Cẩm Y Vệ

Chương 1062: Ràng buộc



Đoàn người đi tới trong quân Tư Vong Ưu ở phía Bắc Bạch Cổ thành, trên đất trống trước mặt soái trướng đã chất đống rất nhiều rương gỗ, bạch tượng Cảm Trụ bảo vệ ở bên cạnh.

Chẳng lẽ là bạch tượng thần kỳ chở thánh dược từ Tây Thiên đến nhân gian? Các thủ lĩnh Thổ Ty thoáng động trong lòng, phải biết ở địa phương Nam Cương này, ảnh hưởng của Phật giáo tiểu thừa xâm nhập lòng người rất sâu.

Đại quân Nam chinh, dọc đường không ít binh sĩ nhiễm sốt rét, ngay ở dưới Bạch Cổ thành cũng lục tục có người phát bệnh rải rác. Hơn nữa là sốt rét ác tính người Tây Dương từ Phi Châu truyền tới, chỉ bất quá không có bộc phát tập trung, cũng chưa đưa tới chú ý đầy đủ. Đại quân mười mấy vạn người, có mấy chục mấy trăm bệnh nhân thật sự quá bình thường.

Lý Kiến Trung bèn lợi dụng những bệnh nhân này làm thí nghiệm, phát hiện mặc dù loại sốt rét này là loại hình từ trước tới nay chưa từng thấy qua, nhưng Thanh Hao từ quốc nội mang tới và vỏ, rễ cây canh ki na mà Tần Lâm cho Tư Vong Ưu trồng ở Mạnh Dưỡng có hiệu quả rất tốt chữa sốt rét ác tính. Dùng cả hai loại thuốc càng có hiệu quả cao hơn, gần như uống vào khỏi ngay tức khắc.

Ký ninh là thuốc đặc hiệu mấy trăm năm sau nhằm vào sốt rét, Thanh Hao còn là loại thuốc mà tổ chức y tế thế giới (WHO) thế kỷ hai mươi mốt đề cử sử dụng.

Lý Kiến Trung không thể không bội phục con rể mình quả thật suy nghĩ chu đáo sâu xa, ngay từ lúc mấy năm trước đã trồng cây canh ki na ở Mạnh Dưỡng, bằng không hiện tại biết tìm đâu ra thuốc chữa bệnh?!

Y làm thí nghiệm cho ra kết quả, bảo chúng thủ lĩnh Thổ Ty ép Thanh Hao lấy nước, nghiền nát vỏ rễ cây canh ki na nấu nước, sau khi để nguội cho người mắc bệnh uống vào. Ngoài ra vệ sinh triệt để một lượt trong doanh, sau đó đốt ngải cứu đuổi ruồi muỗi. Nếu không tìm được ngải cứu, vậy dùng loại cây cỏ khác có hiệu quả tương tự.

Trong thư Tần Lâm viết rất rõ ràng, cái gọi là chướng khí thật ra là bệnh tật truyền nhiễm do côn trùng cắn lây lan. Lý Kiến Trung vốn là đại phu, có thái độ thật sự cầu thị, chỉ làm vài thí nghiệm đã phát hiện quả thật như vậy. 

Chúng thủ lĩnh Thổ Ty nhất nhất lãnh giáo, mặc dù Lý Kiến Trung nói rất rõ ràng nhưng bọn họ vẫn lo lắng, hỏi han không ngừng. Đương nhiên đồng thời lệnh cho thủ hạ lấy tốc độ nhanh nhất thông báo trong quân mình chạy tới đây nhận lãnh những thánh dược cứu mạng này về.

Nạp Lê Huyên thủy chung lộ vẻ âm trầm đứng ở bên cạnh, mắt nhìn xuống dưới mũi chân, không biết đang suy nghĩ gì. Hồi lâu y mới tiến lên trước hai bước, cười nhìn Lý Kiến Trung chắp tay một cái, dùng tiếng Hán ngọng nghịu hỏi:

- Lý Tri Phủ, không biết hai loại dược vật này có tên là gì vậy?

Hừ, ngươi lấy là được, hỏi han làm gì? Các thủ lĩnh Thổ Ty hơi lộ vẻ khinh thường, hai loại thảo dược này là từ trước tới nay chưa từng thấy qua, lấy tư tâm suy nghĩ một chút, đây là phương thuốc trị liệu sốt rét, tất nhiên Lý Kiến Trung sẽ không chịu vạch trần lai lịch của chúng.

Vậy mà Lý Kiến Trung không giấu giếm chút nào, hắng giọng nói:

- Loại cỏ này gọi là Thanh Hao, cổ tịch ghi lại có tác dụng thanh nhiệt giải cảm, trị được bệnh sốt, dùng cho thử tà phát nhiệt, âm hư phát nhiệt, tối nóng sáng lạnh, cốt chưng lao nhiệt, sốt rét hàn nhiệt, thấp nhiệt hoàng đản… Vỏ và rễ loại cây này là của cây canh ki na, sinh trưởng ở tân đại lục gì đó ngoài Đông Dương đại hải cực xa.

