Cẩm Y Vệ

Chương 116: Trương Thái Nhạc



Một Cẩm Y Vệ Bá Hộ qua đường chính lục phẩm, trói tòng ngũ phẩm Tri Châu chính đường, từ lúc Đại Minh khai quốc tới nay thật sự không có tiền lệ. Nhưng Tần Lâm không chỉ trói Hồ Tri Châu, còn trói hết sức có đạo lý, quang minh chính đại, ngay cả Hồ Tri Châu bị trói chỉ có thể cúi thấp đầu cất tiếng than thở.

Thừa dịp các đại nhân vật bận rộn bận rộn, hai nhân vật nhỏ tầm thường thoa dầu vào lòng bàn chân muốn chạy. Đôi gian phu dâm phụ Uông thị cùng Đỗ Trọng đưa mắt ra hiệu cho nhau, bước từng bước một ra ngoài cửa nha môn.

- Uông thị chớ vội đi, thi thể chồng mình cũng không cần sao? Ha ha...

Tần Lâm đã sớm chú ý tới cử động của bọn họ, chậm rãi lên tiếng ngăn cản.

Uông thị kinh hoảng, nặn ra một nụ cười khó coi, ấp a ấp úng không nói ra lời.

Tần Lâm quay đầu lại cười híp mắt hỏi:

- Phương Sư Gia, mạng của ngươi không giữ được, còn muốn giấu giếm thay người khác, ở dưới hoàng tuyền nhìn bọn họ tiêu dao sung sướng sao?

Thanh âm của Tần Lâm giống như ma quỷ cám dỗ, trong nháy mắt đốt cháy lửa lòng của Phương Đường Tiến. Vốn là y hận Uông thị thật sâu, lần này càng không cố kỵ chút nào, lên tiếng thóa mạ:

- Đôi gian phu dâm phụ này có gì tốt lành chứ, lấy sinh tử của trượng phu nàng ra để tống tiền ta. Hừ, nếu không phải là Tần Đại nhân đến chỗ này, nàng cũng sẽ xuống dưới bầu bạn với tên ngốc Tề Tào kia.

Quả nhiên Uông thị cũng không phải người tốt lành gì, nàng đã sớm chấm trúng biểu đệ trẻ tuổi, nếu như trượng phu chết sớm một chút nàng mới có thể tái giá.

Lần này Tề Tào đột nhiên mất tích, mặc dù cũng không có nói cho Uông thị chuyện bắt chẹt Phương Đường Tiến, nhưng Uông thị dựa vào đôi câu vài lời giữa vợ chồng với nhau đã đoán được là người trong châu phủ hạ thủ. Nàng cũng không kêu oan thay trượng phu, chỉ muốn tìm Phương Đường Tiến đòi một khoản tiền, để có thể cùng Đỗ Trọng ra đi sống với nhau phong lưu sung sướng.

Sợ bị nàng nắm chuôi, đương nhiên Phương Đường Tiến không chịu đưa tiền cho nàng. Nhưng chuyện Uông thị gây sự đòi trượng phu ở châu nha đã bị rất nhiều người biết, muốn giết nàng giống như giết Tề Tào thần không biết quỷ không hay cũng cực kỳ khó khăn. Phương Đường Tiến nhẫn nhịn chuẩn bị qua một thời gian nữa chậm rãi định đoạt nàng, không ngờ đã bị Tần Lâm khám phá toàn bộ vụ án.

Uông thị nghe Phương Đường Tiến nói ra những bí ẩn này, cũng đặt mông ngồi ở ngưỡng cửa, không đi được bước nào nữa.

Tần Lâm suy tư nhìn phụ nhân này, tham lam thành tánh, muốn bảo hổ lột da, vì sao nàng muốn câu dẫn Đỗ Trọng, rõ ràng nàng đang là vợ của Tề Tào kia mà?

- Ngươi có thông gian cùng Đỗ Trọng khi Tề Tào còn sống hay không, chuyện như vậy bản quan cũng không muốn hỏi, nhưng tội danh biết chuyện không báo, mượn cơ hội lường gạt là không chạy thoát được đâu.

Tần Lâm vừa dứt lời, Hàn Phi Liêm liền run xích sắt loảng xoảng, trói đôi cẩu nam nữ Uông thị và Đỗ Trọng lại.

Đôi môi Uông thị khẽ mấp máy, Tần Lâm trong mắt nàng đã là Diêm La vương có thể nhìn thấu lòng người, nàng thất thần tự lẩm bẩm:

- Trời ơi, ngay cả chuyện này hắn cũng biết được, quả nhiên mắt thần như điện, mắt thần như điện!

Hai huynh đệ Giang Kính, Giang Mậu thấy tình cảnh như vậy đều lắc đầu thở dài, án này cũng không có người nào vô tội. Hồ Tri Châu ngu ngốc hồ đồ, Phương Sư Gia tham tang uổng pháp, chúng quan lại làm trành cho hổ, địa chủ hương thân chèn ép tiểu dân, Tề Tào ý đồ chèn ép tống tiền ngược lại bỏ mạng, vợ y là Uông thị lại bước theo vết xe đổ của y…

- Cho dù là tính toán đủ đường, cuối cùng cũng mất mạng vô ích.

Giang Kính thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy mặc dù đã phá được vụ án, tâm tư lại không bình tĩnh.

Giang Mậu khinh bỉ liếc bọn phạm nhân trong nha môn bị trói lại, lên tiếng mắng:

- Trời tác nghiệt còn có thể thoát, tự mình làm bậy không thể thoát được. Vừa rồi dâm phụ kia nói họ Tần mắt thần như điện, ta thấy hắn thật sự có thần thông thấu triệt u minh, nhận rõ gian tà, tiểu muội, muội thấy thế nào?

Đôi môi đẹp Giang Tử nhẹ nhàng mím lại, khẽ cau mày liễu, hai làn thu ba nhìn Tần Lâm, không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả lời của Tam ca nàng cũng không có nghe thấy.

Ách... Giang Mậu nhìn muội muội, lại nhìn Tần Lâm, tự cho là đúng lộ vẻ "bừng tỉnh ngộ".

-----------

Hưng Quốc châu phát sinh trọng án như thế, ảnh hưởng có thể nói cực kỳ ác liệt: bây giờ chính là thời khắc mấu chốt Nguyên Phụ Thiếu sư Trương Cư Chính đại triển hoành đồ, ra sức tiến hành Nhất Điều Tiên Pháp. Công việc đo đạc ruộng đất khắp nơi vô cùng gấp rút, địa phương lại xuất hiện đại án quan lại cấu kết hương thân lừa gạt báo sai ruộng đất, chuyển thuế phú lên đầu hương dân bình thường, còn vì vậy xảy ra nhân mạng.

Đám quan viên Vũ Xương phủ Trương Công Ngư, Phân Thủ Đạo Thành Thủ Lễ, Phân Tuần Đạo Lý Kỳ Ngọc, Án Sát Ty Vệ Thể Nhân, Hồ Quảng Tuần Phủ Vương Chi Viên sau khi nghe thấy tin này tất cả đều nhanh như điện chớp chạy tới Hưng Quốc châu, xử lý đại án đủ khiến cho bọn họ vỡ đầu sứt trán này.

Trương Công Ngư vừa thấy Tần Lâm, tỏ ra vui vẻ tới mức không thể nào tả được, nắm tay hắn kéo ra hậu đường, giọng oang oang nói:

- Không nghĩ tới Tần thế huynh lại thay bản quan đào ra một ổ sâu mọt như vậy. Tham quan ô lại giết hại tiểu dân như vậy, rõ ràng là tên nào tên nấy cũng đều đáng chết… Nhờ có Tần thế huynh gương sáng cao treo, mới một lưới bắt hết bọn họ!

