Lưu Linh không cùng tiến cung.
Nàng ngồi dưới gốc lê trong hậu viện, tiếp tục sửa bản vẽ còn đang dở cửa Thẩm đại nhân lần trước. Nhưng lại chẳng tài nào tập trung nổi, cả đêm cứ suy nghĩ mãi chuyện của Từ Thời Cẩm. Những khoảnh khắc thân thiết của cả hai từ tấm bé đã mờ dần trong tâm trí, mơ hồ tới mức làm người ta khó chịu.
Người khó có thể kết bạn nhất lại thực sự trở thành bạn. Từ nhỏ đến lớn, thứ khắc sâu trong ký ức của nàng nhất chính là nụ cười trên gương mặt Từ Thời Cẩm. Đó là một cô nương tốt tính, chẳng nổi giận với ai bao giờ, nét cười lúc nào cũng chân thành và tha thiết lạ kỳ. Dù không thể xem là hiền lành lương thiện, song cũng nào tới mức bị gọi bằng cái danh ác độc. Một cô nương thông minh cơ trí là thế, sao có thể tự đẩy mình đến hiểm cảnh như bây giờ.
Việc này thực sự không giống phong cách của Từ Thời Cẩm.
Quá nửa đêm, Thẩm Yến mới rời cung, chàng nói đáp án cho Lưu Linh, “Không gì là không thể cả, nếu tất cả mọi người đều muốn nàng ta chết, vậy thì nàng ta chỉ có thể chờ án tử.”
“Chết? Nghiêm trọng đến vậy sao?” Lưu Linh kinh sợ đứng phắt dậy, nàng không nghĩ mọi chuyện sẽ tới nước này, “Cứ coi như cô ấy bị hãm hại... Nhưng... mặc dù mưu hại hoàng tử là tội chết, nhưng... nhưng nếu người đó là Thái tử, quan hệ của y và Tiểu Cẩm trước kia tốt như vậy, hẳn là... hẳn là y sẽ khoan nhượng đôi phần... sao lại tới mức tử hình?”
Thẩm Yến ngồi dưới gốc lê, im lặng thật lâu không lên tiếng. Chàng thoáng nhìn sang Lưu Linh, dường như đang không biết phải mở lời thế nào. Trước kia chàng không có thói quen chia sẻ chuyện công vụ với người nhà, nhưng việc này, Lưu Linh là hoàng thân quốc thích, dù chàng không nói thì chắc chắn ngày mai nàng cũng sẽ biết. Huống hồ Lưu Linh còn có quan hệ với Từ Thời Cẩm, Thẩm Yến cho là nên để nàng chuẩn bị sẵn tinh thần, “Hoàng tử mà Từ cô nương mưu hại không phải Thái tử. Hại chết một mạng người, đứng nói đến thân phận hoàng tử, dù là thường dân bách tích, thì cũng không thể thoát tội chết.”
“Ý chàng là chuyện này không liên quan đến Thái tử?”
“Nhìn ngoài mặt thì có vẻ là như vậy.” Thẩm Yến đáp.
Lưu Linh ngồi xuống trước mặt chàng, kéo tay không cho chàng uống trà, giọng khẩn thiết, “Vậy suy nghĩ của chàng thì sao? Thẩm Yến, ta là thê tử của chàng, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ phán đoán của chàng với người ngoài. Có thể cho ta biết cái nhìn của chàng được không? Cầu xin chàng.”
“Lúc tra án không thể để suy nghĩ cá nhân xen vào, đây là nguyên tắc.” Thẩm Yến xoa đầu nàng, dịu dàng nói.
Chàng muốn nói, chàng nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự việc. Nếu Từ Thời Cẩm vô tội, chàng sẽ nghĩ cách để chứng minh trong sạch cho nàng ta. Nhưng Lưu Linh nhìn chàng, đôi mắt đã hoe đỏ, “Có lẽ suy nghĩ cá nhân của chàng không quan trọng trong việc tra án, nhưng nó rất quan trọng với ta. Thẩm Yến, ta vô cùng tin tưởng chàng.”
Chàng thoáng trầm mặc, rồi nói, “Theo quan điểm cá nhân, ta cảm thấy Từ Thời Cẩm là con cờ bị Thái tử vứt bỏ. Nhìn toàn cục, ta cho là một tay Thái tử bố trí dàn dựng. Chàng kéo nàng vào lòng, “Người chết, Lục hoàng tử, là con trai duy nhất của Thục phi. Thục phi lại xuất thân từ nhà họ Lục. Có thể thấy, thực ra Lục gia và Thái tử là hai phe đối địch, nhưng cũng không thể hoàn toàn khẳng định, cũng có khả năng hai bên đã bắt tay giảng hòa. Việc Từ Thời Cẩm bị vứt bỏ... Thái độ của Từ gia thế nào, chỉ sợ cũng khó nói.”
“Phía bệ hạ...”
“Chuyện lớn thế này, bộ Lễ, phủ Tông Nhân, bộ Hình đều tham gia cả. Cẩm Y vệ chỉ chịu trách nhiệm đứng sau giám sát chứ không phải chủ sự. Ai cũng có lập trường của riêng mình, khó mà đồng nhất được.” Thẩm Yến nói, “Ta nghĩ, bệ hạ cũng tự có phán đoán của người.”
“Thẩm đại nhân, vậy chàng thuộc bên nào?” Lưu Linh hỏi, “Chàng là người của bệ hạ, cũng là thủ hạ của Thái tử. Hay đơn giản cho rằng việc này không hề liên quan đến mình?”
“Đúng là một cô nương thông minh,” Trong mắt Thẩm Yến xẹt qua một tia cười nhạt, “Nàng muốn ta ở bên nào?”
Thẩm Yến nói vậy, lòng Lưu Linh cũng trùng xuống. Theo tình huống thông thường, Cẩm Y vệ là hộ vệ thân tín của bệ hạ, chỉ tuân theo lệnh của bậc chí tôn. Nhưng Thẩm Yến lại hỏi ngược lại nàng, tức là đang thầm ám chỉ: Có lẽ chàng không phải người của bệ hạ.
Có thể là sợ tai vách mạch rừng, hoặc còn cố kỵ gì khác nên Thẩm Yến không nói rõ.