Người duyên hải học cao hiểu rộng, có lẽ cũng từng nghe tân đại lục từ miệng người Tây Ban Nha nhắc tới. Lý Kiến Trung chỉ biết qua thư của Tần Lâm, thật ra y cũng không biết tân đại lục này nằm ở nơi nào.

Đa số các Thổ Ty đều ở sâu trong đất liền, duy chỉ có Xiêm La thông thương lâu dài cùng hải ngoại, người Tây Ban Nha Bồ Đào Nha từng tới đã nhiều, Nạp Lê Huyên cũng biết được tân đại lục kia ở phía Đông Nhật Bản cực xa, từ Luzon qua đó còn cách xa vạn dặm, nghe vậy bèn vội vàng truy hỏi:

- Chẳng lẽ là người Tây Dương đưa cho Tần Đốc Soái nhiều vậy sao?

- Không phải…. 

Lý Kiến Trung lắc đầu một cái: 

- Là do những năm qua tiểu tế nhờ Tư Tuyên Úy trồng ở Mạnh Dưỡng. Những Thanh Hao này là sinh trưởng ở Tứ Xuyên, Hồ Quảng, ngàn dặm xa xôi chuyển vận đến đây, rất không dễ dàng!

Ặc... Chúng Thổ Ty nghe vậy ngẩn ra, Nạp Lê Huyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trong lòng có khổ mà không thể nói.

Tân đại lục xa ngoài vạn dặm, trước mắt cây canh ki na cũng chỉ có Mạnh Dưỡng trồng được, mà Thanh Hao là chỉ có nội địa mới có, hai vị thuốc này có thể nói hoàn toàn bị khống chế trong tay Tần Lâm.

Các thủ lĩnh Thổ Ty lấy được thuốc lại bắt đầu lo được lo mất: vừa lo lắng thuốc này không có hiệu quả, quân đội mình gặp sốt rét hành hạ mà nguyên khí tổn thương nặng nề, lại lo lắng thuốc này thật sự có hiệu quả rõ rệt, như vậy tương lai quân đội Trung Quốc xâm nhập Nam Cương sẽ không sợ hãi nữa, Tần Đốc Soái có thể mượn thuốc tốt này tung hoành ngang dọc giữa các phe ở Nam Cương...

Thế nhưng đây là dương mưu, hai vị thuốc đặt ở trước mặt rất rõ ràng, không ai có thể cự tuyệt. Biết rõ thuốc này cầm lên dễ để xuống khó, nhưng bọn họ lại không thể không cầm. 

Không ít người đều nhìn Tư Vong Ưu, sau đó thầm thở dài, sợ rằng tương lai cũng phải nghe hiệu lệnh Tần Đốc Soái, cũng chính là nghe hiệu lệnh vị Tư Tuyên Úy tuổi còn quá trẻ này.

Tư Vong Ưu cũng không lộ vẻ vui mừng quá mức, mượn thuốc cứu mạng để nắm thóp thế lực các phái Nam Cương vốn không phải là bản ý nàng, càng không phải là Lý Kiến Trung nghĩ ra được.

Nàng không thể làm gì khác hơn nhìn Doãn Tân Thương, làm việc như thế nào đều là y ra mưu đồ sách.

Doãn Tân Thương âm trầm cười một tiếng, trong tự điển của y từ trước tới nay chỉ có được làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể đạt tới mục tiêu, thủ đoạn hạ lưu cũng không thành vấn đề. Hơn nữa Nam Cương Thổ Ty sợ uy mà không phục đức, cho bọn họ một sự ràng buộc như vậy cũng là chuyện nên làm.

Khác với các thủ lĩnh Thổ Ty lo được lo mất, binh sĩ các tộc tới đây lấy thuốc ai nấy tỏ vẻ hết sức vui mừng, ý định của bọn họ đều rất đơn thuần, nếu Kim Phượng Công chúa nói dược vật hữu hiệu, vậy thì nhất định hữu hiệu.

Bạch tượng Cảm Trụ dùng lỗ mũi cuốn dược liệu lên, phân phát cho binh sĩ từng rương từng rương, binh sĩ các tộc trước khi nhận lấy rương thuốc đều xá nó một xá. Trong truyền thuyết các tộc Nam Cương, bạch tượng là động vật vô cùng trân quý thần thánh.

Rất nhanh các doanh bắt đầu hành động vệ sinh và nấu thuốc, khắp nơi toàn là mùi Thanh Hao và ký ninh nồng nặc. Không lâu sau lại là đốt cháy ngải cứu bốc lên khói xanh lượn lờ xua đuổi côn trùng ruồi muỗi, các doanh đều bị hơi nước và khói mù bao phủ.

----------- 

- Đáng ghét!

Trên tường thành, Mãng Ứng Lý nện mạnh một quyền, nếu như bảo tồn thực lực mạnh hơn một chút nữa, lúc này ra khỏi thành nghịch tập, cơ hội thành công sẽ rất lớn.

Đáng tiếc quân đội không còn lại mấy của y đã tiêu hao rất lớn trong cuộc chiến giằng co mấy ngày trước, đã không còn đủ lực ra khỏi thành phát động phản kích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv