Các Hiệu Úy của Bá Hộ Sở Kỳ Châu hâm mộ đến nỗi nước miếng cũng chảy xuống ròng ròng. Nam Kinh vô cùng béo bở, cơ hội thăng quan so với Kỳ Châu không chỉ gấp mười lần. Cứ lấy Thạch Vi điều đi mà nói, nếu bảo y đi Nam Kinh làm Thí Bá Hộ, bảo đảm sẽ bỏ mặc chức Phó Thiên Hộ không cần, vội vàng chạy tới nhậm chức.
Không ngờ từ tiểu thành Kỳ Châu xa xôi, Tần Lâm lập tức được điều đến Nam Kinh thủ đô thứ hai của Đại Minh triều, còn đặc chỉ thưởng cho tòng ngũ phẩm Phi Kỵ Úy, đây là kỳ ngộ đặc biệt vinh dự dường nào.
Chỉ có bản thân Tần Lâm cũng không vui vẻ lắm: Nam Kinh ư? Nói như vậy...
Thánh chỉ vừa hạ, mệnh lệnh của Kinh Lịch Ty Cẩm Y Vệ cũng theo đó mà tới, các quan giáo của Kỳ Châu Bá Hộ Sở đều có thăng thưởng: Tổng Kỳ Trần Tứ Hải thăng lên làm Bá Hộ sở tại, Tiểu Kỳ Hàn Phi Liêm gia hàm Tổng Kỳ. Các quan giáo có công còn lại đều được ghi nhớ một lần công lao bình thường, tiền thưởng năm lượng bạc, người thương vong đều có tiền tử tuất không ít, cũng cho hậu nhân của người đó được tập ấm Cẩm Y Hiệu Úy.
Toàn bộ Bá Hộ Sở tỏ ravui mừng một mảnh, Trần Tứ Hải vốn cho rằng Tần Lâm lên làm Bá Hộ, y không thể làm gì khác hơn là tiếp tục làm Tổng Kỳ, nhiều nhất lại thêm hàm Thí Bá Hộ. Không nghĩ đến Tần Lâm được điều tới đảm nhiệm Nam Kinh, y lại một bước lên trời làm đến Bá Hộ, đây chính là chủ quan của bản địa rồi, thật có thể nói là sống lâu lên lão làng, vừa vui mừng vô tận lại cảm kích Tần Lâm.
Đám quan giáo Hàn Phi Liêm cũng vô cùng vui mừng, vừa được thưởng tiền, lại được ghi nhận công lao, danh vọng và lợi ích thiết thực đều có, tương lai thăng quan cũng nhanh hơn so với người khác.
Những thân tín của Loan Tuấn Kiệt cũng không có được gì cả, không thể làm gì khác hơn là nép sang bên cạnh nhìn mà thèm, đồng thời âm thầm kêu xui xẻo: sau khi Trần Tứ Hải tiếp nhận chức Bá Hộ hiển nhiên bọn họ sẽ không có gì ngon mà bỏ túi.
Chừng hai mươi Hiệu Úy trước kia ở Kỳ Châu Bá Hộ Sở, sau đầu dựa vào Loan Tuấn Kiệt càng thêm xấu hổ và hối hận. Nếu không phải nghe theo tên họ Loan châm ngòi thổi lửa, hiện tại chẳng phải là lập công được thưởng giống như các huynh đệ sao? Vừa thêm hối hận ban đầu không chịu đi theo Tần Lâm, vừa mắng Loan Tuấn Kiệt không ra gì.
Bên này lập công được thưởng, bên kia khai đao vấn trảm, chuyện liên quan Vương phủ và Bạch Liên Giáo mưu phản chính là khâm án, Bắc Trấn Phủ Ti do phi kỵ năm trăm dặm khẩn cấp xuống truyền văn thư chiếu ngục (chiếu Hoàng đế giáng tội):
Ngụy Thiên Nhai tội ác cực lớn, dù chết cũng không thể chuộc tội, giết rồi phanh thây bêu đầu thị chúng.
Hoàng Phi lòng dạ độc ác, vốn nên xử tử, niệm tình sinh dưỡng vương tử Chu Do Tra, đặc pháp thi ân, vĩnh viễn cấm bế lãnh cung, vĩnh viễn không được gặp mặt Kinh Vương Chu Do Tra.
Hoàng Liên Tổ cùng Bạch Liên Giáo cấu kết mưu nghịch, sát hại nhân mạng, mưu giết cha, hãm hại con của Kinh Vương, tội ác không thể tha, lệnh cho lăng trì xử tử.
Kỳ Huyền (Tuyền Cơ đạo trưởng), Trương Kiến Lan, Bạch Liễm và đám giáo đồ Bạch Liên giáo bị bắt, tất cả bè đảng phản nghịch cũng bị chém ngay tức khắc.
Nguyên Bá Hộ Kỳ Châu Loan Tuấn Kiệt lơ là trách nhiệm dung túng yêu phỉ Bạch Liên Giáo, cách chức, phạt trăm trượng, đày ra ngoài ba ngàn dặm, vĩnh viễn không dùng.
Phó Thiên Hộ Vu Hán Ung chịu ân nước mà u mê hồ đồ, tiến cửa sai người, vốn nên cách chức điều tra, nhưng niệm tình công lao của cha ông, lệnh cách chức lưu nhiệm (miễn đi chức quan nhưng vẫn giữ lại làm việc), lập công chuộc tội.
Tần Lâm nhìn thấy kết quả xử trí này cũng không khỏi hơi thở dài: Loan Tuấn Kiệt, Vu Thiên Hộ là hắn nghĩ biện pháp sửa trị, cũng không nói, đáng thương hai kẻ xu viêm phụ thế Trương Kiến Lan, Bạch Liễm cho là nịnh nọt Hoàng Liên Tổ có thể có ích lợi gì đó, rốt cục quay đầu lại cuốn vào khâm án, ngay cả mạng cũng mất, chỉ sợ đến chết cũng vẫn còn trong mơ hồ.
Chẳng qua triều đình vốn xử trí cực nặng đối với án kiện mưu nghịch mưu phản, dính vào coi như xui xẻo, hai người bọn họ tự làm tự chịu oán trách được ai?
Đến khi khai đao vấn trảm, Lục Viễn Chí tâm địa đôn hậu, niệm tình hai người Trương Kiến Lan, Bạch Liễm dù sao cũng cùng học mấy năm, còn cố ý mua nhang đèn đi tiễn bọn họ lên đường.
Tần Lâm rất thích tên mập ở điểm này, tính tình thành khẩn chân thực, khi ngươi đắc ý y sẽ không cố ý xu viêm phụ thế, ngươi xui xẻo y cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Hoàng Liên Tổ gieo họa cho dân chúng Kỳ Châu thật thảm, nghe nói y bị phán lăng trì, ngày hành hình hàng ngàn hàng vạn người khắp nơi đến xem.
Hoàng Đại nhân ngày xưa diễu võ dương oai, giờ phút này đầu tóc rối bời mặt mũi dơ bẩn bị trói trên xe tù. Tứ chi bị cột chặt, ngực để trần còn bị đao phủ thủ không ngừng cầm roi đánh. Dân chúng ngày xưa từng bị y gieo họa không ngừng ném rau cải thối, trứng thối vào người y. Khiến cho toàn thân y giống như vừa từ đống rác chui ra, vô cùng dơ bẩn.
Xuất sắc là đậu hủ Tây Thi, lão bà bà bưng cả một vò đậu hủ thối ném tới. Đậu hủ thối kia không biết cất được mấy năm, tràn đầy mốc xanh, thối không thể ngửi khiến cho Hoàng Liên Tổ bẩn thỉu hơn cả từ hố xí bò lên.
Dân chúng thấy vậy hết sức hả giận, tất cả đều vỗ tay cười vui.
Giải đến hình trường, Hoàng Liên Tổ bị trói không thể động đậy, sắc mặt xám nhợt như đất.
Đao phủ thủ là lão thủ Vũ Xương phái tới, đao đầu tiên cắt xuống da hai bên mí mắt Hoàng Liên Tổ, che kín ánh mắt y. Sau đó bắt đầu cắt xẻo từng đao một, tiếng kêu thảm thiết của y đầu tiên to như chọc tiết, tiếp theo càng ngày càng khàn khàn, dần dần nhỏ đến mức không còn nghe thấy...
Dân chúng ùa lên rất đông, chỉ Hoàng Liên Tổ nửa chết nửa sống vừa khóc vừa mắng:
- Ngươi cưỡng chiếm cửa hàng ta, đả thương phụ thân ta, tố cáo lên tỉnh lên phủ cũng không làm gì được ngươi. Ta cho rằng trời cao không có mắt, không ngờ rằng lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, quả nhiên ác hữu ác báo!
- Ngươi bức tử khuê nữ ta, hồn nó bất diệt, tới trước mặt Diêm Vương dâng cáo trạng, ngươi chờ xuống mười tám tầng địa ngục đi!
- Họ Hoàng kia, ngươi xâm chiếm ruộng đất nhà ta, làm cha ta tức chết, hôm nay ngươi còn có thể làm ác được sao?
Đao phủ thủ cứ cắt xẻo lăng trì như vậy ước chừng hai canh giờ, cuối cùng mới đâm một đao vào tim Hoàng Liên Tổ kết liễu tính mạng y. Dân chúng nhất tề vỗ tay khoái chí, có người có thân nhân bị tên ác bá này hại chết, tới lượm thịt vụn cắt ra, chạy tới nghĩa địa cúng tế vong linh thân nhân.
Đây mới gọi là lòng người quá sướng!
Vị thương nhân bị Hoàng Liên Tổ chận cửa ép hôn, làm hại nữ nhi treo cổ tự vận, sau khi khóc rống một phen vung cánh tay mà hô:
- Các vị hương lân, nhờ có Tần Lâm Tần Đại nhân hôm nay chúng ta mới có thể báo thù tuyết hận, thù đã báo xong, ân há có thể không báo?
Mọi người cùng kêu lên khen phải.
Thương nhân kia liền lập tức đề nghị lập miếu thờ sống Tần Lâm bên cạnh miếu thành hoàng.
Dân chúng ầm ầm hưởng ứng, kẻ một lượng bạc, người hai xâu tiền, một mình thương nhân ra năm mươi lượng bạc, rất nhanh đã quyên góp được một trăm lượng bạc, tại trường lập tức mời thợ tay nghề cao đi miếu thành hoàng phía Tây chọn địa phương lập miếu thờ sống Tần Lâm. Thợ tạc tượng Tần Lâm trong miếu, hai bên miếu có đôi liễn chữ vàng đề "Lưỡng tụ thanh phong đối nhật nguyệt, nhất phiến đan tâm chiếu hãn thanh" (Hai tay (áo) thanh phong đối nhật nguyệt, một tấm lòng son chiếu sử xanh), hoành phi đề "Chính khí chiêu chương" (Nêu cao chính khí).
Tần Lâm nhiều lần phá đại án ở Kỳ Châu, bọn Kinh Vương Chu Thường Quán, thế tử Chu Do Phiền, Chỉ Huy Sứ Vương Tiến Hiền chịu ân của hắn, một năm bốn mùa hoặc phái người hoặc tự mình tới cúng tế, dân chúng cũng nối đuôi tới dâng hương không dứt, nơi này cả ngày hương khói thịnh vượng, nhiều năm sau trở thành một danh lam thắng cảnh ở Kỳ Châu.
Nghe nói mình có miếu thờ sống, Tần Lâm cũng không khỏi đắc ý một phen.
Hạn kỳ hai tháng nhậm chức, chuyện của hắn ở Kỳ Châu tỷ như cải sửa Huyền Diệu quán thành y quán, mở rộng sản xuất cửa hàng bút chì còn chưa làm xong, nghĩ đến đi thuyền dọc theo Trường Giang xuống mấy ngày là có thể đến Nam Kinh, cho nên không vội vàng đi nhậm chức.
Biết được Tần Lâm sắp đi Nam Kinh làm quan, những ngày qua Thanh Đại tỏ vẻ buồn buồn, chống cằm, chu miệng, ngồi trên gác ngẩn người ra không đánh cờ, cũng không vẽ hình dược vật.
Tần Lâm thấy vậy hết sức đau lòng, chợt nghĩ đến chuyện miếu thờ bèn gọi nàng tới đó xem xét.
Biết không lâu sau Tần Lâm sẽ phải đi Nam Kinh nhậm chức, lần này Thanh Đại cũng không từ chối, dẫn Giáp Ất Bính Đinh theo mình ra cửa. Bốn vị nữ binh ngược lại hưng phấn vô cùng, ríu rít bàn tán với nhau không biết miếu thờ có hình dáng thế nào.
Dọc theo đường đi, Thanh Đại hết sức dịu dàng lễ phép, tuy rằng bị lễ giáo ước thúc không thể tay trong tay với Tần Lâm, nhưng tiểu nha đầu không ngừng nhìn Tần Đại ca của mình, ánh mắt êm ái như gió, mềm mại như nước.
Trong lòng Tần Lâm có như mật ngọt, âm thầm suy nghĩ có nên cầu hôn với Lý Thời Trân trước khi nhậm chức hay không. Tuy rằng tuổi Thanh Đại còn nhỏ, bất quá vào thời này nữ tử kết hôn vào mười bốn tuổi là thường gặp.
Ách... Tà ác tà ác... Tần Lâm nhìn ngực nhỏ của Thanh Đại một chút, sờ sờ lỗ mũi, cảm giác mình có khuynh hướng hóa thành một tên sắc lang.
Đến miếu thờ, nhất thời Tần Lâm thấy buồn cười: chỉ thấy pho tượng đắp vàng khảm ngọc hết sức hoa lệ, nhưng lại không giống mình chút nào, đôi mắt to như chung trà, trợn trừng dữ tợn, giống như Kim Cương hộ pháp.
Hắn gãi gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Không giống lắm…
Vốn Thanh Đại đang buồn bực chuyện hắn sắp đi xa, thấy pho tượng này cũng không khỏi bật cười duyên, mà bốn nàng Giáp Ất Bính Đinh đã vô tư phá lên cười từ sớm.
Có vài hương khách không quen biết Tần Lâm, lớn tiếng bài bác:
- Sao lại không giống? Ngươi nhìn pho tượng thếp vàng này mà xem, đôi mắt rất lớn, bởi vì Tần Đại nhân mắt thần như điện, khiến cho gian tà không còn chỗ ẩn thân. Nhìn lại vẻ mặt ngài uy nghiêm dường nào, thần uy lẫm lẫm giống như Kim Cương trợn mắt, cho nên bọn tặc tử chuột nhắt mới vừa thấy lập tức rét lạnh trong lòng...
Tần Lâm buồn bực gãi đầu một cái, đây đâu phải là ta, rõ ràng là phiên bản của thần giữ cửa.
Thanh Đại lại mỉm cười kéo kéo hắn:
- Tần Đại ca, huynh qua đó so với tượng thử xem.
Tần Lâm đi tới bên cạnh, cũng bắt chước tượng thần há to miệng ra, mắt trợn trừng thật tròn, cố làm ra vẻ mặt giận quát gian tà.
- Khoan hãy nói, dường như có vẻ giống…
Tiểu Đinh gật đầu một cái.
Thanh Đại bĩu môi:
- Dường như Tần Đại ca không có dữ tợn như vậy.
Mấy tên hương khách nghe đến đây mới biết đây chính là người thật, ai nấy chen nhau tới nhìn chân thân Tần Lâm. Trong đó có hai người có thân nhân bị Hoàng Liên Tổ hại chết, vô cùng cảm kích Tần Lâm, cầm hương lên phục lạy hắn.
Trong khói hương lượn lờ, Tần Lâm càng thêm đắc ý, bày ra tư thế mười phần, còn không ngừng nheo mắt nhướng mày với Thanh Đại, chọc cho tiểu cô nương cười ngặt nghẽo.
Chợt Tần Lâm chớp mắt một lúc, sau đó nước mắt chảy dài, chợt khóc lớn lên.
Tiểu Đinh không hiểu bèn hỏi:
- Xây miếu thờ, có người thắp hương cúng tế, ngươi cảm động thành như vậy sao?
Thanh Đại lại nghe đau nhói trong lòng, cho rằng Tần Lâm bởi vì phải rời đi Kỳ Châu tới Nam Kinh nhậm chức mà không nỡ, nhất thời tim đập mạnh, nhảy nhót lay lay hắn không ngừng, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Đi xa nhà mà thôi, cần gì phải khóc lên như vậy. Đừng khóc, để cho người ta nhìn thấy sẽ rất xấu hổ, cùng lắm… cùng lắm thì muội sẽ đi Nam Kinh thăm huynh.
Tần Lâm giụi giụi đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt như đưa đám:
- Ta không có khóc, là vừa rồi trừng mắt quá lớn, khói hương bay vào...
Bỗng nhiên Thanh Đại lại rất muốn gõ đầu Tần Lâm.
Tần Lâm bật cười ha hả, ít nhất nỗi buồn ly biệt của tiểu nha đầu đã vơi đi phân nửa.
Sau đó trở về y quán, Lý Thời Trân cho mời Tần Lâm vào nội đường.
Lão thần y vuốt râu, cười híp mắt:
- Thế điệt tôn, có biết vì sao lão phu cho phép con cùng Thanh Đại cùng nhau học y, lui tới không tị hiềm như vậy chăng?
Không đợi Tần Lâm trả lời, Lý Thời Trân đã nói trước:
- Năm đó lệnh tổ đã cùng lão phu đính ước hôn nhân, nếu lão có trưởng tôn sẽ cưới trưởng tôn nữ của ta, nếu lão có tôn nữ sẽ gả cho tôn nhi ta. Sau đó con cầm thơ lệnh tổ đích thân viết tới, trong thơ không đề cập tới ước hẹn hôn nhân, chỉ nói con tính tình không tốt không chịu được, không xứng cưới Thanh Đại, chỉ cầu lão phu an bài ở Kỳ Châu tìm kế sinh nhai.
- Lúc ấy lão phu liền suy nghĩ không biết con thật sự là bất hảo không chịu nổi, hay lệnh tổ băn khoăn hai nhà giàu nghèo khác biệt mà không muốn nhắc chuyện này làm khó lão phu. Cho nên lão phu mới giữ con lại ở đây, từ từ quan sát... Ha ha, lệnh tổ quả thật quá khiêm nhường, nhân phẩm như Tần thế điệt tôn còn không thể làm rể nhà ta sao? Ta chỉ lo lắng Thanh Đại không xứng với con…
Tần Lâm trong lòng hồi hộp, toét miệng cười.
Lý Thời Trân thấy dáng vẻ của hắn càng vui mừng hơn nữa:
- Như vậy lão phu cũng không cần lời rào đón trước sau gì nữa, hiện tại hỏi thế điệt tôn một câu, có bằng lòng cưới Thanh Đại chăng?
Tần Lâm vái chào tới đất:
- Chính là mong muốn của tiểu tôn nhi, không dám cầu xin!
- Được lắm!
Lý Thời Trân cười to:
- Lão phu sẽ chuyển tin vui này cho phụ thân Thanh Đại, hiền tôn tế cứ đi Nam Kinh nhậm chức, vì chuyện Bản Thảo Cương Mục xuất bản, mấy tháng sau lão phu phải tới Nam Kinh một chuyến, đến lúc đó sẽ dẫn theo Thanh Đại đến Nam Kinh!
Hoàng công công tới Kỳ Châu tuyên chỉ phải về kinh sư, Mao Đạc, Hoắc Trọng Lâu cũng đi theo hồi kinh phục mệnh, Tần Lâm liền mở tiệc ở Duyệt Giang lâu mời bọn họ. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Bên người Hoàng công công trừ hai tiểu thái giám từ trong kinh mang ra ngoài, còn có thêm Trương Tiểu Dương.