Nghiệp Kinh đã bắt đầu bước vào những cơn mưa mùa hạ. Hàng năm vào thời gian này, những trận mưa kéo dài rả rích từ ngày này sang ngày khác, tựa một giấc mơ không bao giờ chấm dứt. Trong cơn mộng mị triền miên dai dẳng, đến khi giật mình tỉnh giấc thấy toàn thân như chìm giữa không gian đen đặc, đưa tay chẳng nhìn rõ năm ngón, chỉ nghe được âm thanh “Sàn sạt” đều đều vọng đến từ mái hiên.
Tre xanh ẩm ướt, mưa rơi lất phất, sương khói bảng lảng, tán ngô đồng ngả nghiêng trong gió, có tiếng ca văng vẳng từ đâu dìu dặt vọng tới.
Sâu trong khuê phòng nhã lệ, thâm tĩnh thiếu nữ lạnh nhạt đi đến bên cửa sổ, thất thần ngắm nhìn giàn nho xanh rờn khẽ đu đưa. Hàng mi dày, đen nhánh, cong vút chậm rãi nâng lên, nàng lẳng lặng vén rèm cửa, vươn người ra ngoài khung cửa, nhìn màn đêm tối đen như mực. Hơi nước lành lạnh trong viện vồ vập ập đến, nương theo đó là hương thơm tươi mát của muôn vàn loài thực vật đang âm thầm phô bày hương sắc ngoài kia.
“Cô nương, người đã tỉnh?” Noãn Hương cúi người, lúc nào xem cô nương, phát hiện Từ Thời Cẩm đã thức giấc.
Từ Thời Cẩm yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại cơn ác mộng vừa bủa vây lấy nàng. Rõ ràng là một cơn ác mộng tồi tệ, nàng bị tứ phía truy đuổi, chẳng có nơi nào để lẩn trốn. Nhưng không hiểu sao đáy lòng nàng bình tĩnh đến lạ lùng, một chút rối trí, hoảng hốt cũng không có.
Noãn Hương nhìn theo ánh mắt cô nương, nơi kia là bóng đen mịt mùng, vô định. Nàng thoáng lo lắng. Gần đây cô nương lúc nào cũng yên tĩnh như thế. Cô nương nhà khác an an tĩnh tĩnh vì đó là nét tính cách của bản thân họ, nhưng cô nương của nàng là một mỹ ôn nhu, thích cười, một khi cô nương đột nhiên im lặng, nàng đều không khỏi cảm thấy bồn chồn.
Nàng không biết cô nương đang nghĩ gì. Kẻ trước đó ám sát cô nương, đã “tự sát” trong ngục. Cô nương đã dùng việc này tàn nhẫn răn dày Từ Gia một trận. Thái tử cũng sắp xếp thời gian gặp mặt cô nương cho người một liều thuốc an thần, nói không hề có chuyện hôn sự, hay ngấm ngầm hợp tác sau lưng cô nương. Thái tử còn nói: “Nếu ta muốn cưới cô nương của Từ Gia, người đó nhất định phải là nàng, không có người khác.”
Nhưng cô nương không vì thế mà vui vẻ.
“Cô nương, đây là đồ điện hạ cho người đưa tới.” Vì muốn dỗ dành Từ Thời Cẩm, Noãn Hương lấy ra một cái hộp gỗ. Hộp được bọc gấm đen tinh xảo, bên trong là một khối ngọc quý giá chạm ‘Mã đạp phi yến’. (1)
Từ Thời Cẩm thoáng sửng sốt, đưa tay cầm lên. Ngón tay nàng lướt qua các vết tích không mấy hoàn hảo trên bụng và mặt ngựa. Nàng nhìn chăm chú hồi lâu, thấy nét khắc mạnh mẽ có lực ‘Tặng Tiểu Cẩm’.
Từ Thời Cẩm nhìn hàng chữ nhỏ nhỏ kia, hỏi: “Chính tay chàng ấy khắc?”
Noãn Hương vốn đã quen với tính cô nương, lập tức gật đầu: “Vâng, người đưa tới cố ý nói, điện hạ đã tự tay khắc tặng cô nương. Điện hạ nói không đáng tiền, chỉ muốn đưa cô nương chơi giải khuây, cô nương không thích cứ tùy ý ném đi.”
Khóe miệng Từ Thời Cẩm cong lên ý cười nhàn nhạt, nắm chặt con ngựa bằng ngọc trên tay. Nàng nghĩ: Đến cùng trong lòng điện hạ vẫn có nàng. Chàng thích nàng… Dù sao Từ Thời Cẩm cũng đã quen biết điện hạ nhiều năm như thế. Nàng chưa từng thấy chàng ấy hao tâm tổn trí vì một cô nương nào đến vậy.
Thấy cô nương cô nương cuối cùng cũng chịu mỉm cười, Noãn Hương nói: “Lần này cô nương đã yên tâm rồi chứ?”
Từ Thời Cẩm nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tiếng hát từ đâu truyền đến vậy?”
Noãn Hương nhìn ra bên ngoài một chút, nheo mắt chăm chú nhìn, rồi mới cẩn thận đáp: “Không phải đại cô nương ngã gãy chân hay sao? Nàng ấy không ra khỏi cửa được, cho nên đã gọi một gánh hát đến hát hí khúc, rất náo nhiệt. Nếu cô nương thích, chúng ta cũng mời một đội đến?”
Từ Thời Cẩm nghiêng tai, nương theo tiếng mưa rả rích, tiếng ca từ xa xa truyền đến uyển chuyển du dương, nhưng lại mang theo sự sầu bi, nuối tiếc, cùng nỗi vương vấn đứt ruột, đứt gan ----
“Sớm xuân thức dậy cùng người hái hoa còn ướt đẫm sương, cầm trên tay quạt lụa cùng chàng đi trên con đường mòn quen thuộc, vì chàng hồng tụ thêm hương, lặng ngắm chàng vùi đầu bên thư họa. Ngày ngày tháng tháng sóng bước cùng nhau, đạp lên thảm cỏ xanh rờn, đi qua mặt đong đầy trăng sáng… Ta nghĩ toàn bộ ly hợp, bi hoan trong đời đều là số mệnh, nhưng tương lai muốn mãi bên người cùng nhau trải qua ngọt bùi, cay đắng…”
Đạp lên ánh bình minh cùng nhau hái những đóa hoa còn ướt đẫm sương sớm, hồng tụ thêm hương, cùng nhau bước qua thảm cỏ xanh rờn, mặt sông đong đầy trăng sáng… Những ký ức đẹp đẽ đó, những ký ức vĩnh viễn không thể quay về. Đến cùng đông lạnh ập đến, tuyết lớn chôn vùi vạn vật, ngỗng trời từng đàn theo nhau sải cánh bay đi, … chẳng hề lưu luyến…
Giống như một lời tiên tri đầy bi thương độc ác giáng xuống, đánh thẳng vào tim nàng, trong khoảnh khắc nàng mất cảnh giác nhất. Nỗi buồn xâm chiếm trái tim Từ Thời Cẩm.
Đến khi nàng định thần, miếng ngọc trên tay đã rớt xuống đất. Cho đến lúc Noãn Hương kinh sợ nhắc nhở, nàng mới đưa tay chạm lên vệt nước mắt trên mặt. Sắc mặt vẫn thản nhiên đến lạnh tanh. Từ Thời Cẩm vươn người, chốt cửa sổ lại, nhàn nhạt nói: “Mấy loại hí khúc này có gì hay mà nghe?”
Nàng không có nhiều thời gian để mà thương xuân buồn thu. Nàng còn phải dồn tinh lực cho chiến sự phương bắc. Không biết bên kia đã chuẩn bị tới đâu rồi.
Tại phía Bắc Đại Ngụy, trên thảo nguyên Thiền Vu mênh mông, mưa dông gió giật sấm chớp ầm ầm, cũng rơi vào bão tố, không khí ảm đạm, nặng nề chẳng kém gì Nghiệp Kinh. “Ầm ầm, coong coong”! Từng đàn cừu trên thảo nguyên nối đuôi nhau chạy về chuồng dưới bầu trời đen kịt. Cơn mưa lớn ập đến. Cả ngàn dặm mênh mông không một bóng người.
Chợt một tiếng “Oanh” động trời vang lên. “Rầm rập” tựa như có hàng vạn con ngựa lao vút qua, một tiếng huýt dài đánh thức nhân sĩ trong phạm vi trăm dặm. Đèn trong lều vải lần lượt bật sáng.
Trong lều của lính Đại Ngụy, màn tre bị gõ liên tiếp gõ mạnh. Mở cửa, một Cẩm Y Vệ toàn thân ướt đẫm ôm tay thi lễ, hắn ta nhanh chóng xoa mặt gạt hết nước mưa chảy ròng ròng trên mặt, nghiêm túc bẩm báo: “Đại nhân, đêm nay thuộc hạ quan sát thấy có dị động. Một đội binh mã âm thầm tiếp cận chúng ta. Hoàng tử Di Cổ Quốc đích thân đến đón. Tiếng vó ngựa ban nãy chính là của đội quân kia.”
“Đã sắp xếp tốt binh mã chưa?” Thẩm Yến trầm giọng nói.
“Chỉ sợ là ngẫu nhiên gặp mặt.” Cẩm Y Vệ đáp.
“... Nhân mã tới tầm bao nhiêu?”
“Thuộc hạ không biết phụ cận có còn cài cắm binh mã không, nhưng số lượng binh sĩ vừa đến gấp đôi người của ta.”
Thẩm Yến trầm ngâm đứng lên, “Ngẫu nhiên gặp? Xem ra đã có chuyện ngoài ý muốn xảy a.” Chàng nhanh tay viết xuống mấy chữ, một tờ nhét vào ống tay áo, sau sẽ tự có cách truyền đi. Chàng đi lại trong trướng bồng hai vòng, vỗ án nói. “Đi gặp hai vị tướng quân.”
“Đã trễ như vậy, hai vị tướng quân chỉ sợ đã đi ngủ.”
“Dù có ngủ thật, lúc này cũng nhất định phải gặp.” Thẩm Yến lạnh nhạt nói, “Lúc này không nhanh chóng hành động, sẽ không còn cơ hội nữa.”
Nhóm người Cẩm Y Vệ nửa đêm gõ cửa phòng hai vị tướng quân. Giữa đêm thanh vắng nghe được tiếng vó ngựa rầm rập tiến tới, lòng người đương nhiên thao thức, trằn trọc không thể yên tâm ngủ yên. Hai vị tướng quân vốn đã ngồi trong trướng thương lượng đối sách. Thẩm đại nhân tới vừa hay đúng ý hai vị tướng quân, vì thế cả hai vội vàng mời Thẩm Yến vào trướng.
Trong lều đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Yến đảo mắt nhìn hai vị tướng quân, không vòng vo, nói thẳng vào điểm chính, “Mấy trăm đoàn người xe Đại Ngụy ta, trong thời gian đồng hành một mực áp chế quân lính Di Cổ Quốc. Nhưng gần đây, càng ngày xung đột giữa hai bên càng căng thẳng, mâu thuẫn liên tiếp xảy ra. Hai vị đại nhân, nếp sống của Di Cổ hoang dã, dũng mãnh, lại có lợi thế về kỵ binh, các người đã một thời gian dài không tác chiến, lại thêm không quen thuộc địa hình khó tránh được sẽ gặp khó khăn. Vừa rồi thuộc hạ ta phái đi thăm dò trở về báo cáo, có hơn một nghìn tướng sĩ vừa đến hợp quân với Di Cổ Quốc. Hiện tại chúng ta đang rơi vào thế hạ phong…”
“Chờ một chút! Hơn một nghìn tướng sĩ???!! Thẩm đại nhân ngài chắc chứ?!” Tướng quân trẻ tuổi hơn không dám tin vào tai mình, gấp gáp lên tiếng cắt ngang lời Thẩm Yến.
Cẩm Y Vệ đứng sau lưng Thẩm đại nhân giật giật khóe miệng: Lấy đâu ra hơn ngàn người…. cùng lắm cũng chỉ khoảng 400, 500, Thẩm đại nhân khoa trương quá rồi…
Nhưng bọn họ chỉ là cấp dưới, đương nhiên không dám vượt mặt cấp trên. Còn vị cấp trên nào đó tiếp tục nheo mắt, nghiêm túc nói láo với thái độ cực kỳ chân thật: “Chỉ sợ không biết chừng, Di Cổ đã sinh lòng đề phòng chúng ta, biết đâu chừng sẽ có thêm nhiều cánh quân nữa tiếp tục được điều tới. Để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn,ta đề nghị 2 vị tướng quân viết một phong thư gửi đến biên quan, xin tướng quân trấn thành trì xuất binh trợ chiến.”
Hai vị tướng quân đưa mắt nhìn nhau, trầm ngâm không nói. Xuất binh không phải chuyện nhỏ, cần suy tính kỹ lưỡng nhiều mặt. Nhất là huy động binh từ biên quan, tùy ý điều binh, khả năng sẽ gây ra một trận đại chiến…Nhiệm vụ của hai người họ chỉ là hộ tống công chúa đi hòa thân, không ai muốn đẩy xung đột lên đến mức bùng nổ chiến tranh.
Nhất là người đề nghị lại là Thẩm Yến. Thẩm Yến là Cẩm Y Vệ. Chiến sự hoàn toàn không liên quan đến Trấn phủ Ty của hắn. Nếu xảy ra sai sót người phải chịu trách nhiệm trực tiếp là bọn họ, Thẩm Yến nhiều lắm cũng chỉ phải gánh một phần nhỏ.
“Thẩm mỗ cũng chỉ vì sự an toàn của công chúa nên mới đề xuất kiến nghị này. Ta cũng không muốn đến mức phải xuất binh, chỉ là đề phòng sự việc ngoài ý muốn.” Thẩm Yến nói, “Ta mong hai vị đại nhân nhân hãy suy nghĩ cẩn thận. Đương nhiên hai người có quyền cố kỵ. Bởi vì Thẩm mỗ không có quyền chỉ huy, tướng sỹ chỉ nghe hiệu lệnh của hai vị. Nhưng đột nhiên binh mã Di Cổ Quốc hợp quận với hoàng tử Di Cổ, hai vị đai nhân thật sự cho rằng đó là trùng hợp thôi sao?”
“Thẩm đại nhân nói chí lý, nhưng mà xuất binh không phải là chuyện có thể đem ra đùa bỡn.” Vị tướng quân trẻ tuổi hơn cau mày đáp.
Thẩm Yến không nói gì, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía vị tướng quân đã lớn tuổi bên cạnh.
Lão tướng quân ngẩng đầu, nặng nề quan sát Thẩm Yến. Ông nghiêm mặt hỏi: “Thẩm đại nhân, ngươi cho lão hủ hỏi một câu thật lòng, việc này phải chăng là tính toán của riêng ngươi, muốn vào lúc nước sôi lửa bỏng, giành được chút lợi ích cá nhân? Ví như khi binh mã đến có phải ngươi định giành lấy quyền chỉ huy lâm thời?”
Thẩm Yến trầm mặc một lát, chắp tay, từ tốn đáp: “Không có chuyện đó. Ta xuất thân là Cẩm Y Vệ. Tuyệt sẽ không dính đến chiến sự, cũng chẳng muốn thêm phiền toái không cần thiết cho bản thân.”
Lão tướng quân cân nhắc hồ lâu, ông vốn chưa bao giờ tín nhiệm phẩm hạnh của Cẩm Y Vệ. Đến cùng cơ cấu giữa quân đội và Cẩm Y Vệ quá khác biệt, lúc rời kinh ông đã thầm cảm thấy Cẩm Y Vệ được đặc phái đi theo chắc chắn có mục đích riêng. Tuy không tin Cẩm Y Vệ, cũng chẳng tin Thẩm Yến, nhưng ông tuyệt đối tin tưởng người phía sau Thẩm Yến.
Không lâu trước đây cả kinh thành đều bị Thẩm Gia mê hoặc mà hồ đồ, nghĩ rằng Thẩm Dục chính là người được Thẩm Gia đặt kỳ vọng, là tương lai của Thẩm Gia, cũng là đại diện của Thẩm Gia. Nhưng vị Thẩm đại công tử này tính tình tùy ý, cả ngày chỉ quấn quýt trong tường hoa ngõ liễu, rượu ngon, gái đẹp. Các thế gia lần nữa mơ mơ hồ hồ đoán rằng đời này của Thẩm Gia coi như không thể ngẩng đầu, lớp hậu bối càng lúc càng mai một, bất tài. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, Thẩm Yến chậm rãi từ một gã tiểu tốt bằng thực lực leo đến địa vị như ngày hôm nay, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, ngỡ ngàng cảm thán: Thì ra hậu nhân Thẩm Gia thật sự mong đợi không phải kẻ kia mà là Thẩm Yến.
Đã vậy, Thẩm Yến chắc chắn sẽ không rước phiền toái cho Thẩm Gia.
Lão tướng quân gật gật đầu, “Lão phu sẽ viết một bức thư gửi cho thành Huyền An mượn binh.”
Vị tướng quân trẻ tuổi nhìn lão tướng quân một chút, thoáng suy tư, thần sắc nghiêm trọng dần dần giãn ra, chậm rãi gật đầu đồng ý.
Việc này tiến hành im lặng trong bí mật, hừng đông ngày kế tiếp sau khi mưa tạnh, đoàn người tiếp tục lên đường. Di Cổ Quốc không hề đả động đến việc một đoàn binh sĩ đã yên lặng gia nhập đêm qua, mà Đại Ngụy cũng giả câm giả điếc, không nghe, không biết, không hỏi. Dưới sự phân phó phó, sắp xếp của hai vị tướng quân, trong suốt lộ trình tiếp theo tướng sĩ đại ngụy cũng thu liễm hơn rất nhiều, tận lực khiến giảm xuống sự tồn tại của bản thân. Tương phản hoàn toàn với quân Đại Ngụy, cánh quân Di Cổ khí thế khoa trương, ngày ngày đều bới móc, soi mói tìm mọi cách phát sinh tranh chấp với quân Ngụy.
Tâm trạng hai vị tướng quân vô cùng bức bối, sắc mặt âm trầm, khó chịu chứng kiến tất thảy. Càng gần Nam Hạ, thái độ của Di Cổ càng trắng trợn quá quắt: Nhìn cách hành xử của Di Cổ Quốc có thể thấy rõ bọn chúng hoàn toàn chẳng có chút thành ý nào. Khả năng nảy sinh dị tâm với Đại Ngụy không nhỏ.
Lưu Linh cũng nhạy bén cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, nặng nề đang bao trùm. Bởi vì Thẩm Yến đêm nào cũng đến tìm nàng. Chàng không ngủ, chỉ nhắm mắt, ngồi dựa vào thành giường, dáng người tựa báo săn, giống như đang ẩn nhẫn chực chờ thời điểm hành động.
Thẩm Yến cũng mời Tần Ngưng tới, nói thời gian này có khả năng cao sẽ xảy ra biến, nàng ta không nên chạy loạn.
Tần Ngưng hoàn toàn không thèm nể mặt Thẩm đại nhân, xéo xắt đáp: “Huynh là cái gì mà đòi quản ta?”
Thẩm Yến lười chơi trò tranh chấp trẻ con với nàng, trực tiếp gọi Cẩm Y Vệ đến bảo hộ Tần Ngưng. Thoáng chốc thần sắc trên khuôn mặt nàng ấy lấp lánh, rực rỡ… tựa như vô cùng hào hứng.
“...” Lưu Linh không hiểu nàng ấy kích động cái gì.
Một đêm không trăng không sao, thời tiết oi bức, cả bình nguyên rộng lớn chìm trong tĩnh lặng.
Mục tướng quân đội nhiên bị hoàng tử vời vào trướng. Thời điểm hắn ta bước vào, lều vải đã chật kín người.
Màn cửa bị cơn cuồng phong bất chợt ập đến làm xao động phát ra tiếng ‘loạt xoạt’. Dưới ánh sáng lúc mờ lúc tỏ của cây đèn Thanh Đồng, cả căn phòng trở nên ngột ngạt lạ thường. Hoàng tử Di Cổ bệ vệ ngồi trên ghế chủ vị, tay chống lên bàn trải da báo đen, cúi đầu nhìn chằm chằm bức tranh ‘tranh đoạt thú săn’ sơn mài thếp vàng trên án. Thứ tranh cuồng dã này khiến đám tướng sĩ Di Cổ Quốc dã tâm bừng bừng thêm phần tự tin đắc thắng.
Hắn vỗ mạnh lên bàn, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã thâm trầm, bình tĩnh hơn nhiều, “Đêm nay chúng ta xuất binh tấn công Đại Ngụy, bắt đầu từ đội ngũ hòa thân một đường giết thẳng đến Huyền An Quan. Trước giờ đám Đại Ngụy luôn coi chúng ta như hạ dân, lần này Di Cổ Quốc ta phải dạy cho lũ hèn nhát ấy một bài học!”
“Giết!” Chúng tướng sĩ đồng loạt gầm lên.
Mục tướng quân ngây ngẩn cả người: “Đêm nay? Hoàng tử có phải quá đột ngột hay không?”
“Mục tướng quân, không phải ngươi luôn lớn miệng hô hào muốn báo thù rửa hận hay sao? Sao chiến thắng đã ngay trước mắt lại chùn chân như thế? Sợ rồi à?” Một tên tướng sĩ hếch mặt chế giễu.
Ánh mắt ẩn chứa thâm ý của hoàng từ đánh thẳng tới, Mục tướng quân khẽ run lên, cố gắng trấn định, bật cười hả hả, “Sợ cái mả mẹ! Hoàng tử đã an bài như vậy, thật đúng ý ông đây! Hoàng tử lần này chúng ta bất ngờ hợp binh quyết đánh cho lũ Đại Ngụy trở tay không kịp!”
“Hay!”
Kế hoạch ám sát đội hòa thân Đại Ngụy, từ thời khắc này chính thức hành động.
Ra khỏi lều vải, chúng tướng sĩ từng người từng người nhanh chóng đi sắp xếp thủ hạ.
Mục tướng quân cũng đi theo đoàn người trở về trướng bồng của bản thân. Nửa đường, hắn đánh ngất tên tiểu bình theo sau, tìm một nơi tương đối kín đáo, tháo mặt nạ da người xuống. Một lát sau La Phàm nghênh ngang đi ra. Nhưng cậu thiếu niên mặt tròn lúc nào cũng hớn hở cười hì hì lúc này đây mặt mày lạnh tanh, âm trầm.
Cậu ta vội vàng chạy về hướng lều vải của Thẩm Yến. Đến giờ phút này nhiệm vụ của cậu ta đã hoàn thành, việc tiên quyết hiện tại là đem tin tức trọng yếu nhất chuyền ra ngoài.
Thời điểm Thẩm Yến nhận được tin tức chỉ cách thời gian Di Cổ Quốc hành động một khắc. Một khắc này là La Phàm liều mạng mới giành giật được. La Phàm giận dữ mắng: “Kế hoạch ban đầu hoàn hảo biết bao nhiêu, thời gian tác chiến, quy mô chiến sự đều hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng ta. Ai ngờ vận may của đám man di kia lại tốt thế, nửa đường một đội quân chạy đến ‘hội họp với người thân’. Hay rồi, chúng ta đột nhiên rơi vào thế bị động! Thẩm đại nhân phải làm sao bây giờ??? Ha ha ha Cũng không tệ, nói không chừng có thể chơi đùa với với đám dị tộc đó một phen…”
Chiến tranh?
Thẩm Yến liếc nhìn cậu ta một cái, “Làm tướng quân lâu quá, thật sự tưởng mình nhân vật tai to mặt lớn rồi sao? Cẩm Y Vệ chỉ phụ trách ám sát. Đánh trận? Chúng ta không can dự, cũng không được phép tham gia.”
La Phàm thở dài, cũng biết suy nghĩ của mình chỉ là mộng tưởng hão huyền. Tùy tiện cũng có thể xông pha chiến trận giết giặc, vậy thì mấy lão tướng quân kia sớm đã chẳng có đất dụng võ.
Lý trí của cậu ta rốt cuộc cũng quay về, bắt đầu lâm vào sầu não, “Vậy phải làm sao giờ? Chẳng lẽ đi ám sát quân địch? Nhưng mà, đại nhân thế thì hơi nhiều…” Thời gian dịch dung thành Mục tướng quân, mỗi ngày cậu ta đều đi đi lại lại quanh địa bàn của Di Cổ, đương nhiên cũng áng chừng được đại khái số binh linh Di Cổ Quốc. Toàn bộ Cẩm Y Vệ đi theo đoàn rước dâu cũng chỉ hơn mười mấy người, dù mỗi người giết không biết mỏi tay, nhưng việc giết người đâu có đơn giản như chặt củ cải… Trong lòng cậu ta bắt đầu suy tư tính toán.
Thẩm Yến triệu tập toàn bộ Cẩm Y Vệ, từ tin tình báo của La Phàm thu thập, vạch ra một số nhân vật trọng yếu. Đã kề vai sát cánh bao năm, đám cấp dưới tất nhiên hiểu rõ cần làm gì.
“Sau đó thì sao?” La Phàm vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
Thần sắc Thẩm đại nhân đạm mạc, lạnh lùng: “Chờ viện binh từ Huyền An Quan.”
“...” Nhưng mà ai biết cứu binh bao giờ mới tới? Khả năng đêm nay không đến kịp.
“Tiếp sau đó thì sao?” Chẳng lẽ Cẩm Y Vệ cũng có chuyện không nắm chắc.
Thẩm đại nhân vẫn khí định thần nhàn: “Ta sẽ phân các ngươi ra làm 2 đội. Một đội bảo vệ An Hòa Công chúa, một đội bảo hộ Trường Ninh quận chúa.”
“Sau đó sao nữa ạ?” Mọi người cảm thấy đã là Thẩm đại nhân an bài vậy thì có thể hoàn toàn yên tâm.
Thẩm Yến nhìn trời bình tĩnh đáp: “Phó thác cho trời.”
“...” Thẩm đại nhân ngài không thể như thế được.
Thẩm Yến cũng hết cách, người tính không bằng trời tính. Dù chàng và Từ Thời Cẩm đã tính toán chu toàn cỡ nào, binh mã Huyền An Quan còn chưa thấy bóng, đã thấy quân Di Cổ như sói đói chuẩn bị xông tới.
Chàng có thể làm gì được nữa? Dù đã an bài Cẩm Y Vệ hành thích những nhân vật chủ chốt trong quân Di Cổ, nhưng cũng phải lên chu toàn kế hoạch đã bàn bạc trước với 2 vị tướng quân.
“Từ giờ trở đi, Cẩm Y vệ hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của 2 vị tướng quân. Toàn bộ chỉ thị của ta, nếu ta không sống sót được sau đêm nay, hoàn toàn vô hiệu.” Thẩm Yến nói.
“Rõ!”
Tin động trời như thế, hiển nhiên Thẩm Yến phải lập tức thông tri cho hai vị tướng quân. Hai vị tướng vội vã kéo rèm bước vào, đập vào tai là mệnh lệnh vừa được chính trấn phủ ty - Thẩm Yến hạ xuống. Hai vị tướng quân chớp chớp mắt, tâm tình phức tạp. Lão tướng quân nói, “Thẩm đại nhân, ngài là Trấn Phủ Ty, hoàn toàn không cần vào sinh ra tử với hai vị tướng quân chúng ta…”
Thẩm Yến lắc đầu cự tuyệt, “Hai vị đại nhân, ta sớm đã nói rõ ràng, ta chưa từng học qua binh pháp, không có sở trường về chiến sự. Chiến dịch đêm nay vô cùng quan trọng, Thảm mỗ xin nhờ cậy 2 vị tướng quân.”
Đám người trầm mặc, trong lòng đều biết rõ nặng nhẹ, không còn mở miệng từ chối nữa.
Lão tướng quân trước khi ra cửa còn ngoái đầu nhìn Thẩm Yến hồi lâu, ông ta tự lấy làm xấu hổ nghĩ: Lúc trước ông ta còn nghĩ Thẩm Yến có mục đích cá nhân nào khác, cho nên kiến nghị mượn binh, ông ta vẫn thấy có chút chần chừ, nghi ngại. Kết quả đến giờ khắc này đây, cứu binh chậm chạp chưa đến, ông ta thì hay rồi tự đẩy mình đến ranh giới cận kề sống chết…
Trấn phủ ty của Cẩm Y vệ tấm lòng quảng đại bao dung, ông ta nhất thời mắt mờ không nhìn rõ, giờ có hối hận cũng đã muộn.
Nửa đêm, Lưu Linh đang mơ mơ màng màng bị một bàn tay cưỡng ép kéo dậy.
“Thẩm Yến!” Nàng giật mình, che miệng nói nhỏ, “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Theo ta.” Chàng cầm áo choàng tối màu, bọc Lưu Linh lại, chẳng nói nhiều, nhanh chóng ôm nàng ra khỏi lều.
Dương Diệp và đám thân vệ đã chờ sẵn ngoài cửa chỉ đợi xuất phát.
Ánh lửa thưa thớt, lập lòe từ bên phía Di Cổ Quốc di chuyển về phía này, kèm theo tiếng la hét phách lối.
Lưu Linh ý thức được đã có chuyện xảy ra.
Nàng bị Thẩm Yến nắm chặt tay kéo đi, cả đường gập ghềnh, lồi lõm.
“Bắt bọn chúng lại! Không thấy công chúa đâu! Mau đuổi theo!” Vừa rẽ tại một khúc ngoặt lại trùng hợp đụng trúng một gã binh sĩ Di Cổ Quốc. Tên kia trợn mắt nhìn Lưu Linh và Thẩm Yến, há miệng hô lớn, đồng thời rút đao, hung hăng đâm thẳng về phía 2 người.
Thẩm Yến dùng tay không nhanh như cắt đã khống chế được hắn, lại uyển chuyển lật tay, vuốt lấy cán đao, tên kia bị tước vũ khí, còn chưa kịp định thần, cây đao đã xoay tròn trong tay Thẩm Yến, chuẩn xác cứa thẳng vào động mạch của gã.
Tên tiểu binh ngã xuống, máu tươi phun ra, vấy bẩn một góc áo Lưu Linh.
“Đi thôi!” Thẩm Yến ôm chặt nàng, phi thân bay sang hướng khác. Chàng không định dùng khinh công thoát thân, giữa đêm hành động đó quá dễ thấy, đồng thời đẩy bản thân trở thành bia ngắm.
Lại chạm mặt một tên binh sĩ Di Cổ Quốc, hơn 10 gã bay về phía hai người. Thẩm Yến đang định động thủ, Dương Diệp đã dẫn theo thân vệ đến tiếp ứng, “Thẩm đại nhân chúng ta giao quận chúa cho ngài.”
Thẩm Yến không nói nhiều, gật đầu mau chóng rời đi.
Càng ngày càng có nhiều nhân mã truy đuổi phia sau họ. Thân phận của Lưu Linh chính là một cái bia ngắm. Di Cổ Quốc muốn làm phản, tuyệt đối sẽ không để công chúa hòa thân bình an chạy thoát. Lưu Linh bị lôi đi kéo lại, sắc mặt vốn đã sớm tái nhợt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn mím chặt môi, không thốt ra nửa lời.
“Công chúa ở phía này!” Vạn binh mã đuổi tới, mặt đất vang lên tiếng “ầm ầm ầm” dữ dội đinh tai.
Sắc mặt Lưu Linh trắng bệch.
Cùng lúc đó, một thanh âm hung tợn từ nơi khác truyền đến, “Bắt lấy quận chúa! Ai giết được quận chúa ta sẽ trọng thưởng.”
Lưu Linh hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy sau lưng, ánh lửa bập bùng, đoàn người ngựa ráo riết tụ lại một chỗ, lửa chiếu sáng một góc trời.
Tần Ngưng!
Nàng nhìn Thẩm Yến, sắc mặt chàng lạnh đi, nhìn hết sức khó coi.
“Tần Ngưng… Tần Ngưng… nàng ấy làm sao bây giờ?” Lưu Linh hỏi.
“Nàng ta có thân vệ riêng, ta cũng đã phái Cẩm Y Vệ theo bảo vệ nàng ta.” Thẩm Yến lời ít ý nhiều đáp.
Cho nên ban đầu chàng mới ngăn cản Tần Ngưng đến đây! Một mình chàng căn bản không thể một lúc hai cô nương. Dù Tần Ngưng biết võ công, nhưng ở trên chiến trường kẻ sống ta chết, chút võ công mèo cào kia có tác dụng sao?
Chàng có thể kinh thân bay lao đi vun vút như chim ưng, có thể tay không đánh gãy kim loại, nghiền nát châu ngọc, nhưng giữa vòng vây trùng trùng điệp điệp của quân thù, căng mình bảo hộ Lưu Linh an toàn cũng đã chật vật, khó khăn. Huống chi lo lắng cho cả Tần Ngưng?
“Lính của chúng ta lúc nào mới đến?” Lưu Linh hỏi.
Thẩm Yến không đáp, Tú Xuân Đao trong tay không ngừng vung ra, chém hết tên này đến tên khác. Một kẻ cầm lưỡi lê từ đằng sau Lưu Linh đâm thẳng tới, Thẩm Yến xoay người, tận lực che chở nàng, cánh tay chàng vung lên, lưỡi lê bị đánh chệch, đâm thẳng vào bắp tay chàng. Đồng thời đao trong tay Thẩm Yến cũng lạnh lùng đâm xuyên qua ngực kẻ kia. Tại thời khắc gián đoạn này, mười mấy tên binh sỹ tóm được cơ hội, hằm hè lao lên, dữ tợn nhào về phía Lưu Linh, may mắn Dương Duệ và Cẩm Y Vệ ứng cứu kịp thời, vừa vặn hóa giải nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc.
Nhưng lại một toán quân khác ập tới.
Bảo vệ một người so với giết 10 người khó khăn hơn nhiều.
Nhiều kẻ địch như thế, nếu Thẩm Yến đơn phương độc mã chống lại, chàng không hề sợ hãi. Nhưng giờ chàng có Lưu Linh, chàng phải bảo vệ nàng chu toàn, không thể nhào lên quét sạch đám man di kia, không thể để nàng phải chịu dù chỉ một vết thương dù là nhỏ nhất. Chàng cầm tay Lưu Linh, lần lượt hóa giải các đòn tấn công. Nàng không phải người tập võ, cho nên không quen cách né đòn, lưỡi lê đâm đến trước mắt, nàng thấy rõ, cũng muốn tránh, nhưng phản ứng của thân thể không theo kịp ý thức. Chỉ có thể chờ Thẩm Yến đến giúp nàng.
Đám binh lính Di Cổ quốc hò hét inh ỏi, thi nhau đâm đao về phía Lưu Linh. Bọn hắn đã phát hiện ra, Lưu Linh chính là điểm yếu chí mạng duy nhất của vị Thẩm đại nhân võ công cao cường đao thương bất nhập. Chỉ cần nhắm vào Lưu Linh, Thẩm đại nhân nhất định sẽ lấy toàn thân ra đỡ! Thẩm đại nhân bị thương, còn ai có khả năng bảo vệ công chúa An Hòa nữa?
Thẩm Yến quả nhiên hứng chịu hoàn toàn những đòn tấn công kia, lưỡi lê không có mắt, vì không muốn Lưu Linh bị thương, lần đầu tiên chàng buông tay nàng, đẩy Lưu Linh về phía sau.
Sắc mặt chàng tái nhợt, cắn răng nói: “Chạy mau.”
Lưu Linh nhìn về phía chàng, trong bóng tối ánh mắt của nàng tịch mịch.
Thẩm Yến một mình đối phó với đám quân Di Cổ hung hãn, khát máu, dã tâm bừng bừng. Đáy mắt chàng đỏ ngầu, sắc lém, toàn thân toát ra sát khí lăng lệ, lạnh lẽo. Vô số xác chết đổ ập dưới chân chàng, máu tươi nhiễm đỏ vạt áo, nhưng đồng thời đám người như kiến hôi hết đợt này đến đợt khác nhào đến không ngớt.
Thẩm Yến quay đầu chạm vào ánh mắt tĩnh lặng của nàng, ánh mắt chàng kiên nghị, chính trực, đôi con ngươi đen huyền sâu thẳm thẳm, không nói gì thêm.
Chàng đã muốn nói, nhất định đã sớm nói cho nàng.
Đầu óc Lưu Linh trống rỗng, quay đầu lảo đảo chạy như điên về hướng ngược lại.
Nhưng nàng chỉ là một cô nương liễu yếu đào tơ, sức sao địch nổi những nam nhân cao lớn, vạm vỡ kia. Lại một đội truy binh khác xuất hiện, vừa thấy nàng đã hùng hổ tiến đến. Bả vì nàng bị đè lại, trong tích tắc cả người ngã sõng xoài trên mặt đất. Nàng liếc nhìn bóng Thẩm Yến xa xa, chàng đang cắn răng chặn quân địch đằng sau, các thị vệ khác cũng bận bịu gắt gao chém giết quân Di Cổ.
Cú ngã rất mạnh, nhưng nàng không rên lấy nửa lời.
Kẻ bắt được nàng là một gã tướng quân trung niên thô lỗ, hắn oang oang hét lên: “Còn muốn chạy? Tiểu quỷ muốn chạy đi đâu?”
Hắn xoay người Lưu Linh lại, định vung tay tát nàng, nhưng tay vừa giơ lên đã lập tức ngây ngẩn, thất thần nhìn cô nương bên dưới. Kia là một cô nương da trắng như tuyết, mắt hạnh đen láy, vong eo tinh tế, dung nhan tuyệt trần. Nàng xinh đẹp như hoa hồng diễm lệ, trên mặt còn lấm tấm vài vệt máu tươi, càng thêm yêu mị, quyến rũ.
Mắt hắn lập tức sáng lên, con ngươi tham lam, ô uế dán trên cần cổ mảnh khảnh, khuôn ngực đầy đặn. Tim hắn rung động, run rẩy vươn tay muốn chạm vào thứ bảo vật hoàn hảo của tạo hóa trước mắt.
Ánh mắt Lưu Linh lãnh đạm, nàng đột nhiên cong người, bật lên, giơ chân đá thẳng vào đũng quần của gã. Tên tướng quân nhanh như chớp bắt được đôi chân thon dài nõn nà của nàng, vội vàng lật váy nàng lên, muốn sờ lên trên, mặt hắn ứa ra sự dâm dục, bẩn thỉu, lẩm bẩm cảm thán: “... Đẹp…. Thật đẹp…” Mắt hắn đột nhiên trợn trắng, ngã nhào về phía sau.
Lưu Linh ngã vào lồng ngực quen thuộc. Sắc mặt nàng đạm mạc, trán chạm vào lồng ngực Thẩm Yến. Trước mặt một mảng máu đỏ tươi, vết thương thấm ướt vạt áo, nhìn đã thấy đau. Nàng còn chưa lên tiếng. Thầm Yến đã áy náy thì thầm: “Xin lỗi.”
Lưu Linh đưa tay, lau đi vết máu dính trên vết sẹo dưới mắt chàng, “Không sao đâu.”
Thẩm Yến kéo Lưu Linh lên, nhanh như cắt tránh thoát những lưỡi lê hằn học đồng loạt đâm đến.
Lưu Linh bị kéo dậy, lòng nàng ngổn ngang trăm mối, lo lắng khổ sở. Nàng cảm nhận được bàn tay đang kéo mình dùng sức rất lớn. Bình thường Thẩm Yến dù mặt mày lạnh nhạt, nhưng chàng căn bản sẽ luôn chú ý không làm đau nàng, nhưng hiện tại chàng không còn sức để ý đến điều này nữa. Lưu Linh cắn chặt răng, điều duy nhất nàng có thể làm hiện tại là phối hợp với Thẩm Yến, ngoan ngoãn nghe theo chàng, không khiến chàng bị phan tâm, không tạo thêm phiền phức cho chàng. Dù mắt có thấy chàng bị thương, thấy chàng nôn ra máu, biết chàng đang đổ rất nhiều mồ hôi, nàng cũng phải kiên định giữ nét mặt bình lặng, không nói nửa lời. Nàng nhìn về phía xa, thảo nguyên mênh mông bát ngát, không thấy được điểm tận cùng, rốt cuộc đến khi nào họ mới được an toàn?
Di Cổ Quốc quân số đông đảo, xét về số lượng nhân mã Đại Ngụy không thể chiếm được ưu thế. Mười mấy Cẩm Y Vệ tách ra hành động, có người bị hai tướng quân tùy thời giao nhiệm vụ, có người bị phái đi bảo vệ Trường Ninh quận chúa và An Hòa công chúa. An Hòa công chúa được đích thân Thẩm Yến bảo hộ, hai tướng quân cũng phần nào yên tâm, nhưng phía bên Trường Ninh Quận chúa dường như đang rơi vào thế hạ phong.
“Tướng quân, đã phát tín hiệu khẩn cấp đi chưa! Sao Hàn tướng quân và kỵ binh còn chưa tới?” Giết thêm một lớp quân Di Cổ nữa, tướng quân trẻ tuổi cả người ướt đẫm mồ hôi, “Người của chúng ta quá ít, căn bản không thể phá được vòng vậy! Sợ nếu đánh tiếp quân ta sẽ không bảo vệ được sự an nguy cho An Hòa công chúa và Trường Ninh quận chúa!”
Lão tướng quân vội vàng hét lên: “Ta biết, nhưng Đại Ngụy cách xa như vậy, ngươi cũng hiểu rõ tình hình. Cứu binh không thể đến nhanh như thế được…”
Lòng các binh sĩ Đại Ngụy dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Trong cuộc chiến này, Đại Ngụy chẳng khác nào lấy sức trăm người địch lại hơn ngàn quân địch. Thực lực vô cùng chênh lệch. Đây là điều không ai có thể thay đổi được. Họ chỉ đành cắn răng, gắng sức chống đỡ thêm một chút, thầm cầu nguyện viện binh mong chóng đến… Nhưng tất cả đều biết, cứu binh không thể đến nhanh như vậy.
Lão tướng quân thở phì phò hét lớn: “Tất cả mọi người yểm hộ công chúa và quận chúa, đưa hai nàng đến nơi an toàn!” Trong tất cả, hai người kia là quan trọng nhất.
Nhưng điều bọn họ biết, quân Di Cổ cũng biết.
Tất cả tướng sĩ Di Cổ căn bản không cố sức tiêu diệt quân Đại Ngụy mà dồn toàn bộ binh lực đuổi giết Lưu Linh và Tần Ngưng.
Mặc dù Lưu Linh có Thẩm Yến bảo vệ, nhưng tình thế cũng không quá lạc quan. Tần Ngưng bên này càng nghìn cân treo sợi tóc. Nàng dù biết võ công lại có nhiều người bảo hộ, nhưng giữa trùng trùng điệp điệp binh mã truy sát, muốn phá vòng vây thoát ra ngoài là điều không thể.
Tướng quân Di Cổ quốc ngồi trên lưng ngựa gào to, “Trường Ninh quận chúa! Chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn quy hàng.”
Nhưng đến kẻ ngốc cũng hiểu rõ, nếu Tần Ngưng thật sự rơi vào tay Di Cổ Quốc, sẽ nhận kết cục gì.
Vạn dặm lặng gió, huyết tinh tanh tưởi tràn ngập không gian. Quân Đại Ngụy lực bất tòng tâm. Lòng quân đã có dấu hiệu tan giã.
Tần Ngưng bị vây chặt ở giữa, sau khi một roi giết chết tên binh sĩ Di Cổ xông lên định tấn công mình, nàng nhanh chóng lui về sau thở một hơi, đám thân vệ lập tực tiến tới bảo vệ xung quanh quận chúa. Nàng không phải thần thánh, võ công trác tuyệt như Thẩm Yến còn chật vật, khó khăn mới bảo vệ được Lưu Linh, nữa là nàng. Nhưng so với đám người xung quanh, nàng trấn định hơn rất nhiều.
Thường ngày nàng là cô nương thẳng thắn hay cười, cũng dễ tức giận lại có chút điên điên, chẳng ai đoán nổi tâm tư của nàng. Nhưng trong tình thế nguy cấp, nàng vô cùng trấn định, bình tĩnh, đây chính là tu dưỡng của một quận chúa hoàng gia chân chính. Điều này cũng tiếp thêm vô hạn dũng khí cho các tướng sĩ theo bảo vệ Tần Ngưng.
“Bảo hộ quận chúa, phá vỡ vòng vây!” Các tướng sĩ đều ôm trong lòng sự tín niệm tuyệt đối này.
