- Tuyệt đối không thể nào!
Từ Tân Di vô cùng nắm chắc:
- Nếu như có, coi như ta thua!
- Vậy cũng tốt...
Tần Lâm cười hì hì chỉ mặt đất bên dưới người chết:
- Nhìn đi, mặt đất dính máu nhiều hơn Lục Viễn Chí, như vậy nhất định là thổ địa lão nhi giết người rồi.
Lời vừa nói ra, tất cả dân chúng đều phình bụng cười to, ngay cả nữ binh đi theo Từ Tân Di cũng có mấy nàng phì cười một tiếng, Thị Kiếm hung hăng trợn mắt nhìn lại, các nữ binh mới che miệng cố nén.
Da mặt màu mận chín của Từ Tân Di chuyển sang màu đỏ, giậm chân tức tối nói:
- Ngươi cưỡng từ đoạt lý, trên đất là sau đó chảy ra.
Tần Lâm cười hắc hắc quái dị:
- Máu trên mặt đất là do người chết sau khi ngã xuống chảy ra, máu trên người Lục Viễn Chí không thể là vô tình dính phải sau khi người chết bị giết ư? Đại tiểu thư của ta, ít nhất nàng hãy hỏi dân chúng đã mục kích án mạng đi.
Từ Tân Di bị giận đến gần ngạt thở, nhưng sau khi hỏi dân chúng liền không nói ra lời, bởi vì rất nhiều người đều thấy người nọ lảo đảo ngã xuống, Lục Viễn Chí tới dìu, lúc này mới dính vào rất nhiều máu tươi.
- Coi là ta thua...
Từ Tân Di ngược lại hết sức thẳng thắn hào sảng, không chậm trễ chút nào thừa nhận sai lầm, nhưng nàng lại siết chặt quả đấm một cái, tức giận nói:
- Bất quá, tên mập chết bầm bỉ ổi này, còn ngươi nữa, tiểu hoạt đầu ánh mắt vô cùng gian xảo. Đúng rồi, cộng thêm tên to xác ngu đần giả vờ ngoan ngoãn kia, ba người các ngươi người hiềm nghi lớn nhất, yên tâm đi, chờ bản tiểu thư tìm được chứng cớ, các ngươi nhất định phải chết!
Ta giả bộ ngoan ngoãn? Ngưu Đại Lực buồn bực muốn khóc, tên mập là thật bỉ ổi, ánh mắt của Tần Lâm cũng sáng lên khác thường, nhưng hắn là đàng hoàng thật sự…
Thị Kiếm cũng nói:
- Các cô nương nhìn cho thật kỹ, chớ để cho mấy người bọn hắn thừa dịp loạn chạy đi!
- Tuân lệnh!
Các vị nữ binh nhất tề ôm quyền, ánh mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm Tần Lâm, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực.
Bị trên trăm nữ lang thanh xuân nhìn chằm chằm là cảm giác gì? Ba người Tần Lâm nhất thời cảm thấy áp lực cực lớn, vốn là hoàn toàn không liên quan, giờ phút này cũng không khỏi chột dạ, giống như mình thật sự làm chuyện gì xấu.
Đại Minh phó đô Nam Kinh thành xảy ra vụ án giết người ngoài đường phố, Thuận Thiên Phủ Doãn Vương Thế Trinh ngồi đại kiệu tám người khiêng vội vàng chạy tới, nha dịch gõ thanh la mở đường chạy đầu đầy mồ hôi, kiệu phu càng là mệt mỏi thở hổn hển như trâu.
Vương Thế Trinh là lãnh tụ văn đàn, quan vị bắt đầu từ năm Gia Tĩnh trồi lên sụt xuống, năm Vạn Lịch thứ hai từng đảm nhiệm Hữu Phó Đô Ngự Sử, Tuần Phủ Vân Dương, bởi vì chọc giận Trương Cư Chính mà bãi quan, lại bởi vì nịnh nọt Trương Cư Chính trồi lên nhận chức Phủ Doãn Thuận Thiên.