Tần Lâm hơi ngẫm nghĩ chốc lát đã hiểu ý tứ Trương Công Ngư: y vừa mới đảm nhiệm Tri Phủ Vũ Xương, nhận ấn chưa được mấy ngày, Hưng Quốc châu xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể trách Tri Phủ tiền nhiệm đã hồi hương đại tang, đòn roi xử phạt của triều đình sẽ không đánh tới mông kẻ mới vừa kế nhiệm như y.

Nếu Tần Lâm không điều tra án này, các hương dân không phục, qua một hai năm khó bảo đảm không làm ra dân biến, đến lúc đó tội danh đương chức thất trách chắc chắn sẽ đổ lên đầu Trương Công Ngư.

Vì vậy y mới vô cùng cảm kích Tần Lâm đã moi ra khối ung đầy mủ này sớm như vậy.

Tần Lâm là quan qua đường, được điều đến Nam Kinh nhậm chức, bên Hồ Quảng này có công trạng đối với hắn cũng không có tác dụng gì. Làm người làm đến cùng, tiễn Phật tiễn về Tây, hắn dứt khoát đưa Trương Công Ngư một đoạn đường nữa, bèn cười nói:

- Nếu không phải trước đó Trương Phủ Tôn nghe được phong thanh, dặn dò lúc hạ quan đi ngang qua Hưng Quốc châu ngấm ngầm tra xét, làm sao có được công trạng hôm nay?

- Cái, cái này...

Trương Công Ngư cảm động sắp khóc, lúc còn trẻ coi bói, thầy tướng số nói mạng y có quý nhân tương trợ, y đã từng cho quý nhân này là Thân Thời Hành, nhưng bây giờ y hoàn toàn khẳng định vị quý nhân này chính là Tần Lâm!

Trương Công Ngư vái chào tới đất:

- Lão ca ca cảm tạ huynh đệ ở chỗ này! Nếu như Tần Đại nhân không ngại, sau này chúng ta chính là huynh đệ kết bái, cho dù là lão ca ca gan óc lầy đất, cũng phải báo đáp ân tình huynh đệ năm lần bảy lượt tương trợ!

Triều Minh quý văn hơn võ, mặc dù Tần Lâm là Bá Hộ Cẩm Y Vệ, nhưng còn kém Tri Phủ như Trương Công Ngư rất xa, Trương Công Ngư kết bái như vậy hoàn toàn xuất phát từ lòng thành.

Tần Lâm cảm thấy mặc dù Trương Công Ngư dở dở ương ương, ngược lại tính tình cũng rất tốt, đây gọi là tuy không phải quan tốt, nhưng cũng là người tốt, bèn gật đầu đồng ý kết bái.

Thời này giữa huynh đệ kết bái trên quan trường cũng không phải giống như trên giang hồ, uống rượu máu, lạy Quan Công, chặt đầu gà gì đó, mà mỗi người là trở về ghi trong minh thư (thư kết bái) ngày sinh tháng đẻ, lý lịch, sau đó trao đổi minh thư cho nhau là được.

Lúc Trương Công Ngư mới gặp gỡ Tần Lâm, từng muốn mời hắn làm Hình Phòng Ty Lại châu nha, sau đó lại từng động ý niệm thu môn sinh. Về sau biết Tần Lâm không phải là vật trong ao, y lại đổi giọng gọi thế huynh, tới hôm nay, một Tri Phủ xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ dứt khoát hạ mình kết bái cùng Tần Lâm làm minh huynh đệ.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Trương Công Ngư nhìn trái nhìn phải thấy không có ai khác, mới thấp giọng nói với Tần Lâm:

- Tọa sư của bản quan Thân Đại học sĩ từng viết thơ tới, dù chưa nói rõ cũng mơ hồ điểm chỉ. Thật ra thì lần trước huynh đệ ngươi phá đại án Kinh Vương phủ, tên ngươi cũng đã tới tai thiên tử, bản ý Hoàng thượng là muốn trọng dụng, nhưng Thủ Phụ Trương Thái Nhạc ngăn trở, cái này, cũng không biết Tần huynh có đụng chạm gì cùng Trương Thủ Phụ chăng?

Thân Thời Hành cũng không nói rõ ràng chuyện ngày đó cho người khác biết, nội dung trong thư mập mờ không rõ, muốn Trương Công Ngư tự đoán. Trương Công Ngư cũng đã đoán được tám chín phần mười, nhưng lại hoàn toàn không biết tình hình xác thật, còn tưởng rằng Trương Cư Chính cố ý áp chế Tần Lâm, bởi vì lo lắng cho minh huynh đệ nên mới nói ra.

Tần Lâm không hiểu vì sao:

- Thủ Phụ Trương Cư Chính ư, làm sao có va chạm gì với y được? Ta chỉ là một cẩm y Bá Hộ nho nhỏ, muốn chọc tới y cũng không dễ dàng!

Trương Công Ngư gật đầu một cái, suy nghĩ một chút thấy cũng phải, một ở Kỳ Châu, một ở Giang Lăng, căn bản cũng không có liên lạc gì. Vì vậy liền gật đầu một cái, liên tục nói là mình hiểu sai thư của Thân Thời Hành.

Tần Lâm biết vị minh Đại ca này từ trước đến giờ dở dở ương ương, cũng không để chuyện này trong lòng.

Những quan viên khác tới Hưng Quốc châu, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, đều chuyện trò vui vẻ cùng Tần Lâm, cảm tạ hắn trừ cho dân chúng Hồ Quảng một ổ sâu mọt.

Chỉ có Hồ Quảng Tuần Phủ Vương Chi Viên bất đồng, lão xanh mặt hỏi vụ án xong, cũng không hàn huyên cùng Tần Lâm liền phất tay áo bỏ đi, chọc cho đám người Lục Viễn Chí, Hàn Phi Liêm đều giận dữ bất bình.

Tần Lâm không thèm để ý: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Người ta chính là đại quan chính nhị phẩm, phải ra vẻ một chút.

Lần này Tần Lâm đã đoán sai, Vương Chi Viên cũng không phải là cố ý làm cao, mà lão gấp như có lửa đốt mông, hỏi xong vụ án đi ngay ra bến thuyền, leo lên đại quan thuyền huynh muội Giang gia.

Vương Chi Viên Vương Đại nhân Hữu Đô Ngự Sử, Tuần Phủ Hồ Quảng kiêm Tán Lý Quân Vụ, nằm trên đỉnh chóp kim tự tháp quan lại của triều Đại Minh, sau khi lên thuyền mới vừa đi ba bước chợt liền dừng bước lại, cẩn thận sửa sang lại cổ áo một chút, phủi phủi ống tay áo, sửa thắt lưng ngay ngắn lại. Sau khi thấy không còn khuyết điểm gì mới cười cười với quản gia dẫn đường, tiếp tục tiến về phía trước.

Đường đường nhị phẩm Tuần Phủ, tướng soái một phương tới chơi, ba huynh muội Giang gia lại không xuống thuyền nghênh đón, chỉ phái quản gia đi đón, còn mình đứng ở cửa khoang chờ.

Cho dù là đãi ngộ như vậy, Vương Chi Viên cũng cảm thấy được quá yêu mà sợ hãi, từ xa đã kêu lớn:

- Ôi chao, hai vị công tử gia, tiểu thư, trên sông gió lớn như vậy, vì sao các vị lại ra đây? Vạn nhất bị gió thổi nhức đầu nóng lạnh, thế thúc ta đây làm thế nào gánh vác nổi?

Giang Kính, Giang Mậu liếc mắt nhìn nhau, chắp tay thi lễ nói:

- Vương thế thúc tới chơi, tiểu điệt phải ra đón.

Sắc mặt Giang Tử cũng giãn ra mỉm cười:

- Vương thúc thúc, lần trước người nói tìm cho một con két biết nói lời cát tường, vì sao không mang tới cho điệt nữ? Điệt nữ gặp phụ thân nhất định sẽ tố cáo người già mà không giữ lời, gạt đám tiểu bối chúng con.

