Nhi tử (*) của một vị quan lớn trong triều thành thân, danh sách những người đến tham gia gần như cố định, đều là các quan lại, quý tộc của Nghiệp Kinh. Yến hội thế này, từ trước đến giờ đều là cơ hội tốt để Từ Thời Cẩm và Lưu Vọng liên lạc, cho nên nàng cũng tham gia.
(*) Nhi tử: Con trai, Nữ nhi: Con gái
Nàng và mấy vị cô nương Từ gia tiếp các phu nhân ngồi xuống trò chuyện, cắn ít hạt dưa. Vài vị quý nữ khác đóng vai tiểu thư nhu thuận, im lặng lắng nghe lời dạy bảo của trưởng bối. Từ Thời Cẩm ngồi một chỗ thất thần nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài quan khách tới lui, đám nam nhân túm tụm bàn việc triều đường, mở rộng quan hệ. Những mối quan hệ lợi ích chằng chịt đất kinh kỳ này nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thái tử xuất hiện, đám người vội vàng chạy đến nghênh đón. Mấy quan lại, quý tộc tìm mọi cái cớ trò chuyện với Thái tử.
Từ Thời Cẩm nhàn nhàn nhã nhã, thong dong quan sát, nhìn thấy trong đám người đông nghịt vây quanh Thái tử. Cách đó không xa, cũng có một người đang chú ý động tĩnh bên này. Mắt vừa thấy Thái tử ông ta lập tức đứng dậy, chấn chỉnh lại vạt áo, phẩy phẩy tay áo như chuẩn bị rời đi. Chính là Tam lão gia của Lục phủ.
Lục gia và Thái tử?
Nàng nheo mắt, đứng lên, trong phòng các cô nương đang vào thời điểm nói chuyện vui vẻ say sưa. Nàng lặng lẽ đi qua cửa hông rời khỏi phòng, vội vã bước đến sảnh chính. Nửa đường nàng gọi một thị nữ hầu hạ trong phủ dừng lại, ôn tồn phân phó, “Tam lão gia của Lục phủ si mê nhất trà Long Tỉnh Minh Tiền (1), ngươi bưng một ấm Minh Tiền Trà đến cho Tam gia.”
Thị nữ nghi hoặc gật đầu, quy củ đáp một tiếng, sau đó rời đi.
Từ Thời Cẩm đi xuyên qua mộc đình, tiến thẳng về phía hành lang. Bước chân nàng vội vàng, thần sắc hoang mang, cúi đầu lo lắng, đúng chỗ rẽ của hành lang “không cẩn thận” đụng trúng Tam lão gia. Từ Thời Cẩm áy náy nói: “Bá phụ, xin lỗi người.”
Thấy Từ Thời Cẩm, Lục Tam gia nhíu nhíu mày. Nhà họ với Từ gia quan hệ chưa từng gọi là tốt đẹp, mà nữ nhân rắn rết như Từ Thời Cẩm lại càng đáng ghét hơn. Ông căn bản không muốn tiếp chuyện với người này, chỉ “hừ” một tiếng, muốn vòng qua nàng rời đi. Nhưng Từ cô nương là người trước nay cực kỳ chu toàn cấp bậc, lễ nghĩa, lập tức tiến lên ngăn lại, còn muốn nói lời xin lỗi.
“Do ta đang vội vì thế không để ý đường. Từ cô nương không cần áy náy.” Lục Tam gia miễn cưỡng mở miệng
Đúng lúc này có thị nữ đi tới, mời trà Lục Tam gia. Thi nữ kia đang định mở miệng. Từ cô nương đã chân thành mỉm cười, hòa nhã nói: “Trà Long Tỉnh Minh Tiền? Cố đại nhân đúng là có lòng.” Cố đại nhân chính là phụ thân của tân lang hôm nay. Nàng cười, “Tiểu nữ xinh lấy trà thay rượu bồi tội với bá phụ. Nhưng nhìn bá phụ hình như có chuyện quan trọng. Trà này chẳng bằng trước cứ đặt ở đây, chút nữa nói tiếp?”
“... Được.” Lục Tam Gia kỳ quái nhìn nàng một cái, sau đó vội vã rời đi.
Nhìn bóng Lục Tam Gia rời đi, Từ Thời Cầm đặt chén trà lại lên khay, thần sắc đạm mạc, “Đây là loại trà Lục Tam Gia thích nhất, ngươi trông chừng một chút, chớ để trà nguội mất.”
Chờ đến lúc Từ Thời Cẩm trở lại trong các, qua khung cửa sổ, lặng lẽ quan sát thị nữ đang bưng chén trà, cẩn thận chờ đợi. Vị thái tử cao cao tại thượng, được người người bao quanh như chúng tinh phủng nguyệt trong sảnh đã không còn thấy bóng.
Từ Thời Cẩm như có điều suy xét.
Một lát sau, nàng giống như vô tình đi ngang qua tỳ nữ kia, nhàn nhạt phân phó, “Xem ra Lục Tam Gia không trở về nữa. Trà đã lạnh, người đổ đi thôi.”
Thị nữ không hiểu cho lắm, tại sao vị cô nương này cứ lặp đi lặp lại một ý tứ. Vậy nghĩa là sao?
Kỳ thực Từ Thời Cẩm chỉ phỏng đoán, đoán rằng Lục gia đã lên thuyền của Thái tử. Nhưng hợp tác nông hay sâu nàng vẫn chưa chắc chắn. Vì thế nàng dùng một chén trà vừa vặn có thể thăm dò chuyện này. Hiện tại tối thiểu nàng đã nắm được, mặc dù Lục gia liên hệ với thái tử không được bao lâu, nhưng song phương đã kết đồng minh, hơn nữa tuyệt đối không phải thứ quan hệ hời hợt.
Từ Thời Cẩm rũ đôi mắt phượng, lạnh lùng nghĩ: “Lục gia? Thái tử hiện giờ quyền thế như mặt trời ban trưa, Lúc gia đánh giá thời thế, toàn tộc nhất trí phò tá Thái tử, tìm kiếm một thế lực che chở là điều dễ hiểu. Thứ khiến nàng lạnh lòng chính là Thái tử biết rõ trước đây nàng bày mưu tính kế đối phó Lục Gia, biết rõ giao tình giữa hai nhà Từ, Lục vô cùng tệ, nhưng vẫn chấp nhận để nhà họ Lục gia nhập.
Nàng xuất thần một lúc: So với nàng Thái tử có tư chất làm chính trị hơn rất nhiều. Cho dù là ai chỉ cần có lợi cho y, y sẵn sàng gác lại toàn bộ tư thù, chẳng ngại ngần hợp tác. Nhưng Từ Thời Cẩm không làm được như thế, một khi nàng đã ghét một người, thì sẽ ghét đến tận cùng, tuyệt đối không bao giờ miễn cưỡng bản thân chung đường với kẻ đó.
Nàng ngồi giữa căn phòng oanh oanh yến yến, náo nhiệt đông vui, nhưng trong lòng lại lạc lõng, hoảng sợ trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Nàng nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng chán nản, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không nên tới đây.
Đợi đến lúc Noãn Hương vào phòng, thì thầm vài câu với nàng. Từ Thời Cẩm mới đứng dậy rời đi cùng thị nữ thân cận. Là Thái tử sai người liên hệ, nói muốn gặp nàng một lần, cùng nhau đàm luận một số chuyện.
Khi nàng bước vào trong phòng, đã thấy Lưu Vọng hai mắt sáng ngời, thần thái ung dung, một tay đỡ trán, nhìn nàng mỉm cười.
Từ Thời Cẩm quét mắt nhìn bốn phía, thị nữ đang thu thập bàn trà uống dở. Nàng giống như chẳng biết gì, vô ý cười hỏi: “Thì ra địa vị của ta trong lòng điện hạ chỉ đến thế, mời ta tới, trước đó còn tiếp người khách khác.”
Thái tử cười to đứng dậy: “Bọn họ làm sao có thể so sánh được với Tiểu Cẩm? Đêm nay Cô xuất cung chỉ vì muốn gặp nàng.” Hắn không nhắc một lời nào đến vị khách trước đó, hiểu theo ý khác chính là không muốn cho nàng biết.
Trong lòng Từ Thời Cẩm hiểu rõ, vị khách hắn không muốn cho nàng biết, vậy thì chỉ có thể là Tam gia của Lục gia.
Lòng nàng trầm xuống, tim như bị ướp trong băng đá.
Thái tử khoác một tay lên bả vai nàng, dịu dàng thì thầm: “Tiểu Cẩm không có gì muốn nói với Cô sao? Nàng không muốn nói về chuyện Thái tử phi à?”
Từ Thời Cẩm cúi đầu, lẩm bẩm: “Có gì đáng để nói.”
“Vậy chuyện trên triều thì sao?”
Thần sắc nàng càng lúc càng lạnh nhạt: “Việc đó càng không có gì để nói.”
“...” Hai người nhất thời im lặng.
Thái tử lặng lẽ quan sát nàng, mặt mày trầm xuống, như băng tuyết tích tụ trên đỉnh băng sơn ngàn năm lạnh lẽo. Nhưng một hồi lâu trôi qua y vẫn không thốt ra lời trách cứ nào, chỉ từ tốn nói, “Xem ra tâm tình Tiểu Cẩm không được tốt. Không sao, vậy để Cô ở bên giải khuây cùng nàng. Không cần nói gì cũng được. Tiểu Cẩm, nàng phải tin tưởng Cô, chuyện nàng không muốn làm, Cô sẽ không ép buộc nàng.”
Từ Thời Cẩm đưa mắt nhìn về phía rèm cửa sổ nhẹ đong đưa, trầm mặc không đáp.
Lưu Vọng đứng sau lưng nàng, nhìn dáng hình mảnh mai, kiên cường của giai nhân, cũng im lặng không nói.
Từ Thời Cẩm nghĩ: Yến tiệc đêm nay, nàng vốn định nói ra suy đoán của mình về Thẩm Dục báo cho điện hạ, nhưng hiện tại nàng không muốn nói nữa. Nàng phải giữ lại cho mình một con Át chủ bài, nàng không thể ngốc nghếch tự tuyệt đường lui của bản thân. Nàng cảm thấy mình ích kỷ, cảm thấy được tình yêu của bản thân đang dần dần thoi thóp. Có lẽ tình yêu và quyền lực vốn không thể song hành cùng nhau, chúng quá phức tạp, không thể dung hòa, cũng chẳng thể cùng tồn tại. Ngay từ lúc bắt đầu nàng không nên yêu cầu đối phương một tình cảm thuần túy, chân thành.
Cùng lúc đó, Lưu Vọng đang suy nghĩ: Lục Gia đồng ý phò tá hắn, nhưng không yên tâm về Từ Gia, đặc biệt là Từ Thời Cẩm. Bọn họ cũng không yên tâm về y. Sợ lòng y đặt nặng chữ tình. Lục Gia có yêu cầu song phương cùng hợp tác, cũng bày tỏ rất rõ ràng thành ý của mình, chấp nhận tự tổn thương gân mạch, vì y nhổ đi chiếc gai lớn nhất. Nhưng Thái tử đồng thời cũng phải báo đáp lại tấm lòng thành của họ, tỷ như bỏ rơi Từ Thời Cẩm. Lục Gia biết trong lòng y Từ Thời Cẩm có địa vị vô cùng quan trọng, hai bên kết đồng minh, đương nhiên trước hết phải thể hiện lòng thành. Y chưa đáp ứng cũng không muốn mất đi Tiểu Cẩm. Tiểu Cẩm không chỉ là quân sư mà còn là người con gái trong lòng y. Y muốn có một người đồng hành cùng y, cùng y bước đến đỉnh cao quyền lực, đứng trên vạn người. Từ Thời Cẩm quá thông tuệ, nàng khiến y ái mộ, khiến y thưởng thức, khiến y tôn trọng, nhưng cũng khiến y cảm thấy không yên lòng.
Đến một ngày, y phát hiện ra tình cảm giữa nàng và y càng ngày càng không còn thuần túy như ban đầu nữa. Từ cô nương không tín nhiệm y, rất nhiều chuyện y cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng. Mọi người nói rất đúng, ngay từ đầu, đáng lẽ y không nên cho Từ Gia - Từ cô nương nhiều quyền hạn đến vậy.
Nếu là người yêu, vậy chỉ nên làm người yêu. Nếu là thủ hạ, chỉ cần lợi dụng triệt để, hết giá trị thì vứt bỏ.
Với Từ Thời Cẩm, Lưu Vọng cũng không rõ tình cảm của y đối với nàng là gì. Nàng là một nữ tử tham vọng, thực dụng, đam mê quyền lực, dã tâm bừng bừng. Một nữ nhân như thế ngươi có thể yêu nàng, có thể thưởng thức nàng, có thể hợp tác với nàng. Nhưng vị trí Thái tử phi…. y hoàn toàn không muốn trao cho nàng.
Hai người rõ ràng đứng chung một thuyền nhưng lại ôm tâm tư riêng. Dù sóng bước bên nhau, nhưng không cùng chí hướng. Tình yêu giữa họ cũng vì thế mà dần héo úa, lụi tàn. Điều này chính bản thân cả hai đều biết rõ.
Nhưng trên đời này, trong những cặp tình nhân đáng thương giãy dụa trong thứ tình yêu chết dần chết mòn, vẫn có những người thật sự tâm đầu ý hợp giống họ. Đứng trước đầu sóng ngọn gió, đứng trước khó khăn, giông bão, nguy hiểm kề thân, bọn họ vẫn có thể ăn ý sóng vai cùng nhau chống đỡ, dìu nhau vượt qua chông gai,kề vai sát cánh tiến về phía trước.
Tại Huyền An Quan, từ sớm Thẩm Yến đã đi ra ngoài, cho đến tận trước giờ ăn trưa mới mời được một đại phu từ trong quận đội về.
Thẩm đại nhân cảm thấy việc mang thai này thật ra rất đơn giản. Mời đại phu đến khám, nếu nàng thật sự có thai, có thể dặn dò đại phu kê mấy đơn thuốc bồi bổ, bọn họ chiếu theo lời đại phu chăm sóc nàng là được. Nhìn xem, bao nhiêu chuyện vô cùng đơn giản, không cần quá phức tạp hóa lên.
Nhưng sau khi trở về viện, chờ đợi chàng là sắc mặt lúng túng của Bành tẩu, mà ‘Thai phụ’ Lưu Linh cũng không có ở nhà.
Bành tẩu cố ý giả ngốc, nhưng dưới sự uy hiếp của Thẩm Yến, nàng không mở miệng không được: “Thẩm phu nhân nói tâm tình tốt, muốn ra ngoài mua vài món đồ cho đứa bé trong bụng. Thẩm phu nhân còn nói Thẩm đại nhân không cần lo lắng, nàng có người đi theo bảo vệ.” Ý Lưu Linh chính là thân vệ Dương Diệp.
“...”Thẩm Yến cảm thấy thật là mệt mỏi.
Đại phu thấy tình hình lập tức muốn chuồn, “Thẩm đại nhân ngài xem phu nhân đã không có nhà, vậy ta….”
Thẩm Yến cảnh cáo nhìn ông lão.
Đại phu chân tay run rẩy, kém chút nữa quỳ xuống, “Tiểu nhân không đi! Tiểu nhân không dám đi, Thẩm đại nhân ngài đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tiểu nhân nữa...Tiểu nhân nhát gan…”
“....” Thẩm đại nhân bất lực đỡ trán, cảm thấy càng mệt mỏi hơn.
Chàng chờ 2 canh giờ, đến tận khi trời chạng vạng tối, tình nhân nhỏ của chàng mới mua sắm vui chơi hả hê trở về. Lưu Linh vừa vào phòng phòng đã thấy Thẩm đại nhân mặt nặng mày nhẹ ngồi tại vị trí Cao Đường (2), có vẻ chàng đã hoàn toàn mất hết cả kiên nhẫn chờ đợi cho nên còn đem cả công vụ lấy ra phê, duyệt. Nàng đi vào, mới bước chân vào cửa đã cảm thấy như chuẩn bị bước vào Tam Đường Hội Thẩm (*). Thật sự rất đáng sợ.
(*) Tam Đường Hội Thẩm bao gồm: Đại lý Tự, Hình Bộ, Đô Sát Viện. Theo ý hiểu cá nhân của mình: Hội thẩm bằng sự tham gia của đại diện tổ chức, cá nhân vào Hội đồng xét xử mà thực hiện quyền lực tư pháp và thông qua đó để xử lý, giải quyết các tranh chấp đúng pháp luật, hợp với lẽ công bằng, xử phạt đúng người, đúng tội. Thời xưa để có sự xử lý khách quan ngoài sự có mặt của bên trực tiếp thi hành án cần sự xuất hiện của 3 đại diện Đại lý Tự, Hình Bộ, Đô Sát Viện có mặt nhằm đối chất và có cái nhìn sự phán đoán tổng quan.
“Thẩm đại nhân,” Dương Diệp đã sớm hồn phi phách tán, tim đập, chân run, cúi đầu tránh ánh mắt rét lạnh của Thẩm đại nhân. Chỉ có Lưu Linh giữ được bình tĩnh, sắc mặt tự nhiên, tinh thần bình ổn, thong dong tiến tới cạnh Thẩm Yến, “Ta đi ra ngoài mua cho con chúng ta vài món đồ.” Vừa nhắc đến đề tài này nàng có chút hưng phấn, “Trước kia ta không biết, thì ra trẻ còn cần nhiều thứ như thế, nhiều như vậy….”
Nàng muốn cho Thẩm Yến cảm thụ tâm tình của người chuẩn bị làm cha làm mẹ, muốn lột cái sắc mặt đen như than của chàng xuống, bằng cách bày la liệt những món đồ mình đã mua lên bàn, phấn khởi giới thiệu, “Chàng xem, đây là tã, chăn lông, núm vú giả, bông, đồ chơi…”
Thẩm Yến cầm lấy một chiếc BÁT LÃNG CỔ (*) lên, rung hai lần, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, “Ta phải nhắc nhở nàng, chuyện mang thai còn chưa chắc chắn. Dù nàng đã có thai, nàng không những mua đồ dùng cho đứa bé 1 tuổi, mà còn mua cả đồ cho đứa bé đến tận 3 tuổi, cứ như nàng muốn ở lại đây luôn vậy. A Linh, mạch suy nghĩ của nàng quá nhanh, ta thực sự không hiểu, có thể giải thích một chút được không?”
(*) BÁT LÃNG CỔ. trống bỏi; trống lắc。
Hai chữ “giải thích” chàng nói rất nhẹ, Lưu Linh đột nhiên nhớ tới trận “đánh đòn” hôm qua, mặt lập tức đỏ ửng.
Kỳ thực có gì đâu mà giải thích? Giải thích thêm Thẩm Yến lại muốn đánh nàng… Nhận thức đơn giản này, Lưu Linh tự biết.
Dưới ánh mắt cảnh cáo của chàng, nàng thận trọng lên tiếng.
Vị đại phu Thẩm đại nhân bắt cóc đến, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Nhưng thời điểm ông lão vào trong phòng trầm tư bắt mạch, bắt mãi cũng chẳng thấy hỷ mạch đâu. Thẩm Yến ôm tay lạnh lùng đứng bên cạnh. Đại phu cúi đầu, chà xát hai tay, xem lại lần nữa. Mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa, cuối cùng vẫn phải áy náy, run rẩy nói, “Phu nhân… Trước đó thật ra… chỉ là bị đau bụng thông thường thôi.”
“Không thể có chuyện đó!” Lưu Linh cật lực phản đối, mạnh mẽ đứng dậy. Sắc mặt nàng lạnh đi, khí thế hiên ngang, khiến không khí xung quanh tựa như đóng băng, đại phu hai chân run bần bật, tưởng như sắp ngã ngồi đến nơi.
Ánh mắt Thẩm Yến thoáng ngơ ngác.
Lưu Linh đưa mắt nhìn chàng. Ánh mắt của họ giờ phút này giống nhau như đúc.
“Bành tẩu nói ta đã mang thai…. không thể không có. Ngươi xem lại lần nữa. Nếu xem không ra, cẩn thận…” Ánh mắt nàng quá lạnh lẽo đầy uy hiếp.
Không ai dám lên tiếng. Lời đe dọa rơi vào sự tĩnh lặng quá mức của căn phòng. Lưu Linh không nói gì thêm nữa, cảm giác hụt hẫng từ từ xâm chiếm trái tim nàng. Nàng nhìn những món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh chất cao như núi mình mới mua. Cả ngày nàng chìm đắm trong tâm trạng hưng phấn của việc mình và Thẩm Yến sắp có một đứa bé của hai người, nhưng cũng trong cùng ngày hôm đó, giấc mộng ngắn ngủi kết thúc.
“Ta không thể không mang thai. Y thuật của ngươi không đáng tin…”
“Lưu Linh đừng nháo nữa.” Thẩm Yến vươn tay, ngăn cô nương đang cố tình gây sự nào đó. Chàng quay đầu ra hiệu bằng mắt với Bành tẩu còn đang hoảng hốt mời đại phu ra ngoài.
Vị đại phu đáng thương trong một thời gian ngắn đoán chừng không dám xem hỉ mạch cho vị phu nhân nào nữa.
Đám người vội vàng rời đi, Lưu Linh vẫn muốn đuổi theo, bị Thẩm Yến ngăn cản, chàng vươn tay điểm huyệt đạo sau lưng nàng. Lưu Linh hoàn toàn không động đậy được nữa. Vành mắt nàng đỏ lên, bị Thẩm đại nhân nhẹ nhàng bế ngang hông, ôm lên giường. Chàng thả Lưu Linh xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng. Thẩm Yên dùng lòng bàn tay lau đi hàng lệ đọng trên hàng mi dài, từng giọt nước mắt to như hạt châu lăn xuống lòng bàn tay chàng.
Thẩm Yến cúi người, hôn lên trán Lưu Linh: “Rồi chúng ta cũng sẽ có con thôi, đừng khóc.”
Hốc mắt ngậm nước, từng giọt lệ nóng hổi lăn xuống má, thấm vào suối tóc đen huyền. Lưu Linh không đáp nàng biết ý tứ của Thẩm Yến. Nhưng quá trình từ hy vọng ngập trần rơi xuống thất vọng, thực sự rất thảm, nàng không chịu được.
Lưu Linh sụt sịt, cố trấn tĩnh, “Chàng đang an ủi ta sao, Thẩm đại nhân?”
“Đương nhiên.” Thẩm Yến duỗi ngón tay giải khai huyệt đạo cho nàng, Lưu Linh nhổm người dậy, nhào vào ngực chàng, ôm chặt lấy eo Thẩm Yến.
Lưu Linh hỏi, “Muốn ta không buồn nữa chàng phải cho ta một lý do hợp lý. Vì sao đứa nhỏ vẫn chưa được tạo ra, tại sao không đầu thai đến bụng ta?”
“Ừm…” Thẩm Yến trầm tư, “Nó muốn sống tự do tự tại, không muốn bị bó buộc?”
“....”
Thẩm Yến rũ mắt nhìn giai nhân trong lòng, nét mặt thoáng dịu dàng, “Nó mới chỉ là một sinh linh, chưa có đầu óc tư duy rõ ràng, vì thế không biết được mẫu thân tương lai của mình tốt đẹp, dịu dàng bao nhiêu. Vì thế vẫn chưa đến bên nàng?”
“...”
“Nó nghĩ mẫu thân của mình hoàn hảo, kiên cường như thế, áp lực quá lớn, quyết định bồi dưỡng bản thân từ tấm bé, lấy mẫu thân làm gương?”
“.... Phụt!” Lưu Linh không buồn bã nổi nữa, ngã nhào trong lòng chàng bật cười. Nàng không muốn trước mặt người thương thể hiện bản thân có khuynh hướng bạo lực, nhưng nàng thực sự muốn đánh Thẩm Yến. Nàng nhéo nhéo má chàng vừa tức vừa buồn cười, “Đáng ghét! Ta đang đau lòng khổ sở, còn chàng thì hay rồi cứ thế phá hoại bầu không khí bi thương này. Chàng có thể đừng pha trò nữa được không?”
Chàng toàn nói cái gì ấy!
Thẩm Yến mỉm cười, cưng chiều xoa xoa cái trán ướt mồ hôi của nàng, thản nhiên đáp: “Ta đang nghiêm túc nghĩ lý do cho nàng còn gì. Bằng không nàng chờ mong nó như thế, đứa bé kia dựa vào đâu mà không cho nàng thỏa ý nguyện chứ?”
Lưu Linh dịu dịu đầu vào ngực chàng, lại ngẩng lên, hôn lên cằm Thẩm Yến, mỉm cười, “Hôm qua chàng còn đánh ta đó, hôm nay lại tỏ vẻ đòi công bằng giúp ta. Thẩm đại nhân… chàng đối xử với ta thật tốt.”
“Ta lúc nào chẳng tốt với nàng,” Thẩm Yến nhéo má nàng, “Cho nên Lưu Linh nàng đừng có lén lút lau nước mũi lên quần áo của ta. Ta đâu có mù đâu?”
“...” Lưu Linh đúng là muốn bi thương cũng không bi thương nổi nữa.
Có Thẩm Yến bên mình, dù có con hay không nàng cũng không cảm thấy buồn bã, cô độc.
Lưu Linh không thể buồn bã được quá một nén nhang đã hoạt bát vui vẻ, nhảy nhót tưng bừng trở lại. Buổi tối, nhà nhà lên đèn, khói bếp từ các ngôi nhà đồng loạt bay lên, tâm tình nàng không tệ, đột nhiên muốn đích thân xuống bếp nấu ăn cho Thẩm Yến.
Một gian phòng bếp nho nhỏ, Lưu Linh ngồi xổm trước bếp lửa lớn vừa ho khù khụ vì khói, vừa nheo mắt cầm tờ công thức nghiên cứu phương pháp nấu ăn.
Thẩm Yến đứng tựa vào tưởng, lẳng lặng thưởng thức.
Lưu Linh ngẩng đầu, trong khói bếp mờ mờ ảo ảo, chàng mặt mày thanh nhuận, thong dong đứng tựa tường, có một thứ hấp dẫn cực kỳ động lòng người.
Lưu Linh nhìn đến xuất thần.
Thẩm Yến liếc mắt, mặt Lưu Linh bị khói hun đến độ đỏ ửng, nàng lại tỏ ra như không có việc gì cúi đầu xuống.
Thẩm Yến khẽ cười, “Buổi tối muốn đi dạo chút không?”
“Được.” Lưu Linh phấn khởi đồng ý, :Chúng ta có thể ngắm sao nhìn trăng, nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tạo nên một đêm khó quên.”
“...Nàng đúng là giỏi suy một ra ba.” Thẩm Yến bị nàng chọc cười.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, hai người đúng hẹn cùng nhau ra ngoài. Thẩm đại nhân và An Hòa công chúa hẹn hò, đương nhiên không giống người bình thường. Khác với những đôi tình nhân khác ta ta nàng nàng, ôm ôm ấp ấp bước trên đường, Thẩm Yến ôm Lưu Linh bay lên nóc nhà, dùng khinh công, thoải mái dạo chơi, khiến phân nửa người dân Huyền An Quan đều trợn mắt nhìn họ.
Biển rộng, sông dài, trời đất bao la.
Thẩm Yến nói với nàng, Huyền An Quan tương đối nguy hiểm, không thể trễ nải thời gian ở lại nơi này được nữa. Theo dự tính, ngày mai bọn họ lập tức lên đường trở về kinh.
Dưới ánh sáng lấp lánh của ngàn vì tinh tú, Thẩm Yến đơn giản nói mấy câu: “...Chính là thế. Nàng có đồ nào trân quý không? Đêm nay hãy chuẩn bị tốt, ngày mai xuất hành.”
Lưu Linh nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Ta không có món đồ gì trân quý cả.”
Thẩm Yến nói: “Suy nghĩ kỹ lại xem. Rời khỏi đây, trong thời gian ngắn không có cơ hội trở về nữa đâu.”
“Thứ trân quý nhất đối với ta, chính là chàng.” Lưu Linh giương mắt, lạnh lùng nhìn Thẩm Yến, “Chẳng lẽ chàng không hồi kinh cùng ta hay sao? Chỉ cần chàng trở về kinh với ta, những thứ khác ta đều không để ý.”
Thẩm Yến nghiêng đầu, hồi lâu không đáp. Cánh tay trên bản vai nàng thoáng ghì chặt hơn. Chỉ một biến hóa nhỏ này thôi, Lưu Linh cũng không xem nhẹ.
Nàng ngửa đầu, nhìn lên bầu trời rực rỡ tinh quang, dịu dàng nói: “Thẩm đại nhân, thật ra, ta muốn có một đứa con.”
Thẩm Yến không đáp.
Lưu Linh từ tốn nói tiếp: “Ngày còn nhỏ, ta cũng từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, phụ mẫu yêu thương, mọi người cung phụng. Ta có thể tùy hứng làm nũng. Nhưng tiệc vui chóng tàn, những ngày tươi đẹp đó cứ dần dần biến mất. Ta không còn mẫu phân, cũng giống như không có phụ thân. Ta sống trong những ngày tháng cô độc, không có phụ mẫu bên cạnh che chở, bao bọc. Mẫu thân của ta không phải một người mẹ đúng nghĩa. Người quá yếu đuối, vô năng. Chỉ vì một lý do hết sức nực cười mà nhảy hồ tự vẫn. Phụ thân của ta cũng không phải người cha đúng mực. Ông ta phản bội mẫu thân ta, vì muốn che giấu những tội lỗi của bản thân, bảo vệ hình tượng tốt đẹp của người thê tử hiện tại mà biến ta thành con dê thế tôi. Ta làm kẻ thế tối cho họ nhiều năm như thế, nhưng ông ta chưa từng cảm thấy có lỗi, chưa từng cảm thấy đây là lỗi của ông ta.”
“Ta thường nghĩ chúng ta sinh ra không thể chọn phụ mẫu cho mình, họ cũng không thể chọn đứa con mình mong muốn. Khi còn bé tính tình ta hung hăng, ngang ngược như thế, vậy mà cũng có thể bị bọn họ bức điên, bức đến biến thành dạng người như hiện tại. Thẩm đại nhân, ta vốn có thể... nhưng đã vĩnh viễn không thể. Vết thương lòng này sẽ mãi mãi tồn tại trong lòng ta, đi theo ta, cho đến khi ta nhắm mắt xuôi tay.” Đây chính là tâm bệnh của nàng. Cái chết của mẫu thân, bóng ma ảo giác quanh năm suốt tháng bám theo nàng, dụ nàng cùng chết với bầ. Nàng biết tất cả đều là giả, nhưng chẳng có cách nào chống lại. Sinh bệnh là do số phận sắp đặt, trị không được cũng chẳng thể làm thế nào khác.
Nàng biết căn bệnh này sẽ theo mình suốt một đời, là vết thương vĩnh viễn khắc sâu, là bóng ma tâm lý chẳng thể xóa nhòa, chỉ cần nàng bất cẩn một chút nó sẽ lập tức nhảy ra, điên cuồng cắn xé nàng.
“Cho nên ta muốn có con. Bởi vì bản thân ta biết rõ một người cha, người mẹ làm tổn thương con cái nhất là như thế nào, cho nên ta sẽ không đối xử với con của chúng ta như thế. Ta tuyệt đối sẽ không mềm yếu, sẽ không đem những thứ tàn khốc, bẩn thỉu, khắc nghiệt của thế gian đến trước mặt nó, bắt nó phải nhận lấy hết thảy. Ta cũng sẽ không nảy sinh những ý nghĩ tàn nhẫn, ác độc như vứt con của mình xuống chiến trường đầy đau thương, bắt nó một mình chiến đấu. Ta muốn yêu thương trượng phu của mình, cũng muốn chàng ấy yêu thương, trân trọng ta, cùng ta xây dựng một gia đình ấm êm mỹ mãn, một hôn nhân hạnh phúc vẹn toàn. Con của chúng ta có thể cảm nhận tình yêu thương của phụ mẫu. Dưới sự che chở của ta, đứa bé sẽ khỏe mạnh lớn lên, hoạt bát vui vẻ. Dù là con trai hay con gái, dù tính cách đứa bé ra sao, dù nó thích gì, thông minh hay không, ta cũng chỉ mong đứa nhỏ trưởng thành khỏe mạnh, kể cả tâm lý lẫn thân thể.”
Thẩm Yến lẳng lặng nhìn nàng, hàng triệu vì sao phản chiếu trong đôi mắt đẹp đẽ ấy. Đôi mắt của nàng như chứa cả dải ngân hà rực rỡ, lấp lánh hy vọng, đầy ắp ước mong. Đó là nguyện ước về một tương lai bình an, hạnh phúc. Những điều đẹp đẽ, tốt đẹp tưởng như xa vời, giờ phút này đây đều hội tụ nơi đáy mắt nàng.
Thiếu nữ ngồi dưới bầu trời ngàn sao, bên cạnh chàng đây, thật xinh đẹp.
Thẩm Yến không tự giác vươn tay chạm vào gò má nàng. Chàng ồn tồn gọi: “Lưu Linh.”
“Ừ?”
“Không phải nàng muốn chúng ta trở thành Nghiêm Phụ Từ Mẫu hay sao? Ta đồng ý.” Thẩm Yến nói.
Lưu Linh sửng sốt hồi lâu, sau đó chậm rãi nở nụ cười. Nàng không biết nên nói gì, cũng không biết dùng ngôn ngữ nào để biểu thị hạnh phúc đang từng chút vỡ òa trong lồng ngực. Thẩm mỹ nhân nhìn có vẻ giống như hoàn toàn hờ hững, giống như thuận miệng nói ra, nhưng lòng chàng nàng hoàn toàn cảm nhận được.
Nàng rất thích chàng. Càng ngày càng thích.
Hai người ngồi dưới ánh sao, tựa vào vai nhau, chậm rãi nói về tương lai, về những đứa con, về mái nhà hạnh phúc. Đứa bé kia sẽ thế nào, bọn họ sẽ dạy dỗ đứa trẻ ra sao. Nếu đứa bé khổ sở, tức giận thì phải làm sao, nếu đứa bé nảy sinh hoài nghi với phụ mẫu thì nên làm thế nào… Tất cả các trường hợp Lưu Linh và Thẩm Yến đều đưa ra, nghiêm túc trao đổi cách giải quyết, góc nhìn, cố tìm kiếm cái chung, dung hòa những bất đồng…
Hai người cứ thế trò chuyện tự nhiên và thoải mái, cả hai đều chưa có con nhưng lại như đứa bé thật sự sắp ra đời.
Tình yêu muốn lâu dài cần sự trao đổi với nhau những suy nghĩ, tình cảm, vướng mắc để hiểu nhau hơn, thông cảm cho nhau, tôn trọng nhau, cùng nhau vượt qua những khó khăn, trắc trở. Bởi vì nàng hay chàng đều lần đầu lập gia đình, lần đầu làm cha làm mẹ. Không có cuộc hôn nhân nào là hoàn toàn sóng yên bể lặng, không chút gập gềnh, sóng gió. Điều quan trọng của hôn nhân chính là phu phụ đồng lòng, song vai mà đi, cùng dung hòa, cùng xây dựng. Vì người kia ta có thể thu bớt gai góc, có thể xuống nước nhường nhịn, có thế lặng lẽ hy sinh, không còn quá để ý đến cái tôi của bản thân, đây mới là cốt lõi của tình yêu lâu dài, bền chắc, mới có thể cùng nhau nắm tay đến đầu bạc răng long.
Lưu Linh càng ngày càng hiểu rõ câu trước đây Thẩm Yến nói với nàng: Tình yêu không phải sự dâng hiến mù quáng từ một phía càng không phải sự tham lam yêu cầu của một phía. Bất kỳ sự cống hiến hay yêu cầu vô điều kiện nào từ một bên, đối với tình yêu mà nói, đều là mũi dao làm hai người cùng tổn thương.
Hai người muốn cùng nhau đi hết cuộc đời này, kiếp này có nhau, nhân sinh của họ mới thật sự gọi là hoàn mỹ. Họ đã may mắn tìm thấy được nhau trong đời, vậy thì hà cớ gì chỉ vì chút khác biệt lại không thể dung hòa, chia sẻ, thấu hiểu, cho đối phương.
Mặc dù Lưu Linh không có thai, nhưng phong thư cầu hôn của Thẩm Yến vẫn được chàng cẩn thận gửi đi. Trong kinh Thẩm phu nhân khó có khi nhận được thư của nhi tử, bà không trễ nải, lập tức chọn ngày lành, ngồi xe vào cung, thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn. Trong mấy tháng vừa rồi, bà sớm đã tiếp nhận chuyện tình cảm giữa Lưu Linh và con trai. Thời điểm Lưu Linh hòa thân, nhi tử của bà cũng đuổi theo, Thẩm phu nhân đã từng tuyệt vọng nghĩ: Bà rất sợ, sợ như tử cứ vậy đi không bao giờ trở lại.
Cung may, hai đứa trẻ có cơ hội để quay đầu, có cơ hội được ở bên nhau.
Nếu Thẩm Yến không cưới Lưu Linh, có lẽ cả bà cũng có chút không tin nổi.
Thẩm phu nhân ngồi trong xe ngựa đến trước cửa cung, nàng vừa vén rèm lên đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vội ra lệnh cho phu xe ngừng lại, dịu dàng cười với cô nương kia: “Tiểu Cẩm?”
Từ Thời Cẩm mới từ trong cung ra, đang chuẩn bị bước lên xe ngựa, thấy Thẩm phu nhân, nàng nhất thời không biết nói gì. Bởi vì năm đó đơn phương đòi hủy hôn, cho nên nàng vẫn cảm thấy xấu hổ với trưởng bối nhà họ Thẩm. Nàng không nghĩ Thẩm phu nhân thấy mình sẽ vui vẻ, niềm nở còn chủ động bắt chuyện với nàng. Nàng thoáng do dự, mới bước lên, khẽ mỉm cười: “Thẩm phu nhân tiến cung có chuyện gì sao?”
Thẩm Phu muốn xuống xe ngựa. Bà biết Từ Thời Cẩm là bạn thân của Lưu Linh, lập tức đem tin tốt này báo cho Từ Thời Cẩm, “Không phải việc lớn gì, Yến Nhi nói nó muốn cưới An Hòa công chúa. Ta liền tiến cung, xin bệ hạ ban hôn, đây là việc tốt. Tiểu Cẩm, còn con, con tiến cung có chuyện gì vậy?”
Từ Thời Cẩm không đáp, nhất thời sửng sốt. Trong mất mát có vui mừng, hơn hết cảm giác lòng được thanh thản, giải thoát.
Lưu Linh và Thẩm Yến đã đến được đích. Đây là toan tính của nàng, là món quà nàng muốn tặng cho Lưu Linh.
Quanh đi quẩn lại, ngay từ đầu, Từ Thời Cẩm làm hết thảy, mục đích chính là thúc đẩy tình cảm giữa Lưu Linh và Thẩm Yến. Nàng hi vọng khuê mật duy nhất của mình được hạnh phúc, đạt được thứ hạnh phúc vốn chẳng dễ dàng với những người như các nàng. Ví thế, dù nàng chẳng thể như ý nguyện, cũng không sao cả.
“Họ sắp thành hôn rồi sao?” Từ Thời Cẩm dịu dàng mỉm cười.
Thẩm phu nhân gật gật đầu, thoáng do dự một chút mới lên tiếng hỏi, “Tiểu Cẩm, mặc dù lời này không nên nói, nhưng lần trước trong lúc vô tình Dục Nhi nói, con và thái tử điện hạ…. Tiểu Cẩm thật sự muốn đi đến bước này sao?” Bà nhíu mày lo lắng nói: “Các con đều lớn rồi, tự có chủ kiến, cũng có quyết định của riêng mình, ta không thể, cũng không có quyền can dự. Nhưng tóm lại ta nhìn mấy đứa các con từ bé lớn lên, nhịn không được muốn khuyên con một lời: Hãy suy nghĩ thật kỹ.”
“Thẩm công tử nói gì ạ?” Từ Thời Cẩm nhíu mày hỏi: “Tại sao huynh ấy lại nhắc đến con?”
Thẩm phu nhân thoáng xấu hổ: “Cái này… là trong lúc vô tình nhắc đến. Tiểu Cẩm không cần để ý….”
“Huynh ấy uống say?” Từ Thời Cẩm hiểu rõ hỏi.
Thẩm phu nhân dứt khoát ngậm miệng.
Từ Thời Cẩm quay đầu nhìn về phía cánh cửa cung sâm nghiêm, lạnh lẽo. Nàng nhìn hồi lâu, nhìn thấy sau lưng vô số những con đường, lại liếc nhìn con đường phía trước. Nàng như nhìn thấy chính bản thân mình toàn thân nhợt nhạt, mệt mỏi, kiệt sức. Rất nhiều người đã chết dưới tay nàng, bao kẻ sợ hãi, tránh né nàng, biết bao toan tính, biết bao thân bất do kỷ….
Cả người Từ Thời Cẩm run lên, bờ vai rũ xuống, thật lâu sau, nàng bỗng ôn nhu mỉm cười, “Phu nhân, con biết người quan tâm con. Kỳ thật người không cần quá lo lắng. Con là con, điện hạ là điện hạ. Con và điện hạ chẳng có quan hệ gì. Điện hạ sắp nạp Thái tử phi, con tiến cung cũng chỉ vì muốn chúc mừng, không có vấn đề gì khác.”
“À….” Thẩm phu nhân kinh ngạc.
Từ Thời Cẩm buông thõng mắt, nụ cười lịch sự, tao nhã vô song.
Nàng lại quay đầu, lần nữa nhìn về cánh cửa cung đóng kín.
Ngay cả A Linh cũng đã có một cái kết viên mãn, còn nàng đang giãy dụa cái gì chứ?
Nàng rơi vào trong một thứ tình yêu đầy chất độc. Trong trận cờ tình ái này, nàng còn chẳng bằng cả một chiếc bánh xe dự phòng. Lợi dụng xong, nàng lập tức bị vứt đi không thương tiếc. Tủi thân, đáng thương, không cam lòng… Sự thật thì luôn vô cùng tàn nhẫn, khắc nghiệt. Nàng sớm đã thấy rõ, chỉ là không chịu tỉnh lại mà thôi. Tình yêu ở nơi đâu trong biển tuyệt vọng này? Nó vốn không đẹp đẽ như nàng từng tưởng, không phải trời cao biển rộng để cánh chim mơ ước biển lớn như nàng mặc sức bay mà là vực sâu vạn trượng, chờ nàng rơi xuống.”
Từ Thời Cẩm đột nhiên không muốn cứ vậy oan ức ngã xuống vực đen cô độc ấy. Nàng không muốn.
------------------------
Trà Long Tỉnh Minh Tiền
“Vũ Tiền thị thượng phẩm, Minh Tiền thị trân phẩm”
Trà Long Tỉnh (龍井茶 - Trà “Giếng Rồng”) được đặt theo tên một vùng trà nổi tiếng là thôn Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Là loại trà đứng đầu thập đại danh trà Trung Hoa, được chế biến từ cách đây khoảng 1500 năm, đến thời nhà Thanh thì trở thành “ngự trà” tiến cung và được vua Càn Long phong danh “hoàng trà”, nghĩa là loại trà biểu trưng cho hoàng đế.
Giống như hầu hết các loại trà xanh khác, trà Long Tỉnh được làm theo phương pháp thủ công truyền thống lâu đời nhằm lưu giữ tất cả những phẩm chất của một loại trà Á Đông đích thực. Lá trà được hái vào buổi sáng, trải qua 4 tiếng sao khô để tránh quá trình lên men. Các công đoạn từ hái trà, phơi khô, sao trà đều được chăm chút chỉn chu bằng tay để tạo ra loại trà có hình dạng lá dẹt, chắc, kích thước đều nhau và có màu xanh non cực đẹp. Khi pha dáng lá trà đứng thẳng trong làn nước xanh trong như ngọc, trông vô cùng đẹp mắt.
Trà Long Tỉnh được phân thành nhiều thứ hạng, trong đó thượng hảo hạng được gọi là Minh Tiền Trà. Minh Tiền Trà chỉ lứa trà đầu tiên được thu hoạch vào vụ xuân trước tiết Thanh Minh (khoảng cuối tháng 2, đầu tháng 3 âm lịch), Vũ Tiền Trà chỉ lứa trà được thu hoạch trước tiết Cốc Vũ (mưa rào cuối xuân, khoảng tháng 4, tháng 5 âm lịch). Câu phú “Vũ Tiền thị thượng phẩm, Minh Tiền thị trân phẩm” ý chỉ rằng Vũ Tiền Trà được ví như loại trà Long Tỉnh thơm ngon hảo hạng, còn Minh Tiền Trà đích thị là loại trà Long Tỉnh quý như trân bảo.
Cao Đường: Nghĩa là Hội trường lớn, phòng lớn. Hoặc Cha mẹ.