Sau khi xuống kiệu, mặc dù trong lòng nóng nảy, Vương Thế Trinh vẫn không nhanh không chậm thong thả bước, đi tới nơi phát hiện án mạng. Mặt y gầy gò, mặc quan phục màu đỏ, trước ngực thêu khổng tước, lưng đeo thắt lưng vàng, rất là uy nghiêm trang trọng.
Trên đường tới đã có nha dịch nhanh chân hồi báo một phen nội tình vụ án cho Vương Thế Trinh, cho nên y không vội vàng tra án, mà là trước hết phân phái bọn nha dịch hỏi thăm người mục kích hiện trường, tìm manh mối vụ án, bảo Ngọ Tác kiểm nghiệm thi thể, lệnh cho địa bảo đi tra thân phận người chết. Đến khi ai nấy vào việc, y mới tươi cười cảm tạ Từ Tân Di phái binh duy trì trật tự, sau đó hỏi thăm tên họ Tần Lâm.
Không hổ là đại quan chính tam phẩm lãnh tụ văn đàn, lịch lãm quan trường, Vương Thế Trinh mạnh hơn Trương Công Ngư không chỉ là một bậc.
Xem ra quan viên nho gia triều Đại Minh cũng không phải là toàn là hạng người vô năng ngu ngơ như Trương Công Ngư. Tần Lâm cảm khái, chắp tay nói:
- Hạ quan là Bá Hộ Cẩm Y Vệ sở chữ Canh Nam Kinh Tần Lâm, tra xét gian tà chính là chuyện nằm trong chức trách của hạ quan.
Vương Thế Trinh cũng không nhận ra cái tên này, chính tam phẩm Phủ Doãn Thuận Thiên cao hơn chính lục phẩm cẩm y Bá Hộ quá nhiều, y nhìn Tần Lâm cười cười coi như chào hỏi.
Từ Tân Di nghe thấy cái tên này lập tức chấn động toàn thân, miệng hồng há to đủ nhét vào một quả trứng gà, chỉ Tần Lâm trợn tròn hai mắt:
- Ngươi… ngươi… ngươi chính là Tần Lâm, tên ở Kỳ Châu đó sao?
Tần Lâm cười hắc hắc, gãi gãi đầu:
- Lúc ở Kỳ Châu thần giao đã lâu cùng tiểu thư, bốn vị tỷ muội Giáp Ất Bính Đinh thường nói tới uy danh tiểu thư!
- Vậy mới vừa rồi ngươi còn tranh mua ngựa với ta…
Từ Tân Di chợt lấy tay che miệng, mắt hạnh trợn tròn:
- Hay cho ngươi dám gạt ta, bản tiểu thư sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Từ Tân Di chẳng qua là làm Đại tiểu thư ở Quốc Công phủ đã quen, trong phủ có thật nhiều nha hoàn, gia đinh phục dịch, đi ra ngoài lại được đại quân tiền hô hậu ủng, có thể đi ngang khắp Nam Kinh. Từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng nếm mùi thua thiệt, không hề biết tới các loại người xấu nơi đầu đường xó chợ, cho nên mới lộ vẻ ngu ngơ, thường làm những chuyện ngu ngốc khiến cho người xung quanh mở rộng tầm mắt. Nhưng bản thân nàng là rất thông minh, vừa khám phá thân phận Tần Lâm, nàng lập tức hiểu ra mình đã bị lừa gạt.
Tần Lâm cũng có vẻ ngượng ngùng, bất kể nói thế nào nàng cũng là bằng hữu Thanh Đại, đưa Giáp Ất Bính Đinh tới cũng là hảo ý. Lúc này lúng túng lấy ra xấp ngân phiếu đưa cho nàng:
- À, số còn thừa hiện tại vô dụng, trả lại cho nàng là được, bằng không sẽ bị nàng ghi hận cả đời.
- Ai… ai ghi hận ngươi cả đời chứ?
Sắc mặt Từ Tân Di có hơi ửng đỏ, tỏ vẻ đường hoàng đẩy ngân phiếu ra:
- Chút tiền lẻ này ta không quan tâm! Ngươi muốn cho ta ghi hận, trừ phi... Hừ, chờ xem!
Trừ phi cái gì, cuối cùng Từ Tân Di không nói ra.
Đây chính là chính nàng không muốn, Tần Lâm cười thu ngân phiếu trở về.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực biết đầu đuôi, Thị Kiếm cũng đoán được mấy phần, những người khác không biết, chỉ nhìn thấy Tần Lâm cầm một xấp ngân phiếu đưa cho Đại tiểu thư Quốc Công phủ, Từ Tân Di lại không hài lòng đẩy ra, nhất thời ai nấy trợn trừng mắt, thầm nói vị cẩm y Bá Hộ này cũng quá tham sắc. Phải nói Quốc Công phủ giàu khắp Nam Kinh, Đại tiểu thư há có thể...
Các nữ binh Từ Tân Di mang tới càng ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều giụi mắt, có người cũng sắp bật khóc: trời ơi, đã mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên có kẻ dám trêu đùa Đại tiểu thư chúng ta ngoài đường phố như vậy. Mặc dù tên cẩm y Bá Hộ này hơi ngu một chút, nhưng gan lớn tày trời.
Bộ Đầu Thuận Thiên phủ tên gọi Bạch Hạo, ước chừng chừng ba mươi tuổi, khôn khéo mạnh khỏe thân thủ lưu loát. Sau khi khám nghiệm thi thể một phen, lại nói chuyện cùng địa bảo, những người mục kích mới trở về bẩm báo:
- Người chết họ Hạ, là Khố Tào (quan coi kho) ngân khố Nam Kinh, năm nay bốn mươi tám tuổi, trong nhà rất có tiền, thường mang bạc cho vay. Mới vừa rồi rốt cục là người nào ám sát y, đám người quá mức đông đúc, dân chúng đều không thấy rõ, chỉ biết được y đột nhiên lảo đảo rồi ngã sang bên, có thể là đi mấy bước rồi ngã xuống.
Là như vậy sao... Vương Thế Trinh tay vuốt chòm râu, nghĩ ngợi một chút mới nói:
- Nếu cho vay, phải chăng là có người thiếu bạc y có mưu đồ giật nợ, cho nên cố ý ám sát?
Bạch Hạo gật đầu một cái:
- Có thể, bất quá địa bảo nói người này có tiền hay đi thanh lâu phung phí, bởi vì tranh giành kỹ nữ kết thù kết oán không ít, lại thích đánh bạc, cũng có vài lần vì đánh bạc mà sinh thù oán.
Vương Thế Trinh cau mày lại.
Bạch Hạo tiến lên một bước, thấp giọng cân nhắc nói:
- Không biết Đại nhân có thể để cho vị Tần Bá Hộ kia trợ giúp phá án hay không?
- Vì sao?
Vương Thế Trinh nheo mắt lạilại hỏi.
- Tần Bá Hộ là cẩm y Bá Hộ lập công lớn trong vụ án tranh đoạt Kinh Vương phủ cùng ám sát Đặng Tử Long ở Kỳ Châu, Lục Phiến môn đồn đãi hắn rất có bản lãnh.
Mắt Vương Thế Trinh sáng rực lên, nhưng cũng không nói mời hay không mời, không tỏ vẻ gì gật đầu một cái.
Bạch Hạo hiểu ý, đi tới trước người Tần Lâm dùng lời mềm mỏng năn nỉ:
- Tần Đại nhân, tại hạ tên Bạch Hạo, bằng hữu trong chốn giang hồ tặng cho biệt hiệu là Kim Nhãn Điêu, là Bộ Đầu Thuận Thiên phủ. Vụ án lần này quả thật không dễ tra xét, mặc dù hẳn phải do Thuận Thiên phủ quản, nhưng dù sao cũng xảy ra ở khu vực ngài cai quản, ngài có thể giúp đỡ một tay hay không, Bạch mỗ vô cùng cảm kích!
Vốn Tần Lâm muốn Vương Thế Trinh đi cầu hắn, để kết nhân tình tương lai dễ hành sự ở Nam Kinh.
Nhưng Vương Thế Trinh tuyệt không phải Trương Công Ngư có thể so sánh, đường đường đại quan tam phẩm, lãnh tụ văn đàn, cũng sẽ không vì một vụ án mạng chết người bình thường đã luống cuống tay chân, vẫn ngồi yên tại chỗ phái Bạch Hạo tới mời Tần Lâm.
- Vốn là muốn câu cá chép lớn, kết quả câu trúng cá lòng tong.
Tần Lâm cười thầm trong lòng, vẫn gật đầu đáp ứng, sau đó đi khám nghiệm thi thể cẩn thận.
- Tại sao không gọi bản tiểu thư giúp một tay?
Từ Tân Di chu miệng, cực kỳ mất hứng hỏi Vương Thế Trinh:
- Vương lão tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không tin được bản tiểu thư?
"Đại tiểu thư ngươi cũng đừng làm cho lão phu loạn thêm!"
Vương Thế Trinh kêu khổ trong lòng, không thể thoát được Từ Tân Di, chỉ đành phải gật đầu nói:
- Vì sao không tin được, bản quan không muốn giết gà dùng dao mổ trâu, vụ án nhỏ này tựa hồ không đáng để làm phiền Đại tiểu thư, để cho tên họ Tần giúp một tay cũng đủ rồi.
- Không quan hệ, dù sao ta cũng đang nhàn rỗi.
Từ Tân Di thật cao hứng đi về phía thi thể.
Tần Lâm ngồi chồm hổm dưới đất khám nghiệm thi thể qua một lượt, ngưu nhĩ tiêm đao vẫn cắm trên ngực người chết, bọn nha dịch cũng không có đi lộn xộn, trừ một dao kia, thi thể cũng không còn vết dao nào khác, có thể xác định là một dao lấy mạng.
Sau đó, Tần Lâm quan sát vết máu trên mặt đất, bắt đầu từ vũng máu dưới người người chết, vết máu đứt quãng dẫn vào trong đám người...
Rất hài lòng với kết quả kiểm tra, Tần Lâm đứng thẳng người dậy.
Rầm!
Hai đầu đụng nhau thật mạnh.
Tần Lâm xoa đầu, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, Từ Tân Di cũng xoa đầu, đau đến nàng suýt khóc.
- Tên khốn này, vì sao đột nhiên đứng lên?
Từ Tân Di chu miệng, nước mắt đảo quanh.
Tần Lâm tỏ ra vô tội, ra vẻ yếu ớt hỏi:
- Đại tỷ, ta có thể hỏi một chút không, nàng làm gì đứng sau lưng ta lặng lẽ không tiếng động như vậy?
Từ Tân Di sững người, không đáp được lời nào.
Thì ra Từ Tân Di biết Tần Lâm có chút bản lãnh phá án, một lòng tranh cường hiếu thắng muốn vượt qua hắn trên phương diện phá án, bèn theo thật sát sau lưng, Tần Lâm quan sát cái gì, Từ Đại tiểu thư cũng quan sát cái đó. Cả hai người đều chuyên tâm dồn chí quan sát, không đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Ngươi, ngươi nhìn chằm chằm máu làm gì chứ? Bản tiểu thư tò mò, cũng nhìn một chút không được sao?
Hai tay Từ Tân Di chống eo thon nhỏ, tức giận nói.
Tần Lâm cười chế nhạo:
- Nàng có thể nhìn ra cái gì?
- Vết máu!
Từ Tân Di chỉ vết máu đứt quãng trên mặt đất:
- Những giọt máu này có lớn có nhỏ, có như sao chổi, có tròn trịa…
Lần này đến phiên Tần Lâm giật mình, không thể không thừa nhận lực quan sát Từ Tân Di rất mạnh, thường trong mắt người vết máu đều là giống nhau như đúc, thật ra thì căn cứ lực độ cùng góc độ rơi chia làm rất nhiều loại.
Tỷ như vết máu dạng hoa thị rơi xuống có khi bị va chạm, văng ra bốn phía hình thành vết máu dạng điểm, thường gặp với người hiềm nghi cầm hung khí cùn đâm đánh người bị hại nhiều lần. Lúc này trong vết máu hoa thị có lẫn vết máu dạng loang lổ, thường là do người bị hại lưu lại.
Mà vết máu dạng sao chổi Từ Tân Di nhắc tới chính là vết máu nhỏ xuống lúc người bị hại đi nhanh, sau khi giọt máu nhỏ xuống mặt đất vẫn còn kéo một cái đuôi về phía trước, nhìn qua giống như đuôi sao chổi. Gọi là giọt máu hình sao chổi, trong đó đuôi sao chổi chỉ về hướng người bị hại gục xuống, mà đầu sao chổi chỉ phương hướng y bị hạ thủ.
Tần Lâm giảng giải những nội dung này cho trợ thủ của mình Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực, Từ Tân Di ở bên cạnh nghe thấy cũng hết sức hứng thú.
Dọc theo một đường nhỏ xuống giọt máu hình sao chổi, rất nhanh Tần Lâm tìm ra địa phương người chết bị làm hại lúc ban đầu. Nơi này có một vết máu do vô số điểm máu thật nhỏ tạo thành, vô số điểm máu rậm rạp chằng chịt chen chúc một chỗ, nhìn qua giống như sao đầy trời.
Đây chính là vết máu dạng văng tung tóe, là động mạch huyết quản trên cơ thể con người bị vỡ tạo thành.
Với kinh nghiệm công tác hình sự lâu năm, trong đầu Tần Lâm tự động phác họa tình cảnh lúc vụ án xảy ra: thừa dịp tất cả người đi đường đều đang trông về phía xa giá Từ Tân Di Từ Đại tiểu thư ngoài xa, đám người chật chội không chịu nổi, từ trong đám đông đưa ra một thanh ngưu nhĩ tiêm đao sáng loáng, thần không biết quỷ không hay đâm về phía ngực người bị hại.
Trong khoảnh khắc cảm giác lạnh lẽo trước ngực, nhất định là người bị hại vô cùng hoảng sợ, nhưng y đã không còn kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tử vong giáng xuống trong nháy mắt.
Phập, giống như dao cắt vào bơ, mũi dao sắc bén dễ dàng đâm rách da, cắt đứt bắp thịt, đâm thủng buồng tim.
Buồng tim co rút lại mãnh liệt, máu ấm áp từ vết thương văng tung tóe ra, tạo thành vết máu dạng đám mây trên mặt đất.
Người bị hại lảo đảo chạy trốn, nhưng tim bị đâm thủng, sinh mạng cũng đã tiến vào thời gian đếm ngược. Y ôm ngực, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, tạo thành giọt máu hình sao chổi trên mặt đất.
Cuối cùng y ngã quỵ, cũng không thể nào bò dậy được nữa, máu trong người không ngừng chảy ra tạo thành một vũng máu lớn.
Ba loại vết máu bất đồng, tàn nhẫn mà chân thật tả rõ quá trình hoạt động trong mười giây cuối đời của người bị hại. Con đường máu này cũng là con đường máu phải trải qua để tìm kiếm hung thủ. nguồn TruyenFull.vn
- Nơi này là địa điểm chính xác hung thủ sát hại Hạ Khố Tào!
Tần Lâm chỉ kia vết máu dạng văng tung tóe, nói cho Bộ Đầu Kim Nhãn Điêu Bạch Hạo Thuận Thiên phủ.