“Có mùi phấn hoa.” Tần Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu nói.
“...” Quận chúa à lúc nước sôi lửa bỏng thế này người còn sức để ý mùi phấn hoa hay sao?
Nhưng vào đúng lúc này, đám người ngước lên nhìn theo ánh mắt Tần Ngưng, chỉ thần trên đồi cao, xuất hiện một đám người tựa như từ trên trời rơi xuống. Vũ khí trong tay họ vô cùng quái dị, có đao, có kiếm, có roi.
Đám người xếp thành hai hàng ngay ngắn, quy củ cúi đầu, nghênh đón một kẻ áo đỏ, đeo mặt nạ, ung dung chắp tay sau lưng. Kẻ kia ống tay áo tung bay, quỷ dị đến khó tả.
Bọn họ phi thân nhẹ nhàng bay tới.
Họ càng tới gần, hương thơm càng nồng nặc. Chờ đến khi những kẻ kia tiếp cận gần đám người dù là quận Ngụy hay quân Di Cổ đều ngất xỉu tại chỗ.
“Nín thở! Tất cả nín thở cho ta! Bọn chúng có mang theo hương độc.” Cho dù là người Đại ngụy hay Di Cổ, đối với loại thủ pháp ma quỷ này đều cực kỳ lo lắng, sợ hãi.
Người Đại Ngụy càng thêm tuyệt vọng: Chỉ Di Cổ Quốc đã khó đối phó rồi, giờ lại còn xuất hiện thêm một đám người kỳ dị… chẳng lẽ đêm nay số trời đã định chúng ta không thoát được hay sao?
Nhưng đột nhiên ánh mắt bọn họ sáng lên. Bởi vì từ trên sườn núi một đám người khác bay xuống, từng đoàn từng đoàn chĩa dao tấn công về phía quân Di Cổ. Chạm mặt người Đại Ngụy đám người kia ngơ ngác một chút rồi tránh đi chỗ khác.
“Tướng quân, họ đến giúp chúng ta!” Quân Đại Ngụy vui sướng reo lên, tựa như thấy được đường sống trong cái chết.
Nhưng lông mày của họ lại nhanh chóng chau lại.
Bởi vì thủ đoạn giết người của đám người mới gia nhập quá tàn nhẫn, quỷ đi. Giết người máu lạnh như thái thịt lợn. Có kẻ trực tiếp đâm thẳng vào ngực đối phương, nóc tim kẻ thủ, có người vô tình bị quân Di Cổ chạm vào góc áo cũng nổi giận dứt khoát chặt tay kẻ kia xuống đâm làm trăm mảnh…. Thân thủ Cẩm Y Vệ vốn đã lãnh khốc, nhưng so với sự hung ác, ngoan độc của đám người kia thì tự thẹn không bằng.
Nhưng bọn họ xác thực đem binh mã đến hỗ trợ quân Đại Ngụy.
Trong lúc bên cánh quân Đại Ngụy còn đang lau mồ hôi trán, run rẩy, sợ hãi, Tần Ngưng đứng giữa vòng vây tủm tỉm mỉm cười nhìn về phía nam nhân áo đỏ đeo mặt nạ, mới đề khinh công bay xuống. Y cũng nhanh chóng đi đến chỗ nàng. Bất luận kẻ nào muốn chạm đến người y, đều bị y lạnh lùng chém làm đôi.
Trong ánh mắt kinh ngạc, hoảng sợ của đám đông, y phăm phăm bước tới trước mặt Tần Ngưng.
Tần Ngưng dương dương tự đắc nhìn y.
Kẻ áo đỏ kia quỳ gối dưới chân nàng, dỡ mặt nạ của mình xuống. Hắn vươn tay kéo tay Tần Ngưng, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Trước ánh mắt kinh ngạc của quần chúng, y ngẩng đầu để lộ khuôn mặt yêu dã, tuấn tú bức người.
“Ta đã từng là đao kiếm trong tay kẻ khác, nhưng kể từ giờ phút này trở đi ta nguyện chỉ thuộc về riêng mình nàng.”
“Sau này ta vĩnh viễn đi theo nàng, bảo hộ nàng đời đời kiếp kiếp.”
“Ta nguyện làm mọi thứ chỉ để đổi lấy một cái gật đầu của nàng.”
“Tim của ta vì nàng trầm luân rung động, tự trọng, tiết tháo, phẩm hạnh tất cả đều không quan trọng bằng nàng.”
… Chờ một chút, sao cả “tiết tháo, phẩm hạnh.” cũng lôi ra đây?
Nhưng ánh mắt nam tử áo đỏ vẫn thâm tình vạn chủng nói: “Ta vốn là kẻ vô tình, tàn nhẫn, nhưng vì nàng ta nguyện bao dung cả thế gian.”
“Thâm tình của ta dành cho nàng, đủ để kéo nàng cùng ta chìm xuống vực sâu vạn trượng.”
“ta…”
Tần Ngưng bị mấy câu nói sến sẩm không đầu không đuôi của chàng ta làm bật cười, nàng vươn tay, đẩy chàng ta ngã lăn trên mặt đất, mắng yêu: “Huynh đúng là càng nhìn càng thấy xấu.”
Nàng ngồi xổm xuống, cười hì hì, ôm chặt cổ chàng, nãm nguyện nghĩ ---- đây mới chính là mục đích chân chính của nàng.
(1) “Mã đạp phi yến” (Ngựa phi nước đại): Các bạn có thể nhìn hình ảnh bên dưới. Vì không tìm được ảnh chạm ngọc nên mình miêu tả tạm bằng bức tượng đồng này.
Nói thêm: Bức tượng đồng này là 1 trong Top 100 bảo vật thế giới hiện đang trưng bày tại bảo tàng Cam Túc, Trung Quốc.
Tác phẩm điêu khắc cao 34,5cm và dài 45cm. Con ngựa sấm sét được tạo hình tinh xảo trong một chuyển động phi nước đại với một móng guốc trên một con én. Vị trí của con ngựa là duy nhất và cân bằng cẩn thận theo động lực. Bức tượng đồng, được tạo ra khoảng 2.000 năm trước, rất sống động và cân đối. Vị trí của bốn chân của nó là thực tế và giống như cuộc sống, giành được sự đánh giá cao từ các nhà khảo cổ và nghệ sĩ trong và ngoài nước. Mỗi phần của tác phẩm điêu khắc đã được thiết kế tinh tế với sự đối xứng, và tư thế phát ra một cảm giác chuyển động mạnh mẽ.