Vương Chi Viên làm ra vẻ sợ hãi, trong lòng đã sớm mừng rỡ không còn hình dáng, lời của Giang Tử rõ ràng xem lão như tâm phúc tri giao của phụ thân mình, chuyện này so với đãi ngộ tầm thường lại càng quý hơn gấp mười lần.

Huynh đệ Giang Kính, Giang Mậu chẳng qua là mỉm cười, thầm nói muội muội thật đúng là tâm tư tinh tế, chỉ bằng những lời này, sau này Vương Chi Viên lại càng trung thành hơn với phụ thân mình.

Hai bên nhường nhau đi vào trong khoang, Vương Chi Viên chắp tay xá xá về phía Bắc, sau đó mới tỏ ra cung kính hỏi:

- Lệnh tôn Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương Thái Nhạc tiên sinh, gần đây có gởi thư tới hay không?

Trung Cực Điện Đại Học Sĩ Thủ Phụ Trương Cư Chính, cư ngụ Giang Lăng, hiệu là Thái Nhạc.

Ba huynh muội Giang gia đến từ tướng phủ Giang Lăng, là con ruột Trương Cư Chính, lúc mới quen Tần Lâm không biết lai lịch của hắn, bèn lấy địa phương làm họ, lấy chữ Giang trong Giang Lăng làm họ giả của mình.

Giang Kính là con trưởng Trương gia Trương Kính Tu, Giang Mậu lại là Tam công tử Trương Mậu Tu, mà tiểu muội Giang Tử chính là nữ nhi duy nhất của tướng phủ Giang Lăng, Trương Cư Chính coi như chưởng thượng minh châu Trương Tử Huyên.

Trương Cư Chính nắm quyền nhiều năm, uy thế hiển hách Đại Minh hai trăm năm chưa từng có, ngay cả Hoàng đế cũng phải đối đãi bằng lễ sư đồ. Lúc xuất hành Đốc Phủ, thân vương các nơi đều đến tận biên cảnh hạt khu nghênh đón. Tuy rằng Vương Chi Viên là chính nhị phẩm đại quan một cõi, nhưng lúc gặp Trương Cư Chính cũng phải dùng đại lễ tham bái, vì vậy thấy ba tên thế điệt Trương gia, lão cũng không dám lên mặt lão thế thúc.

Trương Kính Tu cử chỉ hiền hòa khiêm tốn, rất có phong phạm quân tử ôn nhuận như ngọc, trả lời Vương Chi Viên:

- Gia phụ tháng trước có gởi tin nhà tới, từng nhắc tới đại danh thế thúc, thi hành chính sách triều chính mới ở Hồ Quảng cực kỳ đắc lực, hết thảy trong triều xưng là đệ nhất quan viên trong các Đốc Phủ.

Cái gọi là "hết thảy trong triều xưng" là chỉ cái nhìn của Trương Cư Chính, quả nhiên một lời còn hơn hết thảy, Vương Chi Viên lập tức vui vẻ ra mặt, miệng liên tục nói xấu hổ xấu hổ.

Hàn huyên mấy câu, Vương Chi Viên liền chuyển vào chính đề, lo lắng trùng trùng nói:

- Trương Thái Nhạc tiên sinh được tiên hoàng gởi gắm trọng nhiệm, đứng hàng Tể Phụ thiên hạ, Nam bình giặc Oa, Bắc định Thát Đát, hôm nay lại ra sức thi hành triều chính mới. Một khi công bố án Hưng Quốc châu này, trong triều ngoài triều bàn tán xôn xao, tất sẽ bất lợi với triều chính mới.

Trương Cư Chính thực hành Nhất Điều Tiên Pháp, đo đạc ruộng đất chính là mấu chốt thi hành triều chính mới. Thế nhưng ở Hưng Quốc châu xảy ra vụ án địa chủ hào cường cấu kết quan lại giấu giếm ruộng đất, chuyển gánh nặng thuế phú sang cho bá tánh bình dân, còn là xảy ra ở quê Hồ Quảng của Trương Cư Chính.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv