không hiểu vì sao gãi gãi đầu.
- Tần Lâm còn không tiếp chỉ?
Hoàng công công thúc giục.
Lúc này Tần Lâm mới vội vàng tiến lên, tung hô vạn tuế, nhận thánh chỉ, lui về mấy bước nhỏ giọng hỏi Trương Tử Huyên:
- Đạo thánh chỉ này cất nhắc chức quan ta lên rất lớn hay sao, vì sao Vương lão nhi, Chu Ngự Sử làm ra vẻ như vừa gặp quỷ?
Trương Tử Huyên khẽ ặc một tiếng, cảm thấy buồn cười, thầm nhủ hành động lần này của phụ thân có thể là làm cho người mù xem, bèn giải thích cho hắn hiểu:
- Tần huynh, đây là quân công thăng ba cấp, vốn là Phó Thiên Hộ tòng ngũ phẩm, gia huân đạt tới chính tứ phẩm đã là tăng ba cấp. Lại là đặc chỉ chuyên thụ, không giống với huân quan "đại án bảo cử", không chịu hạn chế ba năm chuyển một lần, có chức liền nhận, gặp thiếu lập tức bổ sung.
Tần Lâm nghe tới đây đã hiểu rõ, hắn vốn là cẩm y Bá Hộ lục phẩm, thăng thành Phó Thiên Hộ cũng chỉ là tòng ngũ phẩm, nhưng đặc chỉ quân công này thêm ba cấp huân quan, cho hắn có tư cách đảm nhiệm thật chức chính tứ phẩm.
- Chúc mừng Tần huynh, Tần huynh công trung với nước, trí dũng song toàn, cho nên mới có thể được triều đình cất nhắc trọng dụng!
Trương Tử Huyên không hề đề cập tới tác dụng phong thư tiến cử của nàng, cười khanh khách nói:
- Nếu như huynh lại lập công nữa, chỉ cần huân quan chuyển thực thụ một lần, chính là Đường Thượng quan Cẩm Y Vệ rồi còn gì.
Cẩm Y Vệ từ chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ đến Lực Sĩ, quân dư bất nhập lưu, quan chức có hơn mười cấp, mấy chục loại, trong đó ba cấp Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Thiêm Sự được gọi là Đường Thượng quan, thuộc về quan viên cao cấp nhất trong hệ thống Cẩm Y Vệ, có đại quyền chủ trì một mặt, thậm chí còn có tư cách phụng chỉ cai quản Cẩm Y Vệ.
Trong đó Chỉ Huy Thiêm Sự chính là chính tứ phẩm.
Cũng tức là Tần Lâm chỉ cần huân quan chuyển sang thực thụ, là có thể đường đường chính chính trở thành Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, đại quyền chúa tể một phương, thậm chí phụng chỉ cai quản Bắc Trấn Phủ Ty.
Có lẽ bắt đầu từ giờ khắc này, Tần Lâm đã bước nửa bước vào hệ thống chỉ huy trung tâm Cẩm Y Vệ, mới thật sự bước lên khởi điểm quyền khuynh thiên hạ.
Bất quá hành động này của Trương Cư Chính này cũng có ý thử dò xét, có chức liền nhận, gặp thiếu lập tức bổ sung. Thế nhưng có chức hay không, có thiếu hay không, không phải là một câu của Tả Đô Đốc Thái Tử Thái Phó Lưu Thủ Hữu cai quản Cẩm Y Vệ là có thể định đoạt, mà Lưu Thủ Hữu nói thế nào cũng phải nhìn sắc mặt của Nguyên Phụ đế sư Trương Thái Nhạc. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Từ trước tới nay Trương Thủ Phụ hành sự giọt nước không lọt, đặt Tần Lâm vào vị trí Phó Thiên Hộ để khảo sát, nếu thật sự gách vác được trọng nhiệm sẽ để cho hắn chuyển thực thụ huân quan, nhảy một cái trở thành cẩm y Đường Thượng quan, tiến vào trung tâm hệ thống chỉ huy Cẩm Y Vệ.
Nếu là hữu danh vô thực, như vậy lợi ích thiết thực của chức Phó Thiên Hộ cùng vinh dự đặc chỉ gia huân cũng đã đủ để đền đáp công lao, nếu muốn huân quan chuyển thực thụ, chờ đời sau đi.
Biết lòng cha không ai bằng con, Trương Tử Huyên hiểu ý phụ thân hết sức rõ ràng, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng âm thầm oán trách: phụ thân ôi phụ thân, chẳng lẽ người cho là nữ nhi nói quá sự thật hay sao? Nếu để cho Tần huynh biết dụng ý lần này của người, vậy cũng thật khó coi…
Tần Lâm chẳng qua chỉ cười cười, hắn đã nhìn thấu phương thức tiến có thể công lui có thể thủ này, trừ quyền mưu Đại sư Trương Cư Chính ra còn có thể là kiệt tác của người khác sao?
Hắn cười hì hì nói ở bên tai Trương Tử Huyên:
- Thay ta lạy tạ lệnh tôn, đa tạ ông ấy cất nhắc, ngoài ra, hắc hắc, tương lai kính xin tiểu thư nói tốt nhiều hơn vài câu ở trước mặt lệnh tôn.
Trương Tử Huyên nhẹ nhõm trong lòng, biết Tần Lâm cũng không ngại, cười liếc hắn một cái:
- Da mặt huynh cũng dày thật, muốn bản tiểu thư nói tốt sao? Hừ, huynh đi cầu xin Từ Đại tiểu thư chỉ sợ còn nhanh hơn nữa.
Tuy rằng hoa dung nguyệt mạo của nàng bị hóa trang thành sắc mặt vàng khè, nhưng hai tròng mắt vẫn thâm thúy mê ly tựa như bầu trời đêm, lúc này sóng mắt lưu chuyển, cười một cách tự nhiên, Tần Lâm không khỏi trong lòng rung động.
- Đáng ghét!
Trương Tử Huyên cúi đầu nhìn mũi chân.
Nàng cúi thấp đầu, với góc độ Tần Lâm vừa đúng từ cổ áo nhìn thấy một đoạn cổ trắng muốt, giống như trứng gà mới vừa lột vỏ.
Tựa hồ phát giác Tần Lâm dòm ngó, Trương Tử Huyên càng cảm thấy xấu hổ không yên, cổ trắng chuyển sang ửng đỏ mê người.
Vương Bản Cố, Chu Ngô Chính, Lưu Kham Chi đều giật mình không nhỏ, quân công thêm ba cấp đã là cao nhất, nhưng thêm huân quan, đặc chỉ thưởng thụ lại là phương thức không thể nào tưởng tượng được, chẳng lẽ triều đình thật sự muốn trọng dụng Tần Lâm?
Không, không thể nào, chuyện này nhất định chỉ là hiểu lầm.
Vương Bản Cố đưa mắt ra hiệu cho Chu Ngô Chính, để cho môn sinh đánh trận đầu lại đi thử dò xét, Chu Ngô Chính đi về phía Hoàng công công vài bước, chắp tay một cái chuẩn bị mở miệng.
Không ngờ rằng sau khi Hoàng công công ban chỉ liền đứng trước hương án, không thèm để ý tới người nào khác. Lúc này một tiểu hoạn quan chạy thở hồng hộc tới, nhét một vật vào tay Hoàng công công.
Chu Ngô Chính mới vừa đằng hắng định hỏi, Hoàng công công cũng không lý tới y, cười híp mắt cầm lấy vật kia đi tới trước mặt Tần Lâm, quỳ xuống lớn tiếng nói:
- Chúc mừng Tần tướng quân, chúc mừng Tần tướng quân hôm nay "giản tại đế tâm", sang năm phong hầu bái tướng!
Con ngươi rớt ra đầy đất, sứ giả ban chỉ, đường đường sứ giả ban chỉ lại quỳ xuống dập đầu với một Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ sao?
Theo như chế độ, sứ giả ban chỉ cũng không phải là khâm sai đại thần, lúc tuyên chỉ vương công đại thần phải dâng hương đảnh lễ với sứ giả, bởi vì vào lúc này y đại biểu Hoàng đế. Nhưng sau khi tuyên chỉ kết thúc y chỉ là một thái giám bình thường, trên lý thuyết bình thời nên thi lễ với người khác vẫn phải thi lễ, nên quỳ xuống với người khác vẫn phải quỳ xuống.
Chỉ bất quá những sứ giả ban chỉ này từ kinh sư đi ra, ai nấy kiêu căng ngạo mạn tới trời, trừ phi đối mặt thân vương, ngoài ra chưa từng thấy qua bọn họ quỳ xuống trước mặt người khác.
Càng làm cho người ta phải tặc lưỡi lấy làm kỳ, Hoắc Trọng Lâu luôn luôn không phục người, tính khí xấu cũng quỳ xuống một chân trước Tần Lâm, ôm quyền hành lễ.
Đây là chuyện gì vậy? Vương Bản Cố trợn mắt hốc mồm, Chu Ngô Chính há hốc mồm cứng lưỡi, Lưu Kham Chi ánh mắt sững sờ, lòng nghi ngờ mặt trời mọc từ hướng Tây.
- Tiểu nhân thay Trương công công vấn an Tần tướng quân...
Thanh âm của Hoàng công công rất rõ ràng, y lại trình vật mới vừa rồi tiểu hoạn quan mang tới cho Tần Lâm:
- Mặc dù con kim thiền (ve sầu) này không đáng giá là bao, nhưng cũng là lễ vật của nương nương ban thưởng tiết Trung Thu, Trương công công dặn tiểu nhân đưa cho Tần tướng quân, ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ tình ý nặng, xin Tần tướng quân thu lấy.
Tần Lâm vừa có tán quan Vũ Lược tướng quân, Hoàng công công liền gọi hắn là Tần tướng quân, nhưng luôn miệng nhắc tới vị Trương công công kia, rốt cục là người nào vậy?
Vương Bản Cố cùng Chu Ngô Chính vẫn còn đang nặn óc suy nghĩ vấn đề này, mặt của Lưu Kham Chi chợt lập tức trở nên vàng hơn cả Trương Tử Huyên bôi nghệ lên mặt, thất hồn lạc phách nói:
- Gia phụ gởi tin tới nói, năm nay tiết Trung Thu chỉ có Bỉnh Bút Chưởng Ấn Ty Lễ Giám được thưởng kim thiền...
Vương Bản Cố, Chu Ngô Chính nhất tề hít sâu một hơi khí lạnh, hiện tại Ty Lễ Giám chỉ có một vị họ Trương, đó chính là Trương Thành Trương công công Bỉnh Bút (chấp bút) thái giám Ty Lễ Giám, xuất thân Hà Bắc Bảo Định phủ Trương gia trang, chưởng quản nội quan giám sự, nhân vật số hai trong nội đình chỉ kế dưới thái giám Phùng Bảo Chưởng Ấn Ty Lễ Giám!
Lần này ngay cả Trương Tử Huyên cũng giật mình không nhỏ, không biết Tần Lâm quan hệ như thế nào cùng Trương Thành.
Tần Lâm đã đoán ra vài phần, đỡ Hoàng công công dậy, hạ giọng hỏi nhỏ bên tai y:
- Là Trương Tiểu Dương Trương công công sao?
Hoàng công công cười xấu xa gật đầu một cái.
Thì ra vị thúc thúc mà năm xưa Trương Tiểu Dương thất lạc lại chính là Đại thái giám Trương Thành hiện tại quyền thế kế dưới Phùng Bảo trong nội đình!
Mới ban đầu, Trương Thành vào cung còn chưa có phát tích, cũng không thể tiếp tế người trong nhà. Chờ Long Khánh Hoàng đế lên đài, Trương Thành dần dần có quyền thế, sau khi phái người trở về quê Bảo Định phủ nghe ngóng, mới biết Trương gia trang vào năm Long Khánh gặp đại nạn hạn hán chưa từng có, người cả thôn mười phần chết chín, không ai biết được tung tích gia đình ca ca mình.
Cho đến gần đây, Hoàng công công mang theo Trương Tiểu Dương vào kinh, Trương Thành dở khóc dở cười phát hiện cháu cũng thành thái giám giống như mình. Dĩ nhiên hậu thưởng Hoàng công công, sau đó chiếu cố cháu mình, ngay cả kim thiền chỉ Bỉnh Bút Chưởng Ấn Ty Lễ Giám mới được thưởng cũng mang cho cháu.
Trương Tiểu Dương không quên tình trước, một tiểu thái giám lúc ở Kỳ Châu chân chính coi là bằng hữu cũng chỉ có mình Tần Lâm, biết Tần Lâm điều đến Nam Kinh, lần này bèn nhờ Hoàng công công mang theo kim thiền chuyển cho hắn.
Hoàng công công mới từ Kỳ Châu trở lại lại được phái ra ngoài, biết lần này rõ ràng là Trương Thành chiếu cố mình, dĩ nhiên hết sức để ý lời dặn của Trương Tiểu Dương, vô cùng cẩn thận mang kim thiền tới.
Hoàng công công gọi Trương công công thật ra không phải là chỉ Trương Thành, mà là Trương Tiểu Dương, về phần người khác nghĩ như thế nào, vậy y không cần biết. Tên thái giám xảo quyệt này cười thầm một tiếng, cho Tần Lâm chút ân tình không phải là gián tiếp lấy lòng Trương Tiểu Dương, lấy lòng Trương Thành hay sao? Đầu gối mềm một chút không đáng kể gì, vàng bạc mới là thực tế.
Quả nhiên Tần Lâm nhận lấy kim thiền, lại lấy ra một thỏi kim nguyên bảo lớn hơn kim thiền không biết gấp bao nhiêu lần, bất động thanh sắc nhét vào trong tay Hoàng công công.
Sắc mặt Vương Bản Cố lúng túng vô cùng:
- Tần trưởng quan, xem ra đây là một cuộc hiểu lầm, chúng ta sau này còn gặp lại...
- Không được, cứ như vậy mà đi sao, không dễ dàng như vậy!
Tần Lâm cau mày lại, được lý không buông tha người.
Hoắc Trọng Lâu muốn lấy lòng Tần Lâm, nhìn thấy Từ lão thái còn bị Ngưu Đại Lực nắm liền hắc hắc cười nói:
- Tần trưởng quan, biện pháp tra hỏi phạm nhân Đông Xưởng chúng ta lại không giống như quý phủ, hãy để tiểu nhân xuất ra chút thủ đoạn, xin trưởng quan chỉ giáo.
Dứt lời y vừa xăn tay áo vừa cười gằn, đi về phía Từ lão thái.
Đông Xưởng ở dân gian có ý nghĩa tuyệt đối thần bí, kinh khủng và hung tàn, nhìn thấy một Ty Phòng Đông Xưởng như hung thần ác sát đi tới, Từ lão thái run lên giống như gà con giãy chết:
- Không, không phải là ta, tha mạng, đều là Chu Ngự Sử xúi giục lão thân làm ra.
Chu Ngô Chính thấy tình thế không ổn, thoa dầu vào lòng bàn chân chuẩn bị chuồn đi.
- Bắt lại!
Tần Lâm lạnh lùng ra lệnh một tiếng.
Hoắc Trọng Lâu dang hai cánh tay ra, giống như một con lão ưng xông tới như bay, chộp một cái vào cổ Chu Ngô Chính, sau đó vật mạnh y xuống đất.
Chu Ngô Chính bị ngã bể đầu chảy máu, quan phục rách ra, Giải Trĩ quan cũng từ trên đầu rớt xuống, lăn lông lốc đến dưới chân Tần Lâm.
Tần Lâm tung một cước ra giống như đá bóng, đá Giải Trĩ quan bay lên thật cao, còn cười hì hì hỏi Trương Tử Huyên:
- Nàng thấy cước pháp của ta thế nào?
- Huynh thật là… làm như vậy càng đắc tội quan Ngự Sử hơn nữa.
Trương Tử Huyên bĩu môi.
Giải Trĩ quan là tượng trưng Ngự Sử, Tần Lâm đá như vậy dĩ nhiên là khinh miệt tới cực điểm, Vương Bản Cố giận đến nỗi râu ria run rẩy, sắc mặt xanh mét.
Không giống Từ lão thái thấy Ty Phòng Đông Xưởng liền bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, Chu Ngô Chính cũng còn cứng rắn. Biết có lão sư bảo vệ bất kể thế nào cũng sẽ không lo tới tính mạng, bèn nhận hết thảy tội lỗi về mình, nói là bởi vì tranh chấp cô nương ở Túy Phượng lâu với Tần Lâm, cho nên mới mua chuộc Từ lão thái vu hãm hắn, muốn làm cho hắn mất hết thanh danh.