Chàng là người của Thái tử?
Sao có thể?
Ban đầu khi Lưu Linh mới quen biết Thẩm Yến, rõ ràng chàng là...
A!
Linh cảm vừa lóe lên trong đầu làm Lưu Linh tỉnh táo lại. Là bởi vì nàng, rất nhiều lần vì nàng mà Thẩm Yến không thể không bắt tay với Thái tử. Hợp tác hết lần này đến lần khác, quan hệ lợi ích đan xen, đến bây giờ có lẽ Thẩm Yến đã không thể phủi sạch hoàn toàn quan hệ với Thái tử nữa rồi.
Trái tim run lên vì đau đớn, lo lắng sầu muộn cả đêm, giờ phút này bỗng chốc mất sạch.
Lưu Linh yên lặng nhìn người mình thương, vươn tay ra ôm lấy chàng.
Quan hệ sau lưng nàng rất phức tạp, Thẩm Yến thì không thế. Vì nàng mà chàng mới nhuốm thân vào thùng nhuộm này. Vốn là người không màng thể diện, chẳng chịu nợ ân tình. Trong triều, ai cũng sợ hãi Cẩm Y vệ, ai cũng muốn giữ khoảng cách với Cẩm Y vệ, không ai chào đón... thế nhưng vì bảo vệ nàng, Thẩm Yến đã nhận cành ô liu từ tay Thái tử. Một khi đã nhận, thì đừng nghĩ đến chuyện xuống thuyền.
(*) Cành ô liu mang ý hòa bình, hợp tác
Thế nhưng Thẩm Yến chưa từng hé răng nửa lời với nàng. Nàng luôn nghĩ do tính chàng rộng rãi hào phóng, không thích kể lể...
Thẩm Yến không biết rằng, chỉ trong nháy mắt mà Lưu Linh đã bộn bề suy nghĩ như thế. Chàng dịu dàng kéo nào vào lòng, cười hỏi, “Hừm? Nàng muốn ta giúp ai?”
“Xin lỗi chàng.” Lưu Linh rầu rĩ nói.
Thẩm Yến nhướng mày, không hiểu sao nàng lại phản ứng vậy. Chàng giữ lấy vai Lưu Linh, khẽ kéo nàng ra, rũ mắt nhìn đôi hàng mi đượm buồn của nàng, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng hiểu. Chàng cười vô tư, chạm nhẹ vào chóp mũi ửng đỏ của Lưu Linh, giọng thản nhiên, “Lưu Linh à, làm Cẩm Y vệ trong triều có mấy ai dám tự nhận mình thanh bạch đoan chính? Ta không tốt vậy đâu, tay đã nhuốm máu tươi, chân từng đạp xương trắng, xấu xa hơn nàng nghĩ nhiều. Ta cũng không phải hạng trong sạch gì, nàng không cần cảm thấy có lỗi với ta.”
“Nhưng vì ta mà...”
“Lưu Linh, trên đời khó có chuyện vẹn được cả đôi đường. Lựa chọn tình yêu thì phải từ bỏ trách nhiệm. Lựa chọn trách nhiệm thì tất chối bỏ tình yêu. Đối với những lựa chọn mang tính tuyệt đối như thế, rất ít người dám thẳng thừng đối diện. Dù miệng nói “không thể không làm”, nhưng trong lòng cũng đã sớm cân nhắc thiệt hơn, mơ hồ thể hiện lập trường. Không phải “không thể không làm” mà là “ta muốn làm” chiếm phần hơn... Ừm, nàng có hiểu không?”
“... Nói thật nhé, không hiểu lắm.” Đầu óc Lưu Linh xoay mòng mòng, “Thẩm đại nhân, ta nghe không hiểu mấy câu ám chỉ vòng vo của chàng đâu. Chàng nói rõ hơn chút được không?”
“Ý của ta là, mặt mũi nàng không lớn đến mức khiến ta từ bỏ cuộc sống và lý tưởng của mình đâu. Hiểu chưa?”
“... Hiểu rồi, nhưng ta tình nguyện từ bỏ khả năng nghe hiểu.” Lưu Linh ghé đầu lên vai Thẩm Yến, ưu thương đáp.
Tất cả những cảm xúc động lòng, áy náy, yêu thương... của nàng đều bị tên thẳng nam Thẩm Yến phá hỏng. Thì ra Thẩm Yến cố tình nói quanh co là vì không muốn ngắt mạch cảm xúc của nàng. Thế mà mình còn cố tình đâm đầu vào...
“Vậy rốt cuộc, nàng muốn ta theo phe ai?” Dòng suy nghĩ của Thẩm đại nhân quá rõ ràng, bị Lưu Linh xáo trộn hồi lầu, trầm ngâm cả buổi vẫn chưa tìm thấy điểm đột phá, đành dứt khoát quay lại cuộc nói chuyện còn đang dang dở.
Lưu Linh không đáp, khẽ hạ mắt.
Thẩm Yến thì thầm bên tai nàng, “Nếu nàng hi vọng Cẩm Y vệ giúp Từ cô nương, ta có thể...”
“Không, không cần.” Lưu Linh ngắt lời chàng, từ chối tức khắc. Thẩm Yến không muốn nhiều lời với nàng, nhưng chỉ vỏn vẹn trong hai, ba câu, Lưu Linh đã có thể đánh giá được, việc này liên lụy đến rất nhiều người. Thái tử, bộ Lễ, phủ Tông Nhân, bộ Hình, Lục gia, Từ gia, Cẩm Y vệ, tất cả đều có quan hệ. Dù muốn giúp Từ Thời Cẩm, Lưu Linh cũng không muốn Thẩm Yến gặp bất trắc.
Thẩm Yến nhìn nàng, “Vậy thì nàng phải hứa với ta, không được tự ý làm loạn.”
“...” Lưu Linh muốn nói gì đó.
Thẩm Yến thở dài, “Có ý kiến gì thì nói với ta.”
Lưu Linh gật gù lung tung, “Muộn lắm rồi, chúng ta đi ngủ đi.”
Nàng đứng dậy, đi mấy bước mới phát hiện Thẩm Yến không đi theo mình. Nàng quay đầu lại, thấy chàng vẫn ngồi đó, nhìn nàng hết sức nghiêm túc. Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Thẩm Yến làm Lưu Linh có chút không được tự nhiên.
Chàng lặng lẽ nhìn nàng, “Nàng hiểu hai chữ vợ chồng nghĩa là gì không? Có lẽ do trước kia tình thân đạm bạc nên nàng chưa bao giờ cân nhắc đến phương diện này. Nhưng giờ ta nói cho nàng hay, vợ chồng có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Nếu nàng xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không thoát khỏi liên quan. Nàng có biết cái gọi là tru di cửu tộc không? Nàng là công chúa, thân nhân đều mang họ Lưu, không ai dám động tới. Nhưng ta là phu quân của nàng, lại không phải người nhà họ Lưu, nếu tru di cửu tộc ta sẽ là người đứng mũi chịu sào.” Chàng còn chưa nói hết, Thẩm gia cũng đừng mong toàn thây.
“Chàng đừng nói như vậy.” Toàn thân Lưu Linh run lên, sao nàng có thể đẩy Thẩm đại nhân vào chỗ nguy hiểm? Nàng trịnh trọng nói, “Ta tuyệt đối sẽ không làm xằng làm bậy. Có bất cứ chuyện gì ta sẽ thương lượng với chàng. Ta cam đoan.”
Lúc này Thẩm Yến mới yên tâm.
Quả thực Thẩm Yến không quen bàn chuyện công với người nhà, mặc dù đêm qua nhiều tâm sự nên có nói với Lưu Linh đôi câu, nhưng nàng nghe xong cũng không hiểu mấy. Nhưng nhìn vẻ mặt không muốn nói lại bị mình miễn cưỡng, Lưu Linh không đành lòng hỏi kỹ càng. Sáng hôm sau, Thẩm Yến khôi phục chức vụ Cẩm Y vệ, sau khi chàng đi làm công vụ, Lưu Linh đi thẳng vào cùng để tìm hiểu tin tức.
Trong hậu cung xảy ra chuyện lớn như thế, lòng người ai nấy đều bàng hoàng. Quý phi nương nương chưởng quản hậu cung, nên cũng không thể hoàn toàn đứng ngoài vụ án Thất hoàng tử chết non, bị bệ hạ quở trách hai câu. Nếu người tới không phải là An Hòa công chúa được hoàng đế yêu thương thì quý phi chưa chắc đã gặp được Lưu Linh. Lưu Linh nhìn Quý phi nương nương, thần sắc của bà vẫn bình tĩnh và tỉnh táo vô cùng, trái ngược hoàn toàn với sự bối rối của đám cung nhân.
Tất nhiên là Quý phi biết ý đồ của Lưu Linh, bà cũng không định vòng vo mà nói thẳng với nàng, “Hôm qua Từ cô nương tiến cung thỉnh an ta, nàng sắp rời kinh, làm nữ quan ngự tiền tiền nhiệm của bệ hạ, cũng là con cháu bên nhà mẹ đẻ Thái hậu, vào cung bái biệt cũng là chuyền nên làm. Lúc ấy Thục phi cũng đang ở chỗ ta, gặp Từ cô nương, nhắc tới chuyện nữ công nên đã mời Từ cô nương về cung mình ngồi một lát. Tuy quan hệ hai nhà Từ - Lục không tốt, nhưng khi ra ngoài Từ cô nương chưa từng làm mất mặt ai. Một canh giờ sau, cung của ta bị vây chặt, không được phép ra vào. Tối hôm qua bệ hạ cũng đến chỗ ta ngồi chốc lát, người nói, Thất hoàng tử mà Thục phi mới hạ sinh năm ngoái chết rồi, bị Từ cô nương làm ngạt chết. Phủ Tông Nhân và bộ Hình đã tiếp nhận vụ án này, ngay cả ta cũng phải chịu tra hỏi. Mong là có thể mau chóng đưa ra kết luận cụ thể.”
“Nương nương, việc này rất bất thường! Sao Tiểu Cẩm có thể làm Thất hoàng tử ngạt chết được? Nàng ấy không phải loại người như vậy! Nàng ấy lại đang muốn rời kinh, có điên rồi mới tự gây phiền toái cho mình!” Lưu Linh kích động đứng phắt dậy, “Nàng ấy cũng chỉ là một cô nương, từ nhỏ đến lớn, cứ coi như có chút thủ đoạn, nhưng chưa bao giờ tự tay giết người cả. Huống chi còn là một đứa bé chưa đầy một tuổi... Sao Tiểu Cẩm có thể độc ác mà xuống tay cơ chứ?”
“Ta cũng nghĩ vậy,” Quý phi nói, “nhưng nghe nói, hôm qua Thục phi và Tiểu Cẩm nảy sinh tranh chấp, hai người gây nhau rất to. Cung nhân canh giữ ngoài điện đều nghe thấy hết, rồi sau đó thấy Thục phi vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Đợi đến khi Thục phi bình tĩnh lại, quay về thì Thất hoàng tử đã chết, chỉ có mình Từ cô nương ở đó. Tối qua bệ hạ đã cho ta xem ghi chép của phủ Tông Nhân, ghi rằng Từ cô nương bị kích động, đầu óc không tỉnh táo, khó tránh khỏi liên quan.”
Lưu Linh cười lạnh.
Quả nhiên, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Tất cả cung nhân đều có thể làm chứng Thục phi không ở hiện trường, nhưng không ai có thể khẳng định Từ Thời Cẩm trong sạch.
Ngay từ đầu, đây đã là một cái bẫy giăng sẵn chờ Từ Thời Cẩm.
“Nương nương, rõ ràng là...”
Quý phi khoát tay, ngăn Lưu Linh nói tiếp, “A Linh, chuyện này ta không thể giúp ngươi. Liên lụy quá nhiều người, chỉ giữ mình sạch sẽ đã là không dễ dàng gì rồi. Ngươi hiểu không? Nếu người muốn cứu Từ cô nương thì chỉ còn cách đi tìm bệ hạ thôi... Không, ta cũng không khuyên người đi tìm bệ hạ. Đối với việc một sinh mạng ra đi, ta và người đều không mảy may động lòng, đó là vì đứa bé không phải con của chúng ta, nhưng Thất hoàng tử lại là thân sinh của bệ hạ, người cũng đang trong lúc không tỉnh táo nhất. Ngươi không nên dính dáng vào thì hơn, nói không chừng hai ngày sau, sự tình sẽ có chuyển biến.” Bà rũ mi mắt, “Dù ngươi không tin phủ Tông Nhân thì cũng nên tin Cẩm Y vệ. Nếu phủ Tông Nhân có gì giấu giếm, sớm muộn cũng sẽ bị Cẩm Y vệ phát giác.”
Lưu Linh thầm kêu khổ trong lòng: Nhưng Thẩm đại nhân đã ngầm ám chỉ với nàng, Cẩm Y vệ có thể là người của Thái tử! Tình hình thế này, Cẩm Y vệ cũng có thể không đáng tin cậy...
Lưu Linh tin rằng nếu bản thân là người bị hại, Thẩm Yến chắc chắn sẽ điều tra nghiêm ngặt. Nhưng nếu là người ngoài, dù là bạn thân Tiểu Cẩm của nàng, Thẩm Yến chưa chắc đã để tâm như vậy. Dù sao tối qua chàng đã ngầm thừa nhận, Cẩm Y vệ bước chân vào triều đình, khó có ai trong sạch hoàn toàn. Tuy không nói thẳng, nhưng ý của Thẩm Yến đã rất rõ ràng, trừ khi có chứng cứ xác thực, chàng sẽ không chọn vạch mặt Thái tử.
Vậy nên, Cẩm Y vệ hiện tại có chút thụ động.
Lưu Linh thực sự hi vọng mình ngốc một chút để không nghe hiểu ý của Thẩm Yến. Nhưng dở là lần nào nàng cũng hiểu, mà hiểu thì càng không thể cố tình gây phiền phức cho Thẩm Yến...
“Đúng rồi, còn Thục phi mà!” Lưu Linh chợt nghĩ ra, Thục phi cũng là một nhân vật chủ chốt! Có lẽ ở chỗ Thục phi sẽ tìm ra được gì đó...
Tâm trạng Lưu Linh vừa mới tốt lên thì có một cung nữ hấp ta hấp tấp chạy vào bẩm báo, “Nương nương, chuyện lớn rồi! Thục phi nương nương qua đời rồi!”
“Qua đời? Là sao?” Sắc mặt Quý phi rất khó coi, hậu cung liên tiếp xảy ra biến cố! Bà cả giận, “Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?! Điên hết cả rồi sao? Nơi này là hậu cung! Là nội viện của bệ hạ! Trong mắt bọn họ có còn hoàng đế nữa không vậy?!”
Đám cung nữ sợ hãi khúm núm khom mình lại, không ai dám mở miệng đáp lại cơn thịnh nộ của Quý phi.
Dưới ánh mặt trời sáng rực rỡ, Lưu Linh cảm thấy hơi choáng.
Cục diện này... quả thực không chút sơ hở.
Quý phi và Lưu Linh cùng đến cung Thục phi, trên đường đi, nàng đã được nghe nguyên nhân cái chết của Thục phi: Sau khi con trai chết thảm, Thục phi luôn tỏ ra hết sức bình tĩnh. Tối qua lúc bệ hạ đến thăm, Thục phi còn nói phải chờ bằng được chân tướng sự việc, bà tuyệt đối sẽ không buông tha cho người đã hại chết con mình. Mọi người cũng yên tâm, cho là Thục phi sẽ bám vào nỗi hận này mà cố sống, không tìm đường chết. Nhưng thực tế thì sao, gì mà chờ thấy rõ sự thật, toàn là nói dối. Bà không cần chân tướng, cũng không chờ kẻ thủ phải chịu tội, con của bà chết rồi, dù có báo được thù thì con trai cũng đâu thể sống lại được.
Mọi người đều nghĩ rằng Thục phi là một người mẹ tâm tính kiên định, cũng đồng tình với nỗi bất hạnh của bà nên rất ít từ chối yêu cầu của bà. Như ngay vừa rồi, Thục phi ăn vận xinh đẹp, nói muốn ra ngự hoa viên tản bộ, rồi nhân lúc không có ai hầu hạ bên cạnh, bà nhảy xuống hồ tự tử.
Lưu Linh loạng choạng theo sau lưng Quý phi, nhìn ngự hoa viên đã bị Ngự Lâm quân vây chặt, phủ Nội vụ bảo vệ hiện trường, chờ phủ đại thần phủ Tông Nhân đến xem xét. Thần sắc Quý phi nương nương khó xử, quát hỏi cung nữ nội thi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ trông chừng Thục phi thế nào mà nên cơ sự này.
Lưu Linh nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, lúc nghe đến đoạn “nhảy xuống hồ tự tử”, trống ngực nàng cứ đập liên hồi. Đến khi nhìn thấy thi thể sưng phù vì ngâm nước của Thục phi, sắc mặt nàng đã cắt không còn giọt máu, bất giác cúi gằm mặt không dám nhìn.
Hai mắt Thục phi vẫn mở trừng trừng, vừa thê lương vừa quyết liệt, như mang theo buồn bã và phẫn hận vô cùng tận. Ở chốn hậu cung này, sự thất vọng của bà, cái chết của bà chẳng khác nào một trận tuyết lớn, lãnh lẽo đến bi thương. Thi thể vừa mới được vớt lên, rất nhiều cung nữ nhát gan còn không dám đến gần.
Tay chân Lưu Linh lạnh buốt.
Một bàn tay dịu dàng mang theo hơi lạnh chắn trước mắt nàng, trước mắt bỗng tối om. Chàng không dùng sức, chỉ đơn giản che đi tầm nhìn, vết chai dày cọ xát vào lông mi nàng, từ bên thái dương này đến bên thái dương kia. Ngăn chặn hết toàn bộ khung cảnh trước mắt, không để nàng nhìn thêm gì nữa.
Lưu Linh chớp chớp mắt, lông mi quạt vào lòng bàn tay kia, có lẽ hơi ngứa, Lưu Linh toan kéo tay chàng xuống thì khẽ bị siết lại.
Chàng nói, “Ngoan, đừng nhìn.”
Cả người Lưu Linh bị vùi vào trong lồng ngực chàng.
Thế là nàng không còn sợ nữa.
Ngoan ngoãn để chàng chắn tầm mắt.
“Thẩm đại nhân?” Lưu Linh nghe thấy tiếng Tiểu La hỏi.
Giọng Thẩm Yến vang lên ngay trên đỉnh đầu nàng, cực kỳ lãnh đạm, “Không có việc gì, các ngươi cứ xem đi, ghi chép cho cẩn thận.”
Thẩm Yến đưa Lưu Linh ra khỏi ngự hoa viên rồi mới buông tay. Lưu Linh ngẩng đầu, đang định hôn chàng một cái cảm ơn thì đã thấy chàng buông thõng mắt, răn dạy không chút nể nang, “Biết là không dám nhìn còn chạy tới đây làm gì? Bọn họ mà nhìn thấy sắc mặt như gặp quỷ ban nãy của nàng, lại nghi ngờ nàng mưu sát Thục phi thì sao?”
“... Chàng toàn nói linh tinh, ta không có ở hiện trường mà. Chẳng lẽ lại dùng vu thuật, giết được người cách xa cả ngàn dặm chắc?” Lưu Linh không phục.
Thẩm Yến nhìn nàng, “Nếu ta đã chủ tâm muốn đối phó nàng, chưa chắc đã không dừng đến cái cớ tà ma này. Đây là điều tối kỵ ở hậu cung, dù chỉ một chút hiềm nghi cũng có thể khiến nàng không còn cơ hội trở mình. Có là công chúa cũng vô dụng.”
“Híc híc..” Lưu Linh với lên ôm lấy đầu chàng, “Tạ ơn ơn phu quân không giết! May mà chàng không phải kẻ địch của ta.”
Thẩm đại nhân lúc nào cũng dọa nạt mình!
Nhưng lúc này, nàng cũng hiểu được ý nhắc nhở trong lời Thẩm Yến: Người nắm thực quyền, nếu muốn giết ai thì sẽ không từ thủ đoạn.
Ngẫm kỹ lại, nàng càng bất an: Chỉ sợ Tiểu Cẩm phen này lành ít dữ nhiều.
Mưu sát hoàng thân vốn là tội chết, nay Thục phi cũng đã bỏ mình, hoàn toàn không còn bằng chứng phản cung, mà Từ Thời Cẩm còn là người gánh một trong sai lầm đó. Hai mạng này, tính cả lên đầu Từ Thời Cẩm.
“Thẩm Yến,” Lưu Linh chậm rãi nói, “Ta muốn gặp Tiểu Cẩm một lần, có được không?”
“... Được.” Thẩm Yến hơi do dự, đành phải mở cửa sau cho thê tử nhà mình thôi.
Từ Thời Cẩm mưu hại hoàng tử, chủ thẩm là phủ Tông Nhân, đừng nói Cẩm Y vệ, dù là công chúa đi nữa, muốn vào thăm cũng không phải chuyện đơn giản. Vì giúp Lưu Linh mà Thẩm Yến đã phải tốn sức một phen. May mà Lưu Linh là công chúa, còn là một cô nương chân yếu tay mềm, không có tính uy hiếp nên mới được phủ Tông Nhân cho phép.
Từ Thời Cẩm được giam giữ ở buồng sâu nhất trong ngục, song sắt kiên cố, tay chân đều có xiềng xích.
Lưu Linh đi vào, thấy một cô nương áo trắng, mảnh mai yếu ớt, ôm gối ngồi thu mình trong góc tường. Xích sắt nặng như thế, siết lấy cổ tay và cổ chân mảnh dẻ, quả thực khiến người ta nhìn mà thương xót. Đến giờ ăn trưa, tiếng đám phạm nhân gào thét inh ỏi truyền tới, chỉ có mình Từ Thời Cẩm vẫn ngồi lặng im, tách biệt hoàn toàn với thực tại u tối ồn ào.
Lưu Linh vừa gọi một tiếng “Tiểu Cẩm” thì nước mắt đã ứa ra.
Tt ngẩng đầu, nhìn Lưu Linh bên ngoài song sắt. Nàng khẽ cười, vẫn là nụ cười dịu dàng tao nhã như thế, “A Linh, cô tới rồi à. Ta biết mà, nhất định cô sẽ tới gặp ta.”
“... Tiểu Cẩm, cô thông minh là vậy, sao lại biến mình thành bộ dạng này?” Lưu Linh ngồi thụp xuống, tay bán vào song sắt lạnh tanh, cắn răng nói, “Ta sẽ nghĩ cách cứu cô ra ngoài, ta nhất định sẽ nghĩ cách.”
Từ Thời Cẩm dựa vào tường, nụ cười rất nhạt, “Không cần đầu, ta biết mình không ra ngoài được, cũng không thể sống tiếp nữa rồi.”
“Sao lại nói vậy?” Lưu Linh nhíu mày, “Có phải cô biết chuyện gì rồi không? Tiểu Cẩm, nói cho ta biết đi. Cô phải nói hết ra thì ta mới nghĩ được cách cứu cô chứ.”
Từ Thời Cẩm trầm mặc hồi lâu, bỗng mở lời: “Hôm kia, cả hôm qua nữa, ta đều không nhận được quà của y. Ta nghĩ hôm nay chắc cũng không có. Hôm kia, lúc không nhận được quà, đáng lẽ ta nên sớm đoán ra.”
“Y? Ai cơ?” ll rà soát một lượt, cả kinh hỏi, “Ý cô là Thái tử?!” Nàng giận dữ đứng phắt lên, “Từ Thời Cẩm! Đến bây giờ mà cô vẫn u mê không chịu tỉnh sao? Cô cho là y còn quan tâm đến cô hay sao?”
“Ta biết chứ! Ta biết y không quan tâm tới ta, ta còn biết y muốn giết ta!” Từ Thời Cẩm cao giọng.
Nàng úp mặt xuống hai đầu gối, bắt đầu thút thít, “Nhiều năm như thế, ngày nào y cũng tặng ta một món quà. Nhưng đột nhiên ngừng lại, chính là tín hiệu muốn từ bỏ ta. Ta tin sai người, ta chỉ cho là y không muốn quan tâm đến ta nữa, chỉ cho là y muốn cưới người khác mà thôi, nhưng lại không biết rằng, không quan tâm nữa đồng nghĩa với việc muốn ta chết.”
“Lúc khiến ta tưởng rằng đã có thể có được ý, cũng chính là lúc y từ bỏ ta. Lúc ta bắt đầu tha thứ cho sự vô tình của y, y lại muốn giết ta.”
“Sáu năm! Ròng rã sáu năm trời! Chừng từng ngày nào đứt đoạn, chưa từng! Ta chưa từng hại y, cũng chưa từng so đo thiệt hơn với y, chưa từng nghĩ rằng trong lòng y có ta, bây giờ ta mới biết... Sai lầm của mình mới nực cười làm sao.”
Mỗi ngày khi cổng cung mở, y sẽ nhắn cho nàng một câu, hoặc gửi một món đồ chơi nhỏ. Nàng ái mộ y đã nhiều năm, đây là niềm an ủi hiếm hoi để cô chống đỡ đến tận bây giờ. Tối hôm trước, y không gửi quà tới. Sống quá lâu trong bóng tối, nàng đã từ bỏ rất nhiều thứ, chỉ có y là tia sáng để nàng bấu víu. Khi không còn ai để chờ đợi nữa, với cô chỉ còn đêm đen vĩnh hằng thôi.”
Nàng nên lựa chọn gì đây?
Nàng nên lựa chọn gì đây?!
Trong trái tim nàng là chàng thiếu niên trong sáng kia, nhưng thời gian qua y đã thay đổi đến mức không thể nhận ra. Y là duy nhất, y là vinh quang, y là tất cả những gì nàng khao khát, nhưng cũng là nguyên tội (1).
(1) Nguyên tội là một thuật ngữ trong Thiên chúa giáo, chỉ về tội không vâng lời của A-đam khi ăn trái cấm (trái của cây biết điều thiện và điều ác) và những ảnh hưởng của nó trên cuộc đời của mỗi con người. Lý thuyết về nguyên tội đặc biệt tập trung về ảnh hưởng của nguyên tội trên bản chất tự nhiên của chúng ta và trên vị trí của chúng ta trước mặt Chúa, ngay trước khi chúng ta đủ lớn để có thể nhận biết mình phạm tội.
“A Linh, cô biết không,” Từ Thời Cẩm ngẩng đầu lên, gương mặt méo mó vì khó, chẳng còn dáng vẻ cô nương ôn tĩnh dịu dàng thường ngày. Trong lao ngục u tối, Lưu Linh thấy một nụ cười thê lương, bất lực và đau khổ trên gương mặt bạn thân, “Ta giãy dụa trong bóng tối, ta lựa chọn từ bỏ, ta chìm nổi bấp bênh, thế nhưng tất cả đều vô dụng. Bọn họ không cho ta cơ hội để nhìn thấy ánh sáng nữa rồi, chỉ muốn đạp ta xuống vực. A Linh, ta thực sự rất khó chịu!”
“A Linh, ta khó chịu quá!” Từ Thời Cẩm chưa từng nói những lời thống khổ như thế.”
Nàng ấy đáng ra nên rạng rỡ xinh đẹp, nên kiêu ngạo tự tin, nên được yêu thương trân trọng, nên được người ta hâm mộ, nhưng thực tế thì sao, nàng ấy nói, mình khó chịu quá.
Trong một chốc, vành mắt Lưu Linh cay xè.
Nàng vươn tay qua, nhưng đau đớn phát hiện ra rằng mình không thể chạm tới Từ Thời Cẩm. Bóng đêm như con ác thú chực chờ nuốt chửng lấy tất cả, Từ Thời Cẩm vẫn co mình trong góc tường, nhìn nàng hết khóc lại cười.
“Ta sẽ cứu cô, ta nhất định sẽ cữu cô,” Lưu Linh hứa hẹn, lặp lại lần nữa như tuyên thệ, “Tiểu Cẩm, cô phải tin tưởng ta.”
Nước mắt Từ Thời Cẩm lã chã rơi xuống, lắc đầu, “Cô không thể giúp ta. A Linh, cô phải sống thật tốt, đừng đặt mình vào tầm ngắm của bọn họ. Cô phải nghĩ cho Thẩm đại nhân nữa, đừng khiến ngài ấy khó xử. Kiếp này ta và cô có nhân duyên, đã là rất tốt rồi.”
Giữa Lưu Linh và Từ Thời Cẩm, chỉ cần một người hạnh phúc là đủ rồi.
Từ trước tới nay, đây vẫn luôn là tâm niệm của Từ Thời Cẩm.
Nàng ấy kỳ thực rất bi quan, vẫn luôn bi quan.
Lưu Linh nói, “Cô hiểu ta mà, Tiểu Cẩm. Nếu cô không nói thật với ta, ta mà điên lên là bất chấp tất cả đấy. Cô muốn thấy ta nổi điên thật hả?”
Từ trong bóng tối, Từ Thời Cẩm bình tĩnh nhìn nàng, rất lâu sau mới lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, chua chát không nói nên lời.
Nàng ấy nói, “Được, ta nói cho cô. Cô lo được để mình liên lụy vào, cũng không được gây phiền toái cho Thẩm đại nhân. Mà nói cho cô cũng để làm gì cơ chưa? Cục diện này đến ta cũng bế tắc, cô có biết cũng chẳng còn cách nào.”
Kẻ muốn giết Từ Thời Cẩm không chỉ có Thái tử, mà còn cả Lục gia.
Thái tử và Lục gia đã tìm được tiếng nói chung, Thái tử sẽ phế một cánh tay là Từ Thời Cẩm, còn nhà họ Lục mất đi chỗ dựa là Thục phi và Thất hoàng tử. Chỉ khi Lục gia cam tâm tình nguyện trừ khử Thục phi và Thất hoàng tử, Thái tử mới có thể tin nhiệm Lục gia. Cũng chỉ khi Thái từ vứt bỏ người đảm nhiệm vị trí tương tự một quân sư như Từ Thời Cẩm, đồng ý giúp Lục gia thủ tiêu kẻ thù này, Lục gia mới cam phục dưới trướng Thái tử.
Ban đầu Thái tử còn phản đối, nhưng đúng lúc Từ Thời Cẩm chuẩn bị rời kinh, Thái tử phát hiện nàng một lần nữa qua lại với Thẩm Dục. Thái tử chưa bao giờ yên tâm về Cẩm Y vệ, cũng chưa từng hoài nghi tình cảm của Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục. Thái tử lo Từ Thời Cẩm sẽ bắt tay với Thẩm Dục để đối phó mình, ngay tức khắc chấp nhận điều kiện của nhà học Lục, để Từ Thời Cẩm biến mất mãi mãi.
Đồng thời Thái tử cùng phải trấn an Từ gia để bọn họ không cắn ngược lại mình.
Từ Thời Cẩm cười, “A Linh, Thục phi chết rồi đúng không? Bộ Lễ chắc chắn cũng đã chọn ra Thái tử phi tương lai rồi nhỉ? Là cô nương Từ gia? Chỉ có thế mới đảm bảo Từ gia bất động, không lựa chọn bị thua thiệt thôi.” Nàng thoáng dừng. “Người duy nhất có thể cứu ta, muốn cứu ta, có lẽ chính là nhà họ Từ. Nhưng đến giờ Từ gia vẫn chưa có động tĩnh, vậy xem ra đã chấp nhận kết quả này, không muốn trở mặt với Thái tử. Mặc dù ta cảm thấy quyết định của bọn họ rất ngu xuẩn, nhưng ta có thể làm gì bây giờ?”
“Ta giúp cô thuyết phục Từ gia.” A Linh nói.
Từ Thời Cẩm lắc đầu, “Ý Từ gia đã quyết rồi, thuyết phục cũng vô dụng. A Linh, hiện tại, Thái tử, Lục gia, Từ gia, bao gồm cả bệ hạ vừa mất đi con trai, tất cả đều muốn ta chết. Chỉ khi ta chết bọn họ mới có thể hợp tác vui vẻ. Nhân chứng vật chứng đã bị tiêu hủy hết rồi, dù Thẩm đại nhân có đứng về phía cô, dù Cẩm Y vệ có đồng ý giúp ta rửa tội danh, nhưng biết lấy gì mà rửa đây? Tất cả lời nói của ta đều là suy đoán! Ta không có chứng cứ, thì sao các cô có được?”
“A Linh, đừng tham gia vào mớ bòng bong này. Cô phải bảo vệ tốt chính mình. Rát nhiều người muốn ta chết, dưới áp lực như thế, cô cũng không có cách nào đâu.”
Lưu Linh nói, “Ta không để cô chết đâu.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Từ Thời Cẩm gọi theo sau lưng nàng rất lâu, nhưng Lưu Linh không hề quay đầu lại.
Trở lại phủ, Thẩm Yến đã về, Lưu Linh lập tức kể lại mọi chuyện Từ Thời Cẩm đã nói cho Thẩm Yến, không bỏ sót một chi tiết nào. Lông mày chàng dựng lên, “Thái tử... Hừm.”
Ánh mắt Thẩm Yến thêm đôi phần sâu xa.
Có lẽ người ngoài sẽ bỏ qua nét mặt này, nhưng là người hiểu rõ chàng nhất, Lưu Linh không thể không nhận ra. Nàng giữ chặt lấy chàng, vội hỏi, “Chàng nghĩ ra cách rồi phải không? Chàng có thể cứu Tiểu Cẩm ra phải không?”
“Ta không thể.” Thẩm Yến cúi đầu nhìn nàng, “Nàng cũng không thể. Nếu nàng không muốn Từ cô nương chết thì không thể ra tay từ phía triều đình được, phải tìm biện pháp khác.”
“... Chàng lại đang ám chỉ điều gì?” Lưu Linh trầm mặc.
Thẩm Yến xoa đầu nàng, trong mắt có ý cười.
Sau khi trấn an cô vợ nhỏ, Thẩm Yến đi vào trong thay quần áo, Lưu Linh cũng nhắm mắt cun cút theo sau, “Thẩm Yến, ta cảm thấy... chàng chẳng chính trực chút nào cả, toàn dụ dỗ ta làm chuyện xấu. Còn giả bộ không biết gì nữa chứ...”
“Ta không biết gì thật mà.” Thẩm Yến hờ hững khép cửa lại, ngăn Lưu Linh ở bên ngoài, “Ta cũng chẳng nói gì với nàng cả.”
Lưu Linh đứng dựa vào giàn hoa trước của, cười cười: Sau khi thành thân, nàng và Thẩm Yến gặp mặt càng thường xuyên. Có nhiều chuyện trước kia không rõ, thành vợ chồng rồi thì khó mà giấu giếm được. Nàng cũng mới nhận ra, đúng thật như chàng nói, Thẩm Yến chẳng quang minh chính đại chút nào cả. Sao trước kia mình lại thấy chàng thanh cao được nhỉ.
Đáng tiếc, lên thuyền giặc rồi là hết đường xuống.
Lưu Linh hỏi, “Nhưng chàng nói Thái tử... ta cảm giác chàng có chuyện giấu ta. Thẩm Yến, rốt cuộc chàng muốn làm gì? Cứ có cảm giác chàng đang bày một ván cờ lớn vậy.”
Qua cánh cửa, Thẩm Yến nói, “Không liên quan gì tới nàng đâu. Trước tiên nàng cứ nghĩ cách đi, phải làm sao để Từ cô nương thoát được tội chết.”
Lúc chàng đi ra, Lưu Linh ngạc nhiên. Bởi vì Thẩm Yến không thay thường phục mà đổi một bộ áo quan khác, chàng nói. “Ta phải tiến cung một chuyến.”
“Chàng đang nghĩ cách giúp Tiểu Cẩm thoát tội hả?” Lưu Linh nhảy cẫng lên hỏi.
Thẩm Yến lập tức đánh tan giấc mộng của nàng, “Không phải, không liên quan đến chuyện của Từ cô nương. Ta không thể giúp gì được, mong nàng nhìn thẳng vào sự thật này.”
“...” Lưu Linh đành phải chấp nhận hiện thực.
Vài ngày sau, Lưu Linh lại định vào nhà giam thăm Tiểu Cẩm. Nhưng sau nghĩ sẽ gây phiền toái cho Thẩm Yến nên lại thôi.
Nhưng những tin tức và Từ Thời Cẩm vẫn không ngừng truyền từ chỗ Thẩm Yến tới tai Lưu Linh: Áp lực trùng trùng, Từ Thời Cẩm không thể chứng minh bản thân trong sạch, sắp bị phán tử hình.
Dường như Từ gia thực sự không định nhúng tay. Từ Thời Cẩm mà chịu tôi, nhà họ Từ cũng không tránh khỏi ảnh hưởng. Nhưng có vị trí Thái tử phi đảm bảo, Từ gia vẫn duy trì sự im lặng, làm tròn hai chữ “ngu xuẩn” theo lời Từ Thời Cẩm.
Không ai có thể cứu Từ Thời Cẩm được.
Thẩm Yến nói với Lưu Linh, tốt nhất đừng đi gặp Từ Thời Cẩm nữa.
Dưới sự thúc giục của Lưu Linh, Thẩm Yến không có chứng cứ nên không thể giúp. Nếu chàng không giúp thì Thẩm gia vẫn còn một người nữa.
Tối muộn, vẫn như mấy ngày trước, sau khi thẩm vấn kết thúc, Từ Thời Cẩm lại dựa vào tường ngẩn người. Trong bóng tối, chợt như có ánh sáng trắng tiến về phía nàng. Nàng nghi hoặc nheo mắt lại, giật mình ngồi thẳng dậy, nhìn thấy một góc áo trắng của Thẩm Đường.
Y đứng bên ngoài song sắt, mỉm cười nhìn nàng.
Toàn thân Từ Thời Cẩm căng cứng, ép bản thân bình tĩnh lại. Nàng mở miệng, “Huynh không nên tới đây. Trong Cẩm Y vệ huynh chỉ có danh mà không có quyền, đến cũng vô dụng.”
“Cô hẳn đã biết mình không thể thoát khỏi tội chết?” Thẩm Dục làm như không nghe thấy, cười hỏi.
Tâm trạng đắng chát của Từ Thời Cẩm, khi nhìn thấy nụ cười nhẹ của y, cũng sáng sủa hơn phần nào. Nàng cũng cười đáp, “Ta biết chứ. Vậy hôm nay huynh đến là để gặp mặt ta lần cuối sao?”
“Vậy tính ra ta cũng gặp cô mấy lần cuối rồi.” Thẩm Dục nói.
“...” Từ Thời Cẩm run lên, cười không thành tiếng mà hốc mắt đã ửng đỏ.
Phải, nàng và Thẩm Dục đã cáo biệt rất nhiều lần. Không tính chuyện trước năm 14 tuổi, mới mấy ngày trước, trước khi rời kinh cô cũng đến từ biệt y. Thế sự đúng là trêu ngươi, vài ngày sau lại thêm một lần cuối nữa.
“Tiểu Cẩm, cô muốn ra ngoài không?” Thẩm Dục tựa vào song sắt, hờ hững hỏi, “Có lẽ cô nghĩ rằng, nếu hắn ta muốn cô chết thôi thì cô cứ chết luôn cũng tốt?”
Từ Thời Cẩm ngẩn cười hồi lâu, bật cười, “Sao ta lại muốn chết chứ? Ta chưa bao giờ có ý định tùy tiện phí hoài bản thân như thế cả. Ta cũng muốn sống, cũng muốn ra ngoài, nhưng chẳng phải hết cách rồi sao?”
“Cô muốn ra ngoài?” Thẩm Dục quay đầu nhìn nàng, thấy nàng khẽ gật đầu, giọng y kỳ quái, “Muốn sống tiếp, muốn tự do, sao lại không có cách chứ?”
Từ Thời Cẩm nhìn y, không hiểu lắm. Một khắc sau, bất ngờ một tiếng “Bang” vang lên, Từ Thời Cẩm ngơ ngác nhìn lại, bỗng đứng thẳng dậy, chạy về phía song sắt, “Huynh điên rồi! Thẩm Tiểu Dục huynh điên rồi à!”
Song sắt vốn kiên cố đã bị Thẩm Dục bẻ cong, phình ra một khoảng rộng, vừa đủ một người chui qua. Từ Thời Cẩm lảo đảo đi đến trước mặt y, y cười nhìn nàng, kéo cổ tay nàng lại, dùng tay không bóp nát xích sắt.
Thẩm Dục tiếp tục dùng biện pháp tương tự để tháo xích trên chân cô.
Có cai ngục nghe thấy tiếng động lạ, vội chạy lại xem tình hình thì lập tức bị Thẩm Dục đánh ngã, trước khi hôn mê vẻ mặt vẫn tràn ngập sự ngỡ ngàng không dám tin.
Đúng thế, ai mà dám tin chứ?
Đây là thiên lao.
Thẩm Dục là chỉ huy sứ Cẩm Y vệ.
Vậy mà y nói cướp ngục là cướp ngục thật!!
Thẩm Dục đưa tay về phía Từ Thời Cẩm, nụ cười chẳng có vẻ gì là nghiêm túc, “Nàng dám đi cùng ta không?”
Từ Thời Cẩm chăm chăm nhìn y, rất lâu rất lâu.
Tình yêu của nàng, đường xa núi thẳm. Tình yêu của nàng, gang tấc cận kề.
Đi cùng y, đó là trọng tội, sau này không thể trở về được nữa.
Đi cùng y, thậm chí chỉ cần bước qua cánh cửa này, cả hai sẽ cùng phải chết.
Đi cùng y, Từ gia, Thẩm gia... Không, sẽ không liên lụy đến hai gia tộc này. Hai gia tộc này đều có sự lựa chọn khác, nhất là Thẩm gia còn Thẩm Yến, nhất định sẽ không để nhà họ Thẩm xảy ra chuyện.
Hiện tại trước mắt chỉ là Thẩm Tiểu Dục đứng trước mặt nàng, vươn ta ra hỏi liệu nàng có dám đi cùng y không.
Nước mắt Từ Thời Cẩm rơi xuống, nhưng khóe miệng lại nhoẻn cười, nàng đặt tay mình vào bàn tay to rộng ấm áp của y, “Ta... Dám.”
Lần đầu tiên trong đời nàng muốn bước về phía Thẩm Dục. Nàng muốn đứng cạnh bên y, dù ngàn người chỉ trỏ, dù vạn tiễn xuyên tâm.