Tuyết bay đầy trời, gió rét đêm sâu. Xa xa là tầng tầng lớp lớp ngói xanh của tòa tháp canh. Nghiệp Kinh đang chìm vào giấc ngủ, say giấc như con thú lớn không biết tỉnh. Khắp trời đất này, sau mỗi vết chân sắt thấm máu đều có một câu chuyện bi thương, mà trong cuộc đời, đằng sau mỗi linh hồn cô độc cũng sẽ mang theo một khúc sầu đau.
Tuyết rơi dày, tạo thành lớp màn trắng xóa nối giữa bầu trời và mặt đất. Trận chém giết đã ngừng, đám binh sĩ trơ mắt nhìn chàng thiếu niên ôm cô nương đã chết trong lòng, ai nấy đều trầm mặc.
Thẩm Dục cố níu lấy một chút hơi ấm từ cơ thể đang mất dần nhiệt độ của Từ Thời Cẩm, y cúi người, khom vai, ôm siết nàng vào lòng. Tuyết lạnh ngưng kết trên mi mắt y, buốt tận xương tận tủy. Nhưng y vẫn chỉ ôm nàng, nét mặt cương nghị, không nói không rằng.
Từ Thời Cẩm nói, nàng ích kỷ. Nàng không muốn y chết vì nàng.
Y liều mạng đưa được nàng ra, nhưng nàng thà chết ngay trước mặt y để chấm dứt tất cả mọi chuyện.
Nàng ích kỷ, nên người như y mới đáng bị nàng tra tấn cả đời.
Từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ đến lớn... Khi bé đã vậy, trưởng thành rồi vẫn thế.
Nàng ích kỷ thì sao, y vẫn thích. Dù nàng tốt hay xấu thì vẫn là cô nương trong lòng y. Thống khổ hay vui vẻ đều do y tự nguyện. Nhưng nàng đi rồi, y phải làm sao đây?
Giống như lạc lõng giữa một cơn ác mộng, thiên hạ ngàn lối mênh mông, sao không thấy đường về? Mộng cảnh vỡ tan, rồi dừng lại một cách tàn khốc. Y vừa trốn ra khỏi một cơn ác mộng, nhưng lại lập tức ngã vào một cơn ác mộng khác, sự sợ hãi bám lấy y như bóng với hình, không cách nào thoát thân. Thời gian như ngưng đọng lại ở giây phút nàng trút hơi thở cuối cùng, còn y chỉ biết kinh ngạc đứng nhìn, đầu óc trống rỗng như quên đi cả ngôn ngữ. Dòng chảy dừng lại, chỉ còn mình y lẩn tránh trong vô vọng, lê bước tìm lối thoát, chẳng khác nào cô hồn dã quỷ. Nhưng khi nhìn lại, tất cả mọi thứ đã biến mất.
Thẩm Dục duỗi bàn tay đã đông cứng vì lạnh ra, lau đi vết máu và nước mắt trên mặt Từ Thời Cẩm. Giấc ngủ của nàng yên tĩnh mà an lành, nét mặt vẫn xinh đẹp như thường ngày.
Y nhìn nàng, nhìn nàng thật kỹ, tỉ mẩn từng chút một.
Toàn tâm toàn ý khắc sâu khuôn mặt này, nhớ mãi không quên. Y tin rằng mình yêu Từ Thời Cẩm, tin tưởng vô cùng. Trên thế gian này, nàng là người y thích nhất, thích hơn bất kỳ ai. Nàng cười hay khóc, nhìn y hay không nhìn y, nàng còn sống, hay đã chết, dù thế nào y cũng thích nàng.
Chỉ cần nhìn thấy nàng là lòng y ngập tràn nhu tình.
Nàng đi rồi, cũng mang theo linh hồn của y.
Thẩm Dục cúi đầu, miệng tràn máu. Khuôn mặt y không mảy may cảm xúc, dường như tất cả những thứ xung quanh chẳng còn can hệ gì với mình nữa.
Lưu Vọng vẫn lẳng lặng nhìn, từ lúc Từ Thời Cẩm xuất hiện, cho tới khi nàng chết. Cô nương làm tan chảy trái tim hắn chết rồi, lòng hắn dường như cũng khuyết đi một mảng. Sau này khi hồi cung, đi qua những góc vắng quen thuộc, không còn cô nương nào nhìn hắn bằng ánh mắt thưởng thức như thể hắn là món tinh xảo mà nàng thích nhất nữa.
Lưu Vọng giương tên trong tay lên, chĩa về phía Thẩm Dục.
“Thánh chỉ đến—” Đúng lúc này, một đội kỵ binh chạy từ phía cổng thành tới, tiếng thông báo vang dài, đánh vỡ bầu không khí im lặng.
Thái tử khựng lại, không thể không buông cung tên xuống. Hắn quay đầu xuống ngựa, dẫn đầu chúng binh sẽ cung nghênh thánh chỉ của bệ hạ. Suy nghĩ của hắn rối bời, vừa trông thấy màu áo xanh đen của Cẩm Y vệ đã có dự cảm không lành. Khi chạm mắt kẻ đi đầu, lòng Thái tử trùng xuống.
Thẩm Yến.
“Bệ hạ có lệnh, lập tức tuyên Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Thẩm Dục vào cung, dẫn theo cả Thất cô nương nhà họ Từ. Vụ án của Thất hàng tử có điểm đột phá, cần xác minh lại một lần nữa.” Đi theo cạnh Thẩm Yến là thân tín của bệ hạ.
Ánh mắt ông ta nhìn thân thể đã lạnh cứng trong lòng Thẩm Dục, tim thoáng chững lại, có suy nghĩ gì đó lóe lên trong đầu. Ông trầm giọng phân phó, “Coi nhừ Từ cô nương... cũng phải tiến cung.”
“Cẩn tuân thánh ý.” Thái tử và thuộc hạ quỳ xuống nhận thánh chỉ. Sau khi đứng thẳng dậy, hắn nhìn về phía Thẩm Yến, trong ánh mắt có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Thẩm đại nhân yên lặng quan sát tình hình xung quanh, ánh mắt tĩnh lặng, không hề chớp lấy một cái dao động.
Một khắc sau, cổng thành Nghiệp Kinh rộng mở, đoàn kỵ sĩ theo sau Thái tử vào thành. Đào phạm đã được đưa về, cuộc truy sát kết thúc. Tất cả kết quả phải chờ dâng lên trước thánh thượng rồi mới có quyết định. Khi qua cổng thành, Thẩm Yến như chợt nhận ra điều gì, chàng ngẩng đầu nhìn lên tường thanh cao kiên cố, một cô nương xinh đẹp đang đứng vịn tường, im lặng quan sát hết thảy.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Là thê tử của chàng, An Hòa công chúa, Lưu Linh.
“Thẩm đại nhân?” Thấy ngựa của Thẩm đại nhân chậm lại, La Phàm nhanh chóng đuổi sát, nhìn lên theo ánh mắt Thẩm Yến. Nhưng cậu ta lập tức bị ăn một đòn sau gáy, đau đớn cúi đầu xuống, vẫn chưa phát hiện sự ngầm ghét bỏ của Thẩm đại nhân nhà mình.
Thẩm Yến răn, “Đừng có thất thần.”
“...” Rõ ràng người thất thần là đại nhân mà!
Là Phàm giận mà không dám ho he, dưới sự giám sát của Thẩm Yến, chỉ đành giữ cổ thẳng tắp không dám ngoái lại. Nhưng đi được một đoạn xa, câu ta lơ đang quay đầu, thấy trên tường thành có bóng ai đó, mặc đồ sáng màu, lẳng lặng nhìn theo đoàn người. Nhưng khoảng cách quá xa, lúc nhìn lại đã không còn thấy ai nữa.
Người đang đứng trên cổng thành, đúng thực là Lưu Linh và thị vệ Dương Diệp.
Đám thị về đừng chờ cùng công chúa trong gió rét đã lâu. Gió đêm lạnh như cắt táp vào bóng hình mỏng manh của nàng, Lưu Linh đứng trên đầu tường, nhìn trời trắng tuyết, không biết đang suy nghĩ điều gì. Bóng lưng nàng quá đỗi cô đơn, cũng không nói gì, đi theo công chúa nhiều năm nhưng bọn họ chưa từng thấy tâm trạng nàng nặng nề như vậy.
Từ khi quen biết Thẩm Yến, Lưu Linh đã học được rất nhiều thứ. Nhưng trong bản chất, những lúc một mình, nàng vẫn là một người lạnh lùng.
Ban đầu, Dương Diệp hỏi nàng, “Chúng ta không tới chỗ Từ cô nương sao ạ?”
Lưu Linh lắc đầu, “Ta chưa từng đi xem ai chịu chết cả.”
Nàng đứng ở nơi cao nhất, mong chờ một tia hy vọng mỏng manh.
Nàng không chờ được tin bình an của Từ Thời Cẩm, chỉ thấy Thẩm Yến ra khỏi thành rồi lại vào thành, mang theo tất cả nhân mã trước đó trở về. Thời gian cả đi cả về rất nhanh, như không hề dừng lại... Lưu Linh ngước lên nhìn bầu trời nhuốm màu xám trắng, nói, “Nàng ấy chết rồi, chúng ta về thôi.”
Khi quay đầu lại, nàng vẫn không có vẻ gì khác thường, chỉ riêng sắc mặt là tái nhợt đi so với lúc mới đến.
Gió cuốn theo hạt tuyết thổi vào mắt nàng. Hơi lạnh làm mắt nàng chua xót, hốc mắt phút chốc đã đỏ ửng, nhưng chỉ trong một thoáng rất nhanh. Cuối cùng đã kiềm chế được, mặc cho sương gió một lúc một khắc nghiệt và nhiệt độ không ngừng giảm xuống.
Khi đó, Từ Thời Cẩm nói, “A Linh, tạm biệt.”
Lưu Linh nhìn nàng, thần sắc lãnh đạm, “Đừng nói tạm biệt. Ta chưa bao giờ nói tạm biệt.”
Như không cáo biệt, cũng không muốn biệt ly.
Như không cáo biệt, hai người vẫn như trước, không có gì thay đổi.
Đứng trên đầu tường đón gió lạnh hồi lâu, Lưu Linh đã tỉnh táo hơn, quyết tuyệt xoay người đi xuống. Đến đầu đường lớn Nghiệp Kinh, gió tuyết thét gào, di chuyển lại càng khó khăn. Thời gian như gặp điểm chia cắt, theo hai hướng ngược nhau, kéo con đường ngày một dài thêm.
Sẽ không quay đầu lại.
Trận tuyết đầu mùa rơi ròng rã suốt ba ngày. Cái lạnh căm căm bao trùm lấy toàn bộ Nghiệp Kinh. Tuyết đổ trắng trời, phủ trắng đỉnh núi, bám trên cột cờ, phủ lên những mái ngói màu lục trong hoàng thành, đọng lên trên tường lam của những nhà nghèo khó. Nó như xuyên qua không gian và thời gian dài dằng dặc, rời vào lòng người, bao quát cả sống chết.
Nghiệp Kinh đang chuyển mình, đây là điều mà từ bách tịnh thường dân cho tới nhân sĩ thượng tầng đều có thể cảm nhận được. Dạo này Thẩm Yến bộn bề công việc, hầu như ở suốt trong cung. Lưu Linh không để tâm mấy, chính nàng cũng đang nóng lòng chờ tin.
Lúc này, trên một gian đại điện tại hoàng cung, những ngọn nến khắc hình rồng sáng lửa bập bùng, thảm đỏ trải dài, rèm châu lay động, đứng trước cửa sổ đang mở rộng là một người đàn ông trung niên. Trên thân ông khoác long bào vàng sáng, đầu đội mũ miện hoàng đế màu đen, dây ngọc châu rủ xuống, chuỗi hạt khẽ đung đưa, che đi thần sắc của ông lúc này. Sau lưng không có nội thần hầu hạ, ông cũng không nhiều lời, nhưng chỉ cần đứng một chỗ cũng tỏa ra khí thế cao quý lấn át, khiến người khác e dè không dám nhìn thẳng.
Ngón tay Hoàng đế khẽ chạm vào khung cửa sổ, ngắm nhìn trời tuyết. Sau rèm, Thẩm Yến mặc phi ngư phục đang đứng thẳng như tùng, lời ít ý nhiều tường thuật lại mọi chuyện.
Trầm mặc hồi lâu, Hoàng đế mới trầm giọng nói, “Vì vị trí này, trẫm nhường nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng nó càng ngày càng quá phận. Tính toán người trong thiên hạ thì thôi, ngồi lên vị trí vương giả thì khó tránh khỏi. Nhưng trẫm cho nó tất cả, nó vẫn không vừa lòng, ngay cả đệ đệ ruột của mình cũng không tha... Trẫm nghĩ mà lạnh lòng.”
Nghe Hoàng đế nói, Thẩm Yến đương nhiên chỉ biết im lặng.
Ngược lại, Trần Thế Trung miễn cưỡng phân bua giúp Thái ử, “Phủ Tông Nhân đã đưa chứng cứ tới, tất cả đều chỉ thẳng về Từ cô nương, không liên quan đến điện hạ. Có lẽ Thái tử không tham gia vào cái chết của Thất hoàng tử.”
“Không tham gia không có nghĩa là không nắm rõ,” Hoàng đế cười nhạt, “Nó hiểu nhất là chiêu mượn đao giết người, nếu không phải chuyện quan trọng, không phải việc gì nó cũng tự tay động thủ.”
Trần Thế Trung không nói thêm nữa.
Hoàng đế đã hơi mệt, nói nhỏ, “Trầm thực sự không hiểu, nhiều năm như thế, trầm vì ủng hộ nó mà hiếm khi thân cận với những hoàng tử khác. Từ nhỏ nó đã do trẫm tự mình dạy bảo, hết lòng nâng đỡ, chưa từng đẩy nó vào thế nguy hiểm. Tiền triều suy vong do đoạt đích. Để phòng ngựa, từ khi đăng cơ đến nay, trẫm thay nó dọn dẹp hết tất cả các chướng ngại vật. Không ai tranh giành hoàng vị với nó, không ai có thể uy hiếp vị trí của nó... Nhưng đến mức này rồi mà nó vẫn không vừa lòng! Đứa bé mới chỉ một tuổi mà cũng ra tay được! Trẫm thấy, gan nó càng lúc càng lớn, không còn biết giới hạn là đâu nữa rồi!”
Ông thở dài, “Đáng tiếc, trong các hoàng tử của trẫm chỉ còn mình nó.”
Tận tâm bồi dưỡng nhiều năm như thế, không ngờ...
Thẩm Yến lên tiếng, “Có lẽ chính bởi không nguy cơ, không đối thủ nên mới khiến điện hạ muốn làm gì thì làm. Nếu không phải bệ hạ một mực giữ im lặng, điện hạ cũng không dám xuống tay với một đứa trẻ chưa trưởng thành – trong mắt Thái tử, có lẽ đây chỉ là món đồ chơi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, cũng không ai làm gì được ngài ấy cả.”
“Thẩm Yến, to gan! Sao ngươi dám nói những lời như thế trước mặt bệ hạ?! Ngươi đang chỉ trích bệ hạ sao?!” Trần Thế Trung cả giận nói, khiển trách thuộc hạ của mình, cũng là thỉnh tội với đế vương.
Bệ hạ cũng không giận, chỉ cười như không cười nhìn Thẩm Yến, “Không sao, trẫm có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm đại nhân lúc này. Huynh trưởng còn đang dính vào án cướp ngục, Thẩm gia tổn thất nặng nề. Từ cô nương mới qua đời cũng là bạn khuê mật của A Linh, tình cảm hai người rất thân thiết. Gần nhất là Thẩm đại nhân đây, vừa là người trong vừa là người ngoài, hẳn cũng rất phiền lòng.”
Thẩm Yến lạnh lùng không đáp.
Thấy dưới vẻ mặt kiên nghị quả cảm của Thẩm Yến lộ ra chút u sầu, bệ hạ cảm thấy thú vị, muộn phiền mấy ngày nay lập tức được quét sách, tâm trạng thoải mái hơn đôi chút.
“Bệ hạ muốn bắt Thái tử đến hỏi tội sao?” Trần Thế Trung nhìn bệ hạ, cẩn thận thăm dò ý kiến.
Tâm tình hoàng đế lại tiếp tục nát bét, trầm giọng, “Hỏi tội gì? Các ngươi có chứng cứ không? Chỉ bằng mấy câu chuyện của Thẩm Yến mà đòi trẫm hạ lệnh bắt Thái tử? Chuyện Thẩm Yến kể đúng là đặc sắc, nhưng trẫm lấy gì mà tin đây?” Giọng ông càng lúc càng cao, phất tay áo hất đổ một chồng tấu chương rồi chỉ thẳng vào mặt hai người, cả giận nói, “Nhìn Cẩm Y vệ các ngươi xem! Dạo này số vạch tội chất thành núi rồi kia kìa! Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, người nắm địa vị cao nhất trong Cẩm Y vệ lại cướp ngục! Văn võ cả triều đều đang nhìn chằm chằm các ngươi đấy!”
“Thần biết tội!” Trần Thế Trung quỳ xuống.
“Thẩm Yến, ngươi nói đi!” Hoàng để đập thanh cửa sổ, vì tức giận mà lớn giọng, “Giờ ngươi tính sao?!”
Thẩm Yến ngẩng đầu, “Giết.”
“...” Hoàng đế nghẹn họng, quay sang nạt Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Trần Thế Trung, “Ai đi giết? Trần đại nhân, ngươi à?!”
“...” Mồ hôi trên trán Trần Thế Trung nhỏ tòng tòng, nhưng giọng thì khô khốc, “Thần sợ hãi.”
Hoàng đế tức giận nói, “Thẩm Yến, hạ một cấp quan, về Bắc Trấn phủ Thẩm Yến của ngươi ăn năn hối lỗi đi!”
“Vâng,” Thẩm Yến nhận lệnh, im lặng một lát rồi hỏi, “Thẩm Dục thì làm sao ạ?”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn chàng, “Không phải thu hồi chức quan, vĩnh viễn không được hồi triều nữa sao? Ngươi còn muốn làm sao nữa? Chẳng lẽ định đuổi cùng giết tận đường huynh mình hả?”
Thẩm Yến từ đầu đến cuối không lộ chút biểu cảm, nghe xong câu này mới hơi cười, “Đa tạ bệ hạ.”
“Ừm,” Hoàng đế nhìn ra cửa sổ hồi lâu mới nói thêm, “Thu hồi bảng hiệu “Trung hiếu lễ nghĩa” của Thẩm gia, tất cả quan viên trong dòng họ, không được lên công đường trong vòng 3 tháng, 1 năm tiếp theo, phạt hàng tháng bằng mức lương nhận, 3 năm không phát bổng lộc.”
“Vâng.” Thẩm Yến đáp.
Hoàng đế trầm ngầm một lúc rồi lệnh cho Trần Thế Trung, “Ngươi đi phác chiếu chỉ đi. Chuyện lần này cứ xử lý vậy...”
Ba ngày sau, bệ hạ tuyên thánh chỉ về vị án lần này như sau:
Từ Thời Cẩm mưu hại Thất hoàng tử, nhân chứng vật chứng để không đủ, đáng ra nên tiếp tục điều tra, nhưng Từ cô nương đã chết, án này kết thúc tại đây, sau này không nhắc lại nữa;
Thu hồi biển hiệu của Thẩm gia được bệ hạ khâm thử, hủy bỏ chức quan của Thẩm Dục, yêu cầu lập tức rời kinh. Quan viên Thẩm gia phạt bổng, kiêm đóng cửa hối lỗi;
Vì Từ cô nương có thân phận nghi phạm, Từ gia không thoát khỏi liên quan, bị rút khỏi danh sách ứng viên Thái tử phi, Từ Thời Cẩm không được an táng trong lăng mộ nhà học Từ, sau khi chết không được tế cáo;
Di thể của Thục phi đưa về Lục gia, để Lục gia an táng.
Không thể ngăn cản hành động cướp ngục của Thẩm Dục, phủ Tông Nhân phải chịu tội, phán...
Bộ Binh, phán...
Ngũ quân đô đốc phủ, phán...
Cẩm Y vệ, phán...
... Ý chỉ rất dài, hầu như nếu tên tất cả những người có liên quan, dù ít dù nhiều, đến vụ án, nhận tội, quỳ xuống, tạ ơn Hoàng thượng.
Từ gia thở phào. Về đến nhà, ai nấy nhìn mặt nhau đều cười khổ. Tộc trưởng lên tiếng, chép lại thánh chị của bệ hạ, mọi người mở cuộc họp, nghiên cứu kỹ lại xem, rốt cuộc bệ hạ có thâm ý gì.
“Không có?” Người Lục gia tiếp thánh chỉ trước, vốn chắc mẩm lần này nhà họ Lục phải chịu một đòn đau, kết quả lại chẳng sao cả, ai cũng tròn mắt ngạc nhiên. Từ Thời Cẩm phạm tội mưu sát hoàng tử đấy! Thẩm Dục còn cướp ngục cơ mà! Toàn Cơ phạm tội còn dám bỏ trốn! Dù Thẩm gia phải chịu hàng loạt hình phạt, nhưng nghĩ ký mới thấy chẳng đáng gọi là phạt. Thẩm Dục tội lớn như thế mà chỉ hủy chức quan thôi á?
“Nhất định là Thẩm Yến đã động tay động chân gì đó rồi!” Nhớ lại thái độ bất thường của Cẩm Y vệ đêm hôm đó, Lục gia cay cú than.
Bọn họ cũng không chịu ngồi yên, vội vàng vào cung bái kiến Thái tử - Điện hạ à, kết quả này hình như không giống kế hoạch ban đầu của chúng ta lắm.
Không khác gì mọi người, khi thánh chỉ được ban tới, sắc mặt Lưu Vọng cũng kém đi mấy phần. Cả buổi chiều, hắn ngồi một mình trong góc, không cho bất kỳ ai quấy rầy.
Người có Lục gia dè dặt xin gặp, mong Thái tử có thể giải thích rõ tình hình.
Thấy bọn họ, Thái tử cười lạnh, “Có ý gì ư? Cô cũng rất tò mò.” Hắn cắn răng, nheo mắt nói, “Vì bảo vệ Thẩm gia, Thẩm Yến đã nói gì với phụ hoàng để người hạ thánh chỉ thế này?”
Bệ hạ nâng bên này hạ bên kia, ban xuống một thánh chỉ như trò đùa, biến tất cả lòng căm hận của hắn trước kia thành vụ ẩu đả của đám trẻ ranh. Thái tử tức phát điên, nhưng hắn không tiến cung, cái hắn sợ nhìn thấy nhất lúc này chính là vẻ mặt lạnh nhạt của phụ hoàng.
Thái tử quyết định gặp mặt Chỉ huy thiêm sự Cẩm Y vệ Thẩm Yến, Thẩm đại nhân một lần. Không, vì bị Thẩm Dục liên lụy, Thẩm đại nhân bây giờ không còn là Chỉ huy thiêm sự nữa mà quay lại Bắc trấn phủ ti nhậm chức.
Thẩm Yến gao cho Thái tử một xấp giấy tờ, mặt lạnh tanh, “Cẩm Y vệ đã kiểm chứng tội danh sát hại Thất hoàng tử của Từ cô nương, vì nhân chứng và vật chứng trực tiếp đều đã biến mất, những chứng cứ gián tiếp này không đủ để định tội. Cũng có khả năng Thục phi nương nương chính là thủ phạm giết chết Thất hoàng tử.”
“Thẩm đại nhân, ngài đang đùa với cô đấy à?” Lưu Vọng tức cười, “Thục phi là mẹ ruột của Thất hoàng tử, sao có thể tự mưu sát con mình? Hổ dữ không ăn thịt con, cô thực sự không hiểu, sao Cẩm Y vệ có thể đưa ra kết luận nực cười như thế.”
Thẩm Yến không quan tâm, nói tiếp, “Thất hoàng tử vừa chết, Thục phi sợ tội tự sát, nhảy xuống hồ để kết liễu chính mình. Như vậy, có thể hành vi của Thục phi là chịu sự sai khiến của Lục gia. Lục gia mưu hại hoàng tử, là trọng tội, đáng ra nên bị áp giải vào ngục chịu thẩm vấn.”
“Ồ? Vậy xin hỏi sao ngài chưa tống nhà họ Lục vào lao?”
“Không có chứng cứ.”
Lưu Vọng nheo mắt, bị Thẩm Yến làm tức giận đến mức bật cười thành tiếng. Không có chứng cứ? Cẩm Y vệ bắt người mà cần chứng cứ từ bao giờ thế? Xưa nay bọn họ... Lưu Vọng giật mình, dường như ý thức được điều gì, lạnh lùng nhìn Thẩm Yến.
Không có chứng cứ.
Đúng vậy, Thẩm Yến lặp lại điều này hai lần, không có chứng cứ. Thục phi đã chết, Từ Thời Cẩm đã chết, nguyên nhân cái chết của Thất hoàng tử là gì, tất cả chứng cứ đều đã biến mất, không có cách nào chỉ đích danh Từ Thời Cẩm là hung thủ cả.
Cẩm Y vệ có thể bắt người không cần chứng cứ, nhưng phụ hoàng hắn xưa nay làm việc rạch ròi, giấy trắng mực đen rõ ràng. Vậy nên, không cần biết Từ Thời Cẩm có sát hại hoàng tử hay không, hiện tại vẫn chưa thể định tội; mà phía Lục gia... Phụ hoàng hắn đang hoài nghi nhà họ Lục.
Lưu Vọng rét lạnh trong lòng: Phụ hoàng nghi ngờ Lục gia, có phải cũng đang nghi ngờ hắn không? Xét cho cùng, có vẻ hắn đã tỏ ra tích cực quá mức trong vụ án này.
Cả người Lưu Vọng toát mồ hôi hột, thầm bức tức. Nhớ lại hành vi của mình mấy ngày này, quả thực hắn đã quá vội vàng rồi. Nhưng hắn không thể không hành động nhanh được, hắn nóng lòng định tội Từ Thời Cẩm, nóng lòng ép nàng chết... Hắn hiểu rất rõ thủ đoạn của nàng, chỉ cần để nàng có một cơ hội thoát ra khỏi ngục thì nàng tất sẽ tìm được cách phản đòn. Thải tử và Từ Thời Cẩm từng là tình nhân, từng là đối tác, nhưng chưa bao giờ hắn muốn trở thành đối thủ của nàng.
Chỉ sợ phụ hoàng đã nhìn ra sơ hở của hắn?
Lưu Vọng hoàng sợ, như có điều suy nghĩ. Hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao thành chỉ lại kỳ lạ như vậy, nên phạt đều phải phạt, nhưng không nặng tay. Bởi vì người bệ hạ thực sự muốn trừng phạt không được đề cập trong thánh chỉ. Ông không lấy Lục gia ra khai đao, cũng không trách cứ Thái tử, dù không trực tiếp nhắc đến chuyện phe phái hai bên, nhưng ông ban thánh chỉ này có ý nhắc nhở răn đe.
Phụ hoàng cảnh cáo hắn: “Vì con là Thái tử nên trẫm mới giữ mặt mũi cho con, có một số việc nhắm mắt cho qua, nhưng con cũng đừng hòng quá phận, thách thức lòng khoan dung của Trẫm. Trẫm có thể tha thứ cho những chuyện trước giờ của con, nhưng không tha thứ mãi được đâu.
Sau lưng Thái tử ướt mồ hôi.
Hắn nhìn Thẩm Yến dò xét, cắn răng nói, “Thẩm đại nhân, ngài muốn làm trái với thỏa thuận trước đó của hai chúng ta, muốn đối đầu với cô ư?” Đầu óc hắn xoay chuyển một nhanh chóng, càng nói càng có vẻ gấp gáp, những suy nghĩ trong đầu làm hai mắt sáng đến phát sợ, “Ngài muốn xé bỏ hiệp nghị? Vì Tiểu Cẩm, vì Thẩm Dục? Ngài bất mãn những chuyện cô làm với bọn họ, nên muốn hủy bỏ tất cả những giao kèo trước đó phải không? Ngài làm vậy không sợ cô tố cáo với phụ hoàng, kéo ngài xuống ngựa sao? Cẩm Y vệ các người bị cấm qua lại lợi ích với triều thần, nhưng ngài lại dính dáng với cô. Chỉ cần cô nói với phụ hoàng... Không, tạm thời chưa, cô cũng có điểm yếu bị ngài nắm được. Chuyện Toàn Cơ, chỉ sợ là ngài còn biết rõ hơn cô. Thẩm đại nhân, cô đối xử với ngài nhân từ quá rồi!”
Thực ra Thẩm Yến cũn có lời muốn nói, nhưng đến đây chàng thấy mình chẳng cần nhiều lời nữa, Thái tự đã tìm xong hết lý do cho chàng rồi. Khỏi phải lãng phí nước bọt, chàng thẳng thắn thừa nhận, “Điện hạ nói đúng lắm.”
“... Ngài!” Thái từ lườm y muốn rớt mí mắt, chi hận không thể lập tức giết chết người trước mặt, sự thờ ơ của chàng làm hắn tức đến độ muốn hộc máu, “Ngài đang mang toàn bộ Cẩm Y vệ ra đánh cược đấy, cô mong ngài thận trọng một chút!”
Thẩm Yến lạnh lùng và ẩn ý nói, “Cẩm Y vệ không làm gì cả.”
“...” Lúc Thái tử rời khỏi Bắc Trấn phủ ti, mặt xanh như cà, thân hình lung lay như sắp ngã, rõ ràng đã bị chọc tức phát điên. Chúng Cẩm Y vệ thấy thế chỉ biết đi đường vòng, không dám quấy nhiễu.
Vụ án của Từ Thời Cẩm liên quan đến rất nhiều người. Dù thánh chỉ đã hạ nhưng vẫn còn kha khá chuyện phải xử lý. Vốn Thẩm Yến không cần tham gia, nhưng bệ hạ lại hạ một đạo thánh chỉ, yêu cầu chàng tới bồi giá. Thẩm đại nhân còn bận rộn hơn cả trước kia. Đêm muộn chàng mới về nhà, thấy trong phủ đèn đuốc sáng trưng, Lưu Linh lại không thấy đâu.
“Công chúa nói có việc, để lại cho đại nhân một phong thư.” Linh Tê giao lại thư cho Thẩm đại nhân.
Nàng ta có hơi đồng cảm với phò mã: Từ sau đêm đó, đã lâu rồi công chúa và Thẩm đại nhân chưa nói chuyện. Hai người chủ yếu giao tiếp bằng thư từ, hơn nữa, hai ngày nay công chua không hề hồi phủ, đây đã là thư của hai ngày trước.
Thẩm Yến xé bì thư, đọc qua một lượt rồi gấp lại. Thực ra là thư quá ngắn, không có mấy để đọc.
Mặt chàng không đổi sắc, cũng không ý kiến gì. Vào phòng thay đồ, lúc đi ra thấy bọn thị nữ ai làm việc nấy, nên ngẩn người thì ngẩn người, nên bận rộn thì bận rộn, không có gì cần chàng bận tâm cả. Chàng hỏi, “Tối nay trong phủ không đốt bếp à?”
Linh Bích nghi hoặc chớp chớp mắt, chợt nhớ ra, bọn họ đã ăn tối, Thẩm Yến về muộn quá, vẫn chưa dùng cơm... Thẩm Yến bận rộn, công chúa lại không ở trong phủ, mọi người đều quên béng mất Thẩm đại nhân. Để Thẩm đại nhân đói bụng tại chính phủ của mình, quả là chuyện hiếm lạ trên đời.
Linh Tê sượng sùng đỏ cả mặt, vội hành lễ rồi chạy đi sắp xếp.
Thẩm Yến không còn lời nào để nói, phủ của chàng bị Lưu Linh thay đổi rất nhiều, có hơi lạ lẫm.
Được rồi, bỏ qua đi.
Một thị nữ, vốn ban đầu làm việc ở Thẩm phủ, dâng trà đến, thấy trong phòng không có ai, nhỏ giọng nói, “Đại nhân, người biết không, công chúa đi biền biệt hai ngày rồi. Hôm đó lúc tiểu tỳ hỏi, công chúa cũng nói không cần nhắn lại gì với người.”
Thẩm Yến ngồi trước án, đang chỉnh lý lại công việc, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn thị nữ kia không chút cảm xúc.
Thị nữ tiếp tục bất bình, “Công chúa đã gả cho đại nhân ngài nhưng xưa nay lại không dựa dẫm vào ngài. Nàng...”
“Sao nàng ấy phải dựa dẫm vào ta?” Thẩm Yến hiếu kỳ hỏi, trông không có vẻ gì là tức giận cả.
Thị nữ khó hiểu trợn tròn mắt, “Chẳng phải thê tử thì nên phụ thuộc vào phu quân sao ạ? Người yêu nhau, cô nương cũng nũng nịu với tình lang đó thôi. Công chúa suốt ngày ra ngoài, toàn...”
“Nàng chưa bao giờ cần dựa vào ta, nàng độc lập, cũng không phải một món đồ thuộc quyền sở hữu của ta. Nàng có thể làm bất cứ chuyện gì nàng muốn, ta sẽ không can dự vào.” Thẩm Yến khép hồ sơ lại, nghiêm khắc nhìn thị nữ kia, “Còn ngươi, dám chỉ trích chủ nhân, ta nhất định phải can dự.”
Sắc mặt nàng ta lập tức tái mét, trán đổ mồ hôi. Đã lâu rồi Thẩm đại nhân không về phủ, khi về thì thoải mái đùa giỡn với công chúa, làm bọn họ quên mất, Thẩm đại nhân vốn là một người khắc nghiệt. Thẩm đại nhân lười quản lý phủ đệ, nên quỷ củ đặt ra đều rất nặng, chỉ hận không thể biến mọi người thành câm thành điếc thành đần, tốt nhất là đừng quấy rầy chàng...
“Đại nhân tha mạng!” Thị nữ quỳ sụp xuống cầu đường sống.
Thẩm Yến tất nhiên không cho nàng ta cơ hội.
Trong khi đó, Lưu Linh, người vừa bị thị nữ chỉ trích, đang ngồi cùng Thẩm Dục ở chỗ cách đó vài dặm. Thẩm Dục vẫn chưa thoát khỏi sự bi thương, không màng thứ gì, mang thi thể Từ Thời Cẩm ra khỏi Nghiệp Kinh xuôi nam, Lưu Linh phải dẫn theo thị vệ đuổi đến tận đây.
Tất nhiên Thẩm Dục biết nàng đang theo sau, nhưng cũng mặc kệ không quan tâm.
Trời đất bao la, nhưng Thẩm Dục lại không biết phải mang di thể của Từ Thời Cẩm đến đâu.
“Tới Bình Châu.” Đêm nọ, trong con miếu nhỏ đang đốt lửa, Lưu Linh đi tới, cho Thẩm Dục một lời đề nghị.
Bình Châu cách đây chưa tới hai dặm, trước đó Lưu Linh không hề nói gì với Thẩm Dục, lúc này cũng chỉ có một câu như vậy.
Thẩm Dục yên lặng nhìn nàng.
Lưu Linh rủ mắt, muốn nhìn cô nương đang được ôm trong lòng Thẩm công tử. Nàng mở miệng, “Tiểu Cẩm chưa chết.”
“...!” Vẻ lạnh lùng của Thẩm Dục như được tiếp thêm sức sống, y lập tức đứng dậy, khàn giọng nói, “Công chúa có ý gì?”
“Thẩm công tử, trước buổi tối huynh tới gặp ta, ta đã đến thăm Tiểu Cẩm.” Lưu Linh thản nhiên nói, “Tiểu Cẩm dự liệu được mình khó thoát tội chết nên ta đã tính toán cho nàng ấy. Thẩm đại nhân nói với ta, không thể trông cậy gì ở phía triều đình, phải tìm hướng khác. Nhạc Linh cầu kiến ta, hỏi ta có thể giúp nàng ta giết Lục Minh Sơn được không.”
“Rốt cuộc công chúa muốn nói gì?” Thẩm Dục nheo mắt, “Có thuốc khiến người ta giả chết sao? Thực sự có loại thuốc như vậy?”
Y vô cùng kinh ngạc. Vì bản thân từng nhận chức ở Cẩm Y vệ nhiều năm, Cẩm Y vệ giết người như ngóe, kẻ đụng vào chắc chắn phải chết. Thuốc giả chết y có từng thấy, nhưng chỉ có tác dụng ngừng hô hấp trong thời gian ngắn thôi. Một người dùng thuốc ngay trước khi giả chết, chỉ có thể duy trì được trạng thái đó trong vòng 3 ngày. Nếu trên đời thực sự có loại thuốc này, thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, sao y có thể không biết được.
Lưu Linh cười, nhìn ra ngoài miếu.
Nhạc Linh tới tìm nàng, muốn giết chết Lục Minh Sơn. Khi đó Lưu Linh một lòng muốn cứu Từ Thời Cẩm, nào rảnh rỗi là quan tâm tới Nhạc Linh? Nhưng tình cơ, một vị danh y nơi sơn dã từng xem bệnh cho nàng lần đó tới Nghiệp Kinh, không may bị trộm, không thể không đến tìm nàng nhờ giúp đỡ. Lão đại phu kể nàng nghe một chuyện kỳ lạ, mấy năm trước, trong lúc hái thuốc trên núi, ông gặp một con khỉ chết vì ăn nhầm lá độc, ông thương tình đắp cho nó một cái mộ. Lúc hái thuốc về, ông lại thấy con khỉ kia vẫn còn sống, chỉ là đang hấp hối. Vui mừng quá đỗi, ông mang con khỉ về nhà, nhưng ba ngày sau, cuối cùng con khỉ vẫn chết. Đại phu già chưa từ bỏ ý định, ròng rã suốt 10 năm đi tìm loại lá độc kia, một lòng nghiên cứu xem trên đời thực sự có thuốc giả chết hay không.
Nghe ông nói vậy, mí mắt Lưu Linh nhảy lên, nàng cảm thấy đây chính là cơ hội.
Lão đại phu lắc đầu, “Trên đời nào có thuốc giả chết chứ? Con khỉ kia cuối cùng vẫn chết đó thôi. Lão phu nghiên cứu đã nhiều năm rồi, từng thử nghiệm trên vài con vật nhưng chưa thấy con nào còn sống cả. Công chúa à, chỉ sợ lão phu nghĩ sai, thực sự không có thuốc giả chết đâu.”
Lưu Linh vẫn nhờ ông mang thuốc tới.
Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của Từ Thời Cẩm.
Đặt linh cữu mất bày ngày, ít nhất phải lừa mọi người qua bảy ngày.
Lưu Linh muốn đưa thuốc cho Từ Thời Cẩm, nhưng nàng ấy đang trong ngục, tất cả mọi thứ trên người đều bị kiểm tra kỹ càng, Lưu Linh không có cơ hội. Lúc Thẩm Dục đến hỏi nàng tình huống của Từ Thời Cẩm, Lưu Linh lập tức kiểu, nếu Thẩm Dục chịu cược mạng mình, đây chính là cơ hội của Tiểu Cẩm.
Đêm đó lúc ra ngoài, trời bắt đầu đổ tuyết. Thẩm Yến tiến cung để xin một lá bùa giữ mạng cho nhà họ Thẩm. Tuy Lưu Linh nói là tới thiên lao, kỳ thực là xuất kinh, đến địa điểm đã bàn bạc với Thẩm Dục trước để chờ Từ Thời Cẩm. Kế hoạch ban đầu là, nàng giao thuốc cho Từ Thời Cẩm, sau khi Từ Thời Cẩm trốn thoát nếu vẫn bị đuổi giết, thuốc này có thể coi cơ hội cuối cùng.
Nhưng sau khi Từ Thời Cẩm cầm thuốc, trầm mặc một lúc lại quay ngược về.
Trong gió tuyết, Từ Thời Cẩm nói, “A Linh, diễn kịch thì phải chuyên nghiệp. Nếu ta không chết ngay trước mặt điện hạ, hắn sẽ không bỏ quan cho Thẩm Dục, cũng không bỏ qua cho ta.”
Nàng ấy nói tiếp, “Chỉ khi ta chặt đứng tất cả với Thái tử, mới có thể bắt đầu cuộc sống mới.”
Lưu Linh thấp giọng, “Nhưng loại thuốc này, không thể đảm bảo cô sẽ sống.”
Từ cô nương mỉm cười, “A Linh, mọi chuyện đều cần mạo hiểm. Thế trận này đã không còn đường lui nữa rồi, nếu có một cơ hội, ta nhất định sẽ không bỏ lỡ. Ta muốn mình sống, cũng muốn huynh ấy sống. Hai người bọn ta đều sống, đó mới chính là hi vọng.”
Khi Từ Thời Cẩm quyết định bước về phía Thẩm Dục, cũng chính là lúc nàng đứng trên ranh giới giữa quá khứ và tương lai. Bước qua ranh giới này, nàng mới có thể đường đường chính chính đi bên cạnh y.
Từ Thời Cẩm thấp giọng nói, “Ta sẽ sống.”
Lưu Linh tường thuật lại lời của Từ Thời Cẩm cho Thẩm Dục. Nàng nói cho Thẩm Dục biết, đêm đó nàng đứng trên cổng thành, tưởng tượng ra cảnh bạn thân sẽ chấm dứt mọi chuyện như thế nào.
Lưu Linh nhìn về phương xa, nhớ lại mấy ngày trước hôn lễ, đúng dịp hội trung thu, nàng đi dạo phố với Từ Thời Cẩm.
Không khí vui tươi rộn ràng, khắp nơi đều có tiếng nói cười. Đèn màu tung tăng, pháo hoa rực rỡ, đám trẻ con xung quanh nô đùa chạy nhảy, hòa thuận vui vẻ, êm đềm như một giấc mộng.
“Khó có dịp đi dạo với cô thế này, cũng có chỗ hay riêng.” Lưu Linh sóng vai đi cạnh Từ Thời Cẩm, dung mạo hai người tuyệt sắc, dạo bước trên đường lớn mà thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, “Tiểu Cẩm, cô còn nhớ ngày lễ hồi bé không?”
Từ Thời Cẩm lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, tới cầu cầu phao thì cười, “Không. Khi còn bé ta đã thông minh tài giỏi, coi mình như người lớn. Sau khi cha mẹ ta qua đời thì không còn người thân nữa, tộc trưởng nuôi lớn ta ở Từ gia, chỉ có thể dựa vào chính mình. Từ đó ta rất ít khi đi chơi vào ngày lễ. Sau này vào cung, mọi thứ đều phải cẩn thận từng li từng tí, lại càng không có cơ hội. Bởi vì rất hiếm, nên chỉ khi nào mệt mỏi đến kiệt sức ta mới ra ngoài. Trước khi rời kinh có thể đi chơi với A Linh một lần là đã có cái để hoài niệm rồi.”
Nàng ấy đứng trên cầu, nhìn thuyền hoa đăng dập dìu bên dưới, nở nụ cười điềm tĩnh mà xinh đẹp vô ngần. Trong gió đêm, dưới ánh đèn thấp thoáng, nụ cười của Từ Thời Cẩm càng có phần mơ hồ.
“Cô chưa hề nói với ta những chuyện này. Đứng chuyện gì cũng giấu trong lòng.” Lưu Linh cúi đầu, nhìn đám trẻ con cầm đèn lồng, vừa cười vừa chạy qua các nàng. Bọn chúng ngồi chồm hỗm dưới chân cầu, châm một loại pháo tre kỳ lạ, đốt tre kêu lốp bốp rồi bay vút lên.
Ánh mắt Từ Thời Cẩm xa xăm, “Cô nói đúng. Mấy năm năm, dù có rất nhiều người khen ta, rất nhiều người mới gặp sẽ thích ta, nhưng có lẽ trong lòng bọn họ đề coi ta là quái vật, nhỉ? Bọn họ cảm thấy, một cô nương như ta lại tranh đua với đám nam nhân để chơi đùa mưu quyền, không khóc không buồn, cả ngày chỉ biết cười, nhìn là biết không bình thường. Bọn họ nói ta dối trá, nói ta lòng dạ rắn rết, nói ta hãm hại trung thần. Thật ra, mỗi người một tính cách, từ trước tới nay ta đã vậy, cũng chẳng thấy có gì không tốt cả. Dù là vui vẻ, phẫn nộ, ghen ghét hay hâm mộ, ta đều không quan tâm. Có thể cười đối mặt với tất cả, có thể giải quyết vấn đề, bộc lộ cảm xúc ra ngoài đâu được lợi lộc gì?”
“Sẽ có người thực sự thích cô,” Lưu Linh nhẹ giọng, “Tiểu Cẩm, cô phải chờ.”
Trong cơn gió, giọng Từ Thời Cẩm càng có vẻ mông lung, “Ta thực sự không hiểu. Bao năm qua, ta luôn nỗ lực để đạt được thứ mình muốn. Nhưng giờ ta mới phát hiện, công sức nhiều năm chẳng đáng giá chút nào. Ta rất ít khi kết bạn, cũng không biết tình yêu chân chính là gì. Ta tìm rất nhiều năm, nhưng vẫn không tìm được. Dù ta rời khỏi Nghiệp Kinh, chỉ sợ cũng chẳng khác được. Ta chỉ có thể nghe theo trái tim mình mà dò dẫm từng bước mà thôi.”
“Hình như ở Nghiệp Kinh chẳng còn gì đáng để ta lưu luyến nữa rồi. Không có ai thiếu ta mà không sống nổi cả, không có ai thực sự muốn ta nói lời cáo biệt cả.”
“Nhưng thực ra ta không máu lạnh đến thế. Chỉ cần có người tốt với ta, ta sẵn sàng báo đáp gấp trăm lần. Ta không nợ ân tình, chỉ tính riêng chuyện này, dù bản thân có gặp nạn ta cũng không còn gì để hối tiếc cả.”
“Ta biết. Cô vì ta mà mới xích mích với Thái tử. Nếu không phải tại ta, cô đã không đẩy mình đến bước đường này.”
“Không sao, đây là chuyện ta thực sự muốn làm. A Linh, ta nhờ cô một chuyện được không?”
“Được, cô nói đi.”
“Sau khi ta rời kinh, mong cô và Thẩm đại nhân có thể quan tâm Thẩm Dục nhiều hơn. Đừng để người khác lợi dụng huynh ấy, đừng để huynh ấy bị thương, đừng để huynh ấy khác bây giờ.”
“...”
“Nói ra cũng buồn cười thật. Trước kia ta rất gai mắt cái kiểu sống của huynh ấy, nhưng giờ nghĩ lại thấy cứ như vậy cũng hay.”
...
Thời gian dần trôi, giọng nàng nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Thẩm Dục nhìn Lưu Linh đang đứng trong miếu rồi lại quay đầu lại nhìn cô nương xinh đẹp đang ngủ say bên cạnh. Nàng lặng yên, chỉ như đang ngủ, không hề có động tĩnh gì.
Lưu Linh vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, Từ Thời Cẩm đứng trên cầu, giọng như hòa vào trong gió. Hai người quay đầu lại, phía sau là trời đêm, pháo hoa vụt bay lên, muôn hình muôn vẻ, những đốm lửa nhiều màu thắp sáng cả không gian, đẹp như mộng ảo.
“Ăn bánh trung thu thôi!” Đám trẻ con cầm chong chóng, ríu rít gọi nhau.
Nước mắt Lưu Linh rơi